Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Quyển 2 - Chương 4




Phương Chính Đông ôm vai Đồng Bội, "Chuyện gì? Ngồi xuống rồi hãy nói."

Đồng Bội đập vào tay anh, chán ghét nói: "Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra."

Phương Chính Đông rụt tay lại, nhún vai bất đắc dĩ.

"Chỗ này ầm ĩ như vậy, chúng ta đổi chỗ khác yên tĩnh hơn."

"Được, bên trong có phòng cho thuê." Anh chỉ chỉ phía sau.

Đồng Bội trừng mắt nhìn "Đi theo tôi ra ngoài, quán cà phê yên tĩnh hơn."

Hai người vào một quán cà phê, được Đồng Bội đặt phòng riêng trước đó.

Phương Chính Đông đi vào, căn phòng được trang trí rất lãng mạn, khóe miệng anh khẽ cong lên, "Chẳng phải cũng là thuê phòng đó sao."

Vừa dứt lời, liền bị ánh mắt coi thường của Đồng Bội quét qua.

Gọi hai ly cà phê, Đồng Bội đợi người phục vụ đi ra.

Thấy Phương Chính Đông bày ra dáng vẻ phóng túng ngạo ngược, cô nhịn không được quát lớn: "Anh đứng đắn một chút không được sao? Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh." Cùng lúc đó ở dưới bàn cô đá một cái thật mạnh vào chân anh.

"Oái…" Phương Chính Đông đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng xoa chân

"Được rồi, nói chuyện nghiêm túc đi, chắc anh biết lý do Băng Dao và Ngự Giao ở cùng nhau đúng không?" Cô đi thẳng vào vấn đề.

Phương Chính Đông biến sắc, vội vàng bưng ly cà phê cúi đầu uống... hình như đang muốn che giấu điều gì đó.

"Anh từng nói với tôi rằng... những chuyện của Ngự Giao anh đều biết."

"Tôi đâu biết gì đâu." Phương Chính Đông giật mình ngó lơ xung quanh.

"Anh không nói, đúng không? Tôi đi đây, từ nay về sau chúng ta không còn cơ hội chơi đùa với nhau rồi." Đồng Bội cầm túi xách, chuẩn bị đứng lên.

"Đợi đã" Phương Chính Đông giữ chặt tay cô, cô quay đầu trừng mắt uy hiếp, anh gật đầu, "Ok, ok tôi nhận thua."

Đồng Bội ngồi trở lại ghế, chờ Phương Chính Đông lên tiếng, thế nhưng anh ta xoay vặn cả nửa ngày, chỉ nói được một câu: "Thật ra lý do hai người đó ở bên nhau rất đơn giản, chính là lưỡng tình tương duyệt. Do lúc đầu Doãn Băng Dao không biết Ngự Giao là chồng chưa cưới của Tô Y Thu. Thực ra, lý do không có gì đặc biệt."

Phương Chính Đông cố ý nhấn mạnh cụm từ "lý do không có gì đặc biệt", ngược lại càng khiến Đồng Bội thêm nghi ngờ.

Cô nhanh trí đứng lên bước đến, ngồi xuống bên cạnh Phương Chính Đông, nhẹ nhàng ghé sát cơ thể anh, đột nhiên giọng nói trở nên dịu dàng khiến anh rùng mình một cái.

"Chính Đông, anh nói cho em biết đi, từ nay về sau hai chúng ta đều là người một nhà, tối hôm nay..."

Không biết trong đầu Phương Chính Đông đang tưởng tượng điều gì, chỉ thấy trên khuôn mặt anh từ từ nở nụ cười tươi như hoa.

Người anh em à, tôi rất xin lỗi cậu.

Anh quay đầu về phía Đồng Bội, nghĩa khí nói: "Được, anh sẽ nói tất cả cho em biết! Nhưng em phải tuyệt đối giữ bí mật."

"Ok! Không thành vấn đề"

"Chắc em biết Thẩm Gia Hạo đúng không?"

"Ừm, em có nghe Y Thu nói, mới biết được thì ra Thẩm Gia Hạo là em trai Ngự Giao."

"Trước đây Thẩm Gia Hạo theo đuổi Doãn Băng Dao, nhưng bị cô ấy lạnh lùng từ chối, nghe bạn học Thẩm Gia Hạo nói, người con gái đầu tiên cậu ta thích chính là Doãn Băng Dao, hơn nữa còn thích từ rất lâu rồi, sau khi bị từ chối do quá đau lòng nên đã xảy ra tai nạn xe."

"Ừ, việc xảy ra tai nạn em cũng biết. Nhưng việc cậu ta xảy ra tai nạn có liên quan gì tới Băng Dao, tai nạn giao thông chẳng qua cũng chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi."

"Nhưng rất nhiều bạn học của Thẩm Gia Hạo nói rằng, tối hôm đó do cậu ta quá đau lòng, nghĩ không thông nên đã nảy ra ý định tự sát."

"Thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến chuyện Ngự Giao và Doãn Băng Dao ở cùng nhau."

"Đương nhiên là có! Giao muốn...." Câu nói tiếp theo anh không thể nói ra.

"Muốn gì?" Cô tiếp tục truy hỏi, suy nghĩ một lát liền hoảng sợ nói: "Trả thù? Ngự Giao muốn trả thù Doãn Băng Dao đúng không?"

Phương Chính Đông gật đầu, nhấp một ngụm cà phê.

"Anh ta thật quá đáng! Chuyện này sao có thể trút hết lên đầu Băng Dao? Tại sao không trách Thẩm Gia Hạo không biết suy nghĩ, chỉ vì bị một cô gái từ chối đã nghĩ không thông." Đồng Bội tức giận đập bàn.

"Chuyện này cũng không thể trách Giao, cậu ấy rất thương yêu em trai, em biết không? Trước đây lúc mẹ cậu ấy mang thai Gia Hạo do quá bận rộn công việc, thiếu chút nữa thì sinh non, Thẩm Gia Hạo có thể sinh ra một cách bình an đã là một kỳ tích. Thẩm Gia Hạo cũng rất quý anh trai mình, mặc dù hai anh em bọn họ ít khi ở cùng nhau, nhưng tình cảm rất tốt. Hơn nữa bình thường ở nhà Thẩm Gia Hạo đều được cả nhà cưng chiều như bảo bối, không ngờ lại bị Doãn Băng Dao lạnh lùng từ chối, cậu ta nhất thời không chịu nổi đả kích như vậy cũng là bình thường."

Cho dù nói thế nào, Ngự Giao vẫn là bạn tốt của anh, chỉ cần là chuyện Ngự Giao muốn làm, với tư cách là bạn thân, anh sẽ ủng hộ vô điều kiện.

"Đầu óc anh cũng không bình thường." Đồng Bội mắng ngược lại Phương Chính Đông.

"Anh..." Phương Chính Đông im lặng một lát nói, "Em nói có lý một chút được không? Người bị hại là Ngự Giao! Hơn nữa sau khi Thẩm Gia Hạo qua đời, trong nhà họ Thẩm đã xảy ra rất nhiều chuyện."

"Anh cũng giống như anh ta. Tôi không muốn nói chuyện với người không biết phân biệt phải trái như anh. Không được, tôi phải đi tìm Ngự Giao, nói anh ta không được bắt nạt Băng Dao. Tôi cũng phải nói với Băng Dao, bảo cô ấy phải rời khỏi người đàn ông đáng sợ này." Cô không muốn cuối cùng Doãn Băng Dao sẽ là người bị tổn thương.

Phương Chính Đông giơ tay kéo cô trở lại: "Em đừng đi"

"Buông tôi ra." Cô quát lớn.

"Chẳng lẽ em không hiểu con người của Ngự Giao sao? Ngay cả bố mẹ cậu ấy cũng phải nể cậu ấy vài phần, tốt nhất em đừng có chọc vào cậu ấy."

Đồng Bội ngẩn người một lúc

Quả thực, Ngự Giao là một người lòng dạ nham hiểm độc ác có tiếng.

Nhưng cô không muốn Băng Dao bị tổn thương.

"Anh buông tôi ra."

"Anh không cho em đi! Là vì muốn tốt cho em thôi." Nếu cô gái ngang bướng này chọc giận Ngự Giao, đến lúc đó ngay cả người anh em tốt của anh ta là anh, cũng không có cách bảo vệ cô.

"Tôi muốn về nhà cũng không được sao, buông tôi ra." Vẻ mặt Đồng Bội tràn đầy tức giận.

"Em về nhà?"

"Đúng"

"Anh đưa em về"

"Không cần." Đồng Bội hất tay anh ta, chạy ra ngoài.

"Không phải em nói tối hôm nay chúng ta...."

"Anh tự đi tìm mấy người đẹp kia đi, tôi không có thời gian chơi với anh." Đồng Bội quay đầu, bỏ lại mấy câu đó, kéo cửa đi thẳng ra ngoài.

Phương Chính Đông tức giận, con nhóc đáng chết này, sẽ có một ngày anh sẽ khiến em phải ngoan ngoãn nghe lời.

***

Nhà họ Thẩm

Ngự Giao đi về phía chiếc xe đang đậu trước cửa, đột nhiên hắt hơi một cái. Cảm giác hình như có người đang nói xấu sau lưng mình.

Doãn Băng Dao đi theo phía sau giúp anh cầm cặp tài liệu, không biết nửa đêm nửa hôm anh ta vội vàng ra ngoài làm gì.

Ngự Giao dừng lại trước một chiếc xe hơi đắt tiền, nhận chiếc cặp tài liệu từ tay Doãn Băng Dao.

"Đi đường cận thận." Cô thản nhiên nói một câu.

Anh nhếch miệng, trong đêm tối đôi mắt vẫn sáng ngời, vươn tay đặt lên gáy cô, sau đó cúi đầu xuống khẽ hôn lên môi cô, "Mấy ngày nay cô đã biết nghe lời hơn, tôi rất hài lòng."

Đột nhiên một chiếc xe hơi dừng lại ở đầu đường.

Tô Y Thu đang chuẩn bị mở cửa xuống xe, lập tức nhìn thấy cảnh tượng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.