Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Quyển 2 - Chương 7




"Sao tự nhiên lại uống nhiều rượu như vậy làm gì?" giọng nói của anh đầy trách cứ, nhưng vẫn rất dịu dàng.

Tô Y Thu cười cười, tựa đầu vào ngực anh nở nụ cười ngọt ngào, "Em biết, anh Bằng rất quan tâm em"

Chiếc túi xách của cô rơi xuống đất, Doãn Băng Dao xoa trán ngồi xổm xuống nhặt chiếc túi của Y Thu lên.

Ngự Giao đưa mắt nhìn cô một cái, liền ôm Tô Y Thu đi ra bên ngoài.

Đồng Bội đứng lên đỡ lấy Băng Dao, trong ba người, tửu lượng của cô là tốt nhất.

Hai người đi theo Ngự Giao ra ngoài, xe của anh đỗ ở bên ngoài, không ngờ tối nay bên cạnh anh không có người đi cùng.

Anh đặt Tô Y Thu vào ghế phụ trước, sau đó xoay người nhìn dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo của Đồng Bội và Doãn Băng Dao đang đi ra ngoài, anh nói với Đồng Bội: "Cô dìu cô ta ra ghế sau đi"

"Cô ấy? Không phải anh muốn đưa Y Thu về sao? vậy tôi để tôi đưa Băng Dao về được rồi" cô không muốn giao Băng Dao cho anh ta.

"Bây giờ Doãn Băng Dao đang ở trong nhà tôi"

"À, chuyện này, vậy cũng được"

Đồng Bội dìu Doãn Băng Dao ngồi vào trong xe, sao đó nói với Ngự Giao: "Vậy làm phiền anh, đi đường chú ý an toàn"

Tối hôm nay sau khi Ngự Giao xuất hiện, Doãn Băng Dao chưa hề lên tiếng. Cô nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, ngồi vào trong xe.

Ngự Giao ngồi vào ghế lái, lập tức lái xe đi.

Đồng Bội đứng ở phía sau nhìn xe rời đi, lắc đầu bất đắc dĩ, không biết rồi tương lai của ba người sẽ như thế nào?

"Anh Bằng, sao anh biết mà tới đón em vậy" Tô Y Thu ngã người về phía Ngự Giao, hai tay giơ ra muốn ôm lấy anh.

Ngự Giao dùng một tay đỡ Tô Y Thu, "Anh đang lái xe"

"Ưm... anh Bằng, sau này anh có lấy em không?" Tô Y Thu nhất quyết không buông, nếu là trước đây cô hoàn toàn không dám hỏi, nhưng bây giờ nhờ rượu cô thêm can đảm hỏi.

Doãn Băng Dao nhìn thấy một chút kinh ngạc trong đôi mắt Ngự Giao nhưng sau đó cũng không có thêm biểu cảm nào.

Anh nắm chặt tay Tô Y Thu, "Ngoan, đừng nghịch ngợm"

"Được, em nghe lời anh Bằng" Tô Y Thu nhếch môi cười cười.

Doãn Băng Dao nhìn ra cửa sổ xe, những làn gió đêm mát rượi ngoài cửa sổ phả vào mặt một lát, cảm giác say rượu đã tỉnh phân nữa.

Ánh mắt cô nhìn chăm chú cảnh vật bên ngoài chạy lướt qua, những cột đèn nê ông lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt cô. Phía trước thỉnh thoảng truyền tới những tiếng nói chuyện của Ngự Giao và Tô Y Thu.

Cô giống như trong suốt.

Điều này cũng là bình thường, bọn họ mới thực sự là một đôi, mới là một đôi tình nhân danh chính ngôn thuận.

Chỉ là cảm giác đau đớn này, khiến cô vô cùng khó thở. Thậm chí cô không biết trái tim mình đang đau vì điều gì.

Xe đi rất nhanh, chẳng mấy chốc ngôi biệt thự của gia đình Tô Y Thu đã ở bên ngoài, Ngự Giao dừng xe, "Anh gọi điện kêu người ra ngoài đón em"

Tô Y Thu vội vàng nhào tới, giật lấy điện thoại trên tay Ngự Giao, nũng nịu nói: "Không, em không muốn về nhà, em muốn đi chơi với anh"

"Ngoan, nghe lời, đã muộn lắm rồi, không về sẽ khiến bố mẹ em lo lắng" mặc Tô Y Thu bướng bỉnh, anh vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ nói.

Nếu Doãn Băng Dao không chứng kiến tận mắt, cô tuyệt đối không tin những lời nói dịu dàng chiều chuộng đó, lại được phát ra từ một người lạnh lùng vô tình như Ngự Giao.

Tô Y Thu dán sát người anh, bá cổ anh nói, "Anh Bằng, Y Thu rất yêu anh, sau này anh không được vứt bỏ Y Thu?" đôi mắt long lanh nước điềm đạm đáng yêu nhìn Ngự Giao.

Anh gật đầu, "Ừm, không vứt bỏ, em mau vào nhà nghỉ ngơi đi"

Tô Y Thu lắc đầu, ghé sát vào mặt Ngự Giao, hôn môi anh.

Doãn Băng Dao vội vàng quay đầu, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh thân mật này.

Dường như có thứ gì đó đang cắn xé trong lòng cô, vô cùng đau.

Ngự Giao cũng không đẩy Tô Y Thu ra, hai người ôm nhau cùng nụ hôn nóng bỏng.

Bàn tay to lớn của anh ôm lấy cơ thể mềm mại không xương của Y Thu, mặc dù đây không phải lần đầu tiên hôn môi với cô, nhưng chắc chắn là lần đầu tiên Tô Y Thu nhiệt tình như vậy

Doãn Băng Dao quay đầu không nhìn, những vẫn có thể nghe thấy những âm thanh triền miên của bọn họ.

Sau khi say rượu Tô Y Thu trở nên quyến rũ động lòng người, hơn nữa nhiệt tình như lửa, hoàn toàn không giống sự nhã nhặn bình thường, cô áp sát người lên người Ngự Giao, bầu ngực của cô không ngừng cọ sát vào ngực anh.

Vốn dĩ Ngự Giao không muốn tiếp tục như vậy, nhưng vừa nghĩ tới người ngồi phía sau là Doãn Băng Dao, trái lại anh liền biến thành chủ động, ôm eo Tô Y Thu, nhẹ nhàng luồn vào trong áo cô.

Tô Y Thu khẽ rên lên một tiếng.

Doãn Băng Dao hít sâu một hơi, "Tôi ra ngoài trước chờ hai người, không quấy rầy nữa". Cô vừa định mở cửa xe đi ra ngoài, liền phát hiện cửa xe đã bị khóa.

Lúc này, người giúp việc nhà họ Tô tới gõ cửa xe.

Tô Y Thu cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên. Ngự Giao buông cô ra, vuốt ve mái tóc dài và hôn lên trán cô một cái, "Được rồi, em mau vào nhà đi"

"Vâng" cô gật đầu bằng ánh mắt say mê, vừa rồi anh Bằng hôn cô nhiệt tình như vậy, cô có thể cảm nhận được tình yêu trong đó, cho nên, trong lòng cô yên tâm hơn rất nhiều.

Ngước mắt nhìn Doãn Băng Dao ngồi phía sau, Tô Y Thu cười cười, "hì hì, Doãn Băng Dao thật ngại quá, tớ vào nhà trước nha"

"Ừm, cậu vào đi"

Tô Y Thu xuống xe, người giúp việc liền vội vàng bước tới dìu cô, "Cô chủ"

"Sao cô biết tôi đã về?" giọng cô có vẻ không vui.

"Mấy tiếng trước cậu Thẩm đã gọi điện về nhà, vừa nãy bà chủ đứng trên lầu nhìn thấy xe của cậu Thẩm, nên kêu tôi xuống đón cô chủ"

Ngự Giao đóng cửa xe, nở nụ cười thản nhiên nói với Tô Y Thu đứng bên ngoài, "Anh đi nha"

"Vâng, tạm biệt anh Bằng"

Tô Y Thu đưa mắt nhìn theo xe của Ngự Giao, cho đến khi chiếc xe biến mất, cô mới lấy lại tinh thần, xoay người đi vào nhà.

Người giúp việc vừa dìu cô kinh ngạc đi theo phía sau, vừa rồi cô chủ còn yếu ớt dựa vào người mình, sau bây giờ .....

"Cô chủ, không phải cô uống say sao?"

"Tỉnh rồi"

Trên đường trở về, Ngự Giao nhìn Doãn Băng Dao qua kính chiếu hậu, nói: "Ngồi lên ghế trước"

"Sao?" Doãn Băng Dao không hiểu.

"Tôi bảo cô ngồi lên ghế trước" nụ cười trên môi anh đã sớm biến mất.

Khi ở trước mặt Đồng Bội và Tô Y Thu, anh ta luôn đối xử với cô rất khách khí, nhưng khi không có bọn họ, bộ mặt độc ác của anh ta sẽ lập tức lộ ra.

Doãn Băng Dao bước lên ghế trước, vừa mới ngồi xuống ghế, bỗng nhiên Ngự Giao giơ một tay ra, ôm lấy đầu cô, hôn môi.

"Ưm...." Doãn Băng Dao giãy giụa, "Buông.... buông tôi ra, anh vẫn đang lái xe"

Chiếc xe chạy ngoằn ngèo trên đường, Doãn Băng Dao sợ tới mức mặt tái nhợt, "Ngự Giao, anh điên rồi"

"Ngoan đi, nếu không lát nữa không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu"

Anh ta thực sự điên rồi!

Bất đắc dĩ, Doãn Băng Dao đành phải ngoan ngoãn ngồi im không dám phản kháng, mặc anh ta ôm hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.