Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 34: Khoảng cách giữa hai người




Tiếng trống trận văng vẳng. Trương Hà nghe thấy, cau rúm mày.

Một tên thuộc hạ vội vã chạy vào: “Đô thống chế! Bạch tiên sinh đến!”

Trương Hà nhìn ra, trông thấy Bạch Phác đi cùng ba người nữa, bèn tươi tỉnh gọi: “Thiên tuế đến đó chăng?”

Bọn Bạch Phác nhìn nhau, xám mặt.

Trương Hà thắc mắc: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Phác gượng đáp: “Thiên tuế chưa đến.” Cả bốn người cùng thầm mạt sát Văn Tĩnh tơi tả.

Trương Hà chực thở dài, bỗng thấy cờ xí rầm rập đằng xa, che kín một góc trời, bèn nín thở lại. “Cuối cùng cũng đến.” Y đứng thẳng người lên, giơ lệnh kỳ định phát hiệu, lại trông thấy xa tít có một người cưỡi ngựa phi như bay, tay cầm một cánh cung ngắm thẳng lên đầu thành.

“Người kia làm gì đó?” Nghiêm Cương lấy làm lạ: “Định bắn tên chăng? Xa thế này cơ mà, hoang đường…”

Lương Thiên Đức tái mặt kêu: “Không hay rồi!”

Vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng phập, mũi tên đuôi lông vũ nhọn hoắt rời cung bật thẳng tới vọng lâu.

oOo

Tiêu Lãnh, Ngọc Linh và Văn Tĩnh xuyên rừng bạt suối, nhằm những nẻo hoang đường vắng mà đi. Cứ được một chặng, Tiêu Lãnh lại lấy bản đồ da dê ra xem. Đường núi càng lúc càng hẹp và hiểm trở. Hai anh em họ Tiêu đi như gió cuốn, chỉ khổ Văn Tĩnh thở hồng hộc như trâu, tim đập thình thịch, chỉ sợ lỡ chân rơi xuống khe.

Đến trước một vực sâu, mọi người tạm dừng bước. Ngọc Linh nói: “Tiêu Lãnh, hình như chúng ta đi lạc rồi.”

“Không đâu.” Tiêu Lãnh đáp: “Phía trước chính là đường Âm Bình.”

“Đường Âm Bình?” Văn Tĩnh xen vào: “Là nơi Đặng Ngải lén vượt núi đấy chăng?”

Ngọc Linh lấy làm lạ: “Đặng Ngải? Y là ai vậy?”

Văn Tĩnh bèn thuật lại điển cố Đặng Ngải lén vượt Âm Bình thời Tam quốc, phá vỡ Miên Trúc, ép Hậu chủ Lưu Thiện phải đầu hàng nước Nguỵ. Gã có biệt tài kể những chuyện thuộc dạng ấy, ngôn từ sinh động, mô tả phong phú, Ngọc Linh nghe rất say sưa, Tiêu Lãnh cũng phải chăm chú theo dõi.

“Đáng tiếc, được chim bẻ ná, được cá quên nơm! Kết cục của vị tướng giỏi đó cũng chẳng tốt đẹp gì.” Văn Tĩnh thở dài.

“Đều tại thằng cha Chung Hội cả.” Ngọc Linh nhận xét, “Thế là hết rồi ư?”

Văn Tĩnh lắc đầu: “Chưa đâu. Về sau còn có Dương thúc tử giữ Tương Dương dâng biểu phạt Ngô, Vương Tuấn làm thuyền lầu đốt cháy hết xích sắt giăng dưới sông, tiến quân tới Thạch Đầu thành, cuối cùng họ Tư Mã thống nhất thiên hạ. Hừ, những chuyện này chẳng thú vị gì, hay nhất phải kể từ chuyện ba anh em Chiêu Liệt hoàng đế kết nghĩa vườn đào kia.”

Ngọc Linh vỗ tay reo: “Ái chà! Ta ưa những chuyện ấy vô cùng. Trước đây dạo đi đường, có nghe thuyết thư tiên sinh kể một đoạn, thú lắm, chỉ tại sư huynh giục giã đăng trình khiến ta không được nghe hết. Ngươi kể còn hay hơn thuyết thư tiên sinh nhiều, được đấy, bắt đầu từ chuyện bốn anh em kết nghĩa vườn đào đó đi…”

Văn Tĩnh lập tức sửa: “Ba.”

Ngọc Linh trừng mắt: “Ta nói bốn là bốn. Bốn nhiều hơn ba, mà càng nhiều thì càng tốt.”

Văn Tĩnh dở khóc dở cười, đành thuận theo ý cô gái, cũng may đó chỉ là sự cao hứng nhất thời, cô ta không so đo mấy về số người kết nghĩa. Văn Tĩnh kể một mạch, đến tận lúc mặt trời xuống núi, Tiêu Lãnh mới sực tỉnh, giục hai người lên đường. Ngọc Linh dằn dỗi, cãi vã inh ỏi một hồi.

Cứ thế, ba người vừa đi vừa nghỉ, chỉ dồn nửa sức đi đường, còn nửa sức để dành nghe chuyện. Văn Tĩnh kể đến đoạn sau, hầu như toàn là bịa đặt, được cái gã đọc kha khá sách, bịa rất trơn tru. Ngọc Linh thường ngày vẫn giữ thái độ hung hăng với Văn Tĩnh, nhưng hễ nghe chuyện thì tỏ ra khác hẳn, gặp chỗ hài hước thì cười khanh khách, gặp chỗ hồi hộp lộ vẻ căng thẳng, cặp mắt đẹp nhìn gã chăm chắm không rời. Đôi lúc nghe những đoạn không vừa ý, cô ta lại phụng phịu, chẳng hạn bất mãn trước việc Điêu Thuyền phải lấy Đổng Trác, cô ép Văn Tĩnh sửa đổi nội dung, đầu tiên cho Điêu Thuyền gá với Lã Bố, về sau ghét Lã Bố là hạng tiểu nhân, bèn ép Văn Tĩnh đưa Điêu Thuyền sang cho Tào Tháo, rồi thấy Tào Tháo làm nhiều điều gian trá, lại sắp xếp Điêu Thuyền cho Lưu Bị, cuối cùng cho rằng Lưu Bị đạo đức giả, bèn đá văng ông ta đi. Thành ra Điêu Thuyền lấy chồng ba lần, cuối cùng vẫn là hoàng hoa khuê nữ trướng rủ màn che chờ người tới hỏi. Văn Tĩnh nhăn nhó, nhưng vẫn phải căng óc thay chỗ này đổi chỗ kia để nàng vừa lòng.

Hai người nói nói cười cười, và Văn Tĩnh chẳng có vẻ giống một tên tử tù gì ráo, Tiêu Lãnh rất bực, song bản tính kiêu ngạo, dù không bằng lòng y cũng giữ thể diện, làm ra bộ mặt khinh khỉnh. Hiềm nỗi Ngọc Linh cố ý trễ nải hành trình, thành thử họ tiến còn chậm hơn sên, cứ mãi như thế, chỉ e sẽ lỡ dở việc chính. Điều khiến Tiêu Lãnh tức giận nhất là Ngọc Linh cư xử với Văn Tĩnh mỗi ngày một thân mật, làm cơn ghen của y trỗi dậy. Cái tình Tiêu Lãnh dành cho Ngọc Linh đã vượt qua tình anh em từ lâu, Tiêu Thiên Tuyệt cũng nhận ra, vì vậy mới để Ngọc Linh theo sư huynh lặn lội đường xa xuống nam, mong hai người sớm chiều bầu bạn mà trở nên gần gũi. Tiêu Lãnh tính tình trầm lặng hệt như Tiêu Thiên Tuyệt, nên tuy yêu mến sư muội vô vàn y vẫn không nói ra, nay nhìn hai người trò chuyện rôm rả, lòng y chua xót như bị dao cứa, thoạt tiên còn gắng gượng kiềm nén, về sau không chịu đựng nổi, y cắt ngang câu chuyện của họ, mắng mỏ Văn Tĩnh, bắt gã đi nhặt củi nhóm lửa. Truyện "Côn Luân "

Văn Tĩnh không dám cưỡng, bèn ngoan ngoãn thi hành. Ngọc Linh nghe đến đoạn gay cấn cảm thấy bứt rứt, không muốn bị ngắt quãng nên kè kè theo sát, giúp gã nhặt củi, vừa nhặt vừa bảo gã kể. Hai người di chuyển, nhích qua nhích lại, chen vai thích cánh, đôi lúc đầu áp má kề hệt như một cặp tình nhân. Tiêu Lãnh giận ứa gan, tuốt Hải Nhược đao ra khỏi vỏ, vốn muốn chém Văn Tĩnh, nhưng hiểu tính sư muội, biết rõ cô ta nổi trận lôi đình còn dữ dội hơn cả mình, nếu bây giờ chém phăng tên kể chuyện này đi, chắc hẳn cả đời con bé sẽ không thèm để ý đến y nữa. Tiêu Lãnh là dũng sĩ hạng nhất dưới tay Mông Ca. Trong trướng vàng Mông Cổ, sức mạnh của y áp đảo rất nhiều người, uy danh chấn động đại mạc, thống lĩnh đông đảo thuộc hạ lợi hại, nhưng lúc này đành chịu bất lực trước một tên nhãi ranh bẻm mép, không biết xử trí thế nào, y khó chịu vô cùng, bứt tóc bứt tai tức tối, tìm cách hành hạ Văn Tĩnh, bắt gã làm cái này cái nọ, nhưng Ngọc Linh luôn theo sau gã, càng ra sức giúp đỡ, hai người mỗi lúc một thân mật.

Cả ngày Văn Tĩnh và Ngọc Linh chỉ mải mê với chuyện, Tiêu Lãnh giận tím ruột bầm gan, ngồi ra xa định đả toạ, nhưng nghe tiếng cười của Ngọc Linh thì không thể tập trung được tinh thần. Ngồi một lúc, chợt thấy nàng kêu lên thích thú, y nhói lòng, khó khăn lắm mới bình tâm lại được. Tiếng Văn Tĩnh kể rất hăng văng vẳng vọng tới, truyện đang đến đoạn Quan Vân Trường xông xáo giữa trăm vạn quân giết chết Nhan Lương, Văn Xú. Tiêu Lãnh nghe vậy, không kìm được ngắt lời: “Làm gì có chuyện đó? Chính thầy ta xuất thủ cũng chưa chắc đã có thể đánh xuyên qua đại quân đông đảo để chặt lấy thủ cấp chủ soái như thế. Chẳng hay Quan Vũ sử dụng phương cách gì?”

Văn Tĩnh nói bịa thành quen, tiện miệng chế ra một cái tên: “Binh khí của ông ấy là Thanh Long Yến Nguyệt đao, tất nhiên phải dùng Thanh Long đao pháp.”

Tiêu Lãnh nhướng mày, vẻ không phục, “Ồ? Vậy Thanh Long đao pháp có truyền nhân hay có lưu truyền hậu thế không? Ta muốn gặp người đó xem sao.” Nói tới đây, y đứng dậy, trừng mắt bảo Văn Tĩnh: “Nghe giọng ngươi sung mãn lắm, chắc đã bình phục rồi. Hãy đỡ ta ba đao! Để xem công phu quyền cước của ngươi có ghê gớm như cái miệng ngươi không?”

Văn Tĩnh trố mắt cứng miệng. Ngọc Linh hồi hộp thầm nhủ: “Tên này đang kể đến chỗ hay, không thể để hắn chết!” bèn cười bảo: “Người ta vừa kêu là đau ngực đấy còn gì! Sư huynh ơi! Chính ra thời gian gần đây anh em mình đều trễ nải võ nghệ, bây giờ đã nhắc tới, thôi thì đấu thử một hiệp xem nào.”

Tiêu Lãnh nghe vậy phấn chấn nhủ bụng: “Động võ thì nhất định là ta giỏi hơn!” lập tức trúng kế, hân hoan gật đầu.

Ngọc Linh nhìn Văn Tĩnh bĩu môi: “Gã này thì làm thế nào đây? Bắt hắn lánh mặt ư?”

Tiêu Lãnh chẳng coi Văn Tĩnh vào đâu, nghe vậy bảo: “Không sao, hắn có xem cũng mù tịt thôi.”

Ngọc Linh cười khúc khích: “Anh không sợ thua em, mất mặt trước người ngoài à?”

“Hừ!” Tiêu Lãnh cười nhạt: “Có bản lĩnh thì thử đi.”

Ngọc Linh lấy đoản đao ra khỏi tay áo. “Nói thế đủ rồi. Anh không được dùng đao đâu đấy.”

Tiêu Lãnh thõng tay xuống: “Tất nhiên.”

Ngọc Linh cười chúm chím, người và đao hoà làm một, đao quang như thác đổ tràn về phía Tiêu Lãnh. Ngọn đao đi được nửa chừng, cô ta thét lên: “Xem đây!”

Thấy sư muội nghịch trò trẻ con, Tiêu Lãnh nhếch mép cười nhạt. Y nghiêng người, vung chưởng chém xuống sống đao Ngọc Linh.

Ngọc Linh uốn mình theo thế giao long phiên thân, xoay vù vù, đoản đao múa tít tạo thành một bánh xe như đoá sen trắng, theo sát bàn tay Tiêu Lãnh.

“Khá lắm.” Tiêu Lãnh có vẻ e ngại, động tác rất nhanh, thoắt một cái đã lùi ra xa tám thước, thoát khỏi phạm vi của mũi đao. Ngọc Linh lật mình tiếp đất, còn chưa đứng vững, Tiêu Lãnh đã chớp chân, tới sát trước mặt cô, giơ tay toan đoạt lấy đoản đao. Ngọc Linh chếch mũi đao, vung tả chưởng chém vào ngực đối phương. Hai người vốn là đồng môn, quen thuộc chiêu thức của nhau, vì vậy xuất thủ thần tốc, mau chóng hiển lộ bản lĩnh, chiết hơn một trăm chiêu.

Thoạt đầu, Văn Tĩnh thấy Ngọc Linh gặp toàn ngón hiểm, hơi lo lắng cho nàng, nhưng xem một lúc lâu, nhận ra Tiêu Lãnh tuy chiếm thượng phong, nhưng hễ tới điểm là lập tức ngừng lại, biết y sẽ nương tay nên thở phào, đồng thời trong lòng lại nảy ra một ý nghĩ, nếu y dùng chiêu này tấn công ta, ta phải né tránh thế nào trong bốn mươi lăm bước đó. Gã vừa nghĩ vừa hình dung ra Cửu cung đồ ở vị trí giao đấu của hai người. Nhìn mỗi lần họ xuất chiêu, gã nghĩ ngay đường đi nước bước, cách hồi thủ phản kích, mau chóng gạt bỏ hết mọi chuyện bên ngoài, đứng đực ra chỉ nghĩ đến võ công, không còn gì khác. Gã nhận thấy võ công biến ảo khó lường của hai người giống hệt với bức tranh chữ bằng mực đen tung hoành phóng khoáng của Công Dương Vũ, những chiêu thức ấy đủ để gã nhận ra hư thực trong tâm tư tinh thần đối phương.

Cứ thế, như được tiếp xúc với một môn học sâu xa khó hiểu, Văn Tĩnh càng xem càng thấy ảo diệu, càng nghĩ càng thấy lạ kỳ, đắm chìm trong Cửu cung đồ không bứt mình ra được.

Hai anh em đấu chừng bốn năm trăm chiêu, Ngọc Linh mồ hôi mướt mát, nhảy vọt về sau năm thước kêu lên: “Không đánh nữa.”

Tiêu Lãnh thấy cô ta lộ vẻ mệt mỏi, bèn bảo: “Cũng được, hôm nay tạm thế đã.”

Ngọc Linh ngoái đầu trông. Văn Tĩnh đang thẫn thờ nhìn thẳng ra trước mặt, im lìm như một pho tượng. Ngọc Linh lấy làm lạ tự hỏi: “Gã đần này, đang nghĩ gì vậy?” vừa nói vừa tiến lại gần, giơ sống đao ra gõ vào vai gã. Nào ngờ chưa chạm đến, người Văn Tĩnh đã quay tít, tả chưởng vạch một đường cong huyền diệu, thuận thế lướt khỏi sống đao. Ngọc Linh không kịp đề phòng, hổ khẩu thoắt nóng ran, tay cầm lỏng ra, đoản đao tuột đi, phóng vù lại phía Tiêu Lãnh. Tiêu Lãnh trở tay bắt đao, nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Ngọc Linh bị vỗ bay đao, mất mặt vô cùng, chống nạnh quát: “Ngươi muốn chết ư?”

Văn Tĩnh sực tỉnh, nhìn đôi tay mình, bỗng phá lên cười ha hả.

“Ngươi cười cái gì?” Ngọc Linh cau mày: “Hay tại ngươi biết chẳng còn sống được bao lâu nữa, tuyệt vọng quá nên đã phát điên?”

“Ta hiểu rồi.” Văn Tĩnh cười: “Ta hiểu bắn tên thế nào rồi.”

“Bắn tên?” Hai anh em ngạc nhiên không hiểu.

“Ừ, tức là giương cung lắp tên bắn đi như thế nào ấy.” Văn Tĩnh cười: “Tôi hiểu lời Công Dương1 tiên sinh nói rồi.”

Ngọc Linh thót tim khỏa lấp: “Sao lại dê đực dê cái gì ở đây?” rồi cười với Tiêu Lãnh: “Đúng là hắn điên thật rồi!”

Tiêu Lãnh nhìn Văn Tĩnh hồi lâu, hừ mũi: “Kém cỏi!” nói đoạn, ngồi xuống tảng đá, xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.

“Hừ, ra vẻ ta đây.” Ngọc Linh hỉnh mũi hỏi Văn Tĩnh: “Ngươi không điên thật chứ?”

Văn Tĩnh nghệt mặt: “Tất nhiên là không.”

“Vậy thì được.” Ngọc Linh tươi tắn nói: “Ngươi mau kể tiếp ta nghe, Quan Vũ dùng Thanh Long đao pháp chém hai tên ngốc đó, rồi sau ra sao?”

“Thanh Long đao pháp à?” Văn Tĩnh ngớ người, sực nhớ lại những điều mình đã bịa liền cười xoà: “Vậy chúng ta tiếp tục với chuyện ông ấy treo ấn trả vàng, một mình rong ruổi ngàn dặm…” Ngọc Linh bỗng véo nhẹ vào đùi gã, ghé tai thì thầm: “Đồ ngốc chết toi, nếu sư huynh biết Công Dương Vũ dạy ngươi võ nghệ thì ngươi chết chắc rồi! Sau này không được nhắc đến ba chữ Công Dương Vũ, hiểu chưa?” Văn Tĩnh thấy nàng tỏ ý quan tâm, tự nhiên tim đập loạn xạ hệt như con hươu nhảy nhót, trong đầu như có ai giã gạo lia lịa. Truyện "Côn Luân "

“Hiểu thì tốt rồi!” Ngọc Linh cười khẽ: “Không cần đỏ mặt!”

Nghe nàng nói, mặt Văn Tĩnh càng đỏ hơn, gã lắp bắp hỏi: “Tôi… cô… cô… vì sao quan tâm đến tôi như vậy?”

Ngọc Linh trừng mắt: “Đừng có nằm mơ! Ta chỉ không muốn ngươi chết sớm, ít nhất để ta nghe hết chuyện hãy chết!” Nàng lại cười: “Nhưng nếu ngươi không còn chuyện để kể nữa, ta sẽ mặc kệ ngươi đấy!”

“Chuyện thì tôi nhiều lắm!” Văn Tĩnh phấn khởi: “Kể mãi không hết!”

Ngọc Linh nhìn gã, tủm tỉm nói: “Nếu vậy ta cũng sẽ nghe mãi không thôi!”

“Thật chứ?” Văn Tĩnh không kìm được cảm xúc, nắm luôn lấy tay nàng, nhìn nàng chằm chặp: “Thật chứ cô?” Truyện "Côn Luân "

Ngọc Linh đưa nhanh mắt về phía Tiêu Lãnh, xong trừng trừng nhìn Văn Tĩnh, nhưng vẫn để gã nắm tay, trách khẽ: “Ngốc ạ, nói nhỏ thôi, ngươi chán sống rồi hay sao?” Cảm nhận được nơi tay sự mềm mại ấm áp như thể mơn qua dòng suối dào dạt, tim gã thiếu niên nảy lên điên cuồng, huyết mạch chạy ào ạt suốt châu thân, mặt mày mê mẩn, nếu không có Tiêu Lãnh ngồi đấy, chắc gã đã nhảy lên hét vang rồi.

“Thật không?” Gã ngẩn ngơ hỏi lại: “Cô sẽ nghe mãi chứ?” Ngọc Linh sực tỉnh, rút tay về cáu kỉnh: “Mau kể chuyện đi.” Nghe nàng gắt gỏng, Văn Tĩnh như bị dội một gáo nước lạnh, nhớ ra hoàn cảnh của mình, gã ủ rũ, bắt đầu kể.

Cứ long đong trên đường như thế mười mấy ngày nữa, vào tới Xuyên, đất đai phì nhiêu trải ra thẳng cánh cò bay, cảnh đẹp như thơ, quả nhiên không thẹn cái danh Thiên Phủ2.

Ngọc Linh và Văn Tĩnh vẫn nói nói cười cười. Tiêu Lãnh tức nghẹn cổ, mỗi lần đến lúc không chịu nổi thì bắt Văn Tĩnh động thủ, và y như rằng Ngọc Linh lại nhảy ra phá rối, đòi cùng y cọ xát võ công, lần nào cô ta cũng được như ý vì Tiêu Lãnh cứ diễu võ dương oai trước mặt Văn Tĩnh một hồi thì cảm thấy bớt giận đi nhiều. Văn Tĩnh cũng rất mong được xem họ giao thủ, bởi mỗi lần xem, gã lại vỡ vạc thêm được một vài chỗ ảo diệu của Tam tài Quy nguyên chưởng, dần dần đắm mình vào đó, muốn bỏ cũng không được.

Ngày hôm sau, vào lúc chập tối, Tiêu Lãnh kiếm được ba con tuấn mã, y không nói lấy ở đâu ra, nhưng nhìn yên ngựa vẫn còn mấy chấm máu tươi, Văn Tĩnh cũng đoán được chủ ngựa chắc đã gặp chuyện bất hạnh, tự nhiên cảm thấy thương xót, rồi sực nghĩ: “Bản thân mình như cá nằm trên thớt, lúc nào cũng có thể mất mạng, còn lo đến sự sống chết của người khác làm gì?”

Lại phi ngựa thêm mấy ngày. Đến một hôm, họ gặp một tốp quan binh từ phương bắc xuống, trang phục lôi thôi lếch thếch, phần lớn đều bị thương. Mấy tên trong bọn trông thấy ba con ngựa tốt, lại thấy Ngọc Linh xinh đẹp liền nổi lòng tà muốn chiếm đoạt, nào ngờ vừa mới chờn vờn tới gần đã bị bay đầu. Tiêu Lãnh là người không làm thì thôi, còn đã làm thì tới nơi tới chốn, bèn chém giết sạch để dọn đường. Hải Nhược đao đưa đến đâu, máu đổ thịt văng đến đó, thây ngã ngổn ngang, hơn hai mươi tên quan binh bị giết gần hết, chỉ còn sót một mống. Tiêu Lãnh tóm lấy nó hỏi: “Các ngươi ở đâu lại đây?”

Tên kia hồn xiêu phách lạc, bị Tiêu Lãnh giữ, người mềm nhũn như không xương, nghe quát hỏi, nó lập cập đáp: “Con… con từ Kiếm Môn quan lại.”

Tiêu Lãnh hỏi: “Kiếm Môn quan? Kiếm Môn quan sao rồi?”

“Trương… Trương Hà tướng… tướng quân bị… trúng tiễn của một tên Thát… chết, cửa ải… như rắn mất đầu, bị bọn Thát phá...” Tên nọ khiếp vía quá mà phải đáp, nói chẳng đâu vào đâu: “Hiện giờ… cánh quân tiên phong của Mông Cổ đã đến Lư châu… chúng con đang… rút về Hợp châu…”

“Hừ!” Tiêu Lãnh hỏi: “Người bắn tiễn ấy hình dáng như thế nào?”

“Đó… là một viên tướng Mông Cổ vận chiến bào xanh lam.”

Tiêu Lãnh nở nụ cười hiếm hoi: “Hừ, tên ranh Bá Nhan này!”

“Nhị sư huynh giỏi quá!” Ngọc Linh vỗ tay cười: “Nếu anh ấy cứ bắn chết từng tên tướng giữ thành, thì chỉ ngày một ngày hai là phá được Đại Tống.”

“Làm gì mà dễ dàng vậy được?” Tiêu Lãnh nói: “Tuy Bá Nhan có tài thiện xạ, nhưng sau lần này, người Tống nhất định sẽ đề phòng.”

Trong tay y, tên lính tái mét mặt: “Đại vương, con đã thưa hết cả rồi. Xin ông thả con ra, ở nhà còn vợ…”

“Thôi, tha cho nó đi.” Nhìn tên lính đầm đìa nước mắt, Ngọc Linh động lòng trắc ẩn, sự tốt bụng ấy khiến chính nàng cũng phải ngạc nhiên.

“Hả?” Tiêu Lãnh cười lớn, vụt nhấc bổng tên lính lên phóng tay lẳng đi, xuất lực của y rất mạnh, tên lính húc thẳng vào một cây to, não bắn phọt ra, xương sọ vỡ nát, giãy giụa một hồi rồi chết. Văn Tĩnh thấy thủ đoạn tàn bạo quá, sợ đến đần cả người. Ngọc Linh cũng nhíu mày.

Tiêu Lãnh cười nhạt: “Ta đi chuyến đi này cốt thực hiện trong ngoài tiếp ứng, phò tá hoàng thượng, lập được công lớn, không thể để tên này tiết lộ hành tung của ta.”

Nhìn xác người ngổn ngang đầy mặt đất, Văn Tĩnh bỗng sôi máu, không kìm được thét lên: “Thằng… thằng… điên! Người ta đã xin tha… Ngươi…”

Ngọc Linh rụng rời: “Gã oắt này chán sống rồi hay sao?”

Tiêu Lãnh đưa ánh mắt sắc lạnh sang Văn Tĩnh, giọng rờn rợn: “Ngươi dám ăn nói với ta như vậy hả?”

Văn Tĩnh sững người, nhưng máu nóng trong đầu vẫn sôi sục, không để ý đến Ngọc Linh đang đá mắt đánh mày ra hiệu, gã lắp bắp nói tiếp: “Người ta… van vỉ xin tha mà ngươi giết người ta, là… là… sai!”

Ngọc Linh tái người. Tiêu Lãnh ngó thấy, lửa giận đùng đùng, cười khẩy bảo: “Thằng khốn kiếp, xem chừng ngươi bình phục thật rồi. Được lắm, ta cũng phát sốt ruột vì chờ đợi đây. Xem ngươi chạy ba chiêu thế nào dưới Hải Nhược đao của ta? Xuống ngựa!”

Ngọc Linh kêu lên “Ối, đêm qua hắn mới than đau mà anh!” rồi quay sang Văn Tĩnh, cô hỏi: “Đúng không?”

Trước vẻ mặt lạnh lùng độc ác của Tiêu Lãnh, Văn Tĩnh cũng hơi sợ, nhưng nhìn xác chết lổng chổng dưới đất, đầu gã lại nóng bừng: “Ừ đấy, ta khỏi rồi…”

Lời vừa dứt, một luồng sáng xanh lam đã rít vang xé gió. Con tuấn mã Văn Tĩnh đang cưỡi ré lên thảm thiết, bốn chân đứt lìa. Văn Tĩnh ngã lộn nhào, cột sống sắp đập đất, bỗng chân phải gã điểm xuống lấy đà bật trở lên, xoay mình, chân trái tiếp đất, lại xoay mình cái nữa, cứ nảy lên hụp xuống uyển chuyển như thần long, sau ba lần lặp lại động tác ấy, gã đã đứng vững ở cách xa vị trí cũ hai trượng.

Ngọc Linh kinh ngạc vô cùng: “Tự lúc nào công phu của hắn đã đạt tới mức này?”

Cô gái ngạc nhiên đã đành mà chính bản thân Văn Tĩnh cũng không dám tin. Mười mấy đêm nay gã đều luyện tập theo pháp môn nội công do Công Dương Vũ truyền cho. Gã chỉ biết vết thương lành dần theo mỗi lần luyện và cảm thấy khoan khoái hết sức, vừa ý hết sức chứ không biết Công Dương Vũ đã chẳng nề hao tổn nguyên khí, dốc lòng giúp gã vượt qua cửa ải nhập môn khó khăn, chứ còn thực tế với trình độ của gã, định lực làm gì mà đạt được tới mức thần du thái hư, hồn nhiên vong ngã3, tĩnh toạ được ba canh giờ liền trong gió núi hằng đêm như vậy.

Hạo Nhiên chính khí nhập môn cực khó nhưng nhập môn được rồi thì xuôi chèo mát mái, người tu luyện có thể tiến bộ cực nhanh chỉ trong vài tháng, sau thời gian này mới lại gặp nhiều gian nan trắc trở. Văn Tĩnh đang trong giai đoạn tu luyện thuận lợi, nội công tinh tiến rất mau, đúng là: “thông mọi nhẽ, tỏ mọi đường”, ngày sau tiến bộ hơn ngày trước, hiềm nỗi bản thân gã không nhận ra mà thôi. Tiêu Lãnh kiến thức rộng, tuy có lần đã ngạc nhiên vì thấy Văn Tĩnh vỗ bay đao Ngọc Linh, nhưng vốn coi thường gã thiếu niên nên không lưu tâm, chẳng bao giờ ngờ con giun ấy lại hoá được thành giao long ngay trước mũi mình. Lúc này thấy Văn Tĩnh khá quá, y vừa kinh ngạc vừa bị kích thích, nhếch mép cười nhạt, đâm chếch Hải Nhược đao lên cao, sát khí rùng rùng tuôn chảy theo thế đao, hai con ngựa còn sống cũng cảm nhận được luồng sát khí sắc lạnh ấy, hí lên nho nhỏ, từ từ lùi xuống.

Ngọc Linh quan sát Văn Tĩnh, thầm nhủ: “Nhìn khí thế của sư huynh thế kia, dù gã ngố đã tiến bộ tí chút e cũng khó mà thoát thân. Ôi, uổng công ta vận dụng hết bao nhiêu tâm cơ. Ngố ơi là ngố, chuyện đã hết đâu, nhà ngươi chết đi rồi ai kể tiếp cho ta nghe đây?”

Cô ả đâu biết đúng lúc đó, Văn Tĩnh đang tập trung tinh thần ở mức cao chưa từng thấy, đao khí ồ ạt như sóng xô bờ, mũi đao Hải Nhược lấp loé đã thu hết linh hồn gã, ánh thép lóng lánh đổ dài xuống dưới, ăn vào bức Cửu cung đồ vô hình trên mặt đất.

Trong màn sát khí, gã thiếu niên bất động như hoà thượng nhập định. Tiêu Lãnh ngạc nhiên hết sức: “Thằng nhóc ngộ thật, giỏi lắm.” Ý nghĩ ấy vừa loé qua óc y, Hải Nhược đao đã chém vù đến Văn Tĩnh, kéo theo tiếng rít chói tai, thi triển Hải khiếu sơn băng – thức thứ hai của Tu La Diệt Thế đao.

Chiêu thức thật kinh khiếp, trong vòng hai trượng ngập bóng Hải Nhược đao, như sóng đục ngầu trời, lại như Thái sơn áp đỉnh, dập dồn cuốn về phía Văn Tĩnh. Mặc kệ nó ghê gớm thế nào, Văn Tĩnh cũng cứ chăm chăm tập trung vào điểm sáng của mũi đao, người dập dềnh như một lá thuyền con nương theo hướng đao của Tiêu Lãnh, mau chóng thoát khỏi thế tấn công liên miên bất tuyệt.

“Hay quá!” Ngọc Linh không kìm được reo lên. Tiêu Lãnh nghe thấy, hệt như bị vả vào mặt, vừa giận vừa thẹn, hú một tràng dài. Đao thế chợt biến, lướt đi bám sát theo Văn Tĩnh

Ngọc Linh tái mặt thốt: “Tu La Vô Hồi!” Đây là một trong ba chiêu hung hiểm nhất của Tu La Diệt Thế đao. Tu La vốn là Chiến thần trên thiên giới, hữu dũng tàn độc, mỗi lần ra trận chỉ tiến không lui. Vì vậy hễ xuất chiêu này, đao chưa nhuộm máu chưa trở vào vỏ.

Văn Tĩnh bước theo Cửu cung đồ, dịch chuyển ba vòng vẫn không thoát được mũi đao của đối phương. Gã mau chóng bị dồn áp vào một cây to, tiến thoái lưỡng nan. Ngọc Linh nhắm mắt than: “Tên ngốc tiêu rồi.”

Văn Tĩnh dẫm lên gốc cây gồ ghề xoắn xuýt, mất thăng bằng, người xoay lảo đảo như con vụ. Đúng lúc ấy Hải Nhược đao xé gió lao đến, Văn Tĩnh không tránh được, người vẫn xoay tít, giơ bàn tay vỗ lên sống đao, thi triển Thiên toàn địa chuyển - chiêu thứ hai trong Tam tài Quy nguyên chưởng. Chưởng lực của Văn Tĩnh vốn dĩ không thể khống chế được đao thế của Tiêu Lãnh, nhưng có thêm lực đạo nhờ chân đang quay khiến Hải Nhược đao chệch đi một tấc, xuyên qua bên dưới nách gã, đâm phập vào thân cây.

Chút hi vọng sống thật mong manh, Văn Tĩnh tung mình bật cao, chân trái điểm vào thân cây, lộn một cái, đáp xuống một cành cây.

Đao Tiêu Lãnh vẫn trên đà phóng, mũi đao chạy một vòng quanh thân cây khiến nó gãy ngang, Văn Tĩnh chới với rơi xuống, ngã trầy trụa mặt mũi, không dậy nổi nữa. Sau hai đao của Tiêu Lãnh, gã mất hết thần trí, sức cùng lực kiệt, trơ mắt nhìn Tiêu Lãnh bước đến, ngọn đao nhấp nháy trên tay y hệt như ánh mắt một tên sứ giả câu hồn.

Ngọc Linh nhìn Tiêu Lãnh, mở miệng chực nói gì đó nhưng cuối cùng nín lại. Nghĩ tới lúc Văn Tĩnh phải táng mạng dưới lưỡi đao, cô ta bỗng thấy buồn lạ, không nỡ nhìn nữa bèn quay mặt đi.

Tiêu Lãnh đã nắm chắc phần thắng nên chẳng vội vàng gì, thủng thẳng bảo: “Ngươi đỡ được hai chiêu của ta, kể cũng đã khá hơn cái bọn rác rưởi trên Thần Tiên độ rồi. Đáng tiếc...” Y lắc đầu, giọng lộ vẻ nuối tiếc thật sự: “… vẫn không đỡ được đao thứ ba.”

Văn Tĩnh biết không ổn, chẳng nói chẳng rằng, cánh tay phải sưng vù tím tái cứ run lên bần bật, tuy đã đẩy được sống đao của Tiêu Lãnh đi, nhưng cánh tay ấy cũng đã bị đao kình đả thương, tê dại, mất hết cảm giác như đã hoại tử vậy. Ngọc Linh mặt mày trắng nhợt, trong bụng dùng dằng không quyết, chẳng biết nên làm thế nào

Trên đường cái quan bỗng có tiếng vó ngựa vang lên, Tiêu Lãnh nhíu mày ngoảnh nhìn, trông thấy mười mấy kỵ sĩ phi tới như gió cuốn. Mắt y rực lửa giận: “Phiền thật!”

Cảm nhận được sát khí toát ra từ y, Văn Tĩnh đứng vụt dậy, thét lớn về phía đám kỵ sĩ: “Đừng lại gần đây.” Nói chưa dứt, hai gối đã tê nhũn, gã lại ngã khuỵu xuống đất.

Người đi đầu gò cương ngựa. Đó là một ông già tóc râu lốm đốm, thân hình to lớn, miệng rộng mũi cao, thái dương gồ lên, sau vai ló ra một chuôi kiếm thắt dải đỏ.

Thấy Văn Tĩnh ngã sóng soài, ông ta ấn tay trái lên cổ ngựa, lộn người đáp xuống đất rồi điểm nhẹ mũi chân, sau hai lần bật lên hụp xuống đã tới trước mặt Văn Tĩnh. Nhìn ông ta hiển lộ khinh công, mấy người cùng nhóm nhất tề hoan hô vang dội.

Trông thấy dưới đất la liệt xác chết quan binh, ông già nổi giận, nhìn ba người, trầm giọng hỏi: “Kẻ nào gây ra?”

Tiêu Lãnh im lặng. U Linh Ảo Hình thuật4 rất thích hợp cho quần đấu, y dụng tâm đợi mấy kỵ sĩ tụ tập lại rồi mới cho một đòn chết cả đám.

Thấy toán kỵ sĩ không nghe mình khuyên giải cứ một mực đến gần, Văn Tĩnh lo lắng vô cùng, lại nói: “Đừng tiến lên nữa.”

“Vì sao?” Ông già hỏi, giọng căm hận: “Quan binh đây do kẻ nào giết?” Toán kỵ sĩ phía sau cũng nhao nhao xuống ngựa, tuốt đao kiếm, đứng quây lại thành nửa vòng tròn, nhìn ba người với ánh mắt tức giận, lừ lừ ép sát về phía họ.

Tiêu Lãnh mim mỉm cười, thoắt một cái đã mất dạng, chỉ thấy vệt đao xanh rờn rợn lướt đi giữa lưng chừng, rồi máu me phụt lên, một thiếu niên vận áo nâu hai mắt bỗng lồi ra, thân thể mất sự sống đổ vật xuống đất.

Vừa xuất thủ là trúng đích, Hải Nhược đao vạch ngang, đi qua cổ họng một tráng hán áo lam, mang theo vòi máu tươi. Đao phong không ngừng lại, tiếp tục rạch một đường cong quái dị, trút xuống ông già trưởng toán. “Keng”, binh khí giao nhau, ông già lảo đảo lùi lại nửa bước, mặt lộ vẻ ngạc nhiên kinh hãi, thanh kiếm cổ Tùng Văn trên tay ông ta bị mẻ một miếng sâu chừng nửa phân.

“Hay lắm!” Tiêu Lãnh thốt, thuận tay ra chiêu Thiên hạ đồ linh, một chiêu vô cùng tàn độc, bao trùm tám hướng, ngọn đao vạch nửa vòng tròn chém về phía ông già. Ông ta khẩn trương hẳn lên, múa kiếm quyết phong kín toàn thân, nhưng chiêu ấy Tiêu Lãnh không xuất toàn lực tấn công, thấy ông già vận kiếm hộ thân, y lập tức chuyển mũi đao. Ánh máu lấp loáng. Chỉ thoáng chốc, Tiêu Lãnh lại đả thương hai người nữa.

Từ đầu tới giờ y xuất chưa đến hai chiêu đã giết liền bốn người. Cả toán kỵ sĩ đều hoảng hốt, la lối kinh hãi, nhao nhao nhảy lùi lại sau. Tiêu Lãnh đời nào tha cho họ thoát, liền vung đao lên. Ông già quát vang giận dữ, rút phắt trường kiếm, liên tiếp xỉa vào ba đại huyệt của Tiêu Lãnh. Ba nhát kiếm vừa nhanh vừa nặng, phảng phất phong phạm danh gia, Tiêu Lãnh tài giỏi là thế mà cũng không dám khinh suất, vội trở đao về chặn đứng cả ba rồi mượn lực từ thân kiếm, lướt thật nhanh đến bên một kỵ sĩ dung mạo thanh tú, chém đứt luôn cuống họng gã.

Ông già tức giận vô cùng, tung mình đuổi theo, ánh kiếm nhoang nhoáng nhắm thẳng vào những chỗ yếu hại của đối phương. Tiêu Lãnh trở mình, chiết thêm bốn năm chiêu, vừa chiết vừa lật tay hai lần, lại giết thêm hai người nữa.

Văn Tĩnh đã nhận ra ý định của Tiêu Lãnh. Người đời có câu: “Muốn bắt giặc trước hết phải bắt vua”, Tiêu Lãnh lại làm ngược với đạo lý đó, y biết ông già võ nghệ cao cường hơn những người khác, lại là thủ lĩnh, nếu giết ông ta trước, chỉ e những người khác sẽ sợ mất mật bỏ chạy tứ tán, chẳng dễ gì mà hạ thủ được, vì vậy y không dốc hết sức giao đấu với ông già mà trút những chiêu thức tàn độc nhất sang đám bạn đồng hành của ông ta. Y không muốn để chuyện tai vách mạch rừng, phải giết kỳ hết đám kỵ sĩ, rồi mới đối phó với người dẫn đầu bọn họ.

Đang mải nhìn, Văn Tĩnh bỗng nghe tiếng Ngọc Linh thì thầm bên tai: “Đồ ngốc! Mau chạy đi!”

Gã ngẩn người, thầm nhủ: “Đây đúng là cơ hội tốt để tháo thân.” bèn ngoảnh đầu nhìn lại. Ngọc Linh đứng ngay sau lưng, đôi mắt đẹp ánh lên sự quan thiết, cô nói khẽ: “Không cần ngươi kể chuyện nữa, mau trốn đi!”

Biết rằng lần này ra đi, chắc rồi sẽ không bao giờ có duyên tái ngộ nữa, Văn Tĩnh lắp bắp: “Tôi… tôi…” rồi nước mắt lưng tròng. Ngọc Linh nhận ra tâm ý của gã, cũng thấy cay cay mắt, nhưng tình hình đã tới lúc cấp bách, cô nói gần như quát: “Chạy mau!”

Văn Tĩnh gật gật đầu, định co giò phóng đi, bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bèn ngoái đầu nhìn lại. Một kỵ sĩ đã bị Tiêu Lãnh chém làm đôi, phần thân dưới vẫn đứng, còn co giật đau đớn. Ông già hai mắt lóe đỏ, gầm lên phẫn nộ, vận kiếm như gió nhưng vẫn không chạm được tới chéo áo của Tiêu Lãnh. Văn Tĩnh ngây người ra nhìn, không nhấc chân nổi nữa.

Đến lúc ấy, toán kỵ sĩ đã chết mất phân nửa, Tiêu Lãnh tàn sát rất cao hứng, cất giọng hú dài, múa đao uyển chuyển, búng ra liền ba đao, hai đao tấn công ông già, một đao bổ thẳng về người kỵ sĩ đứng mé sau y. Ông già nhận ra ý định của Tiêu Lãnh nhưng bất lực, chỉ biết trở kiếm hộ thân, trừng trừng nhìn Hải Nhược đao xanh rờn rợn toả ra trùng trùng sát cơ, chụp xuống bạn đồng hành mình.

Trước màn đao mù mịt, kỵ sĩ nọ thậm chí không biết né tránh ra sao, nói gì đến chặn đỡ, máu trong người y đông lại, tim nhảy lên tận cổ họng, tưởng đã cầm chắc cái chết rồi, bỗng một bóng trắng nháng lên, sau lặn luôn vào màn đao quang, song chưởng chia ra vỗ về phía Tiêu Lãnh. Nhận thấy hai luồng kình khí ấm nóng ngấm vào da mình, sinh cảm giác tê tê, Tiêu Lãnh hoảng hồn ngừng đà đao, buông tha kỵ sĩ, xoay mình chém vào người mới đến.

Người đó vừa chạm tới điểm là lập tức tách ra ngay, thoát khỏi phạm vi của mũi đao. Tiêu Lãnh định thần nhìn kỹ, nhận ra Văn Tĩnh chứ nào phải ai xa, bỗng thét lên, bỏ mặc tất cả những người khác, huơ đao chém gã.

“Đồ khờ khạo!” Thấy Văn Tĩnh không những không bỏ chạy còn đến vuốt râu hùm, Ngọc Linh kinh hãi đến thần người: “Hắn… hắn đang nghĩ gì không biết?”

Tiêu Lãnh đánh tới, Văn Tĩnh không dám tranh phong cùng y bèn thi triển Tam tam bộ, vắt chân lên cổ chạy. Ông già hết sức kinh ngạc vì người thanh niên có dáng điệu công tử ấy buộc được Tiêu Lãnh phải biến chiêu, lại thấy ánh đao của Tiêu Lãnh chuyển hướng, truy sát Văn Tĩnh, ông ta sợ gã thất bại bèn tận lực thi triển thân pháp đuổi theo, phát liền một lúc sáu nhát kiếm “soạt soạt soạt…”, chiêu thức thành thục tinh diệu, kình lực mạnh mẽ, buộc Tiêu Lãnh phải quay lại ngăn đỡ. Văn Tĩnh thở phào, vận bộ pháp huyền ảo, bước bảy thước đáp xuống mé bên Tiêu Lãnh vỗ một chưởng. Tiêu Lãnh chế ngự xong kiếm thuật của ông già, thấy vậy bèn vận đao chém ngang. Ông già tận dụng sơ hở, trường kiếm như cầu vồng ào ào trút xuống.

Hai người liên thủ, một người võ nghệ chính quy, một người công phu kỳ môn, hợp sức chặn đứng thế tấn công của Tiêu Lãnh. Trong thoáng chốc, chỉ thấy ba bóng người thoắt qua thoắt lại, chập chờn nhấp nhô, mấy kỵ sĩ không ai can thiệp nổi. Ngọc Linh đứng bên xem, vốn dĩ với tính khí thường nhật của cô ta, cho dù bị Tiêu Lãnh trách mắng cũng phải xông vào giúp đỡ, nhưng hôm nay cô bỗng mất hẳn hứng thú, ngược lại thầm mong ba nguời vĩnh viễn không phân thắng bại.

Đấu được mười mấy chiêu, Tiêu Lãnh dần ổn định được cục diện, đao thế ào ạt tràn sang như sóng biển phá đê. Văn Tĩnh căn cơ chưa vững, nội lực còn yếu, cứ dập dềnh thế này mãi, gã và ông già chắc chắn sẽ rơi vào thế hạ phong. Gã liên tiếp tránh được mấy hiểm chiêu, hơi thở bắt đầu rối loạn, chới với ngã ra phía trước, Tiêu Lãnh thừa cơ chém xéo một đao vào cổ gã. Ngọc Linh trông thấy suýt buột miệng la lên.

Đúng lúc ấy, một mũi tên dài vù vù lao tới, đầu tên sắc nhọn nhắm thẳng mặt Tiêu Lãnh. Tiêu Lãnh vội vã vòng Hải Nhược về chặn tên, cảm thấy kình đạo trầm hùng dị thường. Còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mũi tên thứ hai đã đến nơi, Tiêu Lãnh rung đao gạt rơi rồi lắc mình lùi lại ngoài hai trượng. Sáu mũi tên đuôi lông vũ phầm phập theo nhau bắn tới, Tiêu Lãnh vừa né vừa đánh, gạt đám tên rơi lả tả. Không để ông già và Văn Tĩnh kịp xông lên, y đã hú dài băng mình đi mấy trượng, đáp xuống sau một cây đại thụ, vừa lúc trông thấy ba kỵ sĩ phi tới như cơn lốc, tay giương cung, động tác rất linh hoạt.

“Tiết gia huynh đệ đến rồi.” Một kỵ sĩ vui mừng reo to.

Ba người gò ngựa ở đằng xa, lắp tên lên cung, vẻ mặt nghiêm trang, nhắm về phía trước. Tiêu Lãnh thu Hải Nhược đao, chậm rãi bước ra, mặt lạnh lùng.

“Soạt, soạt, soạt.” Ba mũi tên cùng tới một lúc, Tiêu Lãnh khẽ lắc mình, đôi tay múa như gảy đàn tỳ bà, bắt gọn đám tên. Mọi người không kìm được cùng bật kêu kinh hãi.

Tiêu Lãnh tuy bắt được tên, nhưng cũng biết đối phương có thêm ba tay thiện xạ nọ thì hôm nay y không thể giết sạch bọn họ được nữa rồi, điều quan trọng trước mắt là bảo vệ Ngọc Linh, tránh cho nàng bị thương vì tên bay đạn lạc. Cân nhắc hồi lâu, y cười nhạt, sải bước về phía con ngựa. Ba xạ thủ thấy y tay không bắt tên đã đủ kinh, nay thấy y quay lưng lại mình bỏ đi thì càng thêm do dự, chưa dám giương cung lần nữa.

Một kỵ sĩ thét vang căm phẫn: “Kẻ đó giết bao nhiêu người thế này, không thể tha cho hắn…”

Y nói chưa dứt, miệng đã cứng đơ, chỉ thấy một mũi tên biến sâu vào cổ họng, rồi máu tia mạnh ra phía gáy y, tưới lên người đồng đội đứng sau, khiến người đó sợ đến thất thần. Trừ Văn Tĩnh và ông già, không ai trong số những người có mặt nhận ra Tiêu Lãnh đã xuất thủ thế nào. Họ bất động, giương mắt ngó y nhảy lên mình ngựa.

Tiêu Lãnh nhìn xoáy vào Văn Tĩnh, khóe miệng nhếch khẽ, tựa cười mà không phải cười: “Lần này ngươi cao số đấy.”

Ông già hoành kiếm bước lên: “Ngươi muốn đi ư?”

Tiêu Lãnh lạnh lùng trả lời: “Ta đi thì sao?”, rồi không bận tâm đến ai nữa, y giật cương ngựa.

Mọi người sục sôi căm phẫn toan đuổi theo, Văn Tĩnh giơ tay cản lại: “Hôm nay đã bao nhiêu người chết, các ông cũng thấy bản lĩnh của hắn rồi đấy. Chặn hắn cầm bằng mất mạng thôi.”

Một người hậm hực thét: “Lẽ nào các anh em của chúng ta chết uổng hay sao?”

Văn Tĩnh nói: “Vẫn tốt hơn là chết sạch không còn một mống.”

Mọi người nín lặng. Ông già mặt tái xanh, nhìn lướt những thi thể la liệt trên đất, thầm nhận định những lời Văn Tĩnh nói rất có lý, hôm nay bảo toàn tính mạng đã là may mắn lắm rồi, sức đâu mà giết được Tiêu Lãnh. Ông ta giậm chân, hét toáng theo y: “Các hạ có dám để lại danh hiệu không? Lưu Kình Thảo này là người Nga Mi, nếu còn sống nhất định sẽ đến cửa các hạ đòi nợ máu.”

Tiêu Lãnh hà một tiếng, không đáp, thúc ngựa đi. Ngọc Linh liếc Văn Tĩnh, mắt thoáng buồn, vỗ ngựa theo sư huynh. Anh em họ Tiết nhìn nàng, đều nghĩ thầm: “Đứa con gái này xem chừng cũng cùng một giuộc với hắn, tuy chúng ta không làm gì được tên áo đen nọ, nhưng có thể đòi lại công bằng từ con bé.” Ngay lập tức, họ cùng buông ba phát tên vào lưng Ngọc Linh.

Văn Tĩnh ngó thấy hoảng hồn, nhanh như cắt nhảy ào ra, đi sau mà đến trước, nắm trúng luôn một mũi tên, hiềm nỗi kình lực từ mũi tên quá mạnh, tước luôn lớp da trong lòng bàn tay khiến gã đau toát mồ hôi. Hai mũi tên còn lại vẫn bắn về phía Ngọc Linh, Văn Tĩnh sợ thót tim, nào ngờ Ngọc Linh như có mắt sau lưng, trở tay vung roi ngựa quất phăng đi, hai mũi tên rơi xuống đất. Mọi người hoảng hốt thầm nhủ: “Chẳng ngờ con bé ấy cũng lợi hại như vậy. Nếu ả và tên kia liên thủ thì dẫu được Tiết gia huynh đệ trợ trận, có lẽ chúng ta cũng chưa phải là đối thủ của chúng. Không hiểu sao lúc nãy ả chỉ một mực đứng xem?”

Tiêu Lãnh và Ngọc Linh đi xa dần. Anh em họ Tiết thúc ngựa tiến lên, một người trong bọn mặt vàng như nghệ hỏi Văn Tĩnh: “Vì sao các hạ bắt tên của Tiết mỗ?”

Văn Tĩnh bực mình: “Gã áo đen giết người, can hệ gì đến cô gái? Tại sao các ông bắn bừa?”

Người đó không ngờ Văn Tĩnh khẳng khái như thế, hơi ngạc nhiên hỏi: “Nhưng chúng là đồng bọn cơ mà?”

Văn Tĩnh đáp: “Dẫu là đồng bọn, nhưng cô ấy không giết người. Oan có đầu, nợ có chủ, các ông không nên bắn cô ấy.”

Những người khác đều cảm thấy không thỏa đáng, định tranh luận với Văn Tĩnh, Lưu Kình Thảo bèn bảo: “Khoan bàn đến chuyện ấy vội. Bao nhiêu quan binh mất mạng mới là việc lớn này.” Nói tới đây, ông ta nhìn thi thể đồng đội la liệt trên đất, bất giác sa lệ nói: “Không ngờ mới một trận hôm nay mà phái Nga Mi chúng ta đã thiệt hại quá nửa. Đúng là số kiếp! Công tử này, cậu có biết tên áo đen ấy lai lịch thế nào không?”

Thấy Văn Tĩnh không đáp, ông ta lại hỏi: “Vì sao công tử im lặng?”

Văn Tĩnh ngạc nhiên trỏ vào mũi mình: “Công tử? Ý ông nói tôi ấy hả?”

Ai nấy đều ngạc nhiên. Người mặt vàng bỗng liếc thấy tấm Cửu Long ngọc lệnh đeo bên hông Văn Tĩnh, y biến sắc, chăm chú quan sát tướng mạo gã thiếu niên rồi đột ngột la lên: “Ối chà!” xong tụt khỏi yên ngựa, quỳ mọp xuống thảng thốt gọi: “Thiên tuế!”

Những người khác cả kinh ngơ ngác nhìn nhau. Lưu Kình Thảo dè dặt: “Tiết huynh…”

Hán tử mặt vàng nói to: “Hoài An vương giá lâm, các người còn không mau bái kiến?”

Văn Tĩnh sực tỉnh, trong bụng than khổ tơi bời.

Lưu Kình Thảo sửng sốt: “Cậu ấy là Hoài An vương?”

Người mặt vàng nhìn Văn Tĩnh với vẻ cung kính: “Thiên tuế còn nhớ tại hạ chứ ạ?”

Văn Tĩnh cứng miệng. Người mặt vàng thoáng vẻ thất vọng: “Lẽ nào thiên tuế đã quên? Tại hạ Tiết Dung, đây là Tiết Phương, Tiết Công, các anh em của tại hạ. Năm ngoái tôi vào cung, lỡ tay đả thương quý tộc, bị hạch tội, may nhờ thiên tuế bảo lãnh, bằng không đã mất mạng lâu rồi. Từ khi giã biệt, tiểu nhân vẫn ghi khắc những lời dặn dò của thiên tuế, vào Xuyên chiêu tập quần hùng cùng chống lại bọn Thát. Hiện nay phần lớn hào kiệt Xuyên trung đều tụ họp ở Hợp Châu. Kình Thảo công đây, hiệu Tiên nhân kiếm, là một nhân tài võ học, vung kiếm đánh khắp Tứ Xuyên chưa từng gặp đối thủ…”

Lưu Kình Thảo lắc đầu, giọng thảm não: “Hổ thẹn! Hổ thẹn! Tiết huynh cũng thấy rồi đấy, hôm nay Lưu mỗ đã bại hẳn, từ giờ trở đi thực không dám nhắc tới ba chữ Tiên nhân kiếm nữa.”

Thấy ông ta sầu khổ như vậy, Văn Tĩnh không đành lòng bèn an ủi: “Bạch tiên sinh võ công cao cường cũng phải úy kỵ tên đó nữa là. Sư phụ hắn hiệu xưng Nước đen cuồn cuộn, ngập khắp thiên hạ, nghe nói còn khủng khiếp hơn kia!” Truyện "Côn Luân "

Mọi người tức thì xám mặt, không khí bỗng tịch mịch như chết khiến Văn Tĩnh nghẹn thở, gã nhủ thầm: “Bọn này sao bỗng như gặp ma cả ấy nhỉ! Cái lão Tiêu Thiên Tuyệt đó đáng sợ đến thế ư?”

Một lúc lâu sau, Lưu Kình Thảo ngửa mặt lên trời thở dài: “Ra vậy, hôm nay ta thua cũng không oan mà.” Rồi xá Văn Tĩnh: “May được thiên tuế liều mình cứu mạng, nếu không Lưu mỗ và môn nhân chẳng ai tránh được tai họa rồi.”

Nghe họ một hai gọi mình là thiên tuế, Văn Tĩnh thấy người râm ran như có kiến bò, ngứa ngáy khó chịu, nhưng không biết giãi bày thế nào, chỉ đành ừ hữ.

Tiết Dung nói: “Nhắc tới Bạch tiên sinh, sáng nay có người bạn kể với Tiết mỗ là mới gặp ông ấy, thấy ông cùng Đoan Mộc tiên sinh, Nghiêm huynh và, ờ, một ông già nữa, đều cuống quýt nhắn hỏi Tiết mỗ tin tức về thiên tuế. Nghe nói thiên tuế mất tích, Tiết mỗ phát hoảng lên.” Kể tới đây, y run run.

Văn Tĩnh giật mình: “Họ đã qua Kiếm Môn rồi ư?” đoạn ngoảnh đầu nhìn quanh, bụng thấp thỏm.

Tiết Dung đáp: “Vâng. Nhờ trời thiên tuế bình an vô sự. Chẳng hay… vì sao thiên tuế thất tung…” chợt nhận thấy vẻ nhớn nhác của Văn Tĩnh, cho rằng gã còn ẩn tình gì khác không muốn thổ lộ, y bỏ lửng câu.

Văn Tĩnh ngập ngừng thốt ra điều khiến lòng lo lắng nhất: “Bạch… Bạch tiên sinh và những người kia liệu có ở gần đây không?”

Hơi ngạc nhiên vì biểu hiện kỳ quái của Văn Tĩnh, song nghĩ chắc chỉ do gã quan tâm đến thuộc hạ mà thôi, Tiết Dung cũng không bận nghi ngờ, bèn đáp: “Quanh quanh đây thì phải…”

Văn Tĩnh tái mặt, toan mượn cớ lỉnh đi, chợt nghe thấy Lưu Kình Thảo hỏi: “Bạch tiên sinh có phải là Song tuyệt tú tài Bạch Phác Bạch đại hiệp không?”

Tiết Dung gật đầu: “Đúng đấy!”

Lưu Kình Thảo cả mừng: “Ông ấy cũng đến ư? Song tuyệt của Bạch tiên sinh là trỏ vào quyền và kiếm, ngày xưa ông ấy đã từng nắm trọn vùng Hoài Thủy, vung kiếm trấn áp cả Thê Hà Thập nhị bảo, danh động Giang Nam. Có dạo rất lâu rồi, Lưu mỗ hữu duyên gặp mặt ông ở Xuyên trung một lần, võ công quả thực thâm bất khả trắc, Lưu mỗ kính phục vô cùng. Nếu đúng là Bạch tiên sinh thì có lẽ sẽ thắng được tên môn nhân Hắc Thủy kia đấy.” Tự nhiên tìm được một cao thủ góp sức báo thù, Lưu Kình Thảo phấn chấn hẳn lên: “Thiên tuế cứ yên tâm, thảo dân võ nghệ chưa đâu vào đâu nhưng rất đông bằng hữu. Tôi sẽ cho môn nhân nhắn tin đến các bạn tôi, tìm nơi Bạch tiên sinh đang ở…”

Văn Tĩnh nhợt mặt, vội vàng ngắt lời: “Khỏi cần…”

Lưu Kình Thảo nói với giọng thiết tha: “Thiên tuế đừng khách sáo. Bọn thảo dân chẳng mất mấy công đâu…”

Thấy ông ta hiểu lầm, Văn Tĩnh chẳng biết giải thích thế nào, chỉ nhớn nhác không yên. Tiết Dung vốn dĩ có chút tính toán riêng, muốn lập công với ‘Hoài An vương’, nẫng tay trên Bạch Phác, hộ tống Văn Tĩnh đến Hợp Châu, mong được Kinh lược sứ để mắt, may ra có cơ hội bước vào con đường sĩ hoạn, nhân đấy nói: “Thiên tuế! Kinh lược sứ Vương Lập đang ở Hợp Châu mong ngóng đại giá của người. Việc quân rất nguy nan, mời thiên tuế cùng tiểu nhân mau đi tới đó.” Văn Tĩnh lộ vẻ ngập ngừng. Sợ bị gã từ chối, Tiết Dung lại vội vã bảo: “Thuộc hạ đối với thiên tuế một tấc lòng son, trời đất có thể chứng giám. Được xả thân vì thiên tuế, dẫu phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, gan óc lầy đất, Tiết mỗ cũng chẳng từ nan.”

Tiết Công, Tiết Phương cũng phơi gan phơi ruột, nói sùi cả bọt mép. Lưu Kình Thảo nhìn ra thâm ý, bèn thưa: “Tiết gia huynh đệ giỏi tiễn pháp, nhất định sẽ đưa thiên tuế đến Hợp Châu an toàn. Lưu mỗ tuy bất tài nhưng cũng nguyện phò tá, tận lực vì người.”

Bọn họ mồm năm miệng mười, Văn Tĩnh không chen vào nổi, thêm nữa gã thuộc loại da mặt mỏng, lá gan nhỏ, thấy ai nấy thề bồi tha thiết, kiên quyết thỉnh mệnh, tay chân gã cứ cuống hết cả lên, trong bụng gào thét “Tôi chẳng phải thiên tuế gì đâu” nhưng không thể nói được thành lời. Cuối cùng vô kế khả thi, gã bất lực “Ừ” một tiếng, rắp tâm giở mẹo cũ, nửa đường tìm cơ hội đào tẩu.

Thấy gã đồng ý, ai nấy mừng rơn. Lưu Kình Thảo để một môn nhân lại xử lý các việc về sau, rồi lệnh cho hai người khác liên lạc với bạn bè, tìm tung tích của nhóm Bạch Phác, bản thân mình thì cùng anh em họ Tiết hộ tống Văn Tĩnh đi Hợp Châu.

oOo

Hai người giục ngựa chạy một thôi. Tiêu Lãnh ngoái lại hỏi Ngọc Linh: “Đói chưa?”

Ngọc Linh buồn buồn lắc đầu.

Tiêu Lãnh mỉm một nụ cười hiếm hoi: “Em mệt ư?” Y thò tay vào ngực áo lấy Huyết Ngọc Hoàn Dương đan: “Em uống hai viên đi!”

Ngọc Linh gằm đầu im lặng. Tiêu Lãnh thôi cười, hừ khẽ: “Chẳng lẽ em nhớ tên nhóc con đó?”

Cô gái giật mình, lại nghe thấy Tiêu Lãnh hỏi tiếp: “Em thích hắn ư?”

“Em… em đâu có?” Ngọc Linh cuống quýt nói: “Gã khốn kiếp ấy vừa ngốc nghếch vừa ngớ ngẩn, võ công lại chẳng ra gì. Em có thể thích lợn thích chó, chứ làm sao thích hắn cho nổi!”

Tiêu Lãnh thở ra, mặt dịu đi: “Chẳng biết hắn học đâu được công phu ấy, công phu đặc biệt như thế mà mới nắm được lõm bõm, hừ, không thoát nổi ba đao của ta.” Nói tới đây, y nhìn sang Ngọc Linh với vẻ tự đắc: “Em thua rồi, sau này phải vâng lời ta nhé!”

“Ai nói em thua?” Ngọc Linh cãi: “Anh chưa chém xong đao thứ ba mà!”

“Em…” Tiêu Lãnh sửng sốt: “Em lại cãi chày cãi cối rồi.”

Ngọc Linh cười nụ.

Tiêu Lãnh lại nói: “Dẫu vậy, sớm muộn gì ta cũng làm thịt hắn!”

Ngọc Linh nín lặng. Tiêu Lãnh nhìn sang, thấy đôi mày nàng chau chau, đáng yêu khôn tả, y cầm lòng không đậu, thở dài bảo: “Sư muội, thực tình ta chẳng muốn làm em giận, ta chỉ lo cho sự an toàn của em thôi. Em có biết, lòng ta đối với em…”

Ngọc Linh vẫn thẫn thờ nãy giờ, nghe Tiêu Lãnh nói đến đây, cô mới sực tỉnh, ngơ ngác hỏi: “Anh bảo gì kia?”

Tiêu Lãnh giật thót: “Không có gì!” vội vàng ngoảnh đầu đi, đưa mắt nhìn lên phía trước, quất ngựa chạy: “Hợp Châu thành ở trước mặt kia rồi!” Truyện "Côn Luân "

oOo

Như chim phải tên hụt sợ cành cong, nhóm Lưu Kình Thảo đi đường hết sức e dè thận trọng, đề phòng mọi chỗ, tới mức nhìn cây lòa xòa cũng tưởng bóng người lấp ló, cứ thế, chỉ khổ Văn Tĩnh không tìm nổi đến một cơ hội thoát thân, thậm chí mượn cớ đi vệ sinh, mấy người kia cũng đứng quây bốn mặt, kín như bưng trống. Văn Tĩnh tuy có Tam tài Quy nguyên chưởng nhưng tính tình vốn mềm yếu, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ thì không dám động thủ, thành ra cứ dùng dằng mãi.

Trời ngả hoàng hôn lúc nào chẳng biết, chợt nghe thấy tiếng sóng rì rào âm âm vọng đến. Vòng qua một ngọn núi, không gian trước mắt họ mở ra rộng rãi bao la, một dòng nước mảnh mai luồn đi giữa sơn cốc xanh tươi, uyển chuyển chảy hòa vào sông lớn. Lúc ấy mặt trời tàn chưa khuất bóng, vầng trăng tròn đã hé nhú ở phương đông, nhật nguyệt giao huy soi nước biếc, đại giang cuồn cuộn trôi. Hai bên bờ sông núi cao nhấp nhô, cây lá mướt mắt, cùng uốn lượn chạy về hướng tây rồi chìm lút trong ráng đỏ của trời chiều.

Trước cảnh quan kỳ thú, Văn Tĩnh khoan khoái vô ngần, quên bẵng những điều phiền não đang gặp phải. Còn đương ngơ ngẩn, chợt nghe thấy Tiết Dung gọi: “Thiên tuế trông kìa, phía kia là Hợp Châu thành đó.”

Văn Tĩnh giật mình nhìn theo hướng tay chỉ, thấy trong mây khói hoàng hôn, một thành trì lù lù sẫm màu đứng giữa non xanh nước biếc trông như một con quái thú khổng lồ, tọa lạc tại nơi hội tụ của hai con sông, đặc biệt ở mé hướng ra bờ nước, thành cao đến trăm thước, uy nghiêm lừng lững, hiện ra tráng lệ giữa thiên nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.