Hoàng Huynh Tại Thượng

Quyển 8 - Chương 10: Khi nam chính cương thi bị bẻ cong (10)




Lúc BOSS đón Nguyên Bảo về, đột nhiên nhẹ giọng hỏi một câu, "Em thích đóng phim sao?"

Nguyên Bảo đang thắt dây an toàn đột nhiên cứng tay, kinh ngạc nhìn Ngôn Sóc nói, "Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Chỉ là hỏi em vui hay không vui." Ngôn Sóc cười, "Tôi hy vọng em vui vẻ."

Nguyên Bảo nhìn chằm chằm gương mặt anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào. Cô nới dây an toàn nhào tới môi anh dùng sức gặm lấy, "Thích thì thích, nhưng quá đen tối."

"Nếu như tôi nói để em đóng phim em có bằng lòng không?" Thuận thế ôm eo Nguyên Bảo, tay trực tiếp đi vào, "Chẳng qua tôi hy vọng ngày em chính thức đi vào cũng là ngày chúng ta công khai quan hệ."

Nguyên Bảo biết anh muốn gì, anh hy vọng có thể quang minh chính đại qua lại với cô, muốn cho cô cái danh nhà họ Ngôn. Chỉ là có gì không thể? Nguyên Bảo càng ôm chặt hơn, "Anh nói thế nào thì là thế đó." Cô không muốn làm người phụ nữ đứng sau mà là người phụ nữ hoàn hảo xứng với anh: cô vĩnh viễn là Kim Nguyên Bảo của anh, cho dù thế nào cũng không thay đổi.

"Nhưng không có hối lộ sao?" Giọng Ngôn Sóc đột nhiên trở nên khàn khàn, đầu lưỡi phác họa hình dáng vành tai Nguyên Bảo, bàn tay chui vào trong quần, bóp mạnh vào mông...

Mặt Nguyên Bảo lập tức đỏ lên, "Về nhà á..."

"Anh chỉ muốn làm ở trong xe." Anh cười xấu xa, ấn cô vào chỗ ngồi. "Xe có thể giúp cơ thể khỏe mạnh."

Nguyên Bảo khó hiểu, "...". Khái niệm này tại sao cô chưa từng nghe nói qua, chỉ là...

"BOSS, vị trí này khiến em đau quá."

"Tình rất thú vị!" Dứt khoát nói xong, không hề để ý dáng điệu, bàn tay Ngôn Sóc kéo quần cô xuống, vừa kéo vừa oán trách, "Mùa đông đúng là phiền toái, mùa hè vừa cởi đã sạch."

Nguyên Bảo: "..." Cho nên mới nói trước mặt anh cô nên trực tiếp tuột đi sao?

Khi về đến nhà đã khuya lắm rồi, gần đây hai người đều vội, nhưng sau này sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi. Nhưng BOSS cũng sẽ bận rộn một thời gian, bởi vì ngay sau đó là công chiếu ‘Đồ Đằng sát’. Đến lúc đó BOSS cũng sẽ đi, Nguyên Bảo không có việc gì, cô chuẩn bị đi chọn quà tặng hôn lễ cho Uất Trì Dung và Dương Dư.

Hôn lễ này của Uất Trì Dung cũng không dễ dàng gì, chị Dương Dư vừa nhìn đã biết là một nữ vương kiểu mẫu, có thể bắt được nữ vương có thể thấy thủ đoạn của Uất Trì Dung cũng không tầm thường. Nghe nói Nguyên Bảo muốn đi chọn quà tặng, Ngôn Sóc cười, "Cần gì phải tiêu tiền, trong nhà có rất nhiều đồ, em tùy ý tặng một món là được rồi."

Nguyên Bảo, "..."

Ngàn vạn lần không được cho rằng BOSS chỉ nói vậy, với tính cách của BOSS có thể làm ra chuyện như vậy lắm!

Nguyên Bảo chuẩn bị dùng tiền của mình, cô đóng phim cũng kiếm không ít tiền, mua một món quà tặng hôn lễ cũng được xem như dư dả. Chẳng qua nên mua đồ gì, đây là một vấn đề. Mà bên này Nguyên Bảo đang buồn phiền vì chuyện mua gì, bên kia Lý Lạc Nhi bắt đầu hành động.

Lý Lạc Nhi cảm giác mình không thể dễ dàng buông tha tình cảm của mình như vậy. Cô tìm được công ty RY của Uất Trì Dung, nhìn tòa nhà sang trọng này, trong nháy mắt Lý Lạc Nhi cảm thấy khiếp sợ. Cô hít một hơi thật sâu, cất bước muốn đi vào.

"Xin lỗi, cho hỏi cô có hẹn trước không?" Bảo vệ cửa ngăn cô lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

Mắt Lý Lạc Nhi tối sầm lại, lắc đầu nói: "Tôi tìm Uất Trì Dung."

"Xin lỗi, cô không hẹn trước không thể tùy ý đi vào, mời cô lập tức đi cho."

"Nhưng..." Lý Lạc Nhi cắn cắn môi dưới, "Tôi nhất định phải tìm anh Dung, làm ơn cho tôi vào đi mà."

"Rất xin lỗi, cô đừng làm khó tôi, mời cô trở về." Bảo vệ rất lễ phép nhưng không hề nể mặt.

Hốc mắt Lý Lạc Nhi dần đỏ lên, từ lúc biết Uất Trì Dung sắp kết hôn trong lòng cô đã rất lo lắng. Người cô thích sẽ lập tức trở thành chồng của người khác, chuyện như vậy sao cô có thể đồng ý. Hạnh phúc chỉ có một lần, cô nhất định phải nắm chặt.

"Chuyện gì xảy ra?" Một cô gái cao gầy đi từ trong ra, tóc búi lỏng, trên người khoác chiếc áo lông chồn màu tím, thấy bảo vệ đang lôi kéo Lý Lạc Nhi bên ngoài, chân mày nhẹ nhíu lại.

"Quản lý, cô gái này nhất định muốn vào tìm tổng giám đốc."

"Tôi biết rồi." Dương Dư đi tới nhìn Lý Lạc Nhi từ đầu xuống chân, nhẹ nhàng nở nụ cười: cô và Lý Lạc Nhi có gặp qua mấy lần, ấn tượng về cô gái này tuy không ghét nhưng cũng không thể vui nổi. Dù sao cô gái này cũng dòm ngó người sắp trở thành chồng của mình.

Nhìn Dương Dư cao quý tao nhã trước mắt, khí thế Lý Lạc Nhi không thể không bị hạ thấp, "Cô khỏe chứ..."

Dáng vẻ rụt rè sợ hãi khiến Dương Dư không vui nhíu mày. Cô nở nụ cười thân thiện, "Không biết cô Lý có thời gian không, tôi muốn mời cô tách trà chiều."

"Dĩ nhiên có thể..." Lý Lạc Nhi ngạc nhiên vì được đón tiếp, nhưng ngay sau đó cảm thấy khá lo lắng: người phụ nữ này là vợ chưa cưới của anh Dung, tìm mình nhất định không có chuyện tốt đẹp gì. Giả sử như bắt ép mình rời khỏi anh Dung, nhưng chuyện như vậy cô nhất quyết không đồng ý.

Trong quán cà phê rất yên tĩnh, Dương Dư nhìn Lý Lạc Nhi đang ngồi trước mặt, cô nở nụ cười với Lý Lạc Nhi: "Cô Lý không cần lo lắng, tôi không có ác ý."

"Tôi hiểu, chỉ là..."

"Cô thích A Dung?" Dương Dư nói thẳng. Cô thật sự không thích quanh co lòng vòng, nhìn cô gái trẻ trước mắt lập tức đỏ mặt, ánh mắt cũng bắt đầu lay động, cô cảm thấy hơi buồn cười, "Cô chưa từng có bạn trai sao?" Cô gái này ít nhất cũng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dáng vẻ ngây thơ này ngược lại rất giống học sinh cấp ba.

"Chưa từng." Lý Lạc Nhi lắc đầu, "Tôi chưa từng thích người khác..."

"Nhưng tôi nghe nói cô và tổng giám đốc Thiên Tinh có quan hệ thân thiết, tổng giám đốc Thiên Tinh cũng là một nhân tài hiếm có." Gì mà giàu sang quyền thế với cô gái nghèo hèn yêu nhau say đắm; gì mà chuyện cổ tích, e rằng Lý Lạc Nhi không biết mình đã trở thành nhân vật chỉ trỏ của giới thượng lưu.

Dương Dư cũng tiếc thay cho Vưu Tinh Bân, dù sao công tử đào hoa đó thoạt nhìn là nghiêm túc, đáng tiếc cuối cùng cũng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình làm người ta không thể không thương xót.

"Tôi với anh ta không liên quan gì đến nhau!" Lý Lạc Nhi lập tức kích động, "Người tôi thích là anh Dung!" Hỏng bét! Dao trong tim đã lòi ra, lo lắng nhìn người phụ nữ tao nhã trước mắt, từ lúc bắt đầu đường cong trên môi cô ấy chưa từng thay đổi, lúc mình nói chuyện như vậy cũng không thấy cô ấy kinh ngạc.

Tại sao không thèm để ý?

Thân là vợ chưa cưới của anh Dung, nghe thấy có cô gái khác thích chồng tương lai của mình tại sao không thể hiện chút xíu tình cảm nào? Lý Lạc Nhi hơi hoang mang, tựa như tự mình biết Uất Trì Dung sắp kết hôn, tâm tình cô khổ sở nóng nảy nhưng tại sao bây giờ người phụ nữ này không hề lay động? Hay nói cách khác căn bản cô ấy cũng không thích anh Dung.

"Tôi hiểu rõ!" Dương Dư nhấp một ngụm cà phê, "Chỉ là cô nghĩ xong chưa? Cô thật sự thích A Dung? Nhưng A Dung không thích thì cô biết làm thế nào?"

"SẼ không! Tôi nhất định sẽ làm cho anh ấy thích tôi, anh ấy nhất định sẽ yêu thích tôi."

Giọng điệu chắc chắn này khiến Dương Dư hơi nhíu mày, khí thế trên người cô chợt biến đổi, "Cô hình như không hiểu rõ chuyện này lắm, ngồi trước mặt cô là vợ tương lai của A Dung. Một tháng nữa chúng tôi sẽ kết hôn, cô nói chuyện này trước mặt vợ chưa cưới của anh ấy có phải không hay lắm không?"

"Tôi..." Sắc mặt Lý Lạc Nhi trắng xanh, "Không..." Cô vỗ bàn một cái đứng lên, "Không không không, hai người không thể kết hôn, hai người không thể... không thể..." Cô đột nhiên nghẹn ngào, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu làm cho lòng người sinh cảm giác thương hại. Nhưng đáng tiếc, ngồi đối diện cô lại là ‘Quỷ kiến sầu’.

Dương Dư lạnh lùng nhìn Lý Lạc Nhi, "Nếu cô làm người thứ ba tôi cũng không ngại, điều kiện tiên quyết là A Dung muốn cô mới được. Nếu như A Dung không có ý kến cô cũng có thể vào ở, tốt nhất không cần phải rơi nước mắt trước mặt tôi. Cô cho rằng cô chảy vài giọt nước mắt là có thể khiến tôi xúc động sao? Cô sai rồi! Tôi cho cô biết, từ thời đại học A Dung đã theo đuổi tôi. Anh ấy yêu tôi... tôi cũng rất yêu anh ấy, giữa chúng tôi sẽ không có bất kỳ một người nào, cô cũng không thể!"

"Đừng bảo là...!" Lý Lạc Nhi che miệng, hai mắt ngập nước mắt nhìn Dương Dư, "Cầu xin cô, đừng bảo là..." Rõ ràng là cô thích một người, chẳng lẽ thích một người là sai lầm? Lý Lạc Nhi hơi nghi ngờ bản thân mình, thất hồn lạc phách ra khỏi quán cà phê.

Cô thật sự yêu Uất Trì Dung, đó là một người đàn ông tốt cỡ nào, cô chỉ muốn người đó, ngoài người đó ra cô không muốn ai khác. Nhưng lúc nãy bị người ta nhục mạ như vậy, trong lòng Lý Lạc Nhi cảm thấy không chịu đựng nổi...

"Lạc Nhi..."

"Tổng giám đốc..." Lý Lạc Nhi nhìn Vưu Tinh Bân đang đứng trước mặt, cả người lảo đảo suýt ngã nhào.

"Lạc Nhi, em không sao chứ?" Vưu Tinh Bân bước lên đỡ Lý Lạc Nhi, hôm nay thời tiết rất lạnh, cả người cô run lẩy bẩy. Trong mắt Vưu Tinh Bân thoáng vẻ thương yêu, "Lạc Nhi, tôi đưa em về nhà, có phải em rất lạnh hay không?"

"Tổng giám đốc Vưu..." Nước mắt cô lần nữa chảy xuống, "Tôi muốn một người... Tôi cần phải..."

"Em muốn một người... Tôi vẫn luôn bên cạnh em..." Hai mắt Vưu Tinh Bân thoáng qua ánh sáng nhạt, "Chúng ta về nhà..." Dìu Lý Lạc Nhi lên xe, mà xe hướng về phía nhà Vưu Tinh Bân.

"Cô bé ngốc..." Vô cùng thông cảm nhìn chiếc xe rời đi, Dương Dư thoáng chút thương hại. Sợ rằng trinh tiết Lý Lạc Nhi không bảo vệ được rồi, cảm giác mong đợi này là như thế nào?

Dương Dư nhếch môi nở nụ cười: Mình quả nhiên chính là phụ nữ xấu thích diễn trò với người tốt trong truyền thuyết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.