Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 3: Trinh tiết khó giữ!




Lúc này trái tim tôi dường như đã chết, tôi chỉ muốn tìm một bức tường để kết thúc cuộc đời bi thảm của mình. Ở phía đối diện, cô nàng Lilisa với khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đang thao thao bất tuyệt, ra vẻ hả hê sung sướng khi thấy tôi hồn xiêu phách lạc.

Nhất định là cô nàng cho rằng tôi đang thất tình. Kỳ thực cô ấy không biết là tôi sắp thất nghiệp!

“Mary, cậu thật là ngốc, sao cậu có thể thích Đặng Lũng được nhỉ? Cậu không biết tối nào cũng có đủ các thể loại trai tơ xoắn xuýt bên cạnh hắn ta sao?”

“Thật… thật sao?”

“Việc này mà có thể giả được sao? Chính miệng mama Tang nói với mình đấy. Nghe nói ông chủ đằng sau Ám chính là Đặng Lũng. Ôi, như vậy cũng tốt, tiện cho mình mà cũng tiện cho người khác! Slogan[1] “Khắp thiên hạ đều là người một nhà” của Ám hình như là do Đặng Lũng nghĩ ra đấy.”

[1] Slogan, nghĩa cổ chỉ tiếng hô xung trận của các chiến binh Scotland. Ngày nay, “slogan” được hiểu theo nghĩa “khẩu hiệu thương mại” của một nhóm, tổ chức hoặc công ty.

Ám là quán bar đồng tính quy mô nhất thành phố A, tuy kín tiếng nhưng không kém phần xa hoa. Tôi nghe nói, ở chốn “ngọa hổ tàng long” ấy không thiếu những nhân vật có sức mạnh dời non lấp biển.

Không ngờ tôi thật sự gặp được một con rồng đen, “ăn nam không ăn nữ”.

Tôi cúi đầu liếc nhìn hai cái “bánh bao thịt” dưới cổ mình, tuyệt vọng nhận ra rằng bây giờ mà đi phẫu thuật chuyển đổi giới tính thì đã quá muộn, bởi tôi không thể từ nữ biến thành nam trong một khoảng thời gian ngắn được. Dù cố gắng hết nửa cuộc đời còn lại, nhiều lắm tôi cũng chỉ có thể trở thành một má mì chuyên buôn bán… đàn ông mà thôi.

Tôi đang đối mặt với một nhiệm vụ gần như bất khả thi.

Lilisa thì thầm bên tai tôi ra vẻ thần bí: “Đặng Lũng nổi tiếng ghét phụ nữ. Hắn nói nếu động vào phụ nữ sẽ cảm thấy như ăn hàng nghìn con ruồi, thật sự khó chịu tới mức chỉ muốn chết!”

Tôi bị kích động đến cực điểm, không nhịn được bèn “hừ” một tiếng: “Nói như vậy, kẻ thù chỉ cần cử một cô gái đến nhảy lên người hắn là có thể khiến hắn tự sát ngay ngày hôm sau à?”

Lilisa ngẩn người, sau đó nhìn tôi cười gian xảo rồi duyên dáng châm một điếu thuốc: “Nếu điều kiện cho phép, cũng có thể xem xét tới việc cưỡng dâm mà!”

Tôi trịnh trọng gật đầu và cười nham hiểm tỏ vẻ tán thành, ngầm bảo cô ấy và tôi cùng một giuộc, không ăn được thì sẽ đạp đổ, không thể để gã đàn ông khác hưởng lợi.

Dĩ nhiên trong lòng tôi vẫn đang vô cùng lo lắng buồn phiền.

Trong thế giới vui chơi hưởng lạc này, những cô gái sở hữu đôi môi gợi cảm còn có những chiếc áo choàng đẹp đẽ để che đậy những thứ xấu xa ở bên trong. Về điểm này tôi không cảm thấy kỳ lạ chút nào, điều duy nhất tôi thấy lạ là, vì sao ông chủ hộp đêm Mỵ Sắc, sếp lớn của tất cả những cô nàng gợi cảm – cái tên Đặng Lũng chết tiệt ấy – lại là một tên đồng tính không thích phụ nữ?

Tôi cảm thấy rất bức bối!

Thông tin tình báo quan trọng như vậy mà trong Cục lại chưa điều tra hay baidu[2] ra được, còn tôi đường đường là sĩ quan cảnh sát Phương phải lưu lạc làm “tiểu thư”[3] Mary gần một tuần nay mà chẳng thám thính được tin tức gì, cơ bản vì tôi không tìm được bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận hắn ta.

[2] Trang mạng tìm kiếm thông tin nổi tiếng nhất Trung Quốc, thuộc công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật mạng trực tuyến Bách Độ (Bắc Kinh).

[3] Người Trung Quốc thường dùng từ này với nghĩa xấu để chỉ những cô gái làng chơi.

Chỉ vì tôi không phải là một “công tử” Mary chết tiệt nào đó.

Tôi ngước nhìn bầu trời đêm, bỗng hiểu ra một điều: Phương Lượng Lượng tôi đến đây không phải để làm gián điệp mà là để làm trò cười cho thiên hạ.

Cảm xúc của tôi tụt dốc không phanh, nhưng tôi còn chưa kịp đập đầu vào tường để kết thúc cuộc sống hoang đường này thì mama Tang đã đá bay cửa bước vào. Sau khi nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt sắc sảo của bà ta dừng lại trên người tôi và Lilisa, đôi môi đỏ mọng mở ra rồi khép lại giống như cái máy nuốt tiền: “Cái gì đây? Lão nương mời các cô đến chỉ để tán dóc, cắn hạt dưa thôi sao? Còn không mau nhấc mông lên ra ngoài làm việc cho ta?”

Sư tử Hà Đông vừa rống lên một cái, cô nàng Lilisa miệng lưỡi giảo hoạt lười biếng đứng lên, eo thon đong đưa đến bên mama Tang, cười nũng nịu: “Mama, con đâu có làm biếng. Tổng giám đốc Vương, khách quen của con cực kỳ thích mùi hạt dưa. Lần trước ông ta hỏi con cắn loại hạt dưa gì, con nói đó là hạt dưa “Đồ Ngốc”. Mama đoán xem ông ta nói gì nào?” Lilisa nhếch miệng cười lẳng lơ: “Ông ta nói, trước mỗi lần phục vụ ông ta, con phải cắn một ít hạt dưa để dưỡng giọng, tẩm bổ đấy!”

Khóe miệng tất cả những người có mặt ở đây đều giật giật, mama Tang đá vào mông cô nàng một cước, rống lên: “Lần sau phải đánh răng sạch sẽ rồi mới được ra ngoài! Đúng là bêu xấu tên tuổi Mỵ Sắc của ta mà!” Lilisa càng cười đắc ý.

Kẻ đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tôi cười lấy lòng lúc đi qua mama Tang, ánh mắt của bà ta vẫn hung hăng dán chặt vào tôi như một con sư tử đang nổi điên. Dùng đầu ngón chân để nghĩ tôi cũng biết tân binh vĩnh viễn giống như con chim cút thơm ngon nhưng thiếu sức kháng cự trong đĩa đồ ăn của các “bề trên” ở Mỵ Sắc.

Tân binh đúng là không có sức kháng cự nhưng không có nghĩa là không đủ sức khúm núm.

Không đợi đôi môi đỏ của mama Tang mở ra, tôi đã nhảy đến trước mặt bà ta cười nhăn nhở: “Mama, con không cắn hạt dưa đâu, để con thở ra cho mama ngửi nhé!” Tôi kề sát vào, mở miệng hà hơi để bà ta kiểm tra, còn mama Tang ghê tởm lùi lại một bước, cau mày phất phất tay: “Đi đi, làm phiền ta ít thôi!”

Lúc này đã là mười một giờ ba mươi lăm phút tối, địa điểm tại hộp đêm xa hoa nhất thành phố A, tôi không còn là sĩ quan cảnh sát Phương hiên ngang oai hùng nữa mà là cô nàng hầu rượu mới đến. Thứ tôi mặc trên người không phải bộ cảnh phục được là lượt phẳng lỳ mà là chiếc váy siêu ngắn do mấy miếng vải rách chắp ghép lại, nhìn thiếu thốn trông như thể thuộc tầng lớp người cùng khổ. Tôi đội bộ tóc giả màu nâu, trang điểm dày đến mức không nhìn rõ nét mặt. Nhìn tổng thể, tôi giống như một con mèo mướp mới nhảy ra khỏi ngõ hẻm, chỉ muốn cắn chết cái tên Đặng Lũng đồng tính kia.

Hiện tại, trong đầu kẻ luôn tự khoe là con nhà võ như tôi lại quanh quẩn một vấn đề rất cao thâm: Liệu tôi có thể học tập Chúc Anh Đài[4] quấn ba vòng vải quanh bộ ngực gồ lên này, rồi đến tiếp cận tên gay Đặng Lũng kia?

[4] Thiếu nữ thông minh, hiếu học đã cải trang thành con trai để đến học tại ngôi trường Nghi Sơn ở Hàng Châu trong truyền thuyết nổi tiếng của Trung Quốc về câu chuyện tình bi thảm của đôi trai gái Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài.

Tôi do dự. Từ xưa đến nay, chỉ số IQ[5] của anh hai Lương Sơn Bá nổi tiếng là thấp đến cực điểm, trước không ai có, sau chẳng ai bằng. Đặng huynh e rằng không được như Lương ca. Hắn ta không dễ lừa chút nào!

[5] Viết tắt của Intelligence quotient: Chỉ số thông minh.

Tôi đang đau đầu nghĩ ngợi thì Lilisa ló ra từ phòng số 313, vẫy tay gọi: “Mary, cậu nhanh lên một chút, ông chủ Thẩm đang đợi bọn mình đấy!”

Vừa nghe thấy ba chữ “ông chủ Thẩm”, hai chân tôi bắt đầu lảo đảo.

Đó là một tên kỳ quái, à không, là một lão quái vật buồn vui thất thường thì đúng hơn! Một giây trước lão còn vui vẻ cười đùa, vậy mà ngay sau đó đã lên cơn điên. Không biết lúc trẻ lão ta ăn phải cái gì mà thành ra như vậy. Nhưng điều đáng sợ hơn là mới đi làm được sáu ngày, thì lão ta chọn tôi ba ngày liền.

Nghĩ tới khuôn mặt già nua nhăn nhó, đôi mắt đục ngầu của lão ta, cảnh sát Phương anh hùng gặp dữ hóa lành trong quá khứ là tôi đây phải tụng niệm lời răn dạy “kính già yêu trẻ” được lưu truyền năm ngàn năm của tổ tiên, để ở ngoài cửa có thể lớn tiếng nguyền rủa: “Đồ chết bầm!”, nhưng bước vào phòng lại gọi tên lão ta vô cùng thân thiết: “Tiểu Thẩm, anh đến rồi đấy à?”

Ánh mắt của lão sói già “Tiểu Thẩm” nhìn tôi chằm chằm. Tôi vẫn cười ngoan ngoãn, ngồi xuống giữ khoảng cách với lão, vừa cười vừa nói với chất giọng mà ngay đến chính mình cũng phải cảm thấy ghê tởm: “Tiểu Thẩm, em nói trước, hôm nay không uống rượu nữa, bọn mình chơi oẳn tù tì nhé!”

“Được, Mary bé nhỏ của anh, em muốn thế nào cũng được!” Lão già dịu dàng vỗ vỗ lên đôi vai gầy của tôi khiến toàn thân tôi lập tức nổi da gà, cả người cứng đờ, chỉ còn hai con ngươi đang khó khăn chuyển động.

Đôi tay của lão già háo sắc từ từ di chuyển lên trên, toàn thân tôi cứng ngắc, hai tay vô thức nắm chặt lại, nín thở. Tôi đã chịu đựng đủ một tuần bị sàm sỡ, dù sao khả năng hoàn thành nhiệm vụ cũng quá nhỏ nên tôi quyết định trước khi đi phải “quậy” một trận ra trò, nếu không bản thân sẽ thấy rất ấm ức.

“Cái gì? Đây là cái gì? Đây rõ ràng là tóc giả.” Lão già kia cao giọng rồi kéo lệch bộ tóc giả trên đầu tôi. Sắc mặt như trời xanh chuyển bão, lão nhìn tôi một cách giận dữ: “Bắt ông đây bỏ tiền ra để sờ cái đống tóc giả này à?”

Tình hình chuyển biến quá nhanh, tôi cứ ngồi ngây người ra. Lão già kéo bộ tóc giả xuống khiến mái tóc ngắn rối bù của tôi lộ ra trước bàn dân thiên hạ, thấy vậy lão càng thêm tức giận, khuôn mặt già nua nhăn nheo như vỏ cây khô quát lên: “Gọi mama Tang ra đây! Các người coi Thẩm Tiểu Lục ông đây là con khỉ để đùa giỡn phải không? Dám để cái thứ không phải nam cũng chẳng phải nữ này ra đây phục vụ ông à?”

Lúc này tôi giận không thể tả, ông mới là cái thứ không phải nam cũng chẳng phải nữ, cả nhà ông không phải nam cũng chẳng phải nữ ấy! Trong lòng tôi không nén nổi tiếng thở dài, thật hết cách! Lão già kia chắc quên uống thuốc nên lại lên cơn động kinh đây mà.

Hôm nay đúng là một ngày tồi tệ, không có nổi một việc tốt đẹp.

Tôi lạnh lùng nhìn lão ta lên cơn, tay nắm chặt lại.

Lilisa có vẻ lo sợ, bối rối chạy ra nhìn hai người bọn tôi. Cô nàng nghĩ tôi im lặng vì sợ hãi chứ không biết là tôi sắp giương cờ khởi nghĩa. Cô nàng vội vàng nhỏ nhẹ ngon ngọt để xoa dịu lão già kia: “Tiểu Thẩm, đừng để ý Mary nữa! Lại đây, lại đây, vuốt tóc em đi! Mọi người đều nói là tóc em mềm mượt như lụa đấy.”

Hơi dịu lại nhưng mặt vẫn chảy dài ra, lão ta ném mạnh mái tóc giả lên người tôi rồi bảo Lilisa: “Đi gọi mama của em ra đây! Ta đến để làm Thượng đế chứ không phải để sờ tóc giả.”

Có thể sờ tóc giả của bà đây mà không bị ăn đấm là tổ tiên nhà ngươi đã tích đức lắm rồi đấy! Tôi hất cằm lên thầm mắng trong lòng, cố gắng hít một hơi thật sâu nhưng vì quá tức giận nên chỗ hơi ấy không làm sao nuốt xuống được.

Lilisa sợ nên chạy ra ngoài, mama Tang vội vàng giá lâm.

Mama Tang đã quen với những chuyện như thế này nên xử lý rất chuyên nghiệp. Bà ta hờn dỗi một chút, liếc mắt đưa tình một cái, lại khéo léo mắng tôi mấy câu khiến bộ mặt xấu xí của lão già kia trong phút chốc nở ra một bông cúc héo.

Đương nhiên lão ta cũng không dễ dàng buông tha cho tôi. Ngoài việc bắt phải cúi đầu xin lỗi, trước khi đuổi tôi ra, lão còn bắt tôi uống một chai rượu vang lớn coi như bồi thường tinh thần cho lão.

Uống thì uống, tôi cũng không phải trẻ con. Uống hết thì sẽ không phải đánh nhau nữa, mà có đánh cũng không thành vấn đề, dù mấy miếng vải mỏng dính trên người tôi chắc không chịu nổi vài động tác mạnh mẽ. Tôi chỉ sợ đánh xong lại trần như nhộng, thôi thì cứ uống vậy. Sau khi lão già kia thỏa mãn nhìn tôi uống đến mức ruột gan lộn tùng phèo, mới vung tay cho phép tôi đi ra ngoài.

Sức chịu đựng cũng đến giới hạn, tôi lảo đảo bước ra. Mục tiêu hiện tại của tôi là nhà vệ sinh, cảnh sát Phương tôi phải nôn một trận long trời lở đất mới được.

Đây là rượu vang đỏ loại mạnh, lúc uống vào khiến tôi đứt từng khúc ruột, lúc nôn ra lại khiến ruột gan tôi đứt thêm lần nữa. Sau khi ôm bồn cầu nôn một trận trời đất nghiêng ngả, tôi tàn tạ đến mức không thể tàn tạ hơn.

Thể xác và tinh thần đều bị đả kích quá lớn, tôi mệt lả ngồi bệt xuống ôm lấy bồn cầu trắng toát. Lão Đàm đã nói rồi, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ phụ lời thề “đấu tranh đến cùng cho hạnh phúc ấm no của nhân dân” trước lúc tốt nghiệp, khi ấy đừng quay về gặp lão nữa.

Tôi nấc một cái, lão Đàm ơi lão Đàm! Cặp đùi tráng kiện của Đặng Lũng chỉ dành cho mấy gã đàn ông to lớn các người, nhiệt huyết tôi có thừa mà sức lại không đủ.

Tôi uống nhiều quá nên học theo thằn lằn dán người lên tường lần ra khỏi nhà vệ sinh. Đầu óc mơ màng, cơ thể lâng lâng như cưỡi mây đạp gió, tôi quyết định tạm thời gác mấy chuyện khiến mình hao tâm tổn trí sang một bên, trước hết phải tìm một chỗ ấm áp để “làm tổ” cái đã.

Ông trời thương tôi, cái tổ đó ngay lập tức đã xuất hiện.

Một bộ Âu phục khá dày dặn.

Gì đây? Vì sao bộ Âu phục này lại có thể cử động nhỉ?

À, thì ra bên trong đó còn đựng một gã đàn ông vẫn còn sống.

Tôi chớp mắt mấy cái, đôi mắt cận thị say mèm phải nheo lại mới thấy cách đó mấy mét là một gã đàn ông dáng người cao ngất, nhưng không nhìn rõ mặt mũi. Cả người gã toát lên khí chất của kẻ mặt người dạ thú.

Dù lúc này lượng cồn trong máu tôi đang kêu gào ầm ĩ, ý thức không còn minh mẫn nhưng chỉ sau một cái rùng mình, tôi đã linh hoạt hẳn lên. Trời ơi, gã đàn ông trước mặt chẳng phải cái tên cầm thú Đặng Lũng sao? Chiều cao, vóc dáng tương tự, lại có cảm giác xa cách lạnh lùng khiến linh hồn bé nhỏ của tôi bị thiêu đốt.

Tôi gạt sang một bên vẻ sa sút để chứng thực phán đoán của mình. Lại học cách đi của thằn lằn một lần nữa, tôi khó nhọc bám vào tường bò lên mấy mét rồi trợn tròn mắt đứng bên cạnh hắn ta.

Nhìn rõ rồi, không phải Đặng Lũng. Dáng vẻ còn có phần nhỉnh hơn, bộ vest nhìn cũng… “đẹp trai” giống chủ nhân của nó lắm.

Đáng tiếc, anh chàng chẳng phải loại người lương thiện gì. Bình thường mấy gã đàn ông xuất hiện ở nơi quỷ quái này cơ bản được chia làm hai loại: Một loại là lũ khốn, còn loại kia không đáng được xếp vào loại lũ khốn.

Tôi rét run cầm cập nhưng dạ dày thì nóng như bị thiêu đốt, ruột gan nhộn nhạo. Vậy mà cái gã đàn ông trắng trẻo lạnh lùng kia lại nghiêng đầu nhìn tôi đánh giá với vẻ chiếu cố không xen lẫn nhục dục. Khí chất cao quý của gã càng khiến tôi trở nên dung tục và lỗ mãng hơn trong cuộc đối đầu này.

Tôi thừa nhận không quen bị người khác lấn át nhưng lại rất thích lấn át người ta. Vì thế tôi nặn ra một nụ cười, vỗ vai gã ta nói: “Này, hức…” Tôi nấc một cái: “Cởi quần áo ra, nếu không tôi sẽ đánh anh!”

“Hả?” Gã đàn ông thoáng ngạc nhiên, đôi lông mày như rồng phượng khẽ nhíu lại. Giọng nói của anh chàng rất dễ nghe, lại trầm trầm rất cuốn hút.

Ánh sáng chiếu lên khiến khuôn mặt anh ta toát lên vài phần tinh tế, pha lẫn chút thú tính, trong nháy mắt đã làm tôi si mê, sự lỗ mãng của tôi vì thế lại càng tăng lên. Tôi lau lau nước miếng tiến sát vào, bàn tay nhanh chóng nắm chặt lấy cằm anh ta, thoải mái thưởng thức: “So với cái lão già mặt vỏ cây vừa rồi, anh đúng là trai đẹp!”

Tôi không thể không thừa nhận, sau khi say rượu tôi trở nên rất thành thật, lại không đứng đắn nữa.

Đúng như tôi đoán, gã đàn ông kia cau mày lại, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang xâm phạm thân thể mình ra, lạnh lùng lùi lại: “Tiểu thư, xin hãy tự trọng!”

“Tôi là tiểu thư ở đây, còn phải tự trọng gì nữa?” Tôi cười rất không đứng đắn: “Từ nhỏ dượng Alan đã dạy tôi, gặp trai đẹp phải đùa giỡn, gặp một người thì đùa một người, gặp hai người thì đùa cả hai người.”

“Cô tên là gì?” Khuôn mặt điềm tĩnh của anh chàng đẹp trai đã có phần tức giận, xem ra anh ta muốn điều tra tôi để tiện sau này trả đũa đây.

Muốn kiểm tra hộ khẩu phải không? Tôi lại càng buồn cười, Phương Lượng Lượng tôi kiếm cơm bằng cách thẩm vấn phạm nhân đấy nhé. Tôi nấc thêm một cái, nghịch nghịch bộ tóc giả của mình, cả người nghiêng đông ngả tây rồi ném cho anh ta một cái nhìn lẳng lơ: “Anh không nhận ra sao? Tôi họ Hái, tên là Hoa Tặc. Hái Hoa Tặc[6], anh đẹp trai nhớ kỹ chưa?”

[6] Hái Hoa Tặc: là nhân vật bị chỉ trích rất nhiều trong lịch sử Trung Quốc. Bọn chúng chỉ vì muốn có được dung mạo trẻ trung và tinh lực dồi dào mà đã gạt bỏ hết các lễ giáo nghiêm khắc, ra tay bắt cóc rồi chà đạp các trinh nữ. Theo ngôn ngữ hiện đại thì chúng được coi là tội phạm hiếp dâm hàng loạt.

“Gan của cô lớn thật!” Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn tôi chằm chằm, thấy rõ sự tức giận trong đó.

Chậc chậc, thú vị đây!

“To gan lớn mật đúng không? Bởi vì tôi say mà. Hức…” Lại một tiếng nấc nữa: “Biết tiếp theo tôi muốn làm gì không?”

Anh chàng mím môi không nói gì, có lẽ anh ta đang lo lắng cho sự trong trắng của mình.

“Anh yên tâm, tôi chỉ tìm anh để tâm sự thôi. Tâm sự ấy, anh hiểu không? Là nói chuyện tâm sự đấy!” Chân tôi mềm nhũn ra, sắp đứng không nổi nữa. Tôi nhìn xung quanh rồi khoác vai anh ta nghiêm túc nói: “Tối hôm qua tôi nằm mơ đấy, anh biết trong mơ tôi làm gì không?”

Anh chàng đẹp trai không hề phối hợp với tôi, chỉ tiếp tục nhìn với ánh mắt dò xét. Tôi thấy chính mình trong đôi đồng tử đen láy ấy, có cảm giác mình là người ở hành tinh Pandora[7].

[7] Hành tinh trong Avatar, bộ phim 3D do James Cameron viết kịch bản và đạo diễn.

Người Trái đất không chịu phối hợp, tôi đành tự hỏi tự trả lời vậy.

“Cho anh biết, trong giấc mơ tôi là… một nữ siêu nhân. Để nhân dân được an cư lạc nghiệp, tôi phá phách, cướp bóc, không chuyện ác nào tôi không làm. Rồi bỗng nhiên một buổi tối, ông chủ báo mộng cho tôi biết hôm nay tôi sẽ gặp phải khắc tinh, một khắc tinh rất rất lợi hại. Tôi sẽ chết chắc!”

Tôi nắm lấy cổ áo anh ta để tránh bị ngã xuống rồi ngây ngô cười khanh khách, đắc ý thưởng thức vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc của anh ta. Rất, rất thú vị!

“Giấc mơ của cô thật thú vị!” Bị biến thành tay vịn tạm thời của tôi, anh chàng đẹp trai lần này không gỡ móng vuốt của tôi ra nữa: “Hy vọng giấc mơ đẹp của cô sẽ trở thành sự thật!”

Tôi nháy mắt: “Nhờ phúc của anh, giấc mơ đẹp của tôi thật sự đã trở thành sự thật rồi. Bật mí cho anh nhé, khắc tinh của tôi là một gã đồng tính, thích đàn ông kiểu như anh vậy, trai đẹp ạ!”

Mặt anh ta nặng như chì.

Tôi lắc lư người, cúi đầu buồn bã nói: “Ta đây không đùa đâu!” Sau đó ngẩng lên, khóc lóc sướt mướt hỏi anh ta: “Anh mau nhìn giúp tôi xem, có phải tôi khóc rồi không?”

“Cô điên rồi!” Anh ta lạnh lùng trả lời.

Tôi ngây ngô ngước mắt lên nhìn: “Anh sẽ mua thuốc cho tôi chứ?”

Ánh mắt anh chàng đẹp trai lại gắn lên người tôi: “Có lẽ chúng ta nên làm rõ một chút, tôi không có thói quen giúp người lạ.”

Tôi giữ chặt lấy tay vịn của mình, vung tay loạn xạ lớn tiếng nói: “Không sao, tôi cũng chỉ có thói quen đùa giỡn người lạ thôi, quen rồi khó làm việc lắm!”

Anh chàng đẹp trai có vẻ tức giận, đẩy mạnh tôi ra rồi hạ giọng nói: “Tôi điên mất thôi!”

Anh ta quay người bỏ đi.

“Này, người thì có thể đi, nhưng để cái áo lại!” Mất đi chỗ dựa, tôi lảo đảo suýt ngã.

Anh ta không để ý đến tôi, tiếp tục bỏ đi.

“Này!”

“Ơ kìa…”

Anh ta vẫn không để ý đến tôi.

“Anh cho tôi cái áo đi, tôi sẽ nói cho anh biết tên tôi là gì.” Vì nhan sắc trước mặt, tôi hiên ngang bán đứng… bản thân mình.

Anh ta hơi khựng lại rồi tiếp tục bước về phía trước, xem ra không hề có ý định dừng lại.

Tôi chán nản sờ mũi. Được rồi, vốn dĩ người ta cũng không coi tôi là đang nghiêm túc.

Lần thứ hai trong tối hôm nay, tôi bị người ta ghét bỏ, đầu tiên là một lão già nua, sau đó là một gã trai trẻ. Ngày thường đúng là tôi đã “kính già yêu trẻ” vô ích rồi.

Tôi nghiêng ngả bám vào tường, trong lòng phỉ nhổ đám trai đẹp trong phạm vi mấy mét, bàn tay xoa xoa cánh tay trần rồi lẩm bẩm: “Lạnh chết mất! Chết mất thôi, hức, lão nương tìm người khác mượn vậy.”

Tôi choáng váng xoay người định đi tìm Ngải Đông. Tên này mới tốt nghiệp trường cảnh sát không lâu, vẫn còn ngây thơ non nớt, mồm mép lại rất ngọt, cứ mở miệng là gọi tôi “sư tỷ”. Lão Đàm phái cậu ta đến, nói dễ nghe một tí là để làm tiếp ứng đặc biệt cho tôi, nói khó nghe là vì lão sợ tôi uống say làm loạn, lại gây thêm phiền toái cho lão.

Mới xiêu vẹo đi được hai bước, tôi cảm giác sau lưng có tiếng giày bước đều đều. Đến lúc tôi cố gắng định thần lại thì một cái áo mang theo hơi ấm bay đến. Theo bản năng tôi đón lấy, sau đó mơ màng nhìn người đứng trước mặt. Anh ta mặc áo sơ mi thắt cà vạt, cách ăn mặc nghiêm túc nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ phong lưu hấp dẫn người khác. Anh ta không có đôi mắt đào hoa yêu nghiệt gây phiền phức mà ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, nghiêm nghị.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, tỏ vẻ nóng nảy: “Nghe đây, tốt nhất cô nên nói cho tôi biết cô là ai, họ là gì, cả tên nữa!”

Đêm xuân giá lạnh làm tôi khẽ rùng mình. Tôi mặc chiếc áo của anh chàng đẹp trai, liếc nhìn thấy logo xa xỉ trên cổ áo thì khẽ thở dài trong lòng. Mấy thứ tốt rơi vào tay Phương Lượng Lượng rồi cũng thành đồ bỏ đi thôi.

Kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt, tôi mặc xong áo liền cười duyên với anh chàng đẹp trai đang cau mày kia: “Tôi họ Hồ, tên là Ưu Ni. Ưu trong “ưu tú”, Ni trong “ni cô” thêm chữ “nữ” bên cạnh. Mọi người đều gọi tôi là Ưu Ni.”

Hồ Ưu Ni! Lừa anh đấy, ha ha…

Tôi gạt mái tóc giả một cách gợi cảm: “Xin hỏi tiên sinh họ gì?”.

Khuôn mặt anh ta không chút thay đổi: “Khang, Khang Tử Huyền.”

“Khang…” Tôi tự nhắc lại: “Khang tiên sinh, rất vui được gặp anh, có điều tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Anh ta sốt ruột nhìn tôi, cố gắng giữ phong độ của một quý ông: “Hồ tiểu thư, xin cứ nói!”

“Là thế này… Người nhà anh gọi anh là gì vậy? Khang Khang hay Khang Tử? À không, là Tiểu Khang Khang hay là Tiểu Khang Tử? Không, không, nếu anh bị gọi là Tiểu Khang Tử thì rất đáng thương, đó là tên của thái giám mà…”

***

Sau một hồi tôi ra sức nói nhăng nói cuội, anh chàng đẹp trai tên Khang Tử Huyền kia cau mày nhìn tôi chăm chú. Trong ánh mắt nổi lên một trận bão táp mưa sa, có lẽ anh ta lại biến tôi trở thành người ở hành tinh Pandora thật rồi. Anh chàng đẹp trai đáng thương, nhất định là anh ta rất muốn đuổi tôi về hành tinh của tôi đây mà.

Tôi nghe thấy một giọng nói nhân hậu vang lên từ tận đáy lòng: “Buông tha cho anh chàng đáng thương ấy đi! Cô cũng nên quay lại phi thuyền nghỉ ngơi một chút, hôm nay cô đã phải chịu quá nhiều đả kích rồi.”

Dù sao tôi cũng rất nhân từ, ai bảo tôi cùng tên với Đức mẹ Mary[8] chứ, vì thế tôi buông tha. Lục túi áo của anh ta thấy trống rỗng, tôi nói: “Cho tôi mượn mặc một đêm nhé! Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ trả lại anh. Nếu như anh không tin…”

[8] Theo Tân Ước và Kinh Qur’an, bà là mẹ của Chúa Giêsu.

Tôi không nghĩ ngợi nhiều, tháo bộ tóc giả trên đầu mình xuống nhét vào tay anh chàng. Thấy anh ta ngây người ra, tôi nói: “Anh cầm lấy cái này coi như là thế chấp, kẻo anh lại nói bị tôi bắt nạt. Giờ này ngày mai gặp nhau ở đây, dùng hai vật này để trao đổi, không gặp không về. Rồi, cứ như vậy đi!”

Anh chàng đẹp trai dở khóc dở cười cầm lấy mái tóc giả rồi cứ đứng im như tượng, lạnh lùng quan sát tôi. Trước khi anh ta đi, tôi còn thân thiết vỗ vai nói: “Chàng trai, sau này không có việc gì thì đừng có mà trưng cái bộ dạng đẹp trai như thế nữa nha! Ra ngoài đường chẳng an toàn chút nào!”

Sau đó tôi vỗ ngực nấc một cái, mùi rượu nồng nặc làm cho mặt anh ta càng nhăn lại: “Không phải ai cũng giống tôi đâu, giống Hồ… Ưu Ni, không giật tiền cũng không cướp sắc.”

“Tôi nhớ kỹ cô rồi!” Đôi mắt Khang Tử Huyền như biển sâu, nhìn tôi rồi ném lại một câu nói lạnh lùng như vậy.

Một sự đe dọa trắng trợn đây!

Có điều anh ta chắc chắn không biết, Phương Lượng Lượng tôi mới là người nói những lời này hay nhất. Bởi tôi rất thích dùng câu này với những người tôi muốn đánh, mặc dù đại đa số những người đó tôi vẫn chưa đánh được. Đe dọa cũng tốt, thử nghiệm cũng được, dù sao tôi cũng đã có đồng minh.

Chẳng qua cô nương đây không dễ bị đe dọa. Không sợ, không sợ đâu! Tôi cười vô tư: “Tôi cũng sẽ nhớ kỹ anh, trai đẹp ạ!”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, bực bội nghiến răng ken két. Tôi thoải mái đi qua người anh ta, đột nhiên nhớ ra nên quay đầu lại: “À, phiền anh giặt mái tóc giả ấy giúp tôi, hôi chết đi được! Biết thế này tôi đã không mua hàng rẻ tiền rồi.” Mặt anh ta tối sầm lại trông vô cùng quái dị.

Tôi thích thú bước đi, vờ như không nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi phía sau. Tôi phải thừa nhận, tâm trạng tồi tệ khủng khiếp của tôi sau khi nghe thấy âm thanh đó đã được cải thiện một cách thần kỳ. Thậm chí tôi còn muốn huýt sáo nữa kìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.