Hoàng Hôn Sớm

Chương 13




Lần đầu tiên nhìn thấy loại thực vật này, Diệp Dương Thành thật sự cũng không quá gấp gáp, mang theo tinh thần đối mặt khó khăn cùng với tín niệm tuyệt đối không ra về tay không, hắn tiến về phía trước mấy bước, cúi người đưa tay túm lấy một thân cây cao hơn một thước, giật mạnh một cái...

- A.

Diệp Dương Thành có chút trợn tròn mắt, không dám tin, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, sau đó lại nhìn thân cây thực vật cổ quái sừng sững bất động, hắn có chút không dám tin tưởng.

Kể từ khi hoàn thành cường hóa trung cấp cấp hai, cho dù hắn không biến thân, lực lượng của hai tay đã đạt đến trình độ nghe rợn cả người, huống chi bây giờ còn là hình thái chiến đấu sẽ tăng lên 800% lực lượng vật lý?

Lực lượng khổng lồ như thế, lại không nhúc nhích được một thân cây cao hơn một thước?

Diệp Dương Thành có chút khó tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt hắn. Giơ chân đập mạnh xuống đất một cái, dễ dàng giẫm ra một dấu chân thật sâu, điều này cũng nói rõ, cấu tạo và tính chất của đất đai nơi này coi như xốp...

- Kỳ quái...

Hai tay đặt sau lưng, đi vòng quanh gốc cây cổ quái vài vòng, nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống như cái gì kiên cố, tại sao lại không nhúc nhích được?

Diệp Dương Thành tiếp tục thử thêm ba lần, tất cả đều không có ngoại lệ, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể từ bỏ tính toán nhổ tận gốc cây này, mà là dùng Cửu Tiêu Thần Cách ngưng kết ra một thanh đao, lặng lẽ cười một tiếng tiến về phía cây thực vật...

-A.A.A.AAA.

Khẽ quát một tiếng, thanh đao nặng nề chém lên thây cây, chỉ nghe được một tiếng cờ-rắc, Diệp Dương Thành rốt cục gặt hái được kỉ niệm đầu tiên tới địa phủ, sau đó, phiền toái cũng theo đó xuất hiện...

- Bọn đạo chích phương nào, dám trộm âm linh thảo của ta?

Chỉ nghe được giữa không trung truyền đến một tiếng mắng mỏ vô cùng giận dữ, ngay sau đó Diệp Dương Thành nghe được một trận xé gió, sau đó... cuồng phong gào thét.

- Vù vù...

Âm phong u lãnh bắt đầu lan tràn khắp nơi, trong thiên không xuất hiện hơn ba mươi đạo sương mù mơ hồ, lao thẳng tới vị trí Diệp Dương Thành đang đứng.

- Thật sự có quỷ sao.

Ai ngờ, hơn ba mươi đạo sương mù này vừa xuất hiện, Diệp Dương Thành chẳng những không giác ngộ nhận lỗi, ngược lại trên mặt còn lộ ra nụ cười nồng hậu, với ánh mắt hiện tại của hắn, làm sao có thể không nhìn ra hơn ba mươi đạo sương mù này thật ra chính là hơn ba mươi quỷ hồn?

Theo bản năng cảm khái một tiếng, những lời này truyền tới tai hơn ba mươi quỷ hồn, thiếu chút nữa khiến bọn họ kinh hãi từ trên trời rớt xuống.

Nơi này là nơi nào? Nơi này là địa phủ, xuất hiện ở nơi này không phải là quỷ, chẳng lẽ còn là thần tiên sao?

Hơn ba mươi quỷ hồn rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt làm thành một vòng tròn, vững vàng phong tỏa Diệp Dương Thành, ngay sau đó, Diệp Dương Thành liền phát hiện tình huống khiến hắn kinh ngạc... Thần quyền của hắn, tựa hồ mất đi hiệu lực ở chỗ này...

Hơn ba mươi quỷ hồn trước mặt rõ ràng chính là hơn ba mươi con lệ quỷ, từ âm khí nồng nặc trên người chúng phát ra, là có thể dễ dàng phán đoán ra.

Hiện tại, hơn ba mươi con lệ quỷ này cũng bắt đầu bao vây hắn, nhưng Cửu Tiêu Thần Cách lại vẫn thờ ơ, đừng nói là gợi ý gì đó, ngay cả cái rắm cũng không có.

Dưới sự kinh hãi, Diệp Dương Thành không chần chờ nữa, lập tức điều động một số thần quyền mình có thể sử dụng ngay cả khi rời khỏi khu vực quản lý... Tiếp theo, hắn hoàn toàn khẳng định.

Trong địa phủ trong, tất cả thần quyền hắn có, xác thật đều mất đi hiệu lực.

Phát hiện này khiến cho Diệp Dương Thành không biết nói gì, mặc dù trước khi tiến vào nơi này cũng có chuẩn bị tâm tư, nhưng tương phản giữa địa cầu và địa phủ, cũng không tránh khỏi quá lớn?

Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành nhún vai, nhìn về phía một con lệ quỷ đứng trước mặt hắn...

- Địa phủ là chỗ luân hồi, theo đạo lý mà nói nơi này không nên xuất hiện lệ quỷ, cho dù có, cũng nên bị trấn áp chịu hình ở mười tám tầng địa ngục, ta thấy các ngươi quỷ khí um tùm, hiển nhiên cũng là lệ quỷ, tại sao còn có thể ung dung đi dạo quanh đây.

Diệp Dương Thành quả thật có nghi vấn như vậy.

Nhưng hơn ba mươi con lệ quỷ trước mắt, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Dương Thành sẽ hỏi một vấn đề như vậy, cả đám đều dùng loại ánh mắt nhìn tay mơ siêu cấp đánh giá Diệp Dương Thành, cho đến khi Diệp Dương Thành cảm thấy cả người không được tự nhiên, một con lệ quỷ mới không nhịn được cười ra tiếng:

- Ha... Ha ha...

- Ha ha ha...

Tiếng cười của con lệ quỷ kia giống như một cây diêm quẹt, vù một tiếng thiêu đốt những con lệ quỷ khác, chỉ nghe được một trận cười vang, nét mặt Diệp Dương Thành không khỏi đỏ ửng.

Con bà nó, cho dù ở địa phủ hắn không có biện pháp vận dụng thần quyền, nhưng vẫn còn linh lực, Cửu Tiêu lực cũng đang còn, vậy mà hơn ba mươi con lệ quỷ trước mắt... lại dám cười nhạo hắn.

Thật sự là muốn nhẫn cũng không thể nhẫn, Diệp Dương Thành lập tức không nhiều lời, trực tiếp giơ Bàn Long ngân thương, quát khẽ:

- Kết giới thuật, nhốt bọn hắn lại cho ta.

- A... Hắn là...

Vừa nhìn thấy lưu quang màu bạc từ trong tay Diệp Dương Thành xuất ra, hơn ba mươi con lệ quỷ nhất thời biến sắc, sau một hồi kêu la than khóc, không có một kẻ nào có thể chạy trốn kết giới thuật do Diệp Dương Thành thi triển, trong nháy mắt nhốt hết ba mươi con lệ quỷ vào trong kết giới.

Nhìn đám lệ quỷ sợ hãi la hét trong kết giới, Diệp Dương Thành vỗ vỗ hai tay, biến hóa Bàn Long ngân thương thành một sợi dây cực dài, kéo tên lệ quỷ bật cười đầu tiên từ trong kết giới ra ngoài.

Khi con lệ quỷ này xuyên qua kết giới, kèm theo một tiếng cờ-rắc là khói xanh bốc lên, xác thật khiến tất cả lệ quỷ còn lại đều trấn trụ, trên người Diệp Dương Thành lộ ra khí tức khiến bọn chúng sợ hãi, ban đầu Diệp Dương Thành không tức giận, cũng khống chế khí tức của mình hết sức bí mật, lúc này nổi giận, cũng không tự chủ toát ra.

Hơn ba mươi con lệ quỷ câm như hến, còn con lệ quỷ bị Diệp Dương Thành trực tiếp kéo ra từ trong kết giới, sau khi rời khỏi kết giới cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngay sau đó phù phù một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Diệp Dương Thành, nơm nớp lo sợ, run rẩy, làm gì còn dáng vẻ đùa cợt trước đó?

Nhưng, sau khi chú ý tới phản ứng của con lệ quỷ này, Diệp Dương Thành cũng ngây người một lát... Chuyện này tựa hồ do hắn chặt âm linh thảo mới rước lấy, nghiêm khắc mà nói, hắn là người gây chuyện, còn hơn ba mươi con lệ quỷ chỉ là người bị hại.

Vừa nghĩ đến điều này, Diệp Dương Thành không tự chủ được giật mình, trực tiếp vung tay lên, giải trừ sợi dây buộc chặc trên người lệ quỷ, đồng thời cũng triệt tiêu kết giới nhốt các lệ quỷ.

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Diệp Dương Thành hỏi con lệ quỷ đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất:

- Vừa rồi khi ta hỏi các ngươi, tại sao các ngươi lại cười vui vẻ như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.