Hoàng Thành Năm Ấy Những Tương Tư

Quyển 1 - Chương 18: Hết đường chối cãi




Không khí ở bệnh viện thực sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Mạch Nha sợ Trương Mẫn buồn chán sinh thêm bệnh. Thế là Mạch Nha một hai sống chết phải dưỡng bệnh chung với cô bạn hung dữ của mình. Miệng nói sợ Trương Mẫn bị này bị kia, thực ra cái đó chỉ là cái cớ dọn tới phòng Trương Mẫn ở chung để cô đỡ chán thôi, hí hí.

Hai người lại đều là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, chắc là tin tai nạn đã thông báo cho toàn thể nhân viên của các chi nhánh rồi. Tránh không khỏi phiền phức rồi đây, aii.

Nhân cơ hội tốt lần này, tất cả nhân viên làm việc ở tập đoàn, dù chi nhánh xa hay gần, làm lớn hay nhỏ, đều tranh thủ tới thăm để ghi điểm trong mắt sếp.

Rốt cục mới có hai ngày Trương Mẫn và cô đã chịu không nỗi, dứt khoát nhận quà chứ không gặp mặt. Bọn họ thấy sếp đã kiên định như vậy cũng không dám đến nữa, sợ ý tốt biến thành ý xấu, tiền mua quà để lấy lòng cũng bỏ sông bỏ biển.

“Cạch”

“Mẫn Mẫn, con doạ mẹ sợ chết … mất..” Bà Trương vừa định nhào đến ôm Trương Mẫn, khi cô quay mặt lại bà liền giật mình, tựa như thấy ma quỷ.

Biểu tình sửng sốt của bà lọt hết vào mắt Trương Mẫn và Triệu Mạch Nha. Tâm rạo rực lo lắng, cô quay sang nhìn, quả nhiên Trương Mẫn cụp mắt, không nói năng gì.

Mẹ con họ một người nhìn, một người không nhìn. Người gây ra cái kết này cảm thấy áy náy dâng trào, nghẹn ngào cất tiếng như khóc : “Dì à, Mẫn Mẫn vì che chở cho con mới bị bỏng nặng như vậy, con xin lỗi cả nhà nhiều lắm!”

“Cậu nói xằng bậy cái gì vậy?” Câu này thực không thuận tai người nghe. Ánh mắt như dao của Trương Mẫn ghé thăm, thị uy Mạch Nha.

Trương Mẫn hy sinh bản thân mình không phải vì nhận được cảm kích cùng áy náy cả đời. Tình bạn này xứng đáng để người trong cuộc hy sinh.

“Mẹ, người có lỗi lớn nhất trong chuyện này là Trương Dực Phàm. Tên khốn đó không còn là anh trai của con nữa.” Gương mặt bị phỏng lồi cả thịt ra của Trương Mẫn bình thường nhìn đã doạ người lắm rồi, bây giờ cô lại trợn hai mắt hiện lên vẻ căm phẫn, càng khiến người khác ngây người kinh hãi trong lòng.

Nằm chung phòng mấy ngày vốn Mạch Nha nhìn đã quen rồi, trực tiếp không còn sợ nữa, chỉ là tò mò lời của Trương Mẫn đang nói. Chẳng lẽ Trương Dực Phàm lại làm cái gì tày trời? Cái vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của nhỏ coi bộ chuyện không nhỏ đâu.

Bà Trương chỉ bị hù chốc lát. Bởi vì đây là con gái bà đứt ruột đẻ ra, dù nó có hoá thành tro bà cũng không để tâm mà yêu thương nó. “Con gái của mẹ nói Tiểu Phàm làm sao? Nó đã làm gì con? Cứ nói ra hết mẹ sẽ đòi công bằng lại cho con, không cần sợ đâu con gái.”

Con nhỏ khốn kiếp này thì biết sợ ai chứ? Hừ, mau nói ra lẹ đi, làm ra vẻ thần bí muốn chọc tức chết người ta chắc. Triệu Mạch Nha hướng ánh mắt tập trung lên người Trương Mẫn, nếu bây giờ ánh mắt cô biết nói thì nó cũng sẽ tự động giới thiệu bản thân nó tên là ‘ánh mắt thèm muốn’ mất rồi.

Trương Mẫn không nhìn lấy ai, chỉ một mực nghiến răng rủa xả. “Trước đây con vì nể tình anh em, bây giờ chó má không thèm nể nữa. Gương mặt này không phải do Mạch Nha mà ra. Chính cái tên hỗn đãn đó, cưng chiều con hồ ly tinh đốn mạt, để nó tuỳ ý muốn làm gì làm, kết quả thì sao, nó đã làm gì với gương mặt của con? Bị tai nạn đã qua mấy ngày rồi, thương tích của con thế nào, không lẽ tên đó không biết! Còn chưa vác cái mặt đó một lần qua thăm con, ha. Bị con hồ ly tinh đó mê hoặc đến mụ mị rồi. Thật tức chết đứa em gái bất hạnh này mà !” Gương mặt của nó thê lương đến tan nát cõi lòng.

Sao tên đó có thể ? Triệu Mạch Nha biết được con hồ ly tinh đó chính là nói Thuyên Nhã Hinh. Chuyện anh ta yêu ả, Mạch Nha đã biết từ lần anh ta lợi dụng cô. Tuy nhiên cô không ngờ! Không ngờ một con người noãn quang quanh mình, lại đối với em gái mình tàn nhẫn như vậy.

Sau khi Trương Mẫn tuông ra một tràn như vậy, bà Trương nhất thời ngẩn người. Bà hiểu ý của con gái mình, nhưng không biết con hồ ly tinh trong lời nói đó là ai. Chợt nghĩ mấy tháng nay có một lần Dực Phàm đang nói chuyện với ông bà, con người nó từ nhỏ đến lớn bị bà giục có bạn gái, đến khi tới tuổi giục nó nên lấy vợ, nó đều mảy may không quan tâm, bỗng dưng lần đó nó hỏi ông bà có thể chuyển nhượng cổ phần của mình cho người khác-người mà nó yêu được không. Nó thương một người con gái đến mức nhường tài sản như vậy, ông bà Trương cảm thấy sau này cũng sẽ thành con dâu của mình, nhưng mà trước tiên phải ra mắt xem mặt mũi như thế nào. Đến bây giờ còn chưa biết được người con gái đó là ai, chuyện nhượng tài sản cho người khác, ông bà Trương cũng không cho phép nó làm.

“Một tháng trước, Tiểu Phàm có xin phép ba mẹ chuyển nhượng tài sản cho người khác, mẹ biết đối tượng đó là một người con gái, nhưng mà nó vẫn không cho mẹ gặp, mẹ dứt khoát không đồng ý chuyện này, đến bây giờ không nghe nhắc tới chuyện đó nữa.”

Trương Mẫn nghe đến đây mà người run lên. Mạch Nha bên cạnh lo lắng, sốt ruột vuốt vuốt lưng cho cô bạn mình bớt giận.

“Hay lắm! Cậu thấy đó Mạch Nha. Hắn hại cậu, con hồ ly tinh đó hại cậu. Bấy lâu nay cậu giấu tớ, đến khi tớ biết, tớ muốn đòi lại công bằng cho bạn tớ. Kết quả họ vì muốn hại chết cậu, biết tớ đang ở cùng cậu cũng không do dự mà muốn giết luôn tớ. Hắn quyết làm thì làm tới cùng, tính trước hai đứa mình không chết cũng quay lại làm Thuyên Nhã Hinh tan nhà nát cửa. Hắn thương hoa tiếc ngọc, nhường cổ phần của mình cho con tiện nhân đó, không phải là cái kết mãn ý đối với hắn sao? Tớ không phục! Tớ con mẹ nó không phục! Anh trai tôi không có mắt chẳng lẽ ông cũng không có mắt sao ông trời? Khốn nạn ông!!!” Trương Mẫn nói đến đây gương mặt đã tức giận đến hận không thể cắn lưỡi mình chết đi cho rồi.

Bộ dạng giận đến nhường này của nhỏ Mạch Nha thấy một lần rồi. Lúc trước giận đến mức nhập viện, bây giờ đang nằm viện giận như thế sẽ tổn thương khí huyết. Cô mau chóng ôm nhỏ vào lòng, an ủi. “Tớ biết, tớ biết, tớ biết hết mà. Cho nên cậu không được tức giận nữa. Triệu Mạch Nha này sẽ đòi lại công bằng cho cậu. Còn có gia đình cậu ở đây, đó là anh trai của cậu lẽ nào không nói lý? Anh ta mà không nói lý tớ sẽ thí mạng với anh ta luôn, đừng giận, đừng giận, đừng tức giận nữa. Ngoan, a.”

Ngoài cửa vang lên tiếng động mở cửa rồi đóng, Mạch Nha đang an ủi Trương Mẫn cũng không rảnh mà nhìn đến. Rồi giọng nói quen thuộc vang lên. “Không cần thí mạng đâu, anh đến đây để nhận tội của mình.”

Cơn tức giận của Trương Mẫn vốn đã tiêu tan nay bùng lớn hơn, Mạch Nha thầm kêu lên không ổn, càng ôm chặt Trương Mẫn hơn, cô doạ. “Tớ bị nội thương, nếu cậu mà đẩy tớ ra nên trong không lành lặn được tại cậu đó.”

“Cậu..”

Mạch Nha cắt ngang. “Không phải tớ muốn bênh vực anh ta, tớ sợ cậu vì một chút chuyện đó đích thân ra trận làm hại bản thân dưỡng thương vô ích. Nói chuyện đàng hoàng biết không? Khi nào không vừa ý cậu đánh, tớ đứng bên ngoài ném đá giúp cậu.”

Trương Mẫn buồn cười vì lời nói của cô, chỉ có thể cật lực nén cười, nghiêm mặt lại nói. “Biết rồi.”

Thoả thuận xong, Mạch Nha buông Trương Mẫn ra, hất mặt ý bảo làm đi.

Thế giới xung quanh bỗng trầm xuống, ánh mắt như lửa của Trương Mẫn chiếu lên người đàn ông đang đứng đó. “Còn biết đường vác mặt đến đây sao?”

Cười nhẹ. Trương Dực Phàm gật đầu. “Mẹ ra ngoài đón ba đi, ba đi khảo sát xong đang trên đường đến đây đó.” Anh nhìn bà Trương với ánh mắt khẩn cầu.

Bà Trương hiểu, cố ý rời đi. “Ừ, hai đứa hôm nay phải giải quyết cho xong. Mẹ đi đây.”

Không gian yên tĩnh bao quanh, hai người nhìn nhau trìu mến, hay nói cách khác hận đến không thể giết được. Triệu Mạch Nha cảm thấy mình như cái bóng đèn. Làm bóng đèn đi phá tình cảm người khác không nói, đằng này làm bóng đèn chứng kiến chiến tranh thế giới thứ bảy chủ nhật của họ, cô cảm thấy thật sầu não.

“Anh đã hỏi qua bác sĩ rồi, vết thương trên mặt của em có thể kiếm một bác sĩ thẩm mỹ giỏi chữa trị, anh có quen được một người, hy vọng em sẽ hợp tác.”

Ở đâu có cái kiểu ăn năn với người khác bằng cái thái độ này thế? “Ha. Từ lúc nào tôi lại có được người anh trai quan tâm mình vậy? Áy náy cắn nát trái tim của anh à? Anh cũng biết tôi không thích cái gì dư thừa, phàm là dư thừa tôi đều đạp đổ hết.” Trương Mẫn cứng rắn tuyên bố. Bên cạnh Mạch Nha khinh khỉnh cười.

Trương Dực Phàm à Trương Dực Phàm, tôi tha cho anh nhưng không có nghĩa anh sẽ không phải không trả.

Nhìn thấy Triệu Mạch Nha cười khẩy mình, Trương Dực Phàm cụp mắt xuống. “Anh không phải đồ dư thừa. Anh đến đây muốn nhận lỗi với cả hai em.”

Nhất thời hai người liền sững sờ.

Chả lẽ là khổ nhục kế ?

Không khí bên cạnh Mạch Nha rất lạnh, quay sang chỉ thấy Trương Mẫn híp mắt lại, lạnh lùng quát. “Anh đừng có mà xài khổ nhục kế với tôi rồi quay lại với con hồ ly tinh đó khoe thành tích. Không nói được câu nào ra hồn thì biến ! Cút đi !!!”

Hảo tỷ muội !

Không hổ danh là Trương Mẫn của tôi. Ôi, thật muốn nhào lên ôm hôn nó nghẹt thở luôn mới hả dạ.

Xem Trương Mẫn phát tiết thì đã thật đó, nhưng dù sao vẫn là anh trai của nó. Chắc hẳn gì nó đã không đau lòng. Giữa tình bạn và tình thân, lựa chọn này cái nào cũng không nên chọn. Một chút uất ức của cô có là gì đâu chứ? Bỏ qua, cô muốn thoát khỏi hận thù triền miên đó lâu rồi.

“Hôm nay anh về đi, Trương Mẫn đang tức giận không muốn nghe điều gì từ anh đâu. Để tôi khuyên nó bớt giận rồi anh hãy đến cũng không muộn.” Triệu Mạch Nha cười nhẹ, xoa lưng Trương Mẫn khuyên nhũ.

Anh cũng bất ngờ vì cô giúp anh. Đã tha thứ cho anh rồi sao?

“Vậy nhờ em chăm sóc Tiểu Mẫn giúp anh. Cảm ơn em, Mạch Nha.”

“Em giữ gìn sức khoẻ, anh hai sẽ chờ em.” Anh thấy cô gật đầu chào anh, ngượng ngùng, anh gật đầu chào lại rồi bước đi.

“Chờ chờ cái P* nhà anh. Cút!” Trương Mẫn vốn còn tức giận gào lên, nhưng mà người ta đã đi mất hút rồi.

* : cái mông.

——————————-

Hô hô, giờ tám đến rồi.

Có ai xem Mình Yêu Nhau Đi.(We Got Married Chinese version.) không?

Ai chưa xem nên xem đi nha >_

Cơ mà dạo này thích tự xưng bằng Bổn Vương nha. Các ái khanh nên chú ý đó >\

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.