Hoàng Thành Năm Ấy Những Tương Tư

Quyển 1 - Chương 55: Bất lực




Tần Tích ăn từng chút từng chút một, quả thực muốn trực tiếp há to mồm, đổ một chén vào.

“Hừ, Cố Mộ Nghiêm, con đủ lông đủ cánh rồi có phải không hả?” Cố Đình Dự để đũa xuống, lời còn chưa nói hết, một cú đánh liền ập lên đầu Cố Đình Dự, Cố Chấn Đình đứng ở phía sau trừng mắt nhìn ông, “Sáng sớm, ai cho con mắng cháu của ba, con bất hiếu, con muốn làm ba tức chết có phải không?”

“Ba.” Cố Đình Dự có phần dừng lại, lại lén trừng Cố Mộ Nghiêm một cái, thằng nhóc này chính là ỷ vào có lão gia tử chống lưng, cho nên mới dám coi trời bằng vung như vậy, Cố Đình Dự rất hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, thì trước kia dù có mệt như trâu, ông cũng phải tự mình giáo dục Cố Mộ Nghiêm.

Sau đó là Cố Chấn Đình khiển trách cùng với Cố Đình Dự không ngừng giải thích, hết lần này tới lần khác cứ càng giải thích, Cố Chấn Đình lại càng nói ông đang ngụy biện, không giải thích, thì nói ông chột dạ, cho nên mới không phản đối, cuối cùng Cố Đình Dự không nói gì, tại sao ông lại có một người cha không nói lí lẽ như vậy, vốn còn muốn tạo hình tượng uy nghiêm trước mặt con dâu, kết quả toàn bộ bị lép vế.

Trên một bàn ăn, bị chia làm hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không thể không nói Cố Chấn Đình có tư chất làm lãnh đạo, giáo huấn người đến một tiếng đồng hồ cũng không tha, Cố Đình Dự ngồi ở đàng kia, nhìn cơm vẫn không thể ăn, sống lưng còn phải thẳng tắp, quăng cho Hàn Thu một ánh mắt thương hại, tay Hàn Thu lặng lẽ nắm thành quả đấm, muốn ông cố gắng lên, sau đó liền không quan tâm tới ông nữa, vui vẻ gắp thức ăn cho con dâu tương lai.

Hàn Thu và Cố Mộ Nghiêm bình tĩnh luyện tập mãi thành thói quen, Tần Tích thì không được bình tĩnh lắm, một ngụm cháo nghẹn ở cổ họng, nhưng thấy Cố Chấn Đình khiển trách đến hăng say như vậy, cũng không dám ho, tay che miệng, nghẹn ở đó, mặt cũng đỏ lên.

Cố Mộ Nghiêm đưa tay vỗ vỗ lưng cô, nhìn về phía bên kia, “Ông nội.”

Cố Chấn Đình cũng nhìn thấy động tác của Tần Tích, nghĩ thầm ông chỉ lo dạy đứa con bất hiếu này, hù cháu dâu sợ hãi, đến lúc đó ngộ nhỡ cháu dâu cho rằng ông là một lão già nghiêm khắc, không để cho cô và cháu được thoải mái thì làm sao bây giờ, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.

“Khụ khụ, ăn cơm thôi.” Cố Chấn Đình cố gắng bày ra nụ cười hòa ái dễ gần, quay đầu thấy Cố Đình Dự còn chưa động đũa, trừng mắt lên, “Không nghe ba nói ăn cơm sao?”

Ai nha, tính tình ông hung dữ như vậy, đều là bị đứa con bất hiếu này khơi mào.

Trong lòng Cố Đình Dự buồn bực, cầm lấy chiếc đũa, trừng mắt nhìn Cố Mộ Nghiêm một cái, thằng nhóc này có chỗ mạnh hơn ông, cha thích nó như vậy. Ông mới là con ruột của ông ấy mà.

Hàn Thu biết trong lòng Cố Đình Dự cảm thấy không công bằng, gắp món ăn vào trong chén của ông, lời nói nhẹ nhàng, “Ông xã, cái này ăn rất ngon, ăn nhiều một chút.”

“Cám ơn bà xã.” Cố Đình Dự cười với Hàn Thu một cái, cả nhà chỉ có bà xã là quan tâm đến ông.

Đứa con bất hiếu này là đang khoe khoang nó có bà xã thương với ông có phải không, ông cũng từng là người có vợ đấy.

Cố Chấn Đình không biểu hiện ra ngoài, nhưng lại đá Cố Đình Dự một cái dưới bàn, Cố Đình Dự nổi cáu, cha nhất định đang đến thời kỳ mãn kinh. Cho nên ông sẽ không so đo với cha.

Bữa ăn sáng trong nhà họ Cố vượt qua trong sóng gió, Cố Mộ Nghiêm vừa đứng dậy, Tần Tích cũng liền vội vàng đứng dậy theo, hận không thể vội vàng trốn thoát.

Trên ti vi, nhà gia tộc hào môn không phải diễn như vậy nha.

Cố Mộ Nghiêm lên lầu thay quần áo, Tần Tích sống chết cũng không muốn ở chỗ này nữa, cô ầm ĩ muốn về nhà, cuối cùng Cố Mộ Nghiêm bị cô quấy rối không còn cách nào khác, đành đưa cô trở về.

Nhưng mới vừa đi tới cửa nhà, Tần Tích liền ngây ngẩn cả người, nhìn chung quanh một vòng, trên mặt ngu ngơ, dieendannleequyydoon như thế nào cửa gỗ lại biến thành cửa chống trộm, còn có khu chứa rác cách đây năm mươi mét đâu rồi, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nhất định là Cố Mộ Nghiêm làm, thời gian qua anh làm việc quyết đoán lại mạnh mẽ vang dội như vậy, cô có thể tưởng tượng được cảnh sau khi cô đi, một đám người xuất hiện, khẳng định rất cố chấp mãnh liệt.

“Làm sao anh lại đổi cửa chính nhà tôi.” Tần Tích tò mò hỏi.

“Loại đồ vật này nên đốt sớm. Cô ở đây lâu lại còn bình an vô sự như vậy, chỉ có thể nói không biết cô đạp trúng vận cứt chó gì.” Tay Cố Mộ Nghiêm cắm trong túi quần, cao ngạo nhìn cô một cái.

Tần Tích sờ sờ mũi, đúng là cánh cửa kia không ngăn được cái gì, nhưng nhà cô nghèo hình như cũng không có gì có thể trộm được, mấy năm nay cũng không thấy ăn trộm đến viếng thăm, nếu khi tiến vào, không có đồ để lấy còn không nói, nói không chừng còn phải cho nhà cô tiền.

Cố Mộ Nghiêm đổi cửa, đổi đồ vật trong phòng khách cũng coi như xong, nhưng khi Tần Tích thấy chiếc giường trong phòng mình, trợn to hai mắt, “Anh đổi giường của tôi?”

Tiền của cô, giấu ở dưới giường.

“Không đổi thì cô ngủ trong nhà vệ sinh sao?” Lò xo cũng sắp gãy, làm lưng anh rất đau.

Tần Tích sững sờ, “Tại sao tôi phải ngủ trong nhà vệ sinh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.