Hoàng Thành Năm Ấy Những Tương Tư

Quyển 1 - Chương 11: Bất dắc dĩ bị bức ép




Nói thật là Giao Thanh Thuỷ rất thích Triệu Mạch Nha, mười năm trước vừa gặp bà liền yêu thích. Tưởng chừng có con dâu vừa ý nhưng không ngờ lại có thêm một cừu nhân*. Đúng, cô ta chính là con gái của kẻ bà hận nhất.

* : kẻ thù.

“Triệu gia các người vẫn không có gia giáo như ngày nào.” Bà nhếch mép ngạo thị.

Đuôi chân mày Triệu Mạch Nha giật giật. Bà ta có ý gì?

Thấy cô có phản ứng trước lời nói của mình, Giao Thanh Thuỷ nhếch mép than thầm. Aida Ninh Nhan à Ninh Nhan, cô giấu con bé bấy lâu nay, không ngờ cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, có trách thì hãy trách nó xui xẻo vì đã đầu thai làm con của cô.

Giao Thanh Thuỷ từ tốn ngồi xuống, chân phải nhàn nhã vắt lên chân trái, ánh mắt giễu cợt nhìn thẳng vào mặt cô khiêu khích : “Người mẹ hạ đẳng của cô không nói cho cô nghe vì sao tôi ghét Triệu gia các người như vậy à?”

Một lời đánh thẳng vào đầu Triệu Mạch Nha.

Bà ta mắng cô là hồ ly tinh, là tiểu tam thiếu nhân phẩm, là đồ không có đạo đức, cô vẫn nhịn được. Nhưng lần này bà ta mắng đến mẹ của cô, thật sự cô muốn nhào tới nắm đầu bà ta hét lên ‘Xin lỗi thím à, thím đi quá xa rồi đó’.

Mắt thấy Triệu Mạch Nha sắp nổi điên Tống Gia Dịch liền kêu lên. “Mẹ. Mẹ đừng quá đáng như vậy.”

Lời nói của Tống Gia Dịch nhất thời dội một gáo nước lạnh vào người làm cô thanh tỉnh.

Triệu Mạch Nha thở dài. Nhém nữa là cô tự tay phá bể kế hoạch của mình rồi, quá mất cảnh giác đi.

Trông thấy gương mặt cô khôi phục vẻ bình thường. Giao Thanh Thuỷ nhíu mày, liếc về phía Tống Gia Dịch quát. “Con thì biết cái gì?”

“Con vốn không cần biết !” Hắn cũng đã phát hoả đến nơi rồi.

Hai mẹ con họ một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau. Triệu Mạch Nha âm thầm thở dài. Thiên à, rốt cục có chuyện gì giữa hai nhà chúng con vậy?

Cô nghĩ bà ta quyết liệt như vậy muốn phá vỡ mối quan hệ này của cô và hắn thì không có gì sai. Nhưng sai ở chỗ là ánh mắt bà ta cao ngạo, miệt thị, còn có một chút đắc ý, điều này chứng tỏ bà ta đã nắm chắc phần thắng.

“Gia Dịch, cứ để mẹ anh nói đi.” Cô nhìn hắn khẩn cầu.

Tống Gia Dịch nhìn cô một lát xác định rằng cô muốn biết mới gật đầu. Hắn luôn bị mềm lòng trước ánh mắt của cô.

“Tốt lắm. Chỉ cần nó nói thì con nghe, tại sao mẹ lại sinh ra đứa con ngu ngốc như thế này?” Ánh mắt bà ta nhìn cô càng thêm phẫn hận.

Nếu như bạn yêu con trai họ mà bị cấm đoán, ánh mắt người mẹ của người con trai đó chẳng qua là không ưa bạn thôi. Còn cái loại hận ý vô biên như vậy Triệu Mạch Nha càng nghĩ càng nghi.

Vì sao ánh mắt bà ta cứ như cô là cừu nhân ba đời của bà ta vậy?

(Còn tiếp…)

————-

Chân thành xin lỗi vì chap quá ngắn a ~ hiện tại ta bận làm đủ thứ, làm đến ngã bệnh nên chữ không lên đầu nỗi. Không còn cách nào khác. T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.