Hoàng Lịch Sư

Chương 73: Huân Hương




“Chuyện không liên quan đến ta!”

Giang Tiểu Mễ bị trói gô vứt xuống phòng chứa củi, nàng đứng trước cửa sổ nho nhỏ gào ra bên ngoài, “Chuyện không liên quan đến ta! Ta là tự vệ...... Này! Có người hay không?”

Không có người trả lời nàng.

Vì hai chân nàng cũng bị trói chặt, nàng không thể làm gì khác hơn là nhảy lại nhảy, nhảy đến bên ghế.

Nàng muốn uống nước, nhưng......

Giang Tiểu Mễ nhìn hai tay mình bị trói sau lưng. Muốn nàng dùng miệng rót nước, uống nước?

Nàng không lợi hại như vậy.

Giang Tiểu Mễ ngồi ở trên ghế, mắt mở to nhìn chằm chằm bình trà trên bàn, kỳ vọng mình có siêu năng lực có thể bay lên rót nước.

Nàng cứ như vậy trợn mắt nhìn hơn một canh giờ......

Mà ở bên kia, trong Lăng Thiên Uyển Cuồng Phong trại, hai đại nam nhân vui vẻ uống rượu ngon, ăn món ngon.

“Đại ca, nghe nói tiểu tù binh đó vẫn nhìn chằm chằm nước trà trên bàn, con ngươi cũng thiếu chút nữa trừng ra ngoài.”

“Đáng đời! Ai bảo nàng hại ta bị trật thắt lưng...... Cũng may sau khi xoa rượu thuốc đã không có chuyện gì, nếu không nửa đời sau của ta sẽ bị phá hủy trong tay nàng!”

Hỏa Vô Tình khẽ mỉm cười. Xem ra cô gái nhỏ này chọc giận đại ca thật, mới có thể để cho đại ca luôn tỉnh táo bình tĩnh mất đi khống chế.

“Ăn hiếp một cô bé? Đại ca, huynh làm sao vậy?”

Lôi Diệt Thiên ngớ ngẩn, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Hắn im lặng uống rượu, tâm tư không biết phiêu bạt nơi nào.

“Thật ra thì tiểu nha đầu kia cũng không có lỗi. Có sơn tặc muốn cướp tiền của nàng, nàng có thể dũng cảm chống cự, điều này không phải một nữ tử tầm thường có thể làm được, thực một kỳ nữ.”

“Cái gì kỳ nữ? Một nữ nhân đanh đá thôi.”

“Dám đánh nhau với Đại đương gia của Cuồng Phong traị chúng ta, hơn nữa nàng vừa nhìn cũng biết chưa từng học qua võ công, ta từ đáy lòng bội phục nàng. Nếu như huynh không quan tâm nàng, vậy giao cho ta đi.” Nói xong, hắn để chén rượu xuống liền hướng bên ngoài đi.

Người còn chưa đi tới cửa, liền nghe Lão đại mở miệng.

“Đi đâu?”

Hỏa Vô Tình khẽ mỉm cười. Đại ca vậy mà lại quan tâm đến nữ nhân đanh đá trong miệng hắn? Xem ra chuyện quả nhiên thú vị.

“Ta thấy vị cô nương kia hiện tại nhất định vừa đói vừa khát, ta thân là chủ nhân, tự nhiên cũng ──”

“Nàng là nữ nhân của ta, ngươi không được chạm vào một sợi lông của nàng!”

Hỏa Vô Tình nhíu mày, “Nữ nhân của huynh?”

Lôi Diệt Thiên đi tới trước mặt hắn, sắc mặt không tốt nhìn huynh đệ mình. “Nàng là nữ nhân do ta thiên tân vạn khổ (chịu trăm ngàn cay đắng) bắt về, chỉ thuộc về một người là ta!”

Lôi Diệt Thiên mới đi gần đến phòng chứa củi, liền nghe thấy nàng ô ô khóc, trong lòng có loại cảm giác phục thù, nhưng ngay sau đó lại có chút chần chờ.

Có phải hắn đối với nàng quá đáng quá không? Bất quá mới nửa ngày không để cho nàng ăn uống, nàng sẽ không có chuyện gì chứ?

Nhưng vào lúc này, thanh âm nức nở của con mèo nhỏ trong nhà ngưng  bặt, tim hắn không khỏi ngừng đập.

Hắn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy nàng cắn bình trà trên bàn đang cố gắng muốn uống nước, nhưng nước chảy toàn thân, chứ không có chảy vào trong miệng.

Nàng tức giận, dùng sức ngửa về phía sau, trọng tâm không ổn địn, làm bình nước đổ trên mặt đất, mình cũng lui về đằng sau, mắt thấy sắp ngã xuống ──

“Cẩn thận!”

Cả người nàng ngã vào trong ngực của hắn, tránh cho cái mông khỏi ngã bi thảm xuống đất.

Khi Giang Tiểu Mễ định thần lại, giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ này, lửa giận trong lòng cùng ủy khuất lập tức trảo lên ── nếu như không phải do hắn, nàng làm sao lại thảm hại như vậy? Ngay cả uống chén nước cũng phải dùng kỹ xảo!

“Nàng muốn uống nước phải không? Ta giúp nàng rót.”

Nàng vốn là muốn mắng hắn một trận cho đã, nhưng hắn đã đưa một chén trà mát lạnh tới, nàng cũng cố há cái miệng nhỏ muốn hắn nhanh lên một chút đưa nàng.

“Từ từ uống, cẩn thận sặc.”

Uống sạch chén nước sinh mệnh này, nàng há miệng to hít một ngụm khí lớn, chuẩn bị đem hắn mắng đến thối đầu.

Nhưng......

“Ngươi...... Ngươi......” A! Đáng ghét! Lúc này không thể khóc...... Nhưng nàng không khống chế được, nhất là khi nàng cảm thấy quan tâm trong mắt hắn kia không dễ dàng thấy được.

Nàng không quan tâm hắn, nhưng tại sao khi trong cánh tay hắn, nàng cảm thấy mình thật yếu ớt, thật đáng thương, thật ủy khuất?

“Nàng...... Tại sao khóc?”

Hắn tưởng rằng sẽ có một phen khẩu chiến, hắn cũng chuẩn bị tốt để tiếp chiêu rồi, không nghĩ tới nghênh đón hắn lại là nước mắt của nàng......

Hừ, bị ta tìm được nhược điểm của ngươi rồi! Giang Tiểu Mễ trong lòng âm thầm đắc ý, càng khóc to hơn.

“Ô ô ô...... Người ta quân tử ái tài, lấy chi có câu, ngươi có tay có chân, sao lại ăn hiếp một thiếu nữ ngây thơ xinh đẹp, tay trói gà không chặt như ta? Ngươi đại bại hoại này......”

“Nàng cũng thật là lợi hại, còn có thể vừa khóc vừa mắng chửi người.”

“Ta bị trói rất đau...... Ngươi thả ta ra.” Nàng cố ý dùng đôi mắt to ngập nước nhìn hắn, ý đồ hòa tan tâm địa sắt đá của hắn.

Cho nên hắn ngoan ngoãn giúp nàng cở dây trói, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy bất khả tư nghị. (không thể tưởng tượng được, không thể hiểu nổi)

Hắn nổi danh là tâm địa sắt đá! Làm sao lại bị nước mắt của một nữ đanh đá hòa tan?

Hắn thô lỗ ôm lấy nàng đi ra ngoài.

“Này! Ngươi muốn ôm ta đi đâu?”

“Nếu nàng muốn ở chỗ này, vậy ta......”

“Không muốn!” Nàng giống như tiểu nữ hài sợ bị vứt bỏ, đưa tay ôm thật chặt cổ hắn, chết cũng không để hắn lại đem nàng một mình nhét vào nơi đáng sợ lạnh lẽo này.

Thấy nàng bộ dáng đáng thương, thật không thể nghĩ đến bộ dạng hung dữ lúc đầu của nàng...... Bất quá tốt nhất là nàng nên giống như bây giờ ngoan ngoãn nghe lời, nếu không hắn cũng không dám bảo đảm sẽ không đem nàng tiểu dã miêu đanh đá này làm gì..

Giang Tiểu Mễ mặc hắn ôm, hai tay vẫn vòng thật chặt ở cổ hắn, gương mặt cũng không nhịn được mà dựa vào lông ngực vừa ấm áp vừa rộng rãi của hắn.

Mệt quá! Nhưng nàng không thể ngủ, nàng còn phải cùng xú sơn tặc này ầm ĩ một trận, muốn hắn trả lại tiền cho nàng, sau đó đưa nàng xuống núi.

Nhưng...... Hắn chẳng những không thúi, hơn nữa còn rất thơm, ngực của hắn cũng khiến người ta một loại thật cảm giác thoải mái, thật ấm áp, làm nàng muốn dựa vào không muốn rời đi.

Hơn nữa bước chân vững vàng kia như tiếng hát ru, làm nàng buồn ngủ...... Cả ngày nàng chịu đủ rồi, cũng mệt mỏi vì phản kháng nữa, trong lúc lơ mơ, nàng tiến vào mộng đẹp.

Lôi Diệt Thiên ôm nàng đi tới chỗ ở của mình. Thật ra thì hắn có thể tùy tiện đem nàng vứt vào bất kỳ một gian phòng, cũng không biết vì sao, hắn không muốn bỏ lại nàng một mình.

Hắn đặt nàng nằm thoải mái trên giường, mới phát hiện nàng đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Quên đi, để cho nàng ngủ, dù sao nàng cùng hắn đánh nhau  một hồi, lại bị hắn trói nửa ngày, có thể mệt mỏi.

Hắn ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt nàng ngủ say, hoàn toàn không hề ngang ngược như lúc tỉnh, tựa như cô gái nhỏ khả ái, lông mi thật dài trên gương mặt trắng noãn tạo thành hình cung mê người, phảng phất có thể ngủ một giấc là chuyện rất tuyệt.

Vì vậy hắn cũng cỡi áo khoác ra nằm bên cạnh nàng. Toàn thân đau nhức, xương cùng bắp thịt từ từ thả lòng, thật là cực kỳ thoải mái.

Nhưng vào lúc này, tiểu nữ nhân bên cạnh lật người, hai tay khoác lên ngực hắn, cánh tay hắn tìm được vị trí thoải mái nhất trên người nàng, nặng nề tiến vào giấc ngủ.

Lôi Diệt Thiên vốn cho là mình không cách nào ngủ ngon, không nghĩ tới hắn ôm thân thể nho nhỏ của nàng chìm vào cõi mộng đẹp......

Mà ở ngoài cửa, Hỏa Vô Tình len lén dò xem tình cảnh trong nhà, còn có mấy người tò mò dính vào bên cửa sổ, tất cả mọi người bàn luận xôn xao.

“Đó! Hai người ngủ thật ngon!”

“Ừ, tiểu nữ oa này cùng Đại đương gia chúng ta cũng thật xứng đôi.”

“Đúng vậy! Hơn nữa nàng là cô gái duy nhất Đại đương gia bắt về, có thể thấy được Đại đương gia nhất định rất thích nàng.”

“Vậy chúng ta có phải hay không nên giúp Đại đương gia? Tiểu nữ oa đó tựa hồ không tốt lắm.”

“Ta thấy không cần. Nam nhân là càng khó lấy được càng quý trọng, hơn nữa ta cảm thấy người nữ kia oa cũng không phản kháng được bao lâu, sẽ cúi đầu dưới chân Đại đương gia.” (Chỗ này là “lạy dưới quần Đại đương gia”, vì thấy hơi thô nên sửa lại thành “cúi đầu dưới chân Đại đương gia”.)

“Ừ, dù sao Lão đại cũng là mỹ nam tử hiếm thấy, cô gái nào kháng cự được? Huống chi là mối tình đầu của nữ oa kia, nhất định rất nhanh đầu hàng.”

“Đúng vậy đúng vậy! Lão đại đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta cũng có thể từ từ báo đáp hắn, để cho hắn tìm được hạnh phúc cả đời.”

Hỏa Vô Tình liếc nhìn trong nhà một cái, lại nhìn về phía đám huynh đệ nhiệt tâm, trong lòng có một cảm xúc tuyệt diệu.

Nếu phải giúp Lão đại tìm được hạnh phúc cả đời, vậy sao không trực tiếp cho hắn một hôn lễ oanh oanh liệt liệt?

Hơn nữa nếu như đại ca có nương tử trông nom…, sẽ không còn xen vào chuyện của hắn nữa.......

Vì  tự do của mình, hắn không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi đại ca. Bất quá nữ nhân này cũng là đại ca mình trói tới, hắn chẳng qua là tôn trọng lựa chọn đại ca mà thôi, không thể trách hắn.. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.