Hoàng Thành Năm Ấy Những Tương Tư

Quyển 1 - Chương 32: Ra cửa giải sầu




Trong ti vi đều chiếu cảnh Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không đi cứu người, bậy giờ cô bị bắt đến Yêu Giới, bên trong địa bàn của Lang Vương, vậy ai sẽ đến đây cứu cô?

- Không gọi nàng là ái phi, vậy là gì?

Giọng Lang Vương lạnh đi, đây không phải là thế giới loài người, một chút lễ ngĩa cũng không chịu làm theo, cô còn náo loạn, thật ra anh hiểu trong lòng cô đang rất khó chịu!

Cô không muốn anh có người phụ nữ khác ngoài cô, đã rất lâu rồi anh chưa chạm qua ai khác, Lang Vương chỉ có cô là người phụ nữ của mình, chẳng lẽ còn chưa đủ?

Mặc dù không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhưng cô hiểu rõ những... phi tử kia đều là do anh sắp xếp! Tối nào anh cũng ôm cô mà ngủ, anh làm gì có chuyện yêu những... Phi tử ngoài đó?

Nhưng những cô gái mà anh đã phong làm phi tử, đều không thể phế truất họ được! Nếu không Bạch Tuyết nhất định sẽ gặp nguy hiểm, họ đều là... Yêu, đến lúc đó nếu họ muốn giết Bạch Tuyết đều là chuyện rất dễ dàng!

Anh phải giữ những... Phi tử đó lại, thì Bạch Tuyết mới được an toàn.

- Có thể gọi tên của tôi, tên tôi là Bạch Tuyết.

- Được rồi, Tuyết Nhi, sau này khi không có người ngoài ta sẽ gọi tên nàng được không? Nhưng mà lúc có người khác, nàng vẫn là ái phi của bổn vương biết chưa?

(Ps: Đừng thắc mắc cách xưng hô nha! vì Bạch Tuyết đang mơ lại quá khứ mà, lúc đó là cổ đại :) )

Lang Vương biết rõ, cô được giáo dục trong một xã hội tiên tiến, nên không thể đối mặt với những thực tế này, điều này có thể tha thứ được, trong thế giới của cô chỉ chấp nhận chế độ một vợ một chồng. Nhưng ở đây, nhiều phụ nữ phục vụ chung một chồng là chuyện rất bình thường, cô không chịu, anh cũng không trách cô!

- Tuyết Nhi? Sao anh lại gọi tôi như vậy? Chẳng lẽ anh là người đàn ông của tôi? để tôi nhìn anh có phải anh ấy không?

Bạch Tuyết nói xong liền cầm lấy mái tóc dài của Lang Vương mà kéo.

Cô muốn xem có phải anh đội tóc giả không? là Lãnh Dạ cũng đến đây với cô, nhưng anh cố ý trêu chọc cô?

- A!

Tóc Lang Vương bị Bạch Tuyết kéo mạnh, rất đau.

- Ta là Lang Vương, cũng chính là...

Lang Vương muốn nói: "Cũng chính là Lãnh Dạ ..." nhưng bỗng nhiên Bạch tuyết kêu to cắt ngang lời anh.

- Anh là Lang Vương, cầu xin anh đem tôi về nhà, sau khi về tôi sẽ thắp nhang bái Phật phù hộ cho anh.

- Nàng cứ vậy mà muốn về?

Lang Vương lạnh lùng hỏi, lông màu anh nhíu lại.

- Tất nhiên rồi, tôi không thuộc về nơi này, tôi có nhà của mình, cũng có người nhà, tôi phải về nhà, trong nhà tôi còn có con nhỏ vừa mới sinh!

Bạch Tuyết vừa khóc nức nở vừa hét lên.

- Hôm nay là ngày thành thân của chúng ta, còn mấy đứa bé đều rất tốt, chúng đều ở đây hết.

- Anh nói bậy? Con của tôi đang ở trong nhà, sao lại ở đây được! Tôi ở trong ti vi thấy, những yêu quái đều rất giỏi, chỉ cần nhúc nhích ngón tay cũng có thể di chuyển ngàn dặm, anh mau nhúc nhích tay đi, đưa tôi về nhà được không?

Bạch Tuyết tò mò cầm tay Lang Vương lên nhìn, giống như tay đàn ông, không khác chút nào!

- Xem tướng bằng tay?

- Tôi nhìn anh có phải Lang Vương hay không, không phải tay anh cũng giống như tay người sao? Chẳng lẽ không có gì khác biệt? Anh có phép thuật hay không?

Bạch Tuyết ngây thơ hỏi.

- Khụ... Khụ... Tất nhiên là có.

Lang Vương ho khan hai tiếng rồi nói.

- Đúng là rất tốt nha, bây giờ anh dùng phép thuật biến tôi về nhà đi.

Bạch Tuyết cầm tay Lang Vương rồi đưa tay anh về phía mình, giả bộ như Lang Vương sắp làm phép.

- Cô gái, cuối cùng thì nàng muốn làm gì?

- Đánh về phía tôi, đánh tôi về nhà.

Bạch Tuyết nghiêm túc nói.

- Nàng rất muốn về?

Lang Vương cao giọng hỏi lại.

- Đúng.

Bạch Tuyết trả lời rất chắc chắn.

- Vào động phòng xong, xong rồi ta đưa nàng về.

Lang Vương nói xong liền ôm lấy Bạch Tuyết.

- Anh... Anh làm gì vậy?

Bạch Tuyết nhìn mình bị Lang Vương ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ lên.

Mặc dù được một soái ca ôm là một chuyện tốt, nhưng cô lại không thuộc về nơi này, cô đã là của Lãnh Dạ, điều này không có quan hệ chút náo đến Lang Vương đang ôm cô!

- Cầu xin ta làm chuyện gì, hay là xin ta dạy nàng thế nào là thị tẩm.

Lang Vương vung tay lên, quần áo trên người cả hai không còn một mảnh nào.

-Aaa... Anh dùng phép thuật cởi quần áo của tôi, hèn hạ!

Bạch Tuyết hoảng sợ lêu lớn, tiện tay kéo chăn che thân thể trắng nõn của mình lại, còn Lang Vương thì trần truồng đứng trước mặt cô, trong lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn.

- Làm việc này sao không cởi quần áo được!

Lang Vương lạnh lùng nói.

- Hừ! Tất cả đàn ông trên thế giới đều giống nhau, dù là người hay là yêu, đều đáng ghét như nhau! Nhìn thấy phụ nữ thì ngay lập tức muốn làm chuyện này! Chẳng lẽ phụ nữ sinh ra là để đàn ông các người đâm vào sao?

Bạch Tuyết lầm bẩm trong miệng, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn xung quanh phòng, phải làm sao thì cô mới rời khỏi đây được?

- Đâm vào chính là một yếu tố rất quan trọng trong sinh hoạt vợ chồng, chứng tở tính phúc rất tốt. Nếu không có đàn ông thì chố ấy của các nàng có thể làm được gì?

- Hừ! Anh là Lang Vương thì làm ơn có chút uy nghiêm được không? Không cần trong đầu phải chứa những chuyện nhàm chán này!

Bạch Tuyết trắng mắt nhìn Lang Vương, cô tức giận nói.

- Chuyện này đối với nàng thì rất nhàm chán, nhưng đối với ta thì rất thú vị đấy.

Lang Vương rất nghiêm túc nói.

Nói xong, anh liền đến gần cô.

- Chờ một chút, anh nói anh là Lang Vương phải không, anh biến thân cho tôi nhìn một cái được không?

Thật ra Bạch Tuyết muốn trốn tránh Lang Vương thị tẩm mình nên mới phải nói vậy, thật ra cô không muốn nhìn nguyên hình của Lang Vương chút nào, nghĩ thôi đã thấy sợ, thật đáng sợ!

- Được rồi, bổn vương cho nàng nhìn.

Lang Vương chắp hai tay trước ngực, nhỏ giọng niệm chú, bỗng nhiên xung quanh thân thể anh có một làn sương mù trắng vây quanh, khi sương tản ra hết thì thân hình cao lớn của Lang Vương đã biến mất, Bạch Tuyết giật mình vươn cổ ra xem.

Má ơi!!

Một con Sói lớn.

Bộ lông trắng rất dài ôm lấy toàn thân, nó thoải mái rung bộ lông lên, dùng một dáng vẻ uy nghiêm nhìn Bạch Tuyết.

- Anh... Anh là con Sói trắng? Sao anh lại có thể? Dù sao đi nữa thì tôi cũng là người phụ nữ của chủ nhân anh, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Chính anh đã đưa tôi đến đây đúng không? Anh thật quá đáng!

Bạch Tuyết đứng dậy, cô mặc kệ cơ thể trần như nhộng của mình mà gào lên, hóa ra con sói mà Lãnh Dạ nuôi chính là yêu quái.

Sói trắng chính là Lang Vương.

Thật không thể tưởng tượng nổi.

Lang Vương kiêu ngạo ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tuyết, hắn chậm rãi nói.

- Người phụ nữ, nàng đã làm cái gì? Chẳng lẽ ta lại không biết?

Lang Vương không vui nói, trong giọng nói của hắn còn lộ ra tia thất vọng!

Nhìn Sói trắng lại có thể nói chuyện được, đôi măt Bạch Tuyết mở lớn, cả người cô run lên, toàn thân nó đều là lông, anh ta là Sói!

Đôi mắt nhỏ không cam lòng nhắm lại, cô xỉu, Lang Vương lập tức biến thân, ôm lấy Bạch Tuyết bị té xỉu.

Bạch Tuyết hôn mê rất lâu, đợi đến lúc cô tỉnh dậy...

Bầu trời hơi sáng lên, Bạch Tuyết từ từ mở hai mắt ra, đập vào đôi mắt cô là một vòng ngực săn chắc, mà môi của cô lúc này đang để trên hạt đậu đen trên cơ ngực.

Có một loại cảm giác bất an.

Xong rồi!

Cô đã thất thân.

Nhất định là Lang Vương đã cường bạo cô!

Bạch Tuyết giận dữ, đường đường là Lang Vương mà lại làm ra loại chuyệ hạ lưu này, cưỡng hiếp dân nữ!

Cô không nổi giận mà chỉ khóc.

Lãnh Dạ khó hiểu, cô gái nhỏ sao vậy?

Sáng sớm thì khóc cái gì chứ?

Hay là nằm mơ thấy gì sao?

- Sao lại khóc?

Lang Vương nhẹ giọng hỏi.

- Anh là Lang Vương, tại sao lại nhân dịp tôi ngất đi mà cường bạo tôi? Anh có phải là đàn ông hay không? Đúng, anh đâu phải là đàn ông, anh là nam yêu!

Bạch Tuyết cúi đầu khóc nức nở, cô biết hôm nay cô đã bị thất thân, nhìn cơ thể người đàn ông đó, lại nhìn cô một chút, hai thân thể trần truồng!

Một nam một nữ trần truồng trong chăn, chắc chắn cô đã bị thất thân rồi!

Lang Vương khiếp sợ!

Làm sao cô gái nhỏ lại biết anh là Lang Vương?

Cô đã biết thân phận thật sự của anh?

Biết rõ anh là Lang Yêu?

Thật kì lạ?

Làm sao cô biết được chứ?

Bạch Tuyết cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đó như muốn xuyên thủng da đầu cô vậy!

Khiến cho toàn thân cô sợ hãi!

- Anh... Anh... không thể ăn thịt tôi, tôi cần nuôi ba đứa nhỏ nữa!

Toàn thân Bạch Tuyết run rẩy không ngừng.

Trong đôi mắt Lang Vương chứa đầy đau lòng, cô vẫn không chấp nhận được hắn là Sói!

Nhìn cô sợ hãi như vậy, thật sự anh rất khó chịu!

Anh là Lang Yêu thì là lỗi của anh sao?

Anh yêu cô là sai sao?

Anh khôn nuốn làm tồn thương cô, nên anh không dám nói cho cô biết thân phận thật sự của mình!

Anh sợ cô yêu anh còn chưa đủ sâu, sợ cô né tránh anh!

Không nghĩ rằng sau khi cô biết anh là Lang Vương thì không chấp nhận nổi!

Cảm giác không khí có chút khác thường, Bạch Tuyết ngẩng đầu lên.

Đầu cô lập tức đưa lên cao hơn nữa, chăm chú nhìn Lãnh Dạ, rồi nhìn xung quanh.

-A! Em đã trở lại, tốt quá.

Bỗng nhiên Bạch Tuyết ôm lấy Lang Vương mà reo lên.

Lang Vương khó hiểu, đây là tình huống gì?

Xoay chuyển 360 độ, vừa rồi còn vì anh là Lang Vương mà khóc thút thít, giờ lại reo lên vui mừng, trên khuôn mặt còn thấm nước mắt.

- Em về, em đã trở về....

Bạch Tuyết dùng sức ôm chặt anh, hai quả bưởi lớn đính kèm hai hạt bồ đào nhỏ lay động trước mặt Lang Vương, anh há miệng ngậm lấy một quả bồ đào nhỏ.

- A! Anh làm gì vậy?

Bạch Tuyết bị cắn, cô lập tức hét lên.

- Anh nhìn em động kinh cái gì!

Lang Vương lạnh lùng nói.

- Em đâu có động kinh, ngược lại là anh mới đúng, sáng sớm đã uống trộm sữa của con! Anh không được uống trộm!

- Anh uống trộm? Em có biết nói đạo lí hay không, là em ép anh uống!

Lang Vương không vui đáp lại.

- Ai ép anh chứ?

Bạch Tuyết nháy mắt vô tội nói.

- Em không ép anh uống sao? Là em ôm chặt đầu anh, sau đó còn cọ qua cọ lại bên miệng của anh! Em yêu, em không biết là như vậy sẽ có chuyện gì xảy ra sao?

Lang Vương bất đắc dĩ nói, mới sáng sớm mà cô gái nhỏ đã hưng phấn như vậy, khóc xong lại cười. Cô có biết đàn ông buổi sáng đều rất dễ kích động hay không? Cô còn lộn xộn nưa, hắn không đảm bảo không có chuyện gì xảy ra!

- Là em quá vui mừng, em không cố ý mà!

Bạch Tuyết uất ức nói.

- Vui mừng?

Lang Vương càng mơ hồ, rõ ràng khi cô tỉnh dậy còn khóc mà!

- Là em thấy anh ôm em ngủ, cho nên em rất vui, em liền ôm anh một cái, không ngờ anh lại hiểu nhầm hành động của em!

Bạch Tuyết yếu ớt giải thích.

- A! Nhìn thấy anh thì em rất vui, hành động của em làm anh hiểu nhầm, chẳng lẽ đêm qua anh còn chưa cho em ăn no?

Lang Vương ra vẻ khó hiểu hỏi cô.

- Đêm qua? Đúng rồi, sao đêm qua anh đua em về đây được vậy?

Bạch Tuyết hoang mang nhìn xung quanh, đây là phòng ngủ của cô, cô còn nhớ rõ bản thân ở Yêu Giới, còn làm Lang Hậu gì đó. Sau đó, Lang Vương biến thân, cô bị dọa ngất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.