Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 9: Lương bổng của gia bao nhiêu, hỗn đản




Sữa đậu nành rất thơm, bánh mì rất mới, người đàn ông trước mắt cũng trở nên rất đáng yêu, hơn nữa anh ta biết quan tâm chăm sóc, có thể nói là hoàn hảo. Tôi khó khăn mở miệng chớp mắt mấy cái, cảm thấy đây là một vấn đề lớn gần như chí mạng: Khang Tử Huyền đối xử với tôi quá tốt, vậy có giống người đang tìm tình một đêm không? Cho dù muốn tìm người tình nhiều đêm cũng không cần phải chu đáo như vậy. Anh ta đối xử không tốt với tôi là việc bình thường, anh ta đối xử tốt với tôi là một điều rất không bình thường!

Tôi nhớ lúc ở trường có học qua môn tâm lý tội phạm. Môn học này rất cao siêu, tổng kết những hình thức phạm tội nhằm phán đoán được thủ đoạn giết người hàng loạt bắt nguồn từ những cách thức trong quá khứ để dựa vào đó đưa ra những nghi ngờ, trên cơ bản đúng được tám chín phần mười. Thật ra nhà tâm lý tội phạm cũng không phải thần tiên, ông ta có thể đưa ra hướng đi cho những vụ án khó, đơn giản là vì tội phạm lười thôi. Những tên sát thủ biến thái bình thường cư xử rất biến thái, đến lúc giết người thật thì hắn lại lười. Hôm nay đi bắn người còn phải đến chợ đen lấy súng, rồi còn bị mấy tên anh chị chợ đen làm thịt, ngày mai đi chém người còn phải đến chợ đen mua dao mổ lợn, dao mổ lợn lại nặng trình trịch, ngày kia đi chôn sống người còn phải khiêng xẻng đi tìm một miếng đất hoang đào hố, người còn chưa giết xong, nói không chừng chính hắn lại mệt mỏi đến mức đột quỵ, lảo đảo một cái, rơi luôn vào cái hố đấy trước. Thế không phải là tự làm cho mình kiệt sức sao? Giở nhiều thủ đoạn như vậy để làm gì chứ, dùng luôn thuốc trừ sâu DDVP[1] đi, tiện lợi, tiết kiệm tiền lại dễ mang theo, hơn nữa đảm bảo là uống vào chết ngay. Thứ tốt như vậy đến mấy con chuột ở Trung Quốc còn có thể thưởng thức, mấy tên sát thủ quái gở người ngoại quốc cũng phải đặc biệt vượt ngàn dặm xa xôi đến Trung Quốc để mua, vì thế mới nói muốn làm một sát thủ biến thái cũng không phải dễ dàng gì.

[1] Loại thuốc bảo vệ thực vật rất độc có độc tính cao, nên được xếp vào danh mục hạn chế sử dụng.

Xem xét từ hình thức giết người cố định của những tên giết người hàng loạt, có thể thấy mọi việc đều có cách thức cố định, không dễ xảy ra thay đổi, mà một khi đã xảy ra thay đổi, nhất định đầu óc đương sự đã bị biến dị hoặc kích động, hoặc là người ngoài hành tinh xâm nhập rồi, tóm lại là không bình thường.

Tôi lặp đi lặp lại phân tích từ góc độ chuyên nghiệp. Khang Tử Huyền đối xử với tôi đúng là rất khác, nói đi xem mặt lãng phí thời gian, lại chấp nhận tốn thời gian chạy qua chạy lại chỉ để mang một bát cháo đến chỗ tôi. Khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị lạnh lùng giờ thỉnh thoảng lại thân thiện hiền lành, ý đồ của anh ta đối với tôi đã rất rõ ràng.

Lúc đầu còn hơi nghi ngờ nhưng giờ tôi đã hoàn toàn chắc chắn.

Tôi thật sự sợ hãi, anh ta đã đuổi đến cửa, lại còn bám dai như đỉa, Phương Lượng Lượng tôi còn có đường sống không?

Tôi lập tức quyết định.

Thấy tôi ngẩn ra hồi lâu không có phản ứng, Khang Tử Huyền hỏi: “Cô có đang nghe không đấy?”

“Hả?” Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, nặn ra một nụ cười giả tạo: “Đang nghe, đang nghe đây.”

Khang Tử Huyền đi đến trước mặt tôi, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn tôi: “Vừa rồi cô nghĩ cái gì vậy?”

Tôi muốn khóc quá, lúc trước đúng là đầu óc tôi bị chó gặm rồi nên mới đi đùa giỡn gã đàn ông đẹp trai mà nham hiểm này. Nụ cười “đóng băng” mất vài giây rồi tôi giơ thay lên thề thốt: “Tôi không nghĩ gì hết. Có Thượng đế làm chứng cho tôi.”

A di đà Phật, may là Thượng đế không biết tôi đây là đệ tử của Phật môn.

Tôi đẩy đẩy Khang Tử Huyền giục: “Không phải anh đi lấy cháo cho tôi sao? Mau đi đi, tay nghề của đầu bếp nhà anh rất giỏi, tốt nhất là mang cho tôi mấy món ăn mặn dễ nuốt một chút!”

Anh ta nói ngắn gọn: “Đợi tôi nửa tiếng!”

“Chậc chậc, đúng là không nhìn ra tâm hồn anh cũng có lúc tốt đẹp như vậy. Mau đi đi, cậu bé quàng khăn đỏ, trước khi trời tối nhất định phải trở về đấy!”

Anh ta nở nụ cười như có như không nhìn tôi, thái độ gay gắt có dịu đi đôi chút.

Khang Tử Huyền cuối cùng cũng bị tôi ném ra khỏi cửa. Anh ta đi rồi, tôi đứng sau cánh cửa thở dài, trong lòng trào dâng một cảm xúc mạnh mẽ. Tôi hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mở cửa ngó ra. Anh ta đứng ở cạnh thang máy, ngay cả bóng lưng cũng tạo cảm giác thanh tao lịch lãm. Mẹ từng nói với tôi rằng, người đàn ông có được bóng lưng rộng lớn như vậy rất đáng tin. Tôi đã từng không tin, bởi vì lưng Phó Thần hơi mỏng nhưng tôi vẫn cảm thấy đủ cho tôi dựa vào cả đời. Tôi không biết cuối cùng là tôi sai hay mẹ tôi sai, nhưng giờ phút này tôi không muốn bị phân tâm, tôi chỉ muốn nói một số lời cần nói với người đàn ông này.

Tôi ngó đầu ra, ngại ngùng hắng giọng, điều chỉnh cảm xúc: “Khụ khụ…”

Anh ta nghe thấy xoay người lại.

Chúng tôi cách nhau vài bước chân.

Tôi nói: “Cái này… Tôi biết hai chữ “cảm ơn” viết như thế nào.”

Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Tôi nói: “Cảm ơn!”

Sau khi Khang Tử Huyền đi, tôi vội vàng chạy vào trong phòng lấy ra một cái túi du lịch lớn rồi nhét vội mấy bộ quần áo vào, lại đảo qua một lượt khắp phòng, xác định không có gì quan trọng bị bỏ sót, tôi cẩn trọng kéo khóa lại. Sau khi dọn dẹp xong, lo lắng được giảm đi vài phần, tôi ăn cái bánh mì mà Khang Tử Huyền mua về, uống cạn cốc sữa đậu nành ấm áp, tôi cầm bút viết một tờ giấy nhắn lại cho anh ta: “Tôi biết anh thèm khát sắc đẹp của tôi, nhưng khi anh nhìn thấy tờ giấy này, tôi đã cao chạy xa bay rồi. Tôi cho phép anh nhớ đã từng gặp một cô gái xinh đẹp như tôi khi tám mươi tuổi nhưng điều kiện đầu tiên là anh phải sống được lâu như vậy. Đừng nản chí, sẽ có một cô gái yêu anh, bye bye!”

Tôi dán tờ giấy lên trên cửa, để anh ta nhìn một cái là thấy ngay. Sau đó tôi xách túi, lắc lắc cái mông và bỏ trốn một mạch.

Nhưng tôi lại nhanh chóng quay lại, vội vã mở cửa ra, vì tôi quên hôn từ biệt ba tôi. Hôn chụt một cái lên bức ảnh người cha trẻ tuổi đẹp trai của mình, tôi vội vã bỏ đi. Có thể nhìn thấy người mẹ già và dượng Alan trong bức ảnh đang tội nghiệp ngóng nhìn tôi, lên án tôi thiên vị người cha đã mất của mình. Tôi đầu hàng, lại quay lại hôn hai ông bà một cái rồi khăn gói chạy như điên.

Tôi lái xe đến nhà Phi Ca, tôi có chìa khóa nhà cô ấy, cô ấy cũng có chìa khóa nhà tôi. Vì thế việc thường xuyên xảy ra là, tôi mệt mỏi ở bên ngoài cả một ngày, về nhà, cũng đã quen với việc nhìn thấy một cô gái cao lênh khênh nằm ngủ như chết trên giường của tôi, sau đó tôi tự cởi đồ, cũng nặng nề ném mình lên giường, hai đứa cùng nhau ngủ như chết. Nhưng Phi Ca chơi thể thao, ngay cả lúc ngủ cũng bị bệnh nghề nghiệp, thường xuyên coi đầu tôi như quả bóng chuyền mà đánh xuống dưới gầm giường. Vấn đề là đầu của tôi không co dãn được như quả bóng chuyền nên lúc tỉnh lại ngày hôm sau, trên đầu tôi thường sưng to một cục. Đã thế Phi Ca còn quan tâm hỏi: “Ô kìa, gặp phải cướp à? Sưng một cục to kìa!”

Mẹ tôi ở Mỹ đã khá lâu, quan hệ lộn xộn của người nước ngoài đã thấy nhiều rồi, có thời gian điện thoại gọi về đây đều là Phi Ca nhận máy lúc đang ngủ. Có một lần, mẹ tôi mơ một giấc mơ có nhân vật chính là tôi và Phi Ca, hai chúng tôi lăn lộn trên chiếc giường đơn, không có vận động nào đơn giản hơn việc lăn qua lăn lại trên giường. Nhưng mẹ tôi vẫn giật mình tỉnh dậy, bà cảm thấy ông trời đang ám chỉ cho bà cái gì đó nên không thèm quan tâm đến múi giờ, vào đúng mười giờ tối ở Bắc Kinh mẹ tôi gọi điện thoại đến. Kết quả không may là Phi Ca nhận điện thoại, mà lúc ấy tôi đang gác đùi lên bụng cô ấy ngủ bất tỉnh nhân sự.

Nội dung cuộc nói chuyện là như thế này.

Mẹ tôi nói năng lộn xộn: “Lượng Lượng à, Phi Ca đang ở đâu?”

Phi Ca bị đánh thức, ngáp một cái thật lớn, mơ hồ đáp: “Cháu ở trên giường dì ạ.”

“Vậy Lượng Lượng đâu?”

“Cậu ấy cũng ở trên giường.”

“Hai đứa ở trên giường?”

“Vâng, lên giường từ sớm ạ.”

Mẹ tôi nhẹ buông tay, điện thoại bị cúp.

Ngày hôm sau Phi Ca kể lại chuyện mẹ tôi vô duyên vô cớ gọi điện thoại đến, tôi đánh hơi thấy câu hỏi của mẹ tôi có chỗ khó hiểu nên định gọi điện lại cho bà. Kết quả là mẹ già đã gọi điện cho tôi trước.

Mẹ tôi khóc sướt mướt trong điện thoại, bà nói bà xin lỗi người cha đã khuất của tôi, nếu sớm biết tôi bị biến tính thì chi bằng lúc trước trốn khỏi bàn mổ, bây giờ đỡ phải sinh ra một đứa con gái gây họa cho người khác.

Tôi nghe mà mù mờ, cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao, đúng là dở khóc dở cười. Nhưng thấy mẹ già quan tâm, tôi kiên nhẫn giải thích, nói ngữ văn của Phi Ca cực kỳ tốt, rất thích dùng câu tắt, thật ra ý đầy đủ mà cô ấy muốn nói tối hôm qua là: Tối nay bọn con lên giường ngủ sớm, đơn giản chỉ là ngủ, lúc ngủ không vận động như kiểu ngủ kia.

Tức giận vì mẹ tôi suy nghĩ lung tung, tôi không nhịn được dọa bà: “Mẹ, bọn con ngủ không hề vận động, thật đấy, không giống mẹ với dượng Alan, lớn tuổi như vậy mà còn có ý thức bảo vệ sức khỏe, lúc ngủ cũng “vận động”. Vậy “vận động” thế có tác dụng gì không? Mấy ngày một lần? Một ngày mấy lần?”

Tôi đoán mặt mẹ chắc đang đỏ như quả cà chua. Cách nhau cả Thái Bình Dương, sư tử Hà Đông rống lên một tiếng: “Phương Lượng Lượng! Con ngứa người phải không?”

Tôi biết điều gác máy, lăn xuống sô pha cười gian trá hơn cả một con cáo với Phi Ca.

Sau đó suy nghĩ trong đầu mẹ tôi nhanh chóng bị tôi xóa tan, vì không lâu sau đó tôi vui vẻ nói cho mẹ biết tôi và Phó Thần đang quen nhau. Lúc này mẹ mới mừng rỡ ra mặt, ấp úng nói cho tôi biết (coi như phần thưởng) là bốn ngày một lần, bình thường là vào cuối tuần, còn những ngày lễ khác không tính.

Là một đứa con gái hiếu thảo, tôi ân cần nói: “Mẹ, chú ý cái lưng nhé, cái lưng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.