Hoàng Hôn Huyết Sắc

Chương 2-4: Là người nào, không phải người nào? (4)




Chớp loé lên đằng xa, hé lộ mặt dưới của một đám mây màu tím thẫm gần mặt đất. Trước khi trời sáng sẽ còn mưa nữa. Dane lái xe một cách lơ đãng, tách bạch trí óc mình ra khỏi mọi chuyện. Anh không thể để mình nghĩ về Nadine Vinick, nếu không những dự đoán có thể khiến anh nhìn thấy những điểm tương đồng không tồn tại. Anh không thể nghĩ về Marlie, nếu không sự tập trung của anh sẽ hoàn toàn bị phá hoại. Anh cố không dự đoán bất kì điều gì về hiện trường anh sắp được nhìn thấy, cố không nhớ những gì Marlie đã mô tả về nó. Một lần nữa, anh không muốn tạo định kiến cho mình. Anh phải nhìn mọi chuyện thật rõ ràng.

Vẫn còn sớm đủ để giao thông tương đối thông thoáng. Nóng lòng rẽ ra khỏi đường cao tốc, anh tiến tới quá gần đằng sau một chiếc xe kéo. Một trong những chiếc lốp lắp lại[1] trong hàng chọn đúng thời điểm đó để rời ra, ném một cái máy nghiền đá lớn đập vào phần trước ô tô của anh. Anh vừa chửi thề vừa lùi xe ra một khoảng cách an toàn, nhưng sự sao lãng này cũng có ích, nó giúp kéo đầu óc anh ra khỏi mọi thứ mà anh đang cố không nghĩ tới.

Hơn mười phút một chút anh mới tới được số 3311 Cypress Terrace. Con phố chật cứng với những loại xe thông thường của các nhà chức trách và những người tò mò. Dane ra khỏi ô tô, quan sát những người đứng xem với sự quan tâm chăm chú, tìm kiếm một người có vẻ quen quen. Nếu cùng một kẻ đã giết cả hai phụ nữ, hắn có thể cũng có mặt ở hiện trường vụ Vinick. Không có ai; không một vẻ rụt rè nào lay động trí nhớ của anh.

Cypress Terrace là một khu vực hơi sang trọng hơn khu gia đình Vinick đã sống một chút. Những ngôi nhà không to lớn hơn, nhưng chúng ít hơn mười năm tuổi. Có một nhà để xe nhỏ, liền kề, và là nơi một nhóm những bộ quân phục đang tụ tập, mặc dù một cảnh sát tuần tra đang gác cửa trước, và anh hi vọng là có một người nữa ở cửa sau.

Freddie Brown và người đồng sự của chị, Worley, là hai thám tử trực cuối tuần đó, và họ đã ở đây. Freddie rời khỏi nhóm cảnh sát tuần tra ngay khi chị nhìn thấy anh. "Chào, búp bê," chị nói, khoác tay anh và kéo anh đứng lại. "Không có gì vội đâu. Nói chuyện với tôi một lát."

Nếu đó là bất kì người nào khác ngoài Freddie, Dane có thể sẽ gạt tay anh ta ra. Nhưng đó là Freddie, và đây là hiện trường của chị. Chị sẽ không đẩy anh sang một bên mà không có lý do gì chính đáng. Anh nhìn xuống chị và nhướn một bên lông mày lên dò hỏi.

"Mọi người nói là cậu đã yêu cầu được thông báo nếu có bất kì phụ nữ nào bị giết sát hại bằng dao," chị nói.

Anh khẽ gật đầu, hi vọng chị không bực mình vì anh thọc mũi vào một trong những vụ án của chị.

Chị vỗ vào cánh tay anh, trấn an. "Tôi cho là cậu sẽ không yêu cầu như thế trừ khi có một lý do cực kì chính đáng, vì thế tôi đã giữ hiện trường cho cậu. Chúng ta sẽ coi nó như một món quà sinh nhật." (Bó tay với mấy ông bà cảnh sát này)

"Giữ hiện trường?" anh nhắc lại, choáng váng. "Ý chị là chưa có ai đi vào?"

"Ý tôi là thế đấy. Cảnh sát tuần tra đã tìm thấy thi thể đáng được nhận một huân chương. Cậu ta lùi lại ngay khi thấy bà ta, không chạm vào bất kì cái gì trừ tay nắm cửa, và cách ly khu vực này. Đây có lẽ là hiện trường phạm tội tinh khôi nhất mà cậu từng thấy. Ivan đang trên đường."

"Chúng ta sẽ chờ ông ta," Dane quyết định. "Cảm ơn, Freddie. Làm thế nào cảnh sát tuần tra lại tình cờ tìm được thi thể?"

Chị lật giở cuốn sổ nhỏ. "Tên nạn nhân là Jacqueline Sheets, đã li dị, không con cái. Chồng cũ của bà ta sống ở Minnesota. Bà ta làm thư kí pháp lý cho một trong những hãng luật lớn, rất giỏi trong công việc của mình. Bà có kế hoạch gặp mặt một người bạn để ăn tối, một trong những thư kí pháp lý khác. Khi bà ta không đến, người bạn đã cố gọi điện, nhưng không có ai trả lời. Rõ ràng Sheets thường rất đúng hẹn, và gần đây gặp vài vấn đề về sức khoẻ, vì thế người bạn rất lo lắng. Bà ta đã lái xe qua đây để kiểm tra. Xe của Sheets vẫn ở trong nhà để xe, có đèn sáng, và ti vi vẫn còn bật, nhưng bà ta không gọi được ai ra mở cửa. Bà ta tới nhà hàng xóm và gọi 911. Sĩ quan cảnh sát Charles Marbach và Perry Palmer ở gần đây và đã tới trước khi đội cấp cứu tới. Họ đập cửa và không thấy ai trả lời. Sĩ quan Marbach phá khoá trên cánh cửa trước, nhìn thấy nạn nhân ngay lập tức khi anh ta mở cửa và bước ra ngoài ngay." Chị đóng cuốn sổ. "Tên người bạn là Elizabeth Cline. Bà ta đang ngồi ở trong nhà để xe. Bà ta đã thoáng nhìn thấy thi thể và khá sốc."

Một chiếc xe khác thêm vào hàng xe bị tắc nghẽn. Dane liếc về phía đó và nhận ra Trammell. Freddie cũng làm y hệt, và nhìn lại Dane với cái nhìn hài hước. "Nào, thế còn chuyện cậu kể cho tôi chuyện gì đang diễn ra thì sao?"

"Chúng tôi muốn tìm vài điểm tương đồng với vụ Vinick," anh nói khẽ. "Chúng tôi nghĩ có thể là cùng một thủ phạm."

Mắt chị mở lớn, và cái nhìn kinh hoàng lướt qua khuôn mặt lốm đốm tàn nhang của chị khi dần hiểu ra sự tình. "Ôi, cứt thật," chị hít thở. "Thậm chí còn cùng một ngày trong tuần."

"Đừng nghĩ là tôi còn chưa chú ý." Anh có thể nhìn thấy những dòng tít về Tên đồ tể ngày thứ Bảy (Saturday Slasher). Anh tự hỏi cái tên vần vèo nào sẽ được báo giới đặt cho vụ này nếu thời gian của cái chết được đặt là trước nửa đêm, khiến nó trở thành một vụ án mạng ngày thứ Sáu. Tên hiếp dâm ngày thứ Sáu (Friday Fucker) chăng?

Trammell gia nhập cùng bọn họ, bóng bẩy trong chiếc quần thụng bằng vải lanh màu yến mạch và một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh da trời (anh này ăn mặc có gu dã man >"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.