Hoàng Quân

Chương 1




Chương 225: Giao nhiệm vụ.

- Nghe rõ.

Nhóm vũ cơ cùng người hầu liên tục gật đầu.

- Như vậy chúng ta lên đường đi.

Lâm Tiêu mang theo mọi người rời khỏi trú địa Huyết Ma mã tặc đoàn, đi vào khu núi rừng nguy hiểm trùng điệp.

Vì bảo hộ mọi người an toàn quay về Tân Vệ thành, Lâm Tiêu tìm cơ hội thả Toản Địa Giáp ra ngoài, cho nó không ngừng đi tuần tra bốn phía, nhờ vậy có thể xua tan thật nhiều yêu thú.

Đồng thời hắn còn khuếch tán tinh thần lực thời khắc chú ý hết thảy động tĩnh xung quanh.

Nơi này cách Tân Vệ thành chừng trăm dặm, nếu một mình Lâm Tiêu phi hành chỉ cần hai canh giờ sẽ tới, nhưng mang theo một đám người thường, mọi người phải đi tròn một ngày chỉ đạt tới nửa đoạn đường.

Tìm một sơn cốc an toàn ở lại, Lâm Tiêu đem Toản Địa Giáp khuyên giải chung quanh, rạng sáng ngày kế tiếp lại khởi hành.

Tới chạng vạng hôm sau, đoàn người rốt cục đi tới trú địa quân doanh cách Tân Vệ thành vài chục dặm.

Vì phòng ngừa thú triều đột kích, quân đội võ giả Tân Vệ thành đều thành lập trú địa chung quanh thành trì, dùng giám sát hướng đi của yêu thú, đồng thời cũng là trú địa cho võ giả đi ra ngoài liệp sát yêu thú, một khi gặp nguy hiểm có thể trốn vào trong quân doanh.

- Người nào?

Nhìn đội ngũ độc đáo trước mặt, binh lính tuần tra ngoài quân doanh liền bay tới cao giọng hỏi.

- Đến quân doanh, chúng ta rốt cục an toàn.

Nhóm vũ cơ cùng người hầu giờ phút này đã yên lòng, dã ngoại thật sự quá nguy hiểm, một khi bị yêu thú vây công sẽ chết, chỉ tới được quân doanh mới xem như chân chính an toàn.

- Ta là võ giả Võ Điện Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu lấy ra huân chương của mình, nói:

- Những người này là người thường ta cứu ra từ trú địa Huyết Ma mã tặc đoàn, thỉnh cầu chư vị đưa họ quay về Tân Vệ thành.

- Cái gì?

- Những người này là ngươi cứu ra từ trong trú địa Huyết Ma mã tặc đoàn?

Mười mấy binh lính khiếp sợ nhìn Lâm Tiêu, bọn họ từng nghe nói qua về danh tiếng của Huyết Ma mã tặc đoàn, cao thủ nhiều như mây, những binh lính này thật không rõ chỉ bằng vào một thiếu niên như Lâm Tiêu làm sao có thể cứu ra được cả nhóm người thường trong hang ổ kia.

Trong lòng mọi người thật sự khó thể tin.

Nhưng khi nhóm binh lính đem đoàn người quay về trú địa, cẩn thận dò hỏi, sau khi biết được nhóm vũ cơ cùng người hầu đúng là do Lâm Tiêu cứu ra, đều vô cùng rung động.

- Mời các hạ yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức an bài xe ngựa đưa họ về Tân Vệ thành, chi bằng các hạ cùng về đi.

Bên ngoài quân doanh, toàn bộ vũ cơ cùng người hầu lên xe ngựa do quân đội an bài, vị hiệu úy dẫn đầu mời Lâm Tiêu cùng trở về, đối với hảo hán như vậy, hắn thật sự cảm thấy kính trọng.

- Không cần, ta còn có việc, sẽ không đi cùng.

Lâm Tiêu khoát tay cáo từ, hóa thành một đạo lưu quang bay về hướng thành trì, chỉ giây lát biến mất trong tầm mắt mọi người.

Nửa canh giờ sau, vì che giấu tai mắt người khác, hắn mang theo một túi lớn chiến lợi phẩm lặng yên đi vào Tân Vệ thành.

- Nhìn xem, đó không phải Lâm Tiêu sao?

- Thật sự là Lâm Tiêu!

- Lâm tiêu đã trở lại.

Lâm Tiêu đi thẳng tới Võ Điện, bước vào đại điện nhiệm vụ.

Bởi vì sự kiện Huyết Ma mã tặc đoàn, Võ Điện phái người tìm kiếm Lâm Tiêu, hơn nữa hắn còn có thân phận đệ tử thiên tài, lại đánh cuộc cùng Ô Hạo, không ít đệ tử Võ Điện quen thuộc hắn, hiện tại thấy hắn trở về đều rung động.

Từ khi Lâm Tiêu tiếp nhận nhiệm vụ rời khỏi thành cũng đã qua gần hai tháng thời gian, chưa từng quay về, một mình sinh tồn ở dã ngoại suốt hai tháng, điều này đối với võ giả mà nói là chuyện vô cùng khó khăn.

- Ta tới giao nhiệm vụ.

Đi tới trước quầy, Lâm Tiêu đem túi lớn sau lưng đặt lên, bình thản nói.

- Nhiệm vụ 915, bạch sắc ngọc bích. Nhiệm vụ 54, nhiệm vụ 78, nhiệm vụ số 1...

Lâm Tiêu vừa báo số hiệu nhiệm vụ vừa lấy ra mấy túi nhỏ bên trong bao lớn.

- Nhiệm vụ mà Lâm Tiêu thông báo, thứ nhất là liệp sát Ngô Ưng, thứ hai là tìm kiếm trú địa Huyết Ma mã tặc đoàn... trời ạ, tiểu tử này không phải tìm được trú địa của Huyết Ma mã tặc đoàn đi?

Có đệ tử đang ghi chép vừa nghe giải thích, khi nghe được nhiệm vụ thứ hai không khỏi giật mình kêu lên.

Sau khi nghe được số hiệu nhiệm vụ thứ ba, hai mắt hắn trợn tròn.

- Cái gì, nhiệm vụ thứ ba là... là liệp sát Huyết Ma mã tặc đoàn!

Khuôn mặt đệ tử kia thật rung động, vẻ mặt dại ra:

- Chẳng lẽ hắn săn giết cả Huyết Ma mã tặc đoàn? Không có khả năng, hắn không lầm chứ? Đúng rồi, nhất định hắn đã lầm!

Chẳng những là hắn, toàn bộ đệ tử hiếu kỳ đều liên tục lắc đầu, trong lòng không thể tin được, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm mấy bao nhỏ mà Lâm Tiêu lấy ra.

Bao vây đầu tiên đúng là đầu của Ngô Ưng.

Nhiệm vụ thứ hai là trú địa của Huyết Ma mã tặc đoàn, nhân viên ghi nhớ địa chỉ, chờ sau này Võ Điện phái người đi điều tra.

Nhiệm vụ thứ ba là liệp sát Huyết Ma mã tặc đoàn, nhân viên mở ra mấy bao vây cuối cùng, một nhóm đầu người dùng vôi phấn chống phân hủy phủ lên, bộ mặt dữ tợn xuất hiện trước mặt mọi người.

- Đây là... đoàn trưởng Huyết Ma mã tặc đoàn Huyết Ma Kiền Lê!

- Phó đoàn trưởng Huyết Phủ Ngụy Cực...

Dưới ánh đèn, khuôn mặt mấy đầu người hiện ra rõ ràng.

Cả đại điện phút chốc lâm vào yên tĩnh.

Thật nhiều đệ tử há hốc miệng, diễn cảm rung động, hai mắt tròn xoe không dám tin tưởng.

- Lâm Tiêu thật sự săn giết cả Huyết Ma mã tặc đoàn?

- Việc này...

Diễn cảm mọi người đại ra, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.

Nhiệm vụ liệp sát Huyết Ma mã tặc đoàn, trong Võ Điện không biết từng có bao nhiêu đệ tử tiếp nhận, thậm chí có rất nhiều đệ tử hạch tâm đứng đầu, hơn nữa có cả chấp sự cùng quản sự, nhưng không ai thành công qua, chẳng những là Võ Điện, ngay cả một ít thế lực khác đều phái thật nhiều đệ tử tiếp nhận nhiệm vụ, đồng dạng đều không thành công.

Thứ nhất là vì trú địa của mã tặc đoàn quá thần bí, thứ hai là vì thực lực đám người Kiền Lê quá mạnh mẽ.

Lúc trước từng có không ít võ giả cường đại tìm được tung tích của Kiền Lê, nhưng nếu không bị hắn chém giết thì bị hắn chạy trốn, đều không ngoại lệ.

Nhưng hôm nay đệ tử mới gia nhập Võ Điện không bao lâu như Lâm Tiêu đã hoàn thành xong nhiệm vụ, thật là...

Trong lúc nhất thời cả đại điện yên tĩnh không tiếng động, mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu, đầu óc như chết lặng.

- Lâm Tiêu đã trở lại?

Đúng lúc này một thanh âm uy nghiêm vang lên từ ngoài điện, đồng thời một thân ảnh cuồng mãnh nháy mắt lao vào, trên mặt mang theo vẻ gấp gáp.

Khi nhìn thấy Lâm Tiêu, vẻ gấp gáp của người kia biến thành kích động.

Thân ảnh nọ chính là tổng quản Võ Điện tại Tân Vệ thành – Trữ Vĩ Thần.

- Ha ha, xú tiểu tử, cuối cùng đã trở lại, ta đã nói đệ tử Võ Điện chúng ta sao có thể dễ dàng chết như vậy.

Trữ Vĩ Thần đi tới bên cạnh Lâm Tiêu, cười ha ha nói.

Trước đó nhận được tin tức Lâm Tiêu trở về, hắn khẩn cấp chạy tới đây, hiện tại thật sự nhìn thấy Lâm Tiêu, trái tim mới hoàn toàn thả lỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.