Hoàng Hôn Cuối Trời

Chương 44: Ân oán trước đây




Editor: Táo đỏ phố núi

Tiếng súng vang lên làm kinh động tới khách thuê phòng ở khách sạn quốc tế Trà Hương và cảnh sát, lúc Tiếu Dịch mang theo đoàn người đi xuống, cửa ra vào của khách sạn đã chật như nêm cối.

Vì để tránh cho làm hỏng thời cơ, Tiếu Dịch thay đổi phương hướng, mang theo một đám người đi ra cửa sau của khách sạn, để lại ba người đi từ cửa trước để lấy xe ra, ở cửa sau vốn có bảo vệ canh giữ, nhưng khi bọn họ đi tới, sớm đã bị hôn mê nằm dưới đất, chắc là bị hai người kia đánh cho ngất xỉu.

Hai người kia cũng chạy trốn ra từ cửa sau, trước khi anh dẫn một đám người đi ra tới cửa sau, dưới ánh đèn đường vàng mờ, thì hai người kia vừa nhảy lên chiếc xe tuần tra hất bụi đi mất. Die enda anl eequ uyd onn .

Đột nhiên ở sau lưng có một ánh đèn nê ông chiếu tới rất chói mắt, kèm theo đó là tiếng động cơ của xe hơi đang chạy tới, trên con đường đặc biệt vắng vẻ, Tiếu Dịch quay đầu lại nhìn, thì ra đó là người của anh phái tới.

Xe rất nhanh đã chạy tới, cả đoàn người lên xe.

Tiếu Dịch ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nhìn thẳng về phía trước, trong bóng đêm tối tăm, chiếc xe tuần tra vừa vặn biến mất ở một khúc quanh, anh nhướn mày, trầm giọng phân phó: “Theo sát chiếc xe kia.”

Không lâu sau, chiếc xe lái vào một con đường nhỏ hoang vắng tĩnh mịch, con đường mòn này vô cùng chật chội, hơn nữa lại không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào đèn chiếu sáng mà đi trên con đường gập ghềnh uốn lượn.

Kỹ thuật lái xe của Ngải hết sức xuất sắc, đi vào đường hẹp quanh co như vậy nhưng không tốn sức một chút nào, chạy rất nhanh, xe không ngừng lắc lư theo con đường gập ghềnh, Lâm Lam ngồi ở ghế phụ có sắc mặt trầm ổn như mặt nước, “Con đường này anh đã xem xét qua chưa? Chắc chắn phía trước là vách núi?”

Ánh mắt của Ngải chuyển động liếc nhìn cô ta một cái, khinh thường nhếch môi lên, “Tôi đã sai lầm khi nào chưa? Kể từ sau khi biết được hành động của cô, địa hình ở xung quanh đây, tôi đã thăm dò hết rồi.” Dieena anl eequuy onn .

Lâm Lam liếc anh một cái, cũng thoáng lộ ra chút vui vẻ, “Không ra vẻ thì anh sẽ chết à!”

“Chết thì cũng không phải, nhưng mà cả người sẽ không được thoải mái.” Ngải khẽ cười một tiếng, khuôn mặt anh tuấn trong sáng như một thiếu niên trẻ tuổi.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Lam liếc nhìn anh một cái, rồi thu hồi lại, tùy ý hướng ra ngoài cửa xe, trong kính chiếu hậu, lại lơ đãng thoáng nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đang dần dần đi về bọn họ.

Những ngón tay đút vào trong túi khẽ cử động, nhướn mày nhìn về phía Ngải, “Đằng sau cũng sắp đuổi kịp rồi, anh còn tính chơi đùa với bọn họ bao lâu nữa?” Dừng lại mấy giây, có chút lười biếng trừng to hai mắt lên: “Tôi mệt rồi, vứt bỏ bọn họ rồi đưa tôi về khách sạn.”

Ánh mắt Ngải ẩn chứa ý cười nhìn cô ta một cái, mím môi, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp trên tay lái, “Ngồi vững vào.”

Dường như tiếng nói vừa mới nói khỏi miệng, đã nhanh chóng nhấn ga, tăng tốc, tất cả các động tác đều rất gọn gàng, dứt khoát, thiếu niên trẻ tuổi, gò má ẩn hiện trong màn đêm, lộ ra mùi vị của người đàn ông chững chạc. Ngay lập tức chiếc xe giống như tên rời khỏi cung, bay hết tốc độ về phía trước.

Nói cho cùng lái xe ở phía sau vẫn kém hơn một chút, còn không đợi anh ta phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt chiếc xe tuần tra ở phía trước đã biến mất ở khúc quanh của đường, trong tầm mắt, chỉ còn một đám khói màu trắng của đuôi xe thả ra, trong bóng đêm nó chụm lại thành từng đám, giống như làn sương mù, không khỏi làm cho người ta liên tưởng tới những làn khói kia là âm hồn của thiếu nữ, bay lơ lửng giữa những thân cây, không hiểu sao đẹp một cách kỳ lạ. Taoo do leê quíy dđono.

Cũng may, con đường mòn này chỉ có một con đường duy nhất, không phân nhánh ra, cho dù có đi lạc, cũng có thể quay trở lại được.

Lấy lại tinh thần, người đàn ông cũng tăng tốc xe nhanh hơn.

Nhưng mà, sau khi xoay tròn mấy vòng, chiếc xe tuần tra ở trước mắt đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

Tiếu Dịch nhìn chằm chằm về phía trước trong đêm tối đen như mực, trong mắt dường như mơ hồ có một đốm lửa, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn mấy giây, giơ tay lên đập mấy cái, giọng nói có chút tức giận vang lên ở trong xe, “Mẹ kiếp!” Không nghĩ tới đối thủ lại có kỹ thuật lái xe tốt như vậy.

Nhưng mà, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nếu ở đây đã không có đường khác, bọn họ cũng không thể trốn đi chỗ nào được, cùng lắm là bỏ xe lại trốn vào trong rừng cây, rừng cây này cũng không quá lớn, hơn nữa vừa mới đầu mùa xuân, cây vẫn còn đang trụi lủi, không phải là chỗ ẩn náu tốt. Bọn họ có mười mấy hai mươi người, trong khi bọn chúng chỉ có hai người, anh không tin là bọn họ có thể bay mất!

Đưa tay vòng ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.