Hoàng Thành Năm Ấy Những Tương Tư

Quyển 1 - Chương 31: Bí mật hoa Tử Đằng




Bạch Tuyết vui mừng chạy trước chạy sau trong vườn hoa.

Lang Vương theo sát sau cô:

- Như thế nào? Thích chỗ này?

Anh có chút suy nghĩ hỏi, đây là chỗ anh đặc biệt chuẩn bị cho cô.

- Rất thích, thích lắm, cảm giác em rất thân thiết với những bông hoa ở đây.

Sau khi Bạch Tuyết nói xong cô liền cảm nhận được. . . hương vị của loài hoa kia.

Lang Vương vươn tay ôm lấy cô gái nhỏ.

- Không được, không nên làm chuyện đó ở đây, mỗi cây ở đây đều có ý thức, chúng ta không nên làm bẩn tâm hồn thuần khiết của nó.

Bạch Tuyết mở miệng đẩy Lang Vương ra, không cho anh hôn môi cô.

- Vậy thì, lửa nóng trong người anh phải làm sao giờ? Trong phòng còn có bọn nhỏ, không tiện cho lắm!

Lang Vương vô tội nói.

- Đừng lộn xộn nữa, nhìn anh bây giờ đi, đây mà là dáng vẻ của người bị hạ thuốc hả?

- Nói nhảm, bây giờ cơ thể anh mới bắt đầu có phản ứng, không tin em sờ xem?

Lang Vương xấu xa nói.

- Anh làm gì vậy!

Bàn tay nhỏ bé của Bạch Tuyết bị anh kéo xuống dưới sờ tiểu kê kê của anh.

Một tay còn lại của cô ôm lấy mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ.

- Có phải rất nóng và cứng hay không? Em lại muốn hành hạ anh à?

Lang Vương đáng thương nói, giống như một đứa bé bị đau.

- Không có đâu! Em thấy những bông hoa ở đây xinh đẹp như vậy, chúng ta ta sẽ đè nát hoa mất!

Bạch Tuyết quay đầu nhìn những bông hoa. . . mềm mai xinh tươi, cô không đồng ý nói.

- Không cần gấp, phía sau còn có một bể bơi nữa, ở đó có một chiếc ghế tắm nắng, đi nào.

Lang Vương kéo Bạch Tuyết đi về phía bể bơi.

Còn chưa đến chỗ chiếc ghế, Lang Vương đã bắt đầu động tay với cô gái nhỏ, anh hôn Bạch Tuyết, chỉ một chút mà cô đã bị hôn đến thở hổn hển.

Sau đó, Bạch Tuyết bị Lang Vương ăn sạch sành sanh, sau vài lần đại chiến, cô gái nhỏ liền thoải mái uốn người ngủ say trong lòng anh, Vui thích qua đi, cô gái liền không muốn động đậy nữa, ngủ.

Lang Vương ôm lấy cô gái nhỏ, anh hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi có được cô.

Một lúc sau, Lang Vương phải nhảy vào trong bể bơi lội.

Lúc này đây, Bạch Tuyết.

Trong giấc mơ của cô. . .

Khung cảnh kì lạ, phòng ở kì lạ, ngay cả quần áo cũng kì lạ.

Cô cúi đầu nhìn quần áo đang mặc trên người, rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng, chuyện gì đang diễn ra vậy?

Cô nhớ rõ, mình cùng Lãnh Dạ ở cùng một chỗ sau bể bơi, nhưng sao bậy giờ cô lại ở đây?

Đây là chỗ nào?

Còn có quần áo kì lạ này nữa, từ lúc nào cô có loại quần áo này?

Bạch Tuyết nhìn xung quanh một chút, thật là kì lạ, tất cả mọi nơi đều có bức tranh vẽ Sói, thậm chí ngay cả ly nước cũng có hình đầu Sói.

Bạch Tuyết nhìn một lúc vẫn không biết được đây là chỗ nào?

Cô nhìn kĩ cách ăn mặc của mình, vì sao lại mặc kì quái như vậy chứ, trên xuống đều màu đỏ, quanh phòng cũng treo đầy dải lụa đỏ, đỏ rực khắp nơi.

Rõ ràng cô ở chung một chỗ cùng Lãnh Dạ mà, vì sao bậy giờ lại chạy đến chỗ này?

- Người bắt đầu chứ?

Một đứa trẻ xinh đẹp xuất hiện trước mặt Bạch Tuyết, trên đầu cô bé còn mọc lên một cái Bình Hoa Quả.

Một bé gái kì là, trên đầu bé rõ ràng có một chiếc Bình Hoa Quả.

Bạch Tuyết giật mình nhìn chằm chằm vào cô bé.

- Em là ai?

Bạch Tuyết tò mò hỏi?

- Hoàng Hậu, em là Bình Quả Tiên Tử của người ạ.

Cô bé cười tươi nói.

- Hoàng. . . Hậu. . . ?

Bạch Tuyết cà lăm nói.

- Người sao vậy ạ?

Tiểu Tiên Tử tò mò hỏi.

- Tôi nhất định là đang nằm mơ.

Bạch Tuyết xấu hổ cười, chắc chắn cô đang nằm mơ, nhất định như vậy.

Nếu không thì sao cô lại đến chỗ này, tại sao cô lại là Hoàng Hậu gì đó, chẳng lẽ cô còn không biết mình là ai sao? Cô là Bạch Tuyết, đây là sự thật rõ ràng!

- Hoàng Hậu, người không nằm mơ đâu, không phải người đang tỉnh táo sao?

Bình Quả Tiên Tử tò mò nhìn Lang Hậu, cô bé rất rối bời, sao Hoàng Hậu lại nói như vậy chứ?

- Tôi là Hoàng Hậu, vậy ai là Hoàng Thượng?

- Ở đây không có Hoàng Thượng ạ, chỉ có Lang Vương thôi, người chính là Lang Hậu, nhưng người không cho chúng em gọi là Lang Hậu, cho nên mọi người mới gọi là Hoàng Hậu ạ!

Cô tiên tử nhỏ cẩn thận giải thích cho Bạch Tuyết.

- Cái gì? Lang... Lang Hậu?

Bạch Tuyết nói lắp.

- Đúng vậy, người là Lang Hậu, Lang Hậu của Lang Vương.

- Lang Hậu của Lang Vương?

Bạch Tuyết không thể tin được hỏi lại, không ngờ bản thân cô lại mơ đến chỗ Yêu giới, hay là chỗ của Lang Vương!

- Không được, tôi phải mau tỉnh dậy!

Bạch Tuyết nhìn bộ quần áo trên người, đây là đồ cưới mà, cô phải mau chóng tỉnh dậy ngay nếu không đợi đến lúc đưa vào động phòng, cô sẽ bị Sói ăn mất, ngay cả ngủ cũng bị Sói ăn sao? Không, tuyệt đối không được!

Cô dùng sức nhéo mình một cái, aaa!

Đau quá!

Nhưng mà tại sao cô còn chưa tỉnh dậy? Tại sao chưa trở lại bể bơi chứ?

- Hoàng Hậu, sao người lại xưng tôi?

Bình Quả Tiên Tử khó xử hỏi cô.

- Cái kia, vậy em nghĩ tôi phải xưng như thế nào?

Bạch Tuyết lo lắng hỏi.

- Người phải xưng là bổn cung đó, người là Lang Hậu, sao có thể xưng tôi?

- Lang Hậu cái gì? Bổn cung cái gì chứ? Nó không có quan hệ với tôi chút nào hết, tôi phải về nhà, em nói cho tôi biết, làm sao tôi mới về nhà được?

Bạch Tuyết chán nản cầm lấy vai Bình Quả Tiên Tử hỏi.

- Người chính là Lang Hậu, ngày hôm nay chính là ngày thành hôn của hai người, mặc dù người đã sinh con cho Lang Vương, nhưng vẫn chưa chính thức tiến hành hôn lễ, vì vậy hôm nay người phải kết hôn với Lang Vương.

Cô bé kiên nhẫn giải thích cho Bạch Tuyết.

- Kết hôn?

Bạch Tuyết suýt ngã trên đất, đây là chỗ quái quỷ nào vậy? Ngay cả Sói cũng lấy vợ!

- Đúng vậy, Lang Vương sẽ đến đây ngay.

- Tên em là gì?

Bạch Tuyết lo lắng hỏi, cô nhất định phải mau chóng rời khỏi chỗ này, cô mới không cần gả cho Lang Vương gì đó đâu, cô đoán là bộ dạng Lang Vương rất hung tàn nguy hiểm.

Nghĩ đến mà sợ!

- Em là bình hoa của người mà.

Bình Quả Tiên Tử hạnh phúc nói, cô bé có được như ngày hôm nay thì tất cả đều nhờ chủ nhân mang lại, chủ nhân cô chính là Lang Hậu, hàng ngày chủ nhân đều quan tâm chăm sóc cô, đến khi cô tu luyện thành người thì vẫn đi theo Lang Hậu, co bé chính là người trung thành nhất của chủ nhân.

Ở đây có rất nhiều cô gái thầm mến Lang Vương, nên sau đó có rất nhiều người muốn giết chết Lang Hậu, chỉ có cô trung thành với Lang Hậu nhất.

- Em... em là cái bình hoa? Em không phải là người?

Bạch Tuyết hoảng sợ nhìn cô bé có chiếc bình hoa trên đầu.

- Tất nhiên em không phải là người, chính là người đã làm cho em có thể biến thành hình người mà, nên em vẫn luôn chăm sóc người.

- Biến hình? Em biến thành hình người?

Bạch Tuyết kinh ngạc hỏi lại.

Đứa bé gật đầu một cách quả quyết.

Bạch Tuyết sợ hãi!

- Đây là đâu? Thuộc bộ tộc nào?

- Chỗ này là Yêu Giới, và là địa bàn của Lang Tộc.

Bình Quả ngày càng mơ hồ, vì sao Lang Hậu lại không biết những thứ này chứ? Thật kì quái! Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Lang Tộc? Ở đây không có con người mà toàn là yêu quái sao? Còn tôi? Tôi cũng là yêu quái sao?

Bạch Tuyết hoảng sợ nhìn cô bé.

- Ở đây trừ người ra thì ai cũng là loài sói, ngoài ra còn có một số yêu từ nơi khác đến, vì Lang Vương tốt bụng nên đã cho phép bọn họ ở lại, còn em thì không phải yêu quái, em là tiên tử.

Bình Quả nói, riêng cô bé là khác, cô do chính Lang Hậu triệu hồi ra, đây cũng là niềm tự hào của cô.

- Vậy tôi là người sao?

Bạch Tuyết thả lỏng thân mình, may mắn quá, cô vẫn là người.

- Cũng không hẳn, những yêu quái ở đây đều không biết người thường là người hay là người sói, không ai biết người đến từ đâu? Có lẽ người cũng là một tiên tử?

- Tiên tử nhỏ, bề ngoài Lang Vương rất khủng khiếp phải không?

Bỗng nhiên Bạch Tuyết hỏi một câu khiến Bình Quả phải gật mình kinh ngạc, sao Lang Hậu lai hỏi rằng bề ngoài Lang Vương rất khủng khiếp? Lang Vương là mĩ nam đẹp trai nhất Lang Tộc, sao có thể xấu được chứ?

Cô tiên tử nhỏ chưa kịp trả lời thì của phòng đã mở ra.

Bình Quả Tiên Tử lập tức đi ra bên ngoài.

- Bình Quả, em chờ một chút, em không định bỏ tôi lại chỗ này một mình đấy chứ?

Bạch Tuyết khẩn trương cầm tay cô bé.

- Hì hì, hôm nay là ngày thành thân của người và Lang Vương, sao em ở lại đây được?

Cô bé nghịch ngợm nháy mắt, sau đó đi ra ngoài.

Lang Vương bước vào trong khiến Bạch Tuyết sợ tới mức phải chạy trốn, cô cũng không phải sói nha, anh ta có ăn cô luôn không?

- Anh... anh không được ăn tôi, trên người tôi không có chút thịt nào, sẽ không đủ nhét kẽ răng của anh đâu!

Bạch Tuyết trốn ra sau, cô yếu ớt nói.

- Ái phi...

Giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến, Bạch Tuyết nghe được giọng thật quen tai, nhưng cô không dám nghe tiếp, hai chân cô đã run lẩy bẩy rồi.

- Không... Không, tôi không phải ái phi của anh? Tôi không biết sao tôi ở đây? Tôi đã có chồng, có con, tôi không phải ái phi gì đó của anh? Đây có hiểu lầm, đúng, chính là hiểu lầm!

Bạch Tuyết vội vã giải thích.

- Vậy, ái phi của bổn vương ở đâu?

Lang Vương lạnh giọng hỏi.

- Xin lỗi, thật sự xin lỗi, từ lúc tôi đến đây thì chưa từng thấy cô ấy, tôi thật sự không biết ái phi của anh đã đi chỗ nào rồi?

- Nếu không tìm thấy ái phi, thì phải dùng nàng để thế thân!

Lang Vương bất đắc dĩ nói.

- Không... Không được, sao có thể thế thân được, tôi không phải là cái lốp xe dự phòng cuả anh! Đây không phải là thay một bộ đồ mà là việc lớn cả đời, làm sao có thể làm thế thân!

Còn nữa, tôi đã có chồng rồi, làm sao tôi lại có bắt cá hai tay được chứ? Ngài là Lang Vương thì Lang Hậu phải sạch sẽ đúng không? Tôi không sạch sẽ nữa rồi, tôi đã có chồng, hơn nữa còn sinh ba đứa con cho anh ấy. Tôi không xứng làm Lang Hậu, xin anh thả tôi ra đi!

Bạch Tuyết đau khổ nói, thật sự thì cô không biết mình làm sao mới có thể về được? Nếu biết thì cô đã không phí công ở chỗ này!

Nếu bản thân không biết cách trở về thì chỉ còn cách tìm người giúp đỡ, anh ta là Lang Vương thì chắc chắn biết cách đi đến chỗ ở của nhân loại đi?

- Bắt cá hai tay? Ta rất thích phụ nữ bắt cá hai tay, nàng chỉ cần tách hai chân ra, sau đó ta chủ động đi vào không phải dễ dàng sao?

- A! Hiểu nhầm, ngài hiểu nhầm ý tôi, tôi nói bắt cá hai tay không phải là có ý đó, ý của tôi là một người phụ nữ đi theo hai người đàn ông khác nhau hoặc hơn nữa... còn bắt cá không phải là bắt cá hai tay ở trên giường!

Bạch Tuyết vội vàng giải thích, nơi này là Yêu Giới, nói chuyện đúng là có sự khác biệt rất lớn, rõ ràng Lang Vương liên tưởng bắt cá hai tay đến chuyện giường chiếu!

- Dù thế nào đi nữa, chỉ cần nàng bắt cá thì ta liền thích.

- Không... không, ngài không hiểu ý tôi, tôi phải đi về, tôi không thuộc về nơi này đây!

Bạch Tuyết sốt ruột đi từ phía trong ra, cô phải đi khỏi chỗ này.

Trời ơi!

Đây là đàn ông sao?

Sao có thể đẹp trai như vậy?

Xong rồi, cô bị chảy máu mũi!

Ài! Đàn ông đẹp trai cô nhìn thấy cũng không ít, sao lại không bình tĩnh được như vậy!

Cô nhìn đàn ông loài người đẹp trai quen rồi, nhưng đây là đàn ông Yêu Giới đẹp trai, còn là đàn ông lạnh lùng nữa, cô có chút chịu không nổi!

Nhưng mà, mỹ nam này sao nhìn quen mắt như vậy? Khiến cô phải nhìn kĩ thêm lần nữa.

Thân hình cao 1m8, làn da tráng kiện màu lúa mì, anh mặc một bộ đồ đỏ bó sát lộ ra thân hình hoàn mĩ, bộ tóc dài trực tiếp thả phía sau.

Khuôn mặt màu lúa mì hiện lên góc cạnh anh tuấn lạnh lùng, đôi mi thật dài khẽ rủ xuống, hai con ngươi thâm thúy lóe lên như hai viên bảo thạch, mũi cao, môi cong, trên người anh ta toản ra một thứ khĩ chất phức tạp hỗn hợp, không chỉ cao quý ưu nhã mà còn anh tuấn linh hoạt, còn có sự cuồng dã không bị trói buộc nữa, tà mị.

Trên thế giới có thể có người đàn ông hoàn mĩ như vậy sao, hoàn mĩ đến mức không thể hoàn mĩ hơn.

- Ái phi?

Lang vương nhìn cô gái nào đó đang chảy máu mũi, hỏi.

- Nhìn ngài rất quen mắt...

Bạch Tuyết mê mẩn nhìn Lang Vương.

- Nàng có thích bổn vương thì cũng lau sạch máu mũi trước đi, bổn vương sẽ không yêu một cô gái phun máu mũi!

Âm thanh lạnh lẽo truyền đến khiến Bạch Tuyết vội vàng thu lại ánh mắt mê muội.

- Ai thích anh chứ! Tôi nhìn anh rất quen mà thôi, nếu anh không phải Lang Vương thì tôi còn nghĩ là chồng tôi cải trang chọc tôi này!

Người đàn ông này có đẹp trai thì như thế nào, cô đã có người đàn ông của mình rồi, Lãng Dạ còn chờ cô ở bên bể bơi, cô phải mau chóng trở lại.

- Lang Vương, tôi có thể xin ngài một chuyện được không?

Bỗng nhiên Bạch Tuyết thay đổi giọng nói, cô mỉm cười hỏi.

- Chuyện gì?

Lang Vương vẫn lạnh giọng.

- Ngài là Lang Vương thì chắc chắn rất lợi hại đúng không? Vậy ngài có thể đưa tôi về hay không?

Bạch Tuyết nịnh nọt nói.

- Nàng đi mất thì ái phi của tôi phải làm sao, hôm này là ngày thành thân của bổn vương, nàng cảm thấy có thể để một căn phòng trống không được sao?

- Ngài nhầm người rồi, vì sao ngài không tin tôi chứ, tôi không phải là ái phi gì đó... Aaa... ngài làm gì vậy? Sao lại động tay động chân?

- Bổn vương chỉ động tay, còn chưa kịp động chân, nàng ngoan ngoãn đi, bây giờ không còn sớm nữa, ái phi chúng ta nên thị tẩm.

- Không muốn, tôi không muốn thị tẩm, ngài còn nghĩ mình là Lang Vương không vậy, còn muốn thị tẩm tôi, tôi không phải là mấy phi tử Chân Huyên trong truyền thuyết ngoan ngoãn vậy quanh ngài kia đâu, ngài nghĩ cũng đừng nghĩ!

Bạch Tuyết trốn sáng một bên.

Mặc dù Lang Vương này lớn lên đẹp trai nhưng anh ta dám động tay động chân với cô, tên sắc quỷ! Không là sắc lang mới đúng!

Hay anh ta vốn là một sắc lang.

- Còn nữa, anh không cần gọi trái một câu ái phi, phải một câu ái phi, tôi không phải là ái phi của anh, chồng tôi còn đợi tôi ở bên bể bơi! Tốt nhất là anh đưa tôi về! Anh đây là đang cướp vợ người khác, tôi sẽ kiện anh!

Bỗng nhiên Bạch Tuyết nghĩ đến trong phim Tây Du Kí... Những công chúa trong đó đều bị yêu quái cướp về làm áp trại phu nhân, mặc dù cô không phải là công chúa nhưng mình cũng bị Lang Yêu cướp về làm Lang Hậu!

Làm sao đây?

Chỗ này hình như không có Tôn Ngộ Không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.