Hoàng Thành Năm Ấy Những Tương Tư

Quyển 1 - Chương 47: Rời đi




“Được, nếu như cô thật muốn nổ súng, xin cứ tự nhiên.” Tạ Tử Hiên kéo Tần Linh vào trong ngực của mình, thờ ơ liếc xéo Hắc Vũ Quảng Mỹ.

Tay Hắc Vũ Quảng Mỹ đặt trên cò súng, họng súng đen ngòm nhắm ngay bọn họ. Tay của cô không còn kiên định nữa, trước nụ cười rực rỡ của Tần Linh và Tạ Tử Hiên, cô nhìn thấy không phải tử vong, mà là vẻ tươi sống của đóa hoa. Sinh mạng đối với bọn họ, thật không còn quan trọng nữa?

Tay cầm súng run lên, thiếu chút nữa rơi xuống, đột nhiên có cây tiểu đao sắc bén ngang trời mà đến, xẹt qua cổ tay cô. Cô kinh ngạc nhìn máu chảy trên cổ tay mình, súng rời tay trong nháy mắt.

“Ai?” Cô cảnh giác xoay người tìm kiếm người tập kích. Bị thương cổ tay lại đột nhiên bị người từ bên cạnh đè lại, bàn tay dùng sức rất lớn khiến cô phải hít một ngụm khí lạnh.

“Thì ra em cũng sẽ đau.” Giễu cợt lạnh thấu tâm khiến cô kinh ngạc, sợ hãi rồi ngây người, mắt lạnh nhanh chóng đảo qua, chỉ thấy một đôi mắt đen lạnh lùng hơn ngay bên cạnh.

“Anh. . .” Cô thở phào một chữ.

“Tôi có lời nói với em.” Bàn tay rộng giữ chặt tay cô, dùng sức lôi đi.

Tần Linh nhìn nán lại.

“Thì ra anh hai biết Hắc Vũ Quảng Mỹ?” Cô thật không ngờ được hai tòa băng sơn đụng vào nhau thời điểm lại có thể bắn ra tia lửa!

Tạ Tử Hiên cũng không có nghĩ đến. Lúc nào thì anh hai gặp Hắc Vũ Quảng Mỹ? Trông có vẻ như họ rất quen thuộc nhau?

Chỉ là bất kể nói thế nào, hình như anh hai rất quan tâm Hắc Vũ Quảng Mỹ, trước khi đi thậm chí chưa từng chào hỏi hắn, ở đây nhất định có chuyện cũ mà hắn không biết.

Hắc Vũ Quảng Mỹ thần bí đến rồi thần bí mất tích, sau lần đó không thấy người nhà Hắc Vũ đến nơi này tìm nữa. Một tháng sau, Tạ Tử Hiên lên mạng thấy tin tức ——

Hắc Vũ Lương Mộc - nhân vật đầu não của hắc đạo Nhật Bản bởi vì bệnh tim bất ngờ dẫn đến tử vong, người gia tộc Hắc Vũ chi lo phân chia tài sản, đế quốc hắc đạo từ đó xuống dốc.

Thấy tin tức này, hắn cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng, nhìn chằm chằm tựa đề “Tử vong” , hồi lâu cũng không có nói chuyện.

Tần Linh lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn, vây quanh cổ của hắn: “Anh đang đau lòng sao? Dù thế nào người kia cũng là gia gia của anh mà.”

Hắn không trả lời, ngón tay click chuột, tắt máy tính.

Hồi cuối

Mỗi năm đều có một lễ Giáng Sinh, lễ Giáng Sinh năm nay đối với điện ảnh nghiệp mà nói, có một cái thịnh sự vô cùng làm người khác chú ý.

Năm nay một đôi Đại Minh Tinh cùng nhau dâng lên một bộ điện ảnh đặc sắc tuyệt luân ——”Tối nay dũng cảm nói yêu anh” . Bộ phim này có đội hình diễn viên hào hoa, hơn nữa đặc thù tổ hợp, người trong nghề hay ngoài nghề đều bàn tán say sưa.

Bộ phim này do Tần Linh và Tạ Tử Hiên kí tên đầu tiên trong văn kiện chủ diễn, phối nhạc, sáng tác nhạc phim là Mục Thần, Tần Tường phụ trách bộ phận độc tấu đàn vi-ô-lông, một khi đưa ra liền dẫn đến oanh động.

Mặc dù Tần Linh lần đầu quay phim, nhưng tươi mát không chế tạo phong cách, rất được người xem và bình luận điện ảnh khen ngợi.

Điện ảnh vẫn còn chiếu phim thì có tin đồn bộ này lấy phong cách hài chiếm đoạt Natividade (Thánh Đản) điện ảnh, rất có thể giác giật giải thưởng Oscar phim nước ngoài hay nhất vào sang năm, Tần Linh cũng có có thể trở thành ảnh hậu năm tới.

Với tư cách người đại diện của Tần Linh, Vương tỷ thật sự rất vui. Là con mắt cô tinh tường, mài dũa khối ngọc thô Tần Linh này tỏa sáng vô cùng.

Kế tiếp cô phải đề ra nhiều kế hoạch hơn, trợ giúp Tần Linh ngày thêm nổi tiếng, mà Tạ Tử Hiên cũng dựa vào bộ phim này, lần nữa thành công đứng đầu bảng mỹ nam hoàn mỹ nhất châu Á, hai người cũng có thể coi là danh lợi song thu.

Như vậy, vào giờ phút này, đây đối với hoàng kim hợp tác là núp ở trong phòng kiếm tiền, sao còn bận việc... ở Studio phòng thu âm đây?

“Anh xem nụ cười này thật giả tạo.”

“Tạ Tam Thiếu cười không giả, nhưng vì cái gì phải say đắm, giống như cố ý muốn tìm trêu chọc người nào?”

“Anh đang biểu hiện sức quyến rũ của mình cho ngươi xem trước màn ảnh.”

“May mắn là sức quyến rũ, không phải là mi lực, nếu không không phải là muốn hù ngã một đám người?”

“Em lại ghen tỵ?”

“Stop! Cho tới giờ em chưa biết chữ ghen tỵ viết thế nào đấy .”

Đối thoại này coi như là nhiệt liệt thảo luận thậm chí là cãi vả kịch liệt, núp ở hàng sau rạp chiếu phim, một đôi nam nữ này đang bận nói chuyện sôi nổi quên trời quên đất, thậm chí không thấy người xem đằng trước mấy lần quăng ánh mắt cảnh cáo.

“Này, Tạ Tử Hiên, anh biết tại sao chị em giựt dây chúng ta quay bộ phim này không?”

“Ha, lúc nhìn kịch bản anh đã đoán được, nhất định là anh rể chưa nói những lời này với chị em, cho nên chị Tần muốn nhờ vào bộ phim này nhắc nhở ảnh.”

“Sai. Là bởi vì chị em cho là khi người đàn ông nói với phụ nữ 『 anh yêu em 』cực kỳ có sức quyến rũ, mà chị ấy lại chưa bao giờ thấy cái khí khái nam tử ấy trên người anh.”

“Nói bậy, “ Tạ Tử Hiên xì mũi coi thường: “Anh rất có khí khái nam tử, nhưng không phải lúc nói những lời này.”

“Nếu không vậy là khi nào?” Dưới ánh đèn lờ mờ, Tần Linh tò mò hỏi.

Hắn quỷ dị cười một tiếng: “Khi anh hôn một cô gái.”

Màn ảnh tối sầm, đã bắt đầu đến khúc cuối phim rồi. Hàng sau đen kịt mơ hồ có thể nghe được tiếng rên rỉ, nhìn quen lắm rồi, khán giả cũng không có đặc biệt lưu ý đôi nam nữ đang kiss này.

Nhạc cuối phim được thể hiện bằng đàn vi-ô-lông độc tấu, thủ khúc này có tên “Nam nhân và nữ nhân chiến đấu” .

Đúng vậy, kể từ Thượng Đế sáng lập Adam cùng Eva, nam nhân nữ nhân chưa bao giờ dừng chiến đấu.

Trong chiến đấu, Tần Linh tìm được tình yêu thuộc về mình, chúc cho tất cả cô gái đều có thể trên chiến trường tình yêu tìm được “Địch nhân” thuộc về mình.

Màn ảnh lần nữa sáng lên, cuối cùng xuất hiện một hàng chữ __THEEND

【 hết trọn bộ 】

* muốn biết chiến tranh của Mục Thần và Tần Tường, mời xem hệ liệt 609 hạnh phúc , quyển 1 《 kim khảm kiên quyết hoàng 》

Tái bút:

Mỗi người đều có thời hạn sóng nhỏ, bây giờ chính là lúc tâm tình Trạm Lộ cực kì sa sút. Trong tay có rất nhiều công việc phải làm, nhưng là mỗi một điều đều làm không được. Tôi đã nói với người xung quanh rằng: đừng nhao nhao, cững đừng ồn ào, nếu không tôi sẽ khóc.

Nghe người khác nói chuyện lớn tiếng cũng sẽ khóc, có lẽ là có chút cố tình gây sự, nhưng kỳ thật chính là trong lòng phiền muộn, không chịu nổi một chút kích thích bên ngoài . Là quá mức mềm yếu hả?

Đúng vậy, Trạm Lộ là người rất mềm yếu, cho nên luôn luôn trốn tránh đến trong tiểu thuyết văn tìm kiếm một tia hạnh phúc, cảm giác an toàn, bỏ quên thứ có thể đáng giá hơn, ví dụ như —— giảm cân.

Thể chất Trạm Lộ rất là dễ béo đó, haiz, rất bất đắc dĩ, từ khi bắt đầu béo phì, mấy lần định giảm cân cũng thấy có hiệu quả, nhưng là một khi bỏ rơi, trong vòng một hai năm lại mập trở lại. Lúc mập không dám đi vào cửa hàng bán quần áo, bởi vì nhân viên cửa tiệm phản ứng rất tệ. Hờ hững với tôi, chỉ đi chăm sóc mỹ nữ, chính là nói xin lỗi tôi: nơi này không có đồ dành cho ngài.

Tháng chín năm trước, Trạm Lộ đi tham gia tiệc mừng một đồng nghiệp cũ, trước kia đồng nghiệp nhìn đến tôi cũng không nhịn được kêu lên: làm sao cô lại mập? !

Tôi muốn gượng cười che dấu đi, bất đắc dĩ những lời này đã ghim tôi đau đớn, khiến tôi tỉnh mộng. Một cô gái, trong năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất chỉ chìm trong xám xịt à?

Lần này tôi lại quyết định —— giảm cân! Vì một cơ thể gầy!

Từ ngày thứ hai trở về tôi liền bắt đầu ăn uống điều độ, một ngày ba bữa cơm toàn bộ đứt rời, chỉ ăn một chút xíu thực phẩm sốt nhẹ, một tháng xuống 15 cân, tháng thứ hai xuống 10 cân.

Bây giờ Trạm Lộ cơ hồ thành “Nhân vật truyền kì” trong mắt đồng nghiệp xung quanh rồi. Mỗi người nhìn đến tôi đều sẽ nói: Cô gầy, trở nên đẹp.

Dĩ nhiên, Trạm Lộ nghe đến mấy lời nói này đương nhiên là đắc chí, mặc dù ta cũng biết rõ, ăn uống điều độ giảm cân đối với thân thể mình thật không tốt, nhưng mà đối với Trạm Lộ sáng bề bộn việc, buổi tối liều chết sáng tác mà nói, đây cũng là phương pháp xử lí duy nhất có thể được, rất bất đắc dĩ.

Nói nhiều như vậy, ta muốn mọi người nên hiểu tại sao Trạm Lộ viết câu chuyện này rồi. Có lẽ nó không đủ cảm động, không đủ đặc sắc, nhưng là nó nói ra một nỗi khổ riêng trong lòng Trạm Lộ.

Đúng vậy, tôi là cô gái mập, nhưng mà tôi sẽ cố gắng thay đổi vận mệnh của mình. Nếu không sung sướng, tại sao không thèm nghĩ biện pháp tạo vui vẻ?

Mấy ngày nay Trạm Lộ lục tục mua thêm đi một chút quần áo mới cho mình, cả giày mới, rất nhanh là đến sinh nhật Trạm Lộ rồi, tôi muốn ăn mặc thật xinh đẹp ra cửa đón tuổi mới.

Nói không chừng một ngày kia, cô gái khỏe mạnh, tự tin đi bên cạnh bạn chính là Trạm Lộ đấy!

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.