Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 600: Ngồi thật ngay ngắn




Tịch Phong Hàn được vệ sĩ hộ tống, đi từ cửa khác của phòng tiệc quốc gia đến bệnh viện Hoàng gia.

Lúc này, có một người đã sớm tới cửa bệnh viện. Xe của Lăng Hy tiến vào chỗ đậu xe với một tư thế vô cùng đẹp mắt. Hắn vội vàng đẩy cửa xe ra, bước xuống rồi lao thẳng đến đại sảnh của bệnh viện.

Dọc đường đi, Bùi Mạn Lâm vẫn không tỉnh lại. Lúc này cô đã được đưa vào trong phòng cấp cứu để kiểm tra. Bùi lão gia cũng đến ngay sau đó, lúc này ông đang hỏi Giản Hinh một vài chuyện.

“Giản Hinh, trong khoảng thời gian cháu gái của tôi ở nước ngoài đã bao giờ ngất xỉu chưa?”

“Chưa từng ạ, chẳng qua gần đây cô ấy uống ít thuốc giảm cân thôi.” Đôi mi thanh tú của Giản Hinh khẽ nhíu lại, trả lời.

“Cái gì? Con bé nó mập ở chỗ nào chứ? Tôi nghe nói loại thuốc này rất có hại cho cơ thể, sao con bé lại ngốc như vậy!” Bùi lão gia thở dài.

Mặc dù Giản Hinh không biết vì sao Bùi Mạn Lâm lại đột nhiên ngất xỉu, có phải vì sức khỏe hay không, nhưng cô nghĩ chuyện này tuyệt đối có liên quan rất lớn với tin tức về đám cưới của Tổng Thống. Cô có thể cảm giác được Bùi Mạn Lâm rất thích Tổng Thống, mà cô ấy lại không nghĩ tới cô gái mình mới hẹn đi uống trà tối hôm qua lại trở thành vợ chưa cưới của Tổng Thống.

“Chỉ hy vọng không có vấn đề gì.” Bùi lão gia ngồi xuống, lúc này trợ lý của ông đang nghe điện thoại, anh ta mừng rỡ nói với Bùi lão gia: “Thưa ngài, tôi vừa nhận được điện thoại của trợ lý Tổng Thống, ngài ấy rất lo lắng tiểu thư nên đang từ trong phòng tiệc bên kia chạy tới thăm tiểu thư!”

“Cái gì? Thật vậy sao? Tổng Thống tự mình qua đây à?” Bùi lão gia kinh ngạc đứng phắt dậy.

“Đúng, ngài ấy đích thân qua.”

Bùi lão gia cảm thấy vô cùng vinh dự gật đầu. “Tốt, Tổng Thống thật có lòng.”

Giản Hinh đứng bên cạnh nghe được câu này, cũng kinh ngạc nhíu mày, Tổng Thống đích thân tới đây thăm Bùi Mạn Lâm sao? Không phải anh ta mới tuyên bố tin tức sẽ kết hôn với cô gái kia ư? Dù sao thì Giản Hinh cảm thấy chuyện này thật kỳ quái.

Khi cô còn chưa nghĩ ra thì đã nghe thấy một giọng nói có phần thở hổn hển truyền đến: “Giản Hinh, Bùi tiểu thư không sao chứ?”

Hóa ra là Lăng Hy chạy đến. Giản Hinh nhìn thấy hắn tới thì lập tức kinh ngạc hỏi. “Sao anh lại tới đây?”

“Tôi nghe nói Bùi tiểu thư bị ngất, tôi rất lo lắng cho cô ấy nên mới chạy đến đây.” Trên mặt Lăng Hy có phần chột dạ không được tự nhiên, dưới đôi mắt giống như băng phách của Giản Hinh, hắn cảm giác trong lòng mình có suy nghĩ gì thì đều sẽ bị cô nhìn thấu.

Bùi lão gia đứng bên cạnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai này, tò mò hỏi. “Cháu là bạn của Mạn Lâm nhà ta sao?”

“Cháu chào Bùi gia gia, ngài còn nhớ cháu không? Cháu là cháu của ông Lăng Hằng.”

“A! Hóa ra là cháu của ông già ngoan cố kia! Cháu lớn như vậy, ông hoàn toàn không nhận ra được.”

“Mấy năm nay cháu vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, rất ít về nước, cho nên mới lâu ngày rồi không tới thăm ông.” Lăng Hy vừa nói, vừa lo lắng hỏi. “Tình trạng của Bùi tiểu thư thế nào ạ?”

“Con bé còn đang ở trong phòng cấp cứu, vẫn chưa có kết quả.”

“Cô ấy nhất định không sao đâu.” Lăng Hy nói xong lại đứng dựa lưng vào bức tường bên cạnh nhìn Giản Hinh, hai mắt sáng ngời quan sát cô, nóng lòng muốn cảm nhận được vẻ đẹp của cô.

Giản Hinh lại không có biểu hiện gì, mặc cho hắn nhìn. Vẻ mặt cô bình tĩnh như thế thật sự làm cho Lăng Hy cảm thấy bội phục. Đây là do cô quá tự tin? Hay năng lực chịu đựng của cô quá mạnh, bởi vậy mới có thể hoàn toàn không quan tâm tới cái nhìn của người khác?

Lúc này, trong phòng cấp cứu đã tắt đèn, Bùi lão gia vội vàng đi tới hỏi: “Bác sĩ, cháu gái tôi thế nào?”

“Bùi lão gia yên tâm, chẳng qua Bùi tiểu thư chỉ bị choáng váng thôi, không có vấn đề gì đáng ngại cả, có thể nhất thời tâm tình cô ấy quá mức kích động hoặc là chịu kích thích nào đó nên mới ngất đi.”

Bùi lão gia tử suy nghĩ một chút lại đoán ra được, lẽ nào cháu gái nghe Tổng Thống tuyên bố tin tức về hôn lễ nên mới bị kích thích mà ngất đi?

“Ông nội... Ông nội...” Chỉ thấy Bùi Mạn Lâm nằm ở trên giường đột nhiên trở nên yếu ớt lại tủi thân, nước mắt cô chảy ra, cảm giác rất bất lực.

“Mạn Lâm, ông nội ở đây, ông nội ở đây...”

Sau khi Bùi Mạn Lâm tỉnh lại, cô có cảm giác dường như mình không còn chỗ nào để dung thân nữa, không nghĩ tới cô tự nhiên lại ngất đi, thật quá xấu hổ, hơn nữa, cô còn ngất ở trước mặt của Tổng Thống.

Cho nên lúc này tâm trạng của cô rất mẫn cảm lại yếu đuối.

“Mạn Lâm, cháu đừng khóc vội, một lát nữa Tổng Thống sẽ đích thân đến thăm cháu.” Bùi lão gia nhìn cháu gái căn dặn, ông cũng không hy vọng cháu mình khóc thành bộ dạng khó coi.

Bùi Mạn Lâm vừa nghe vậy thì lập tức bất ngờ, vui mừng hỏi. “Thật hả ông? Tổng Thống sẽ đích thân tới đây thăm cháu ạ?”

“Đúng vậy, bây giờ ngài ấy đang ở trên đường tới đây, cháu nhanh lau mặt đi.”

Bùi Mạn Lâm vội vàng mượn y tá bên cạnh một chiếc gương, trước khi ngài Tổng Thống tới phòng bệnh, cô phải kiểm tra lại gương mặt của mình. Lăng Hy nhìn thấy Bùi tiểu thư thì anh có phần bất đắc dĩ đi tới trước mặt Giản Hinh nói: “Lúc ở trên máy bay em lại lừa anh đúng không! Em làm vậy chỉ vì vị trí ở khoang hạng nhất.”

“Cho nên, tôi rất cảm ơn anh đã nhường chỗ cho tôi.” Giản Hinh cong môi cười nói.

Lúc này, cho dù Lăng Hy có muốn nói gì thì cũng không nói ra được. Nếu không phải bị cô lừa thì làm sao hắn có thể quen được cô? Lại làm sao có thể có cơ hội đứng ở trước mặt của cô, ngắm nhìn nụ cười tuyệt đẹp của cô?

“Thôi đi, tôi tha thứ cho em, nhưng về bữa cơm thì em không thể từ chối được đâu. Nếu thật sự từ chối, tôi sẽ bảo Bùi gia gia cho em nghỉ, em nhất định phải mời tôi ăn bữa cơm.” Lăng Hy mặt dày nói.

Giản Hinh suy nghĩ một lát, cười nói. “Được! Tôi sẽ mời anh ăn cơm.”

Cô nói xong lại lướt qua hắn, đi vào trong phòng bệnh, chỉ thấy Bùi Mạn Lâm đang khẩn trương lấy đồ trang điểm trong túi để trang điểm lại. Bùi lão gia bất đắc dĩ nhìn cô cháu gái của mình.

Khi Lăng Hy đi vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy anh cũng thiếu chút nữa thì phì cười. Bùi Mạn Lâm này thật là! Vào lúc này rồi không ngờ cô ta còn muốn trang điểm? Lẽ nào cô ta không nên để mình có bộ dáng của bệnh nhân, khiến cho ngài Tổng Thống càng quan tâm hơn sao?

Trong lòng Bùi Mạn Lâm chỉ có một ý nghĩ, không quan tâm lúc nào, cô ta đều phải thật xinh đẹp hoàn mỹ ở trước mặt của Tịch Phong Hàn. Cô ta không ngờ lần này ngất xỉu này lại là trong họa có phúc, không ngờ ngài Tổng Thống lại chủ động tới thăm cô ta.

Cô ta thật sự rất vui.

“Giản Hinh, cô xem tôi trang điểm như vậy có tự nhiên không?” Bùi Mạn Lâm nhìn Giản Hinh hỏi.

Giản Hinh nhìn rồi gật đầu. “Hoàn hảo!”

Lúc này Bùi Mạn Lâm mới nhìn thấy Lăng Hy. “Sao anh cũng ở đây?”

“Đây là cháu người bạn cũ của ông, nó cũng đến thăm cháu.” Bùi lão gia giới thiệu.

“Anh là Lăng Hy, em không có việc gì là tốt rồi.”

“Anh là tới thăm em, hay là tới gặp cô ấy vậy?” Bùi Mạn Lâm nói xong, ánh mắt nhìn về phía Giản Hinh khẽ nhíu mày, có chút không vui. Lăng Hy đã sớm phớt lờ cô từ lâu.

Lăng Hy cười hì hì. “Người Giản Hinh quan tâm thì anh cũng quan tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.