Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 20: Ngoan, đừng sợ




Tịch viên ngày khánh thành giăng đèn kết hoa cực kỳ náo nhiệt, Viên Lạc triệu tập đám múa rồng múa sư tử, tìm mọi cách mua vui cho Tịch Ly, nhưng hội ‘bằng hữu’ đông đảo mà Tịch Ly định tìm đến sống cùng lại khiến Viên Lạc suýt nghẹn thở.

Tịch Ly công khai đón hầu như toàn bộ kỹ nữ tại Nhạc Đô vào cung, đến ngụ ở Tịch viên, Tịch viên lúc bấy giờ quả xứng danh kỹ viện.

Cả đám oanh oanh yến yến vừa tới, toàn bộ Tịch viên náo loạn đến mức chẳng ra thể thống gì, Tịch Ly còn gọi thêm một trăm tiểu thái giám, thái giám găp kỹ nữ, chạy chí chóe khắp viện.

Viên Lạc nguyên bản tính đến ở chung, thế nhưng Tịch Ly bảo hết phòng rồi, tất cả đều đã chật ních, Viên Lạc muốn ở thì vào phòng của kỹ nữ mà ở, tiện thể còn có người hầu hạ.

Viên Lạc là Hoàng đế, có kỹ nữ nào lại không muốn chung chạ với hắn, thấy hắn là ùa ngay tới, Tịch Ly khoái chí đến giậm chân.

Viên Lạc xanh mặt tức tối.

Hơn nữa, hiện nay trong ngoài Hoàng cung oán thanh ngập trời, người người đều bảo Viên Lạc thực hoang đường quá mức, hoang *** vô độ, cư nhiên xây một tòa viện gom toàn bộ kỹ nữ tại Nhạc Đô đến sống, đây quả thực là đỉnh cao của đồi phong bại tục!

Quý Tư đau lòng nhức óc, bởi chẳng ai tin rằng chính Tịch Ly làm việc đó chứ không phải Viên Lạc. Hơn nữa, Viên Lạc mới là Hoàng đế, nếu hắn chưa gật đầu ai lại dám làm… Dù người có do Tịch Ly tìm đến, thì cũng là Viên Lạc sai sử.

Nhất thời lời đồn đại sôi nổi bốn phương.

Viên Lạc tìm Tịch Ly, yêu cầu hắn giải tán sạch đám kỹ nữ.

Tịch Ly tựa người vào ghế, một kỹ nữ rót rượu cho hắn, một vị tiểu mỹ nhân giúp hắn tách vỏ nho, còn hai tiểu mỹ nhân khác thì thay phiên nhau giúp hắn lật sách, gần đó có bốn tiểu mỹ nhân đang tấu đàn. Xa xa một đoàn tiểu mỹ nhân đang hái hoa bắt bướm…

Viên Lạc thấy so với hắn Tịch Ly còn giống một hôn quân hơn.

“Ngươi thật hết nói nổi!” Viên Lạc đối Tịch Ly nhíu mày, “Mau mau đuổi hết người đi!”

Tịch Ly ôm lấy vị tỷ muội áo phấn sa hồng bên cạnh, “Ta bất chấp! Ta muốn mỹ nhân!”

“Ngươi…Tịch Ly!” Viên Lạc cũng hết cách, biết rõ đối phương giở trò dằn mặt, nhưng bản thân hắn lại đâm ra dung túng một cách khó hiểu, không nỡ trách khứ.

Tịch Ly thấy Viên Lạc bế tắc, cười giảo hoạt, cười không ngừng khiến Viên Lạc tiêu hết cả bực bội.

Lúc này, các mỹ nhân đem một bó thược dược dâng tặng  Tịch Ly, Tịch Ly tiếp lấy, khẽ đưa lên mũi ngửi, bỗng dưng thấy tâm thư thần sướng, vươn tay nâng cằm mỹ nhân bên cạnh, cười đến tuyệt mỹ, “Triêu quan nghê thường​[116]​ dạ quan dung, hương phong phất diện mục hàm tu. Nhược đắc quân vương thường tương bạn, chính thị giai duyến hoa gian phùng.”​[117]​ 

Các mỹ nhân chứng kiến Tịch Ly một thân phong lưu đĩnh đạt, hé miệng thi khép miệng từ, lời lẽ động lòng người, ngọt ngào tinh tế, quả là muốn tài học có tài học, muốn diện mạo có diện mạo, muốn tình thú lại có tình thú, chẳng điểm nào là không khiến người động tâm! Hiển nhiên hào hứng khôn xiết, quấn quýt làm nũng với hắn, tận dụng hết mọi tuyệt kỹ của bản thân.

Tịch Ly đối nhân cực nhã nhặn, đối nữ nhân càng thêm hảo, hoàn phì yến sấu tả ôm hữu ấp, bảo hắn gặp dịp thì chơi cũng được, thật tình hưởng thụ cũng xong, tóm lại khiến Viên Lạc tức đến độ tóc tai dựng đứng.

“Các vị tỷ tỷ. Hay là chúng ta ngâm thơ đi?” Tịch Ly đứng dậy, cầm đầu một đám đại mỹ nữ tiểu mỹ nữ, vừa đi vừa hỏi, “Ngâm thơ của ai đây a?”

Các kỹ nữ hai mặt nhìn nhau, cùng lắc đầu, bảo không rành.

“Vậy thì chúng ta đối câu đối, đối được có thưởng.” Tịch Ly cười hỉ hả bước vài bước, thấy đóa mẫu đơn trên cành nở thật đẹp, bèn giơ tay chỉ, “Lấy nó đi, chúng ta làm một câu đơn giản, mẫu đơn hàm tu khai​[118]​.” Các kỹ nữ thất chủy bát thiệt​[119]​ đối lại.

Những cô nương này đều biết đùa giỡn mua vui cho người, có kẻ nói “Tài tử đái tiếu lai” (Tài tử đến đem theo nụ cười), Tịch Ly chấn chỉnh, “Ai, tài tử có gì đẹp chứ, tài tử tài tử, đem vào hỏng mất thì sao, phải là ‘mỹ nhân nhi đái tiếu lai’ mới đúng…Ha ha.”

Viên Lạc đứng ở ngưỡng viện thở dài một hơi, tiến đến kéo Tịch Ly ra, trầm giọng nói, “Ngươi cố ý chọc giận ta?”

Tịch Ly tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Sao Hoàng thượng lại nói vậy a? Là ngài muốn thần vào ở, cũng là ngài bảo thích mang ai tới ở là tùy thần!”

“Ngươi…ngươi làm đến mức, đến mức đồi phong bại tục như thế, là đạo lý gì?” Viên Lạc càng nói càng rối lên.

“Ai!” Tịch Ly khoát tay ngăn lại, “Đồi phong bại tục cái gì a? Nếu tính cả thực sắc, phụ mẫu ngươi mà không đồi phong bại tục một chút, thì lấy đâu ra ngươi?”

“Ngươi…” Viên Lạc hít sâu một hơi, đưa tay chỉ viện tử, “Ngươi…tống hết những nữ nhân này đi, bằng không ta giết sạch các nàng.”

“Chậc chậc.” Tịch Ly điểm điểm ngón tay vào Viên Lạc, “Hoàng thượng, hiện tại ngài đã là hôn quân háo sắc, thoắt cái lại giết thêm mấy trăm mạng, lẽ nào còn muốn làm cả bạo hôn quân? Lẽ nào muốn trở thành Hạ Kiệt Thương Trụ​[120]​, lưu danh đến muôn đời?”

“Ta…”

“Còn nữa a!” Tịch Ly lắc đầu, “Những kỹ nữ này đã phạm vào tội gì, ngươi vừa mở miệng đã đòi sát nhân, có còn vương pháp không vậy?”

“Cái này…” Luận đấu võ mồm, Viên Lạc đấu sao lại Tịch Ly? Ân Tịch Ly mà mở miệng ra, dù triệu tập gấp đôi cả triều văn võ đến, cũng không thể đánh bại hắn.

Tịch Ly thấy Viên Lạc đuối lời, bèn cười, quay đầu trở lại sân, tay trái ôm một mỹ nhân tay phải ôm một mỹ nhân, cười hỏi, “Các tỷ tỷ có thể làm bánh điểm tâm không a?”

“Được a, Ân tướng muốn ăn loại bánh gì?”

“Nga, muốn ăn hoa quế cao!”

“Ta biết!”

“Ta biết!”

Cùng một lúc, chí ít có ba mươi người giơ tay bảo biết.

“Hảo!” Tịch Ly vỗ tay một cái, “Chúng ta sẽ thi làm hoa quế cao, thua thì bị phạt!”

Đám kỹ nữ lập tức huyên náo, Tịch Ly cười ha hả dẫn người hướng đến ngự thiện phòng.

Viên Lạc hít sâu nhằm giúp bản thân giữ bình tĩnh, ngay khi đó Quý Tư tiến vào, vừa vặn mục kiến cảnh tượng ấy, vội vàng che mắt lại, “Ai nha phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn!”

Tịch Ly quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Quý Tư thì nhếch miệng, đưa tay ngoắc Quý Tư rồi bảo đám kỹ nữ, “A, các tỷ tỷ, mau bắt lấy người râu bạc kia, hắn rất thích ăn hoa quế cao, hãy để hắn luận xem ai làm ngon nhất!”

“Được được!”

Đám kỹ nữ nhanh chóng vây quanh Quý Tư.

Quý Tư vừa thấy tình hình, nhanh chân toan chạy, nhưng thường ngày hắn chẳng hề trui rèn, sao có thể thoát kịp, bị đám mỹ nhân đưa vào giữa vòng vây.

“Ai! Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn a!” Quý Tư cuống quýt tay chân che mặt, đồng thời lẩm bẩm trong miệng, “Phu nhân chớ trách, ta không hề động vào các nàng a, phu nhân chớ trách!”

Tịch Ly đã sớm nghe qua Quý Tư sợ vợ có tiếng, vợ hắn cũng là sư tử Hà Đông nổi danh Nhạc Đô, quả nhiên không sai a.

Mặc dù có điểm áy náy, nhưng Tịch Ly đang cần nói chuyện với hắn, đành phải để hắn chịu chút ủy khuất vậy.

Quý Tư cố tránh xa đám mỹ nhân vây quanh, vừa chạy vừa cầu cứu Viên Lạc, “Hoàng thượng cứu mạng a!”

Viên Lạc chẳng buồn nhìn, bất đắc dĩ xoay người bỏ đi, Quý Tư bị đám mỹ nhân kéo thẳng đến ngự thiện phòng.

Toán đầu bếp ở ngự thiện phòng cũng bị dọa mất tăm, Tịch Ly ra lệnh một tiếng, các mỹ nhân  cùng bắt đầu làm hoa quế cao, cảnh tượng này phải nói là vô cùng hoành tráng.

Quý Tư lau mồ hôi, ngửi thấy trên tay áo toàn mùi hương yên chi thủy phấn, đâm ra rầu rĩ, “Ân tướng, ngươi hại chết ta rồi, chốc nữa ta phải đến chỗ ngươi tắm rửa giặt y phục, ngươi tìm mấy người đến giúp ta hong khô y phục, không được để mùi lại!”

Tịch Ly bật cười, “Sợ tẩu tử sinh khí a? Ngài cứ đổi y phục khác không được sao?”

“Không được!” Quý Tư nhảy dựng lên, “Thay quần áo còn chết nhanh hơn, ngộ nhỡ nàng hoài nghi ta có tư tình với người khác…Ta đây chẳng phải sẽ chết thảm hơn! Không được…Chốc nữa ngươi phải theo ta hồi phủ, thay ta phân trần giải thích!”

Tịch Ly nhìn Quý Tư với vẻ mặt bội phục, “Quý tướng, ngài và nương tử đã thành thân được bao nhiêu năm?”

“Ân, ta với nàng biết nhau từ nhỏ, thành thân được hai mươi sáu năm ba tháng mười bảy ngày!” Quý Tư cười khanh khách trả lời.

Tịch Ly nhìn Quý Tư một hồi lâu, “Hai vị tình cảm thâm hậu a.”

“Đương nhiên rồi!” Quý Tư gật đầu lia lịa, đỏ mặt ngượng ngùng nói, “Vì nàng ta có chết cũng cam lòng.”

Tịch Ly mỉm cười, “Quý tướng thật khiến người ta hâm mộ.” Nói đoạn, tay lắc trống bỏi, cười đến thư thái, “Quý tướng, ngài và phu nhân có thể bách niên giai lão, cả hai người đều đại phú đại quý, vẫn còn trông thấy ngày thái bình thịnh thế, duyên phận giữa ngài và ta rất sâu nặng a, đến tôn tử hậu thế cũng nhờ ngài dẫn dắt.”

“Nga?” Quý Tư mặt mày phấn khởi, “Thật vậy a!”

“Bất quá Quý tướng không có nhiều con cái lắm a.” Tịch Ly nói, “Hiện thời hai người con, sẽ không thêm nữa, mà lại toàn khuê nữ.”

“Khuê nữ hảo a, ta đây thích khuê nữ, lúc nương tử ta sinh con thật đáng sợ đến mức, ta chỉ sợ nàng lại sinh ngoài ý muốn, nên đã tự uống rất nhiều dược thủy, có vậy mới không khiến nàng sinh thêm nữa!”

Tịch Ly thấy Quý Tư đỏ bừng cả mặt, khẽ hỏi, “Quý tướng, hai vị tuổi tác thế này, vẫn còn hành phòng a?”

Sắc mặt Quý Tư càng đỏ, hùng hổ nghiêm mặt trừng Ân Tịch Ly, “Ai, không được phép lấy lão nhân gia làm trò cười”. Tịch Ly đắc chí cười ha hả.

“Ân tướng, ngươi có thể tiên đoán, vậy ngươi thử tính an nguy của Viên tướng quân lúc này xem?” Quý Tư cười hỏi.

Tịch Ly nhìn Quý Tư một lúc, thấy hắn cười đến đầy ẩn ý, bất đắc dĩ mà lắc đầu, trầm giọng nhắc, “Quý tướng…”

“Ta hiểu ta hiểu, ngươi đích thực đã coi ta già cả hồ đồ rồi phải không a? Ha ha.” Quý Tư cười ha hả.

Tịch Ly thu hồi nụ cười, nói nhỏ, “Từ dạo ta đến Tịch viên ở, hộ vệ canh phòng gia tăng, ra ngoài không dễ dàng, nói năng cũng bất tiện, Quý tướng có thể trợ giúp ta không?”

“Ân tướng cứ nói đừng ngại, lão đầu nhi ta có liều lĩnh tính mạng cũng sẽ giúp ngươi.” Quý Tư vô cùng tận tình.

Tịch Ly vỗ vỗ hắn, “Không cần tính mạng của ngài, mạng của ngài phải lưu lại cho phu nhân chứ.”

Quý Tư cười khanh khách.

“Ta muốn…” Tịch Ly ghé vào tai Quý Tư thì thầm vài câu.

Quý Tư gật đầu, “Hảo!”

Tịch Ly cầm lấy tay Quý Tư, “Đa tạ.”

Quý Tư càng thêm e ngại, vả lại nếu Viên Liệt còn có thể trở về chấp chính đế vị thì quả thực tốt quá!

Cuộc thi làm hoa quế cao của tiểu mỹ nhân ở ngự thiện phòng thu hút rất nhiều quần thần vây khán, chúng thần được Ân Tịch Ly mời đến chờ nếm hoa quế cao.

Tề Linh tại hậu cung tự khắc cũng hay tin, nàng phái tiểu thái giám đến xem.

Thái giám trở về còn tường thuật thêm dầu thêm dấm, rằng Ân Tịch Ly tác loạn cung đình ra sao, không kiêng kỵ cùng đám yêu nữ thanh sắc khuyển mã như thế nào, khiến cả hoàng cung chướng khí mù mịt. Một mặt còn kể Hoàng thượng cũng hết cách với hắn, quần thần oán than ngập trời.

Tề Linh lẳng lặng mà nghe, đưa tay khảy khảy một con rùa nhỏ trên bàn, “Thương cảm thật a.”

“Đúng vậy.” Thái giám gật đầu, “Hoàng thượng không chiếm được sở ái, thật đáng thương!”

Tề Linh lại hỏi, “Những thứ bản cung muốn, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đều chuẩn bị hoàn hảo rồi.” Thái giám quan sát tả hữu thấy không người, cẩn cẩn trọng trọng lấy một bình sứ bạch ngọc từ tay áo ra, “Vô sắc vô vị, hạ xong người sẽ hôn mê, thế nhưng công hiệu rõ rệt, nương nương sẽ nhận thấy! Chỉ cần đợi ngày Hoàng thượng đến chỗ nương nương ngủ, dùng thử một ít, nhất định nương nương sẽ được hoài thai long chủng…”

“A.” Tề Linh cười nhạt một tiếng, nụ cười hàm chứa chút cổ quái, thái giám kia tư chất ngu muội, không nhìn ra, chỉ tưởng rằng bản thân đã làm được một việc vừa ý Tề Linh.

Những ngày sau đó, Tịch Ly tiếp tục “họa loạn” cung đình.

Viên Lạc rối rắm vì chuyện của Tịch Ly mấy ngày mấy đêm mà phát sốt, nhưng cứ mỗi lần nổi giận, gặp Tịch Ly vô tư cười cười thì hắn lại không giận nổi, hết lòng dung túng, có lẽ đó cũng là một kiểu yêu của hắn đi. Hơn nữa gần nhất truy tìm Viên Liệt không có kết quả, nghe đâu các châu thành lân cận đột nhiên có phản loạn, lại thêm lũ lụt mất mùa, khiến hắn bận đến sức đầu mẻ trán.

Viên Lạc phát sốt, trúng hàn lại không nghỉ ngơi tử tế, nên bắt đầu ho khan.

Khởi đầu chỉ là ho nhẹ, sau lại ngày càng ho lợi hại hơn, đến Tịch Ly cũng thấy, Viên Lạc cơ hồ đổ bệnh.

Thái y đến chẩn trị qua, Viên Lạc cư nhiên trúng bệnh lao. Điều này quả bất ngờ, tuy tin tức được phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng đại thể vẫn bị mọi người trong cung và triều thần biết, phần đông đều cho rằng đó là bởi ‘miệt mài’ quá độ mà thành.

Tịch Ly ôm bát quái tính nửa ngày, dở cười dở khóc__Cư nhiên tính ra Viên Lạc gặp đại tai về thể chất, vận hạn kém. Chẳng biết có phải vì làm quá nhiều việc ác nên bị lão thiên gia trừng phạt hay không, những năm tháng còn lại của hắn đều lấy ác tật ngoan chứng làm bạn, có phúc mà không có số hưởng, có nhi tử nhưng trước lúc lâm chung lại không người săn sóc.

Tịch Ly lắc đầu, bất quá hắn sợ các kỹ nữ bị truyền nhiễm, bèn phái người tiễn đi quá nửa. Chỉ chừa lại vài người thân cường thể kiện, mở một học đường, cả ngày ở đó giáo thư.

Đám kỹ nữ cũng không biết tướng quốc gia Ân Tịch Ly này mắc chứng gì, ngày ngày khai đường giảng khóa, tứ thư ngũ kinh kinh sử tử tập không thiếu thứ nào, giảng đến chân thật sống động, điển cố lịch sử lại càng lôi cuốn nhập tâm.

Viên Lạc mỗi ngày đều đến tìm Tịch Ly.

Tịch Ly đã ngậm đan dược trong miệng tránh lây nhiễm, nên cũng thăm hỏi hắn.

Viên Lạc đối Tịch Ly tình cảm sâu đậm, hắn tìm kiếm danh y khắp thiên hạ, muốn trị bệnh cho bản thân. Thật ra xác thực có thể trị, có điều trong quá trình chữa trị không thể đại hỉ đại bi, càng không được hành phòng, để chữa khỏi hoàn toàn chí ít phải uống thuốc đến nửa năm, còn phải ăn chay, kỵ sinh lãnh tân lạc​[121]​.

Viên Lạc thấy cũng chẳng khó, chuẩn bị tiến hành.

Trước mắt Viên Liệt chết trận đã gần chín tháng, Viên Lạc dần dần lãng quên chuyện Viên Liệt, chỉ có Tịch Ly và bệnh tình của bản thân là khiến hắn quan tâm.

Mà bấy giờ Viên Liệt tại Nam quốc xa xôi cũng ngày một nóng lòng.

Nguyên bản lúc bệnh chưa khỏi phải nằm bất động trên giường, hắn lại không lo lắng đến như vậy, nhưng hiện tại đã khỏe, hắn liền đứng ngồi không yên.

Viên gia quân của hắn được Tô Mẫn chiếu cố tử tế, chúng tướng thấy Viên Liệt vô sự thì vui mừng khôn xiết.

Viên Liệt đã bắt đầu thao binh luyện mã, nhưng Hạ Vũ vẫn chưa để hắn đi, liên tục bồi hắn uống thuốc, đồng thời yêu cầu hắn tiếp tục nhẫn nại, nghỉ ngơi thêm!

Trong khoảng thời gian đó, Tiêu Lạc quả thực nhịn không nổi mà tới một lần. Gặp gỡ Hạ Vũ, hảo một phen tình nồng ý đượm, Hạ Vũ hỏi thăm tình hình gần đây của hắn, hắn chỉ nói hảo, có chút hàm hồ.

Hạ Vũ chỉ cười với hắn, chuẩn bị loại rượu hắn thích dùng nhất, cộng ẩm cùng hắn. Cũng chẳng biết có phải vì xa mặt cách lòng không, Tiêu Lạc thấy Hạ Vũ có chút khác lạ, có phần xa cách lẫn chút lãnh đạm, khiến hắn rất bất an, bất kham.

Viên Liệt không dám hỏi quá nhiều về Tịch Ly, chỉ muốn từ Tiêu Lạc biết được hắn có ổn không.

Tiêu Lạc cười đáp: “Rất ổn, yên tâm, không lâu nữa là ngươi có thể tự mình đi đón hắn rồi.”

“Vậy thì tốt.” Viên Liệt tính toán ngày, chỉ còn không tới một tháng.

“Quý Tư có truyền tin cho ta, ngày ngươi khởi binh Tề Diệc sẽ đưa hắn ra bảo hộ thật tốt, Viên Lạc không cách gì lấy hắn làm con tin được!” Tiêu lạc dặn Viên Liệt hảo hảo dưỡng thương rồi ly khai.

Tịch Ly trông ngày trông đêm, cuối cùng ngày mong đợi đã ở ngay trước mắt, hơn nữa gần nhất thân thể Viên Lạc bất hảo, hắn cũng có phần an lòng.

Tuy nhiên Tịch Ly chung quy vẫn có chút lo lắng, nếu quả thực hắn có thể kết thân với Viên Liệt, thì hài tử kia từ đâu ra chứ? Lẽ nào về sau bản thân hắn lại đốn mạt trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng Viên Liệt?

Tịch Ly ngẫm đến còn tự thấy buồn cười, lắc đầu__Chắc không tới nỗi đâu.

Hôm ấy, Viên Lạc vì nguyên nhân thể chất, dẫn người đi tế thiên, Tịch Ly không muốn theo, ở lại trong cung đọc sách.

Lúc chạng vạng, Tề Linh đến thăm Tịch Ly.

Tịch Ly thấy nàng xách một thực hạp tiến vào, cuối đầu khẽ nói, “Tịch Ly, ta đem rượu Lê Hoa Bạch ngươi thích đây.”

Tịch Ly thấy nàng sau nhiều ngày không gặp gầy đến chẳng giống người nữa, cũng có chút thương cảm. Dù sao vẫn là thân muội của Tề Diệc, lại từng gọi hắn Ân đại ca, bèn gật đầu, mời nàng ngồi xuống hàn huyên.

Nguyên bản đại khái Tịch Ly không nghĩ nhiều, bởi vì tứ phía đều không rõ có bao nhiêu ảnh vệ do Viên Lạc phái đến thủ, lại chẳng biết… hắn cũng tương tự Tề Diệc, lơ là thái quá, tín cẩn thái quá đối với năng lực và dụng tâm của nha đầu Tề Linh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.