Hoàng Huynh

Chương 59: Quy thuộc quang minh (cửu)




Vào lúc hoàng hôn, thị vệ Âu Dương phủ đột nhiên nghe được âm thanh như sấm, mở to hai mắt liền thấy mười kỵ binh cưỡi tuấn mã chạy tới. Toàn bộ ngựa thuần một màu đen bạc mềm mại, bên trong là huyền y cẩm sắc, mỗi một con ngựa đều mạnh mẽ hung tráng, toàn bộ đen tuyền chạy lại gần đây, trước mắt bọn thị về cảm thấy sáng ngời, vàng long lánh, liền thấy mỗi một móng của con ngựa dĩ nhiên được làm từ hoàng kim. Kỵ binh chạy lại gần, đột nhiên phân thành hai bên, cuối cùng một con phi từ giữa ra, một thiếu niên tuấn tú, ánh mắt thông minh lạnh lùng nhìn thị vệ canh cửa nói: ”Phụng lệnh Minh quận vương, xin cầu kiến Âu Dương gia đại tiểu thư!”

Lời này vừa thốt ra, thị vệ nhất thời kinh động, vội vội vàng vàng chạy nhanh vào bẩm báo.

Một lát sau đã thấy Âu Dương Trì tự mình đi ra cửa, tươi cười đầy mặt mời bọn họ vào phủ, nhưng tất cả mọi người đều chỉ thẳng tắp đứng bên ngoài, khẳng định là sẽ không vào, chỉ có thiếu niên đứng đầu trong tay đang cầm một cái hộp ngọc tinh xảo đi theo Âu Dương Trì vào phủ.

Âu Dương Trì sớm đã sai người đi mời Âu Dương Noãn, Âu Dương Tước vừa lúc đang ở Noãn các nghe được, cảm thấy có chút kỳ quái liền cũng theo cùng. Trên mặt Âu Dương Trì ngoài dự đoán lại tươi cười thân thiết, hắn nhìn Âu Dương Noãn đang còn hơi hơi kinh ngạc nói: ”Noãn nhi, vị này là khách quý do Minh quận vương phái đến, nói là muốn cầu kiến con!”

Minh quận vương ở kinh đô là người chạm tay vào có thể bỏng, Noãn nhi như thế nào lại quen biết hắn, Âu Dương Trì không biết, hắn chỉ biết rằng vô luận như thế nào mình cũng không thể với đến quý nhân như vậy, thế nhưng ngài ấy lại phái người đến, điều này làm cho hắn mơ hồ không rõ nhưng cũng rất kinh hỉ.

Âu Dương Noãn hành lễ với vị thiếu niên kia, nhẹ giọng nói: ”Không biết quý nhân tìm tiểu nữ là muốn chỉ giáo điều gì?”

Thiếu niên kia khi nhìn thấy Âu Dương Noãn cũng nhất thời kinh hãi, nữ hài tử trước mắt còn rất nhỏ…Liếc mắt nhìn lại cảm thấy mi nàng như Viễn sơn, môi như lụa hồng, một thân y phục đại thanh bình thường, màu trắng thuần khiết, không nhiễm hạt bụi, giờ phút này trông thấy nàng cười, đang nhìn hắn giống như một đóa hoa mơ hồ, hương thơm ngào ngạt, phong thái quyến rũ đánh thẳng vòa lòng hắn.

Dù là mấy năm nay đã quen nhìn mỹ nhân như oanh yến trong phủ, thế nhưng tâm hắn vẫn khẽ động, nhanh chóng cúi đầu, cung kính nói: ”Xin hỏi người là Âu Dương gia đại tiểu thư sao?”

Âu Dương Noãn gật gật đầu nói: ”Đúng vậy!”

Thiếu niên lại cúi đầu thi lễ đồng thời đem tráp ngọc hai tay dâng lên, nói: ”Đây là lễ vật của Minh quận vương đưa cho người, mời ngài nhận lấy!”

Lễ vật? Minh quận vương? Âu Dương Noãn vô vùng giật mình nhìn đối phương, Minh quận vương là con cưng của đương kim Yến vương điện hạ, quý công tử cao ngạo mà mọi danh môn khuê tứ toàn kinh đô đều điên đảo, nàng khi nào lại quen biết người như vậy mà bản thân không hay? Suy tư một lát, nàng ý bảo Âu Dương Tước đi ra nhận lấy tráp ngọc, Âu Dương Tước đem tráp ngọc mở ra, là một cặp đuôi sói trắng ngà.

Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua, càng thêm kinh ngạc, lúc này nàng nhớ lại chuyện buổi chiều, chẳng lẽ là có liên quan? Để xác minh ý nghĩ trong lòng, nàng trịnh trọng đem tráp ngọc lên, hoàn lễ nói: ”Thỉnh ngài nói cho ta biết, vì sao Minh quận vương lại tặng ta lễ vật quý như vậy?”

Thiếu niên cao giọng nói: ”Quận vương nói, buổi chiều hôm nay tiểu thư đã nhịn đau bỏ thứ yêu thích đem sách cổ trân quý kia nhượng lai, tất nhiên người cũng phải có quà đáp lễ!” Hắn nói rất đúng, cặp đuôi sói trắng tuyết này là lần đầu tiên Minh quận vương đi săn bắn chết Bạch Lang Vương đoạt được. Ngày thường người ngoài muốn đến xem đều không thể, đem nó đặt trong thư phòng đã năm sáu năm, không hiểu vì sao hôm nay lại muốn tặng cho một vị tiểu thư quý tộc trẻ tuổi, quả thực là không thể tưởng tượng được.

Âu Dương Trì có chút hồ đồ, thấp giọng hỏi Âu Dương Tước một bên, Âu Dương Tước liền đem sự tình chiều nay giải thích một lượt, điều này làm cho Âu Dương Trì thập phần hối hận, thầm than nếu hắn ở đó, nói không chừng có thể gặp mặt Minh quận vương một lần!

Âu Dương Noãn mỉm cười, nói: ”Một khi đã như vậy, vui lòng thay ta đa tạ quận vương!”

Tươi cười của nàng sáng tỏ như trăng rằm, làm người khác không tự chủ được mà cảm thấy quý trọng, thiếu niên gật gật đầu, nói: ”Điều đó là đương nhiên, như vậy, xin cáo từ!”

Âu Dương Trì liền nói: ”Xin dừng bước!” Thiếu niên kia liền ngừng lại, quay đầu nhìn hắn, trên mặt Âu Dương Trì lộ ra tươi cười nói: ”Minh quận vương đã có ý tốt, ta cũng muốn đưa quà đáp lễ, mong sứ giả chuyển cho quận vương!”

Thiếu niên nghe xong, thần sắc trên mặt càng thêm lạnh nhạt, cất cao giọng nói: ”Thị Lang đại nhân không cần đa lễ, Minh quận vương sớm đã có phân phó, không cho phép nhận quà đáp lễ, chỉ cần đại tiểu thư nhận lấy lễ vật là được!” Nói xong, ngay cả liếc cũng không thèm nhìn Âu Dương Trì một lần, đi nhanh ra cửa.

Âu Dương Trì chạy nhanh ra tiễn, trong phòng khách chỉ còn lại tỷ đệ Âu Dương Noãn: ”Tỷ tỷ, hóa ra người trong xe ngựa đó là Minh quận vương! Tỷ nói hắn…” Hắn đang nói thì Âu Dương Noãn đã đi về hướng viện mình, Âu Dương Tước kêu to: ”Tỷ tỷ, tỷ không nghe đệ nói gì sao?”

“Người trong hoàng tộc không nên quá thân cận, nếu đệ không sợ phụ thân trở về tiếp tục truy hỏi thì cứ ở lại đây đi!” Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói, lộ ra một nụ cười bướng bỉnh. Đúng vậy, nếu để cho phụ thân cứ quấn lấy hắn hỏi chẳng phải sẽ phiền chết sao, Âu Dương Tước hiểu được một chút liền nhanh chân đuổi theo.

Trở lại Noãn các, Hồng Ngọc cầm hộp ngọc, muốn tìm một vị trí trong phòng để đặt lên, Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua tráp ngọc kia, thản nhiên phân phó Hồng Ngọc: ”Thu lại cất đi!”

“Vì sao? Tiểu thư, đây là lễ vật Minh quận vương tặng cho người, đây chính à chuyện tốt mà?”

“Các ngươi nói đây là chuyện tốt, ta lại cảm thấy chưa chắc, ta cùng vị Minh quận vương này vốn không quen biết, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua, vậy mà hắn lại cố ý tặng vật như vậy, chẳng phải là không duyên không cớ tạo phiền toái cho ta sao?”

Mặt Âu Dương Noãn thoáng hiện tia sắc lạnh, người khác có lẽ cảm thấy cùng người hoàng tộc kết giao là một bước lên mây, nhưng nàng lại cảm thấy chưa chắc. Nay hoàng thượng đã già, thái tử lại suy nhược nhiều bệnh, Tần vương như hổ rình mồi, tình cảnh lúc này vô cùng phức tạp, trong phủ thái tử lại còn có một Hoàng trưởng tôn anh minh cơ trí, thiên hạ cuối cùng rơi vào tay ai cũng chưa biết được. Kiếp trước lúc nàng chết đi, trong triều vẫn còn phong ba bão táp, đấu tranh không ngớt, lúc này nhất định phải chờ, còn chưa biết là loại cục diện nào, nếu Âu Dương Trì khẩn cấp muốn nịnh bợ người trong hoàng tộc, nếu không cẩn thận bị cuốn vào cuộc tranh đấu kia, thì đó thực sự là điều ngu xuẩn đến cực điểm!

...

Trong Phúc thụy viện lúc này đèn đuốc rã rời, Lâm thị bị cấm túc nên không biết chuyện Minh quận vương phái người đến, Âu Dương Khả bị chuyện ở Thọ an đường dọa, vẫn còn khóc không ngừng, Lâm thị ngồi ở bên kia, sau giận dữ lại hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Bà ta nhìn thoáng qua Âu Dương Khả liền đi qua ôm lấy nữ nhi, nhẹ giọng nói: ”Đều tại mẫu thân không tốt, nếu không phải tại ta tính toán thiếu sót về Chu di nương thì cũng không đến mức phải đến nước này, còn làm con cũng phiền hà theo!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Khả trắng bệch, bất an nói: ”Phụ thân nói về sau cũng không muốn nhìn thấy mẫu thân nữa, chuyện này nên làm thế nào đây?”

Vương mama lấy khăn tay sạch sẽ lau nước mắt cho Âu Dương Khả, khuyên giải an ủi nói: ”Nhị tiểu thư đừng vội, lão gia chẳng qua là nhất thời tức giận nên mới nói vậy, phu nhân bao năm nay có sóng gió nào mà chưa vượt qua, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, bây giờ quan trọng nhất là phải bình tĩnh, trấn định vượt qua, mau đứng lên, đừng khóc nữa, tiểu thư sẽ làm phu nhân thương tâm mất!”

Âu Dương Khả lau khô nước mắt, trên mặt vẫn còn vài phần do dự: ”Phụ thân rất thương ta, sáng mai chờ người nguôi giận, ta sẽ đi khuyên người, nhất định phải làm cho người thả mẫu thân ra!”

Lâm thị lại lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta nói: ”Khả nhi, con không cần lo lắng, phụ thân con chỉ nói là hạn chế cho ta gặp con, nhưng trong lời nói lại không nói là không cho con tới nơi này, con cứ yên tâm trở về, không quá mười ngày, ta nhất định có thể đường đường chính chính bước ra ngoài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.