Hoàng Phi Giá Đáo: Minh Vương Cuồng Sủng Thê

Chương 33: Chương 32




A Tâm! Mau trút bỏ y phục của Đại bổ đầu.

Tên sai nhân mập lùn tỏ ra hăm hở:

_ Ân, chủ nhân!

Hắn đang chuẩn bị ra tay thì tên sai nhân cao gầy lên tiếng ngăn lại:

_ Đừng!

_ Có chuyện gì, A Phúc?

Xú lão bà hắng giọng hỏi.

_ Không có gì, nhưng…

_ Nói!

_ Chuyện này… có thể giao cho ta làm được không?

_ Ha hả… Thì ra ngươi cũng có nhã hứng với y. Được thôi, ta ân chuẩn.

Tên sai nhân mập lùn kia tỏ ra rất tức giận, liếc xéo A Phúc, bất quá có xú bà bà ở đó, nếu không, tin rằng hắn đã không để yên như vậy.

Nguyên lai hai tên sai nhân này vốn tu luyện môn độc công âm dương nhị khí. Hàng ngày ngoài những lúc phải làm việc cho chủ nhân, bọn chúng thường xuyên đi bắt người về hút hết khí huyết và tuỷ sống trong người họ để luyện độc, bất kể nam nữ. Ngoại hình của hai tên này lại cực kỳ xấu xí, nên chúng đặc biệt yêu thích nam thanh nữ tú.

Vô Tình, dĩ nhiên, rất đẹp.

Nhìn thấy Vô Tình, với chúng mà nói, tựa như kẻ tu hành được nhìn thấy niết bàn vậy.

Nghe bọn chúng tranh nhau cởi bỏ y phục mình, lòng Vô Tình tựa hồ như bị đao rạch nát.

Thà chết chứ không chịu nhục!

Vô Tình cay đắng nghĩ thầm.

Nhưng còn nhiệm vụ Thế thúc giao phó, còn có… Lãnh Huyết...

Vô Tình cắn răng.

Đành chịu.

Nguyên lai từ khi bị cơ quan trên y phục của Vô Tình làm hỏng một mắt, xú bà bà tỏ ra căm phẫn và uý kỵ bộ tuyết y của y. Để đề phòng Vô Tình lại giở chiêu cũ, mụ phải trút bỏ y phục trước.

A Phúc chậm rãi tiến lại gần y.

Dù Vô Tình thần thái có cương cường đến đâu, cũng không thể giấu được vẻ bi phẫn cùng hổ thẹn nơi đáy mắt.

Nếu Lãnh Huyết nhìn thấy nét mặt của Vô Tình lúc này, đôi mày kiếm nhất định sẽ chau lại y như cái chau mày của tên A Phúc lúc này.

Hắn đặt tay lên cổ áo Vô Tình.

Y khép chặt hai mắt.

Vô Tình …Vô Tình … 

A Phúc thật nhẹ nhàng, cũng thật tỉ mỉ, khéo léo kéo tuyết y xuống.

Khí lạnh ẩm thấp trong hang động phả lên người y, làn da mong manh se lại.

Vô Tình …Vô Tình … 

Kỳ lạ, tại sao y cứ nghe thấy thanh âm của Lãnh Huyết gần bên tai như vậy.

Cánh mi cong khẽ vểnh lên, trước mặt y vẫn là tên A Phúc kia, nhưng miệng hắn không ngừng mấp máy, thấp giọng gọi tên y.

Là đệ…

Vô Tình ngẩn người.

Sao lại có thể? Bằng cách nào?

Xú lão bà tiến lại gần Vô Tình, vươn tay sờ loạn trên khuôn mặt y như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Động mạch cổ Vô Tình giật mạnh.

Cuối cùng xú bà bà cũng chạm tới hàng mi ướt đẫm quanh mắt y. Mụ nhếch mép cười nhạt, đoạn, thiết trượng vung lên.

Cái đầu khảm bạc lạnh ngắt của cây thiết trượng áp sát vào một bên mắt y.

_ Vô Tình, ta hỏi ngươi một lần nữa, Khổng Tước thần phiến ngươi cất giấu ở đâu?

Thiết trượng lạnh lẽo làm Vô Tình nhớ lại cảm giác khi nó thít chặt lấy cổ y. Yết hầu bất giác một trận ngứa ngáy, y lại muốn ho. Nhưng lúc này y tựa hồ là một phiến đá vô hồn, có cạy miệng cũng không nói nửa lời.

Mụ lại gằn từng tiếng:

_ Khổng Tước thần phiến! Ngươi cất giấu ở đâu?

Đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng.

Mụ ấn đầu cây thiết trượng vào mắt y.

_ Trong cái hồ đó là gì, ngươi hẳn phải biết. Chất độc trong đó được tạo nên từ vô số tử thi thối rữa, khắp trong thiên hạ này tuyệt không có một cái hồ thứ hai.

Vô Tình cười nhạt:

_ Quả là không còn cái thứ hai. Phỏng chừng cả năm cái hồ trong Thượng Tạo sơn này đều đặc sắc như vậy.

_ Đại bổ đầu quả nhiên thông minh, chắc đã đoán ra lai lịch của bọn ta rồi. Vậy mong ngươi hãy hợp tác, để tránh đau đớn nhục thể.

Vô Tình hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ:

Đau đớn nhục thể? Trên thế gian này có sự đau đớn nhục thể nào có thể làm cho toàn gia ta sống lại, thì ta đã đánh đổi từ lâu rồi!

Vô Tình bỗng chua xót.

Quả thật, y đã chịu quá nhiều cô khổ trên thế gian.

Liệu còn nỗi đau thể xác nào có thể sánh với những thương tâm của y?

Bên mắt bị đầu thiết trượng chèn ép bắt đầu nhức nhối, từng mạch máu như muốn vỡ tung. Đôi chân lại không chạm tới mấy tấm ván trên cây cầu, sợi dây thừng thít ngang hông nâng đỡ toàn bộ cơ thể, khiến cho máu huyết trong người y dồn ứ toàn bộ từ đan điền trở ngược lên trên, vô cùng khó chịu. Tay y bị trói đến rã rời, gân xanh chi chít nổi lên, huống hồ tay trái còn bị trúng một cước. Mùi tanh tưởi dưới hồ bốc lên làm trong người Vô Tình cuồn cuộn muốn nôn.

Điều mà y cảm thấy khó chịu nhất chính là trên người không một mảnh vải, trong khi cặp mắt sắc lang kia (ý là chỉ tên A Tâm đó, bé Tình quên mất mắt bé Hít cũng sáng a???) không ngừng vuốt ve sờ soạng lên thân thể y, một phân cũng không chừa. Con người hễ có thêm một lớp vỏ bọc bao phủ bên ngoài, đều có cảm giác an toàn hơn.

Nhưng điều làm y thấy chán ghét nhất chính là cuộc đối khẩu vô vị này.

Giết thì không giết, toàn nhiều lời vô ích. Chi bằng cứ im lặng cho xong! 

Vô Tình ngán ngẩm nghĩ thầm.

Trước thái độ đó của Vô Tình, xú lão bà khẽ gật đầu.

_ Ngươi đúng là quật cường hiếm thấy. Thật lòng mà nói, ta có phần khâm phục ngươi. Nếu ngươi biết điều một chút thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi chuyện ngươi lấy đi một con mắt của ta. Nếu không thì…

Mụ lại ấn cây thiết trượng vào mắt y, sâu hơn một chút, làm con ngươi muốn nổ tung.

_ Nếu không ta sẽ móc một con mắt của ngươi trước, lưu lại cho ngươi một con mắt, để khi ta dần dần thả ngươi xuống dưới – chỉ tay xuống hồ – thì ngươi có thể chiêm ngưỡng thân thể mình từ từ rã nát ra trong đó.

Lãnh Huyết tìm cách vòng ra phía sau Vô Tình, may thay tên A Tâm kia cứ dán cặp mắt sắc lang của hắn lên người Vô Tình nên không để ý hành tung Lãnh Huyết. Sắp gần đến đích, Lãnh Huyết lại vấp phải một tấm ván mục, gây kinh động xú bà bà.

Vô Tình cau mày.

Hỏng!

Xú lão bà quay qua:

_ Chuyện gì, A Phúc!

Lãnh Huyết hơi kinh hoảng, nhưng lập tức hồi thần.

Không xong rồi, đành đổi phương án khác.

_ Nói!

Mụ sốt ruột.

_ Nô tài có thứ này muốn đưa chủ nhân xem qua.

_ Mang lại đây.

Lãnh Huyết chầm chậm bước lại, tay hắn như đang cầm theo vật gì, kỳ thực là đang ngầm vận lực.

_ Mau lên!

Xú bà bà thúc giục.

Lãnh Huyết chỉ còn cách mụ chưa đầy ba bước chân. Đây là thời cơ thuận lợi để xuất thủ. Nhất thiết phải thành công trong một chiêu này, nếu để mất tiên cơ chỉ e ngay cả bản thân cũng khó thoát, đừng nói đến chuyện cứu Vô Tình.

Lãnh Huyết ngầm tính toán…

Ba…

Hai…

Một…

Ánh sáng chớp lên trước mắt.

Lãnh Huyết choáng váng.

Chỉ cảm thấy cổ họng có vị tanh, máu tươi trực trào ra khoé miệng. Trước ngực một trận đau nhói.

Lãnh Huyết cố gắng trấn tĩnh, nhìn lại chuyện gì đang diễn ra.

_ Dám đơn thương độc mã đột nhập vào bổn cung, bản lãnh của ngươi cũng rất khá.

Xú bà bà đi đi lại lại trước mặt Lãnh Huyết.

Trên ngực hắn in hằn vết tích của cây thiết trượng. Nguyên lai mụ ta đã đoán trước hành động lần này của hắn, nên tiên hạ thủ vi cường.

Lãnh Huyết nén đau gặng hỏi:

_ Sao ngươi nhận ra ta?

_ Xem bộ ngươi dịch dung cũng rất khá. A Tâm và A Phúc theo ta đã lâu, tuy ngày thường chúng hay cãi vã tranh giành nhau nhưng kỳ thực lại rất thân thiết. Ngươi có thể qua mắt được A Tâm âu cũng có chút bản lãnh.

_ Rốt cuộc vẫn bị ngươi phát hiện.

_ Ta tuy mù nhưng thính giác còn rất tinh tường, ta nghe giọng của A Phúc gần mười năm nay, lẽ nào còn không phân biệt được thật giả?

Điểm sơ đẳng như vậy mà vẫn mắc phải!

Vô Tình thở dài nhìn Lãnh Huyết, ánh mắt đầy vẻ quan hoài.

Tuy Vô Tình chỉ hơn Lãnh Huyết một tuổi, nhưng Lãnh Huyết mới xuất đạo, kinh nghiệm trên giang hồ của Vô Tình hơn xa Lãnh Huyết.

Xú bà bà lại hắc hắc cười. Tiếng cười phát ra từ thanh quản của mụ, một lần nữa, hệt như một con rắn già nua rít lên với cái lưỡi thè dài.

_ Cả hai tên bổ khoái các ngươi đều ở đây! Là ý trời giúp ta…

_ Đáng tiếc, ngươi vui mừng quá sớm rồi!

Lãnh Huyết bật dậy, hắn đã trút bỏ cái lốt A Phúc để quay trở lại là một Lãnh Huyết chân chính. Không biết từ bao giờ, trên tay đã có thêm thanh đoản kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.