Hoàng Phi Giá Đáo: Minh Vương Cuồng Sủng Thê

Chương 28: Chương 27




Gia Cát tiên sinh đôi khi có những quyết định khiến người khó hiểu.

Tỷ như lần này, ngài giao cho Vô Tình đi bảo tiêu. Những người không hiểu chuyện giang hồ chắc chắn không bao giờ muốn mượn một người tàn phế đi bảo tiêu. Những người thông hiểu chuyện giang hồ không bao giờ dám mượn thiên hạ đỉnh đỉnh đại danh, Đại bổ đầu của Tứ đại danh bổ đi bảo tiêu.

Mới sớm tinh mơ, phòng của Gia Cát tiên sinh đã có tiếng đập cửa.

_ Thế thúc! Con có chuyện muốn tiếp kiến!

Cánh cửa vẫn đóng, từ trong có tiếng nói vọng ra:

_ Có chuyện gì vậy? Cứ nói!

Thanh âm của Gia Cát tiên sinh hết sức trầm ổn, tu vi nội công đã đạt đến thượng thừa.

_ Thế thúc, con xin lỗi vì đã làm phiền người, nhưng thế thúc có thể cho con biết tại sao lại giao Vô Tình đi bảo tiêu không?

_ Con có thể cho ta biết tại sao lại không thể giao Vô Tình đi bảo tiêu không?

_ Huynh ấy di chuyển bất tiện!

_ Con thật sự chưa hiểu Vô Tình!

_ Nhưng vật phẩm này có thật quan trọng đến mức bắt huynh ấy phải đích thân ra tay?

_ Đích thực rất quan trọng.

_ Vậy hãy để con đi cùng huynh ấy!

_ Ta đã giao con đi tuần tra vùng Thiểm tây.

_ Tam sư huynh sẽ đi thay con.

_ Còn vụ tham ô ở Vân Nam ta đã giao Thiết Thủ và Truy Mệnh?

_ Thiết Thủ nói một mình huynh ấy có thể đảm đương được!

_…

_ Thế thúc, quan san cách trở, sức khoẻ của Vô Tình …

_ Lãnh Huyết! Sao bỗng dưng con trở nên nhiều lời như nữ nhân vậy?

_ Con thật sự không thể yên tâm.

_ Tự vấn lương tâm, nếu là việc nên làm thì cứ làm.

_ Đa tạ thế thúc.

Những vòng bánh xe không ngừng lăn về phía trước. Lãnh Huyết lặng lẽ theo sát phía sau Vô Tình. Suốt chặng đường đi hai người tuyệt không nói với nhau một lời. Họ cứ ngày đi đêm nghỉ trong thầm lặng, thấm thoắt đã tới nơi một cách êm thấm.

Món hàng mà họ phải bảo vệ là thứ gì? Có thể khiến hai bộ khoái nổi danh của Lục Phiến môn Thần Hầu phủ đích thân áp tải, nhất định là thứ không bình thường.

Nhất phiến động giang hồ

Song dực trấn càn khôn

Khổng Tước nghinh phong bạo

Thiên hạ hữu kỳ nhân”


Đó chỉ là mấy câu truyền khẩu trong giang hồ, không rõ thực hư ra sao. Truyền thuyết kể lại rằng, Tần Minh vốn là một tài tử chốn giang hồ, lấy việc ngao du sơn thuỷ làm vui, một lần tình cờ dạo chơi trên Diệu Linh sơn đã cứu sống một con thánh thú Khổng Tước, được nó tặng cho một cây thần phiến, trên có lưu lại một pho chưởng pháp tuyệt thế. Y vốn không biết võ nên không hề coi trọng, đã để cây thần phiến này thất lạc, tính đến nay đã gần hai trăm năm. Tương truyền trên cây phiến ấy chẳng những có lưu lại võ học đủ để thống trị giang hồ, còn có một bộ binh thư có thể thu cả giang sơn.

Truyền thuyết dẫu sao cũng chỉ là truyền thuyết, về cơ bản là không nên tin tưởng vào những truyền thuyết như vậy.

Nhưng lòng người vốn là một túi tham, thế gian có tồn tại một thứ bảo vật hấp dẫn có thể cho con người cả sức mạnh và quyền lực như vậy, thử hỏi vì sao không khiêu khích lòng tham trỗi dậy?

Lòng người không chỉ là một túi tham, còn là một túi tham vô đáy. Có những kẻ vốn đã ở địa vị cửu ngũ chí tôn, khiến người khác chỉ có thể trông lên mới thấy, nhưng lòng tham vẫn không dứt. Một trong những kẻ ấy chính là Đương kim Hoàng thượng.

Kim quốc luôn luôn gây rối ở cõi biên thuỳ. Đại quân Tống triều đã năm lần bảy lượt xuất binh dẹp loạn. Lần này Tống – Kim giao tranh, đúng lúc Hoàng đế Kim quốc băng hà, trong nước đang rối loạn. Nhân cơ hội này, lý ra quân Tống phải trừ cỏ tận gốc. Hốt nhiên Hoàng đế Đại Tống lại ra lệnh lui binh. Thì ra nước Kim muốn đánh đổi việc lui binh bằng một món lễ vật, chính là “ Khổng Tước thần phiến” trong truyền thuyết. Hoàng đế Tống triều vốn không hề biêt đến báu vật trong dân gian này, chỉ vì Sái Kinh Thừa tướng dâng tấu lên Hoàng thượng. Sái Kinh là một gian thần. Đương kim Hoàng đế là một hôn quân. Cả hai rốt cuộc vẫn là con người, vẫn có lòng tham.

Giờ đây,Vô Tình và Lãnh Huyết đang từ chỗ sứ thần Kim quốc hồi kinh. Bề ngoài thì là đi áp tiêu, thực chất là bảo vệ lễ vật tiến cung của Kim quốc. Nguyên lai Hoàng đế đã giao việc này cho Lục Phiến môn Thần Hầu phủ đảm trách. Để đánh lạc hướng, Gia Cát tiên sinh một mặt tổ chức một đội quân bảo vệ lễ vật rất rầm rộ, mặt khác lại ngầm sai phái Vô Tình đi theo tiểu lộ mang lễ vật về kinh dưới danh nghĩa áp tiêu cho một Đại thần ở kinh thành.

“ Ta biết đã làm khó con, Tiểu Dư. Nhưng lần này con không thể không đi. Nhớ kỹ, mang được nó về kinh là việc hệ trọng, nhưng quan trọng hơn hết là không được để nó rơi vào tay Sái Kinh.”

Bên bờ suối.

_ Huynh uống nước đi!

Vô Tình tựa hồ không nghe Lãnh Huyết nói gì.

_ Huynh sao thế?

Vô Tình khẽ giật mình:

_ Sao?

_ Đệ nói huynh uống chút nước.

_ A!

_ Huynh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?

_ Ta có phải là một tên ngốc không?

Lãnh Huyết im lặng. Thoạt tiên đã định nói không, sau nghĩ lại cảm thấy con người ai cũng có đôi lúc rất ngốc nghếch.

_ Ta cảm thấy bản thân biết rất nhiều chuyện, tỉ như ngọn núi trước mặt là Thượng Tạo sơn, cao gần ba trăm trượng, sườn núi dài cả trăm dặm, trong núi có năm cái động lớn, mỗi cái động lại có chứa một cái hồ lớn, vì vậy núi này còn được gọi là Ngũ Động Ngũ Hồ.

_ Quả thực huynh biết rất nhiều chuyện.

Vô Tình bỗng thở dài…

_ Nhưng ta không làm cách nào phân biệt được con vật ở trước mắt ta là con gì?

Lãnh Huyết chú mục nhìn theo Vô Tình. Khi hắn nhìn thấy con vật mà Vô Tình cứ chăm chú ngắm từ nãy tới giờ, trong đầu chợt nảy sinh tiếu ý: Huynh ấy cứ thần người ra cả nửa ngày, chỉ là để nghĩ xem con đó là con gì sao?

– “Vòng vo một hồi, tại sao huynh không nói thế này: Lãnh Huyết! Ta thật sự không biết con này là con gì, đệ giải thích cho ta được không? Nói như vậy thì huynh mất mặt lắm sao???”

Vô Tình ngước cặp mắt trong veo nhìn Lãnh Huyết, y khẽ chớp mắt, rồi lại chớp mắt, đến cái chớp mắt thứ ba thì y lên tiếng:

_ Thế sao đệ không mau nói cho huynh biết đi?

Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn ấy của Vô Tình, Lãnh Huyết chỉ muốn cười, nhưng lại phải cố nén:

_ Huynh mau nói câu kia, đệ sẽ nói huynh biết con đó là con gì!

Vô Tình quay ngoắt người lại:

_ Thế thì thà ta tự tìm hiểu con hơn!

Lần này, Lãnh Huyết không nhịn được, liền bật ra những tiếng khùng khục trong miệng. Vô Tình nghe thấy, liền vục tay xuống dòng suối định bắt con đó lên xem.

_ Cẩn thận bị nó cắp đấy!

_ A!!!

Vô Tình rụt tay lại, vừa đúng lúc Lãnh Huyết bổ tới. Hắn cầm tay Vô Tình lên xem, miệng nói:

_ Nó là con rạm đấy, ngoài việc chân nó có rất nhiều lông, còn lại thì giống hệt loài cua. Cũng có thể cắp người giống cua vậy!

_ Liệu có sưng lên không?

_ Không có độc, không sưng, nhưng chảy máu.

Vừa nói, Lãnh Huyết vừa đưa vết thương đang rớm máu ở đầu ngón tay của Vô Tình lên miệng.

_ Đừng!

Vô Tình thốt lên, nhưng muộn rồi!

Câu chuyện vui vẻ rất hiếm hoi giữa họ đã kết thúc, không khí lại quay trở về sự trầm mặc nguyên thủy. Vô Tình lặng nhìn cái hộp trên tay. Đó là cái hộp y tự thiết kế để đựng cây thần phiến Khổng Tước. Y lại nhìn lên ngọn núi phía trước, thầm nghĩ: ” Nơi này địa thế vô cùng hiểm trở, ngày mai vượt sơn, không chừng sẽ có biến”. Lãnh Huyết lẳng lặng nhìn Vô Tình đang đăm chiêu suy nghĩ, lòng chợt chùng xuống: “ Con người của huynh vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, như Thế thúc nói “ thiếu niên lão thành, tự chuốc thống khổ”, thật không sai”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.