Hoàng Kim Đồng

Chương 222: Kích tình




Cô gái có mái tóc đen duỗi thẳng đứng trước mặt nó nhìn chằm chằm. Cô gái có nước da trắng, khuôn mặt dễ thương đúng chất của người Nhật Bản, chỉ có mỗi đôi mắt ánh lên nét buồn khôn nguôi.

Cô gái kéo nhẹ chiếc ghế ở đối diện nó rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt túi xách lên bàn. Chị phục vụ ban nãy lại cầm cuốn menu bước tới, hỏi:

- Chị dùng gì ạ?

- Cocktail trái cây. – Cô gái khẽ mỉm cười, giọng nói trầm nhưng rất ấm và ngọt, trái với âm vực thanh và trong nhưng lại lạnh lẽo của nó.

- Vâng. Chị chờ một lát. – Cô phục vụ gật đầu rồi quay lưng bước đi.

- Sao lại gọi em ra đây? Chị không tính tới bar à? – Cô gái nhìn nó.

- Chị lớn tuổi hơn tôi đấy. – Nó nhếch môi.

- Hì…nhưng người đó gọi cô bằng tiếng chị, vả lại…tôi cũng là phận đàn em. Cũng dưới trướng thôi nên gọi vậy là đúng rồi. – Cô gái lắc đầu.

- Sao cũng được. – Nó nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Anh ấy…sống thế nào? Vẫn ổn? – Cô gái cúi đầu, hỏi nhỏ.

- Anh ấy? Cô vẫn nhớ thằng nhóc đó sao? – Nó hơi cười.

- Mãi mãi…chỉ là không đủ tư cách để gọi thẳng hỏi thăm thôi. – Giọng cô gái như nén lại tiếng thở dài.

- Tại sao lại không thử? – Nó chống cằm.

- Sao?

- Sao lại không thử xin một lần được tha thứ? Biết đâu được thì chẳng phải là làm khổ nhau thời gian qua sao? – Nó thở dài.

- Không phải cứ lúc nào muốn là cũng có thể tha thứ được. Dù anh ấy tha thứ nhưng chắc gì trong lòng em cảm thấy dễ chịu? – Cô gái gục mặt xuống bàn.

- Thằng nhóc ấy sống rất tốt. Hay cười và lại rất chăm chỉ. Có vẻ quá khứ không còn bám nhiều lấy nó nữa. – Yên lặng một hồi, nó lại nói.

- Vậy thì em yên tâm rồi. Em chỉ cần thế. – Cô gái cắn nhẹ môi, cố để nước mắt không trào ra ngoài.

- Chỉ có điều, đến giờ tôi vẫn chưa hiểu? Tại sao cô không nói hết cho thằng nhóc biết? Nó biết về tổ chức, biết cả thân phận của tôi. Vậy thì cô sợ điều gì? – Nó nghiêng đầu.

- Sợ mất mát. Nếu nói, anh ấy tuyệt đối sẽ ngăn cản em nhưng…em nợ người đàn ông đó một mạng nên giờ vẫn phải dùng một mạng để trả lại. – Cô gái hít sâu một hơi, nói.

- Vậy thì…từ bỏ đi để chạy theo tình yêu. Món nợ ấy cứ để tôi trả thay cô. Tôi cũng nợ ông ta một mạng mà? – Nó cười.

- Chị đùa à? Chính chị cũng biết, quay đầu là điều không thể… - Cô gái ôm mặt cười buồn.

- Của quý khách. – Chị phục vụ mang ly cocktail đặt xuống bàn.

- Cảm ơn. – Cô gái vội mỉm cười đáp lễ nhưng nụ cười đó có chút gượng gạo.

- … - Cô phục vụ gật đầu quay người bước về phía quầy.

Không khí trở nên im lặng hẳn, cả hai mãi miết đuổi theo những suy nghĩ riêng. Nhìn ly cocktail đặt trước mặt, nó hỏi bâng quơ:

- Vẫn nhớ thứ nước này sao?

- Quên sao được? Chính anh ấy là người giúp em thích loại cocktail này mà. Vị chua chua ngọt ngọt của trái cây cùng với chất cồn của rượu. Một cảm giác rất lạ! – Cô gái dùng tay miết nhẹ lên miệng chiếc ly.

- Linda… - Nó khẽ gọi.

- Sao? – Cô gái ngước mặt lên.

- Thằng nhóc ấy…nó vẫn còn rất yêu cô. Chính vì thế đừng làm khổ nhau nữa.

- Chuyện đó…em sẽ tính khi chị bước sang tuổi 20. – Linda hơi sững người nhưng vội vàng lấy lại nụ cười điềm tĩnh.

- Chỉ tại tôi mà nhiều người bị liên luỵ như thế. – Nó cười khẩy, ngước mắt ra ngoài.

- Không phải. Nếu trách thì hãy trách rằng tại sao mình sống quá tốt để ai cũng muốn bảo vệ. – Linda lắc đầu.

- … - Nó không trả lời, chỉ nhìn Linda một lúc rồi lấy điện thoại ra. Chiếc điện thoại để trong túi nó đang rung lên từng đợt vội vã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.