Hoàng Kim Đồng

Chương 196: Đột phá trước, trộm luyến




Lâm Bắc Phàm đưa tay chống lên tay vịn của ghế, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo. Hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu gật đầu, cười nói:

- Chỉ hai bình rượu mà thôi. Nếu được, từ sau sẽ không nói thô tục nữa.

Mộc Tiểu Yêu cảm động giống như có cảm giác quen biết đã lâu. Nàng không nói gì, cúi đầu im lặng.

Sau khi ăn qua loa chút thức ăn, chẳng thèm hỏi tiểu Kim ăn cái gì, Lâm Bắc Phàm đứng dậy, ý định tính tiền rời đi. Nếu không đi, hắn lo mình sẽ bị say rượu, ngã trên đường mất.

Trong những tiếng tấm tắc của mọi người, Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu Yêu nối đuôi nhau xuôi theo triền sông. Cả hai đều có tâm sự nên không người nào nói gì.

Cuối cùng, sau khi đi bộ chừng năm phút đồng hồ, Mộc Tiểu Yêu không còn chịu nổi nữa. Nàng lo lắng, lo lắng lần này bỏ qua, sau này sẽ không còn cơ hội nữa mà cho dù co, chưa chắc nàng đã dám mở miệng.

Mộc Tiểu Yêu chạy lên phía trước, chắn trước mặt Lâm Bắc Phàm rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, đỏ mặt nhìn hắn nói:

- Nói cho ta biết. Có phải ta rất đẹp hay không?

- Xinh! - Lâm Bắc Phàm mở miệng nói, nhưng ánh mắt đã bắt đầu không còn sự tỉnh táo nữa.

- Nếu như ngươi có thể giúp ta...này...này...

Mộc Tiểu Yêu còn chưa nói hết, Lâm Bắc Phàm đã cảm thấy hoa mắt, trời đất chao đảo.

Thấy Lâm Bắc Phàm chực chúi đầu xuống dưới, Mộc Tiểu Yêu theo bản năng vươn hai tay đỡ lấy hắn. Nhưng đáng tiếc, sức lực của cô quá yếu nên sau khi đỡ được một lúc, chỉ có thể từ từ ngồi xuống.

Không hề cảnh giác, Mộc Tiểu Yêu lơ đễnh chếch đầu gối ra một chút, để đầu của Lâm Bắc Phàm gối lên đùi mình.

Cái chân dài nhẵn nhụi căng tròn trong chiếc tất chân, thấp thoáng phía bên trong còn lộ ra cả chút đồ lót màu trắng đập hết vào mắt của Lâm Bắc Phàm. Trong tích tắc, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran.

Khuôn mặt Mộc Tiểu Yêu đỏ bừng. Cô chưa từng nghĩ việc mình ngồi sát với một người con trai như vậy, hơn nữa lại trong cái tư thế như thế này. Cô nhắm mắt lại, bộ ngực căng tròn phập phồng theo nhịp thở vô cùng quyến rũ...

"Mình đã tròn mười sáu tuổi, chắc là không đau lắm... Không biết có thể mang thai hay không?

Do cảm giác lo sợ nên trán Mộc Tiểu Yêu đã chảy đầy mồ hôi. Cô không thể tha thứ cho bản thân bởi trong tâm lý sợ hãi của mình lại có một chút gì đó mong đợi. Hơn nữa, trong lòng cô cũng bắt đầu có chút cảm giác nhột nhạt khiến cho ngực và phía dưới cũng bắt đầu có những phản ứng theo bản năng...

- Lâm Bắc Phàm! - Mộc Tiểu Yêu vỗ vỗ vào lưng của hắn:

- Ngươi còn có thể đi được không?

Thấy Lâm Bắc Phàm không nói gì, Mộc Tiểu Yêu lấy sức đẩy đầu hắn ra. Dưới ánh đèn, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy khuôn mặt thanh tú hơi tái, đôi mày của cô hơi nhíu lại khiến cho hắn phải cố gắng chịu đựng.

Uống hết hai bình rượu mạnh, không phải bất cứ tửu lượng của người nào cũng có thể chịu được.

- Lâm Bắc Phàm! Ngươi đừng có làm ta sợ. - Thấy Lâm Bắc Phàm bất tỉnh nhân sự, Mộc Tiểu Yêu cảm thấy hơi lo, có chút hối hận đối với việc chọc cho hắn uống rượu.

Nhưng cho dù thế nào thì chẳng lẽ để cố làm cho mình không nói thô tục nữa mà hắn mạo hiểm uống hết hai bình rượu hai sao? Cái tên này cuối cùng là loại đàn ông kiểu gì? Mộc Tiểu Yêu chợt cảm thấy hơi đau lòng....

Trước đây đã từng nghe nói có người vì uống say quá mà chết nên Mộc Tiểu Yêu luống cuống. Cô nhìn chung quanh mãi mới thấy một người đàn ông. Nhưng khi cô hô "Cứu" không ngờ người đó lại bỏ chạy.

Mộc Tiểu Yêu cắn răng, xoay người, rồi lấy đôi vai gầy, đỡ Lâm Bắc Phàm đang say như chết dựa vào sau lưng. Nhung khi tay trái của Mộc Tiểu Yêu túm quần hắn thì chạm phải một cái gì đó rất lạ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Do dự một chút, Mộc Tiểu Yêu liền lôi cái thứ là lạ đó ở trong túi của Lâm Bắc Phàm ra ngoài.

Thì ra đó là một con thằn lằn có bộ da màu vàng. Hai mắt của nó lờ đờ, hình như đang bị thương nặng...

- Ôi! Lão đại! Lại còn giả vờ, giả vờ bị sét đánh hả? Ngươi nghĩ mình là vô địch hả? Lúc đánh nhau trong ngõ nhỏ, liều mạng bảo vệ ngươi khiến cho nguyên khí bị thương nặng. Bây giờ, ta chỉ muốn nghỉ ngơi. Nếu nghĩ cho long thể thì chỉ có thể cố gắng nhịn việc háo sắc, không dính đến rượu chè thôi. - Hai mắt tiểu Kim ti hí, suy nghĩ trong đầu:

- Có nên lấy bí tịch tu luyện của Long tộc đưa cho lão Đại luyện không?

Mộc Tiểu Yêu cứ nghĩ tiểu Kim là một con búp bê, cô không ngờ nó là một con vật sống. Sau khi nhét tiểu Kim vào túi quần của Lâm Bắc Phàm, cô bé đứng dậy, cố gắng lôi hắn đi.

Trên đường đi tới bệnh viện Nhân Dân, Mộc Tiểu Yêu phải cố gắng hết sức. Nhưng chưa bao giờ cô lại có nhiều cảm giác phong phú đến vậy, giống như bản thân mình đang làm một việc yêu thích và có ý nghĩa rất lớn.

Vừa vào đến cổng bệnh viện, Mộc Tiểu Yêu gần như hết sức, ngã xuống đất...

- Đúng là loạn hết rồi. - Một vị bác sĩ gần sáu mươi, nghiêm túc nhìn Mộc Tiểu Yêu.

- Vợ chồng trẻ có gì thì nói với nhau, không nên để căng thẳng như vậy. Nếu chậm nửa giờ thì chỉ sợ không cứu được.

- Bác sĩ! Hắn làm sao vậy? - Mộc Tiểu Yêu lo lắng hỏi. Không hiểu sao việc người khác hiểu lầm là một đôi vợ chồng, cô cũng không hề cảm thấy xấu hổ. Thậm chí còn có chút gì đó hồi hộp...

- Làm sao à? Trúng độc rượu cồn. Tối nay không tỉnh lại được.

- A! - Mộc Tiểu Yêu thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì cũng vẫn là một cô gái mới lớn, nên những chuyện như thế này, cô không biết phải làm thế nào. Ngồi ở hành lang trong bệnh viện tới lúc trời sáng, Mộc Tiểu Yêu do dự rồi đứng dậy, ra khỏi bệnh viện, đi thẳng về phía hướng Kim Sắc Hải Ngạn KTV...

Kim Sắc Hải Ngạn tới mười hai giờ trưa mới bắt đầu làm việc. Sau khi Mộc Tiểu Yêu tới nơi liền đứng ở cửa chờ. Mãi cho tới giữa trưa thấy Kim Sắc Hải Ngạn mở cửa, Mộc Tiểu Yêu mới chạy đến chỗ điện thoại của một cái siêu thị bên cạnh, rồi gọi cho số điện thoại của Kim Sắc Hải Ngạn...

Trương Kế Bằng nhấc máy, nghe thấy người gọi nói tìm ông chủ của Kim Sắc Hải Ngạn, hắn có chút bực. "Tìm ông chủ chắc không phải là gọi điện đặt bàn. Mà lại càng không phải là người quen".

Nếu như là nam nhân, Trương Kế Bằng chẳng hề do dự mà dập máy. Nhưng do người gọi là phụ nữ, âm thanh lại có chút lo lắng nên, Trương Kế Bằng suy nghĩ một chút rồi kết nối điện thoại vào phòng làm việc của giám đốc.

- A lô! Xin chào. - Nhấc điện thoại, Liễu Vi bắt chuyện với một giọng không hề có chút kiêu ngạo hay xu nịnh.

- Cô là giám đốc của Kim Sắc Hải Ngạn? Bảo vệ Lâm Bắc Phàm của các ngươi uống hai bình rượu mạnh, bị xuất huyết dạ dày, đang nằm ở bệnh viện Nhân Dân.

Người gọi nói xong, nhanh chóng dập máy.

Liễu Vi hơi buồn cười, hai chai rượu mà hắn đã say? Lại còn trúng độc của cồn dẫn tới xuất huyết dạ dày? Nếu đúng như vậy thì Lâm Bắc Phàm uống cả thùng rượu năm mươi độ ở đây chắc đã chết tới vài lần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.