Hoàng Kim Đồng

Chương 224: Mùi thơm




Bệnh viện trung tâm – Việt Nam

Khánh và Thiên an tâm rời khởi phòng bệnh khi hai cô gái đã chìm vào giấc ngủ. Từ trưa tới giờ chưa có cái gì trong bụng, cả hai quyết định đi tìm thức ăn. Tất nhiên mục tiêu đi đến là canteen bệnh viện chứ không còn nơi nào khác vì còn phải nhanh chóng quay lên trông hai cô nàng kia mà?

“Xoạch”

Thiên khép cửa lại, căn phòng im lặng đến rơn người, chỉ còn mỗi tiếng thở đều đều của hai kẻ trên giường mà thôi.

Ngoài hành lang, có bốn tên mặc đồ đen đang tiến lại trước phòng bệnh vip của bệnh viện. Dùng cử chỉ, tên dẫn đầu ra hiệu cho những thằng còn lại đeo cái khẩu trang màu đen vào rồi gật đầu hài lòng. Hai tên đứng ngoài canh cửa, hai tên nhẹ nhàng kéo cửa bước vào, cố không gây tiếng động.

“Xoạch”

Cánh cửa lại một lần nữa được kéo ra nhưng bước vào là hai tên mang khẩu trang đen. Nhẹ nhàng, cả hai khép cửa lại bước đến bên hai chiếc giường đặt trong phòng. Từ trong túi áo, cả hai rút ra hai con dao sáng loáng trong căn phòng không một ánh đèn.

“Phập”

Con dao dưới tác động của lực đã cắm sâu vào. Đôi mắt tên đứng bên giường Vi mở to hết cỡ.

- Hừ…trò chơi vui…thiếu mặt ta sao được? – Vi ngồi ở mép giường nhìn hắn cười, tay mân mê lọn tóc.

- Mày… - Tên đó giận dữ rít lên nhưng nhanh chóng im bặt. Vi dí gương mặt mình gần sát gương mặt của hắn, ngón tay trỏ để trước miệng hắn ta ra dấu im lặng. Đối mặt với một gương mặt đẹp hoàn mĩ đến như vậy trong khoảng cách gần khiến hắn bị...đơ.

- Trò chơi này…vui đấy! Nhưng ta đây không có hứng thú để tiếp tục. – Vi nhếch môi, nụ cười làm hắn ta không còn biết đến thứ gì.

“Phập”

Rút con dao mà lúc nãy hắn ta đâm hụt vào gối ra, nhỏ nhanh tay cắm vào bụng hắn. Sức mạnh của sắc đẹp là đây! Chỉ cần vỏn vẹn một phút là đã có thể kết liễu cuộc đời của một tên ngu ngốc.

Dùng chân đạp hắn ta văng vào tường, Vi vòng sang chỗ của Thảo Anh. Cô nàng đã xử lí xong tên còn lại bằng một phát đạn từ khẩu súng giấu sẵn dưới gối.

“Xoạch”

Cánh cửa được kéo ra, hai tên còn lại chạy vào nhìn hai tên đồng bọn đã ngã gục dưới đất.

- Tụi mày… - Thằng đầu trọc chỉ vào mặt Vi.

- Hừ…chưa hết sao? – Vi cười khẩy ngồi xuống giường.

- Tụi mày là người của ai? – Thảo anh đứng dựa tường.

- Liên quan đến mày à? – Tên còn lại quát.

- Không có gì…chỉ có hai chữ muốn nói thôi. Tạm biệt! – Thảo Anh lắc đầu rồi giơ tay chào, miệng cười mỉa.

- Mày…hự… - Tên đó tức điên nhưng ngay sau đó, cả hai tên ngã xuống đất, máu ọc ra từ miệng trong đến là kinh tởm.

Trang đứng dựa ngay cửa ra vào, vuốt vuốt lại mái tóc nói:

- Hai đứa hay nhỉ? Mới nghỉ có một ngày trong bệnh viện mà đã có khách tới thăm rồi sao?

- Chậc…em nổi tiếng mà? – Thảo Anh nhùn vai bước tới phía Trang.

Vi lướt mắt qua cửa sổ. Có cái gì đó chói vào mắt nhỏ. Là một ánh đèn nhỏ và nó…màu đỏ! Là lazer! Súng bắn tỉa!

“Choang”

- Coi chừng! Á… - Vi hét rồi chạy tới ôm Thảo Anh ngã xuống nền đất cùng lúc khi cánh cửa sổ vỡ toang do viên đoạn.

- Vi! Anh! – Trang hốt hoảng hét.

- Vi! – Thảo Anh bật dậy nhìn con bạn nằm kế bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.