Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Quyển 2 - Chương 2




Doãn Băng Dao cắn một cái lên tay anh, dùng sức rất lớn, hàm răng gần như cắm ngập vào sâu trong da thịt của anh.

Ngự Giao nhíu chặt mày, vung tay lên khiến cô ngã nhào xuống mặt đất.

"Chị" Doãn Lăng Diệc lao đến muốn nâng cô dậy, bị Ngự Giao giơ tay kéo lại, nhìn cậu đầy căm phẫn.

Doãn Lăng Diệc giẫy giụa, la hét: "Anh buông tôi ra, anh là đồ khốn kiếp."

"Đừng có thách thức khả năng kiềm chế của tôi, lập tức cút khỏi đây cho tôi." Giọng nói lạnh như băng vang lên.

"Tôi không đi! Anh buông chị tôi ra, tôi không muốn chị kết hôn với người chết, người chết không xứng với chị tôi..."

Bốp....

Một cái tát rơi xuống má Doãn Lăng Diệc, khiến cậu lảo đảo mấy cái ngã nhào xuống đất.

Doãn Băng Dao vội vàng đứng dậy, "Lăng Diệc…"

"Chị... hu hu...." Doãn Lăng Diệc khóc vô cùng thương tâm.

Doãn Băng Dao vội vàng xoa đầu em trai, ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Ngự Giao.

Vì em trai, cô có thể liều mạng với người đàn ông này.

Ngự Giao từ trên cao nhìn xuống cảnh an ủi của hai chị em cô, khuôn mặt tuấn mỹ vì sự tức giận trở nên nhăn nhó.

"Doãn Băng Dao, nếu cô là người thông minh, hẳn là cô biết nên làm như thế nào."

Sự phẫn nộ trong mắt cô dần dần dịu lại, ngược lại bắt đầu vỗ về em trai: "Lăng Diệc ngoan, nghe lời chị, em về phòng trước đi, chị sẽ xử lý chuyện này, yên tâm."

"Không, em muốn ở bên cạnh chị, anh ta rất đáng sợ, em muốn bảo vệ chị."

"Ngoan, nếu em không đi, chị sẽ giận đó."

Ngự Giao không có thời gian nghe hai chị em cô dài dòng, quay ra ngoài quát: "Người đâu, vào đây lôi tên ngốc này ra ngoài."

Bảo vệ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng Ngự Giao, vội vàng chạy vào.

Hai người bảo vệ bước vào có dáng vẻ khôi ngô khác hẳn những người bảo vệ bình thường, họ kéo hai tay Doãn Lăng Diệc lôi ra ngoài.

Doãn Băng Dao muốn chạy lên kéo em trai lại, cánh tay vừa giơ lên liền trở nên cứng ngắc, cô hiểu câu nói vừa rồi của anh ta có ý gì.

Vì vậy, đành rút tay về, trơ mắt nhìn em trai bị hai người bảo vệ kéo ra ngoài.

Cuối cùng căn phòng cũng trở lại sự yên lặng chết chóc.

Ngự Giao giơ tay ra, Doãn Băng Dao ngẩng đầu nhìn, đặt tay vào lòng bàn tay anh ta.

Bàn tay to lớn của Ngự Giao nắm lại, kéo cô từ dưới mặt đất lên, "Lau nước mắt đi, hôm nay là ngày vui của em trai tôi, tôi không muốn trong ngày hôn lễ của nó có việc không vui."

"Tại sao anh làm vậy với Lăng Diệc?"

"Vậy còn phải xem biểu hiện của cô."

Doãn Băng Dao hiểu ra, gật đầu: "Tôi biết rồi."

"Hôm nay cô hãy ở lại đây, tối nay là đêm động phòng hoa trúc của cô và em trai tôi, đừng có bày ra vẻ mặt khóc lóc đau thương này, tôi muốn cô cười."

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo của người đàn ông trước mặt, cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười.

Ngự Giao hài lòng khóe môi hơi cong lên, nhấc chân bước đi.

Doãn Băng Dao nghe tiếng bước chân của anh ta từ từ xa dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Động phòng hoa chúc với người chết. Trên khuôn mặt cô nở nụ cười tự giễu.

Cả buổi, Doãn Băng Dao đều ôm bức ảnh của Thẩm Gia Hạo ngồi im một chỗ.

Mãi cho đến giữa trưa, mới có người giúp việc lục tục đem rất nhiều món ăn đặt trên chiếc bàn gỗ thật dài.

Khi Doãn Băng Dao ngồi xuống bàn ăn, Ngự Giao cũng vừa hay đi vào.

Trên bàn ăn chỉ có hai người bọn họ, Doãn Băng Dao ngồi ở một phía, phía bên kia bàn ăn bên trên là Ngự Giao, bên dưới là bức ảnh của Thẩm Gia Hạo, hơn nữa còn chuẩn bị một phần thức ăn cho cậu ta.

Ngự Giao cầm ly rượu lên, nâng ly về phía bức ảnh Thẩm Gia Hạo, nói: "Gia Hạo, anh đã thực hiện nguyện vọng của em rồi, bây giờ em đã cưới được cô ta, em có vui không?"

Doãn Băng Dao ngồi im nghe Ngự Giao nói chuyện với bức ảnh, trên mặt còn nở nụ cười thản nhiên khiến người ta cảm thấy rét run.

Anh ta bị điên rồi! Anh ta bị điên rồi! http://diendanlequyon.com

Trong suốt bữa cơm, Doãn Băng Dao thấy anh ta không ngừng nói chuyện với bức ảnh.

Khi anh ta nhìn bước ảnh, trong mắt đều là sự dịu dàng yêu thương. Anh ta như vậy cũng chỉ là quá yêu thương em trai, yêu thương đến độ điên cuồng.

"Gia Hạo, trước đây em luôn thích uống rượu với anh, nhưng vì anh lúc nào cũng bận rộn công việc không có thời gian uống cùng em, hôm nay là ngày vui của em, anh sẽ uống cùng em tới say được không."

Doãn Băng Dao hiểu tâm trạng đau đớn mất mát của anh ta, nhưng không thể nào hiểu được những hành động điên rồ của anh ta.

Cô nuốt không trôi, chỉ ăn uống qua rồi uống với Ngự Giao vài ly.

Sau khi ăn xong, Ngự Giao rời đi, cô lại ôm bức ảnh của Thẩm Gia Hạo ngồi im tại chỗ cả một buổi chiều, trong lòng luôn nghĩ bây giờ Lăng Diệc thế nào rồi.

Cô biết, tuyệt đối không thể chọc giận Ngự Giao, nếu không tính mạng em trai sẽ nguy hiểm.

Anh ta có thể điều hành được một tập đoàn kinh tế lớn mạnh, là nhân vật cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều kiêng nể, nếu anh ta muốn giết một người chỉ đơn giản như giết một con kiến. Cho nên cô tin anh ta hoàn toàn có thể giết chết hai chị em cô.

"Thẩm Gia Hạo, nếu trên trời cậu có linh thiêng, hãy làm cho anh trai cậu dừng tay lại đi." Doãn Băng Dao nhìn bức ảnh nói.

Trong căn phòng dưới tầng hầm này, không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, Doãn Băng Dao ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức cổ, đã bảy giờ tối, bên ngoài chắc trời đã tối sầm.

Bất giác thời gian đã trôi qua.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân đi lại bên ngoài. Là bữa tối, tất cả những gì của bữa trưa lại trình diễn lại lần nữa...

Ăn cơm xong, Ngự Giao dẫn cô tới một căn phòng khác.

Căn phòng này rất đẹp rất hoa lệ, tất cả đều có màu đỏ thẫm, trong phòng ngủ có một chiếc giường mặc dù nhìn qua rất mềm mại thoải mái, nhưng lại khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Ngự Giao đóng cửa lại, bảo Doãn Băng Dao đặt bức hình của Thẩm Gia Hạo xuống.

"Được rồi, đến giờ động phòng hoa chúc rồi."

"Sao... động phòng thế nào?" Cô thật sự không biết động phòng cùng người chết ra sao, chẳng lẽ anh ra sẽ biến thái tới độ đem nhấc thi thể của Thẩm Gia Hạo lên hay sao?

"Làm thế nào chút nữa động phòng cô sẽ biết." Anh nói một câu khiến cô hoàn toàn nghe không hiểu.

"Vậy... anh còn đứng ở đây làm gì?"

"Em trai tôi không có ở đây, hôm nay người làm anh như tôi, đương nhiên sẽ làm thay nó." Dưới ánh đèn thủy tinh khóe mắt của anh như phát sáng.

Doãn Băng Dao cả kinh.

Chỉ thấy anh ta đi tới bên hốc tủ, nhìn bức ảnh Thẩm Gia Hạo nói: "Gia Hạo, anh sẽ thay em "chăm sóc" thật tốt người phụ nữ này" Nghiến răng nhiến lợi nói ra hai từ chăm sóc này.

Nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo của anh ta, Doãn Băng Dao cảm giác dường như thần chết đang bước từng bước về phía mình. Cô giật lùi về phía sau, lắc đầu: "Không. Ngự Giao, anh không thể làm như vậy"

Ngự Giao từ từ xoay người, trên khuôn mặt góc cạnh khẽ nở nụ cười bi thương.

Doãn Băng Dao cảm nhận được sự nguy hiểm, xoay người kéo cửa ra chuẩn bị bỏ chạy.

Ngự Giao nước nhanh về phía trước, giơ tay kéo cô trở lại, một chân đá sập cánh cửa lại. Anh giam cô giữa cơ thể mình với cánh cửa: "Cô định bỏ trốn sao?"

"Ngự Giao, nếu tôi đã gả cho em trai anh, tại sao anh vẫn còn đụng vào người tôi." Mỗi lần anh ta đụng vào người cô, là mỗi lần cơ thể cô có những vết thương đau đớn.

"Gia Hạo đã không còn trên thế giới này, nó đã không thể nào thực hiện quyền lợi của người chồng được nữa, như vậy chỉ có thể để người anh như tôi thay thế, tôi và nó, vốn dĩ là một."

Giọng nói ma mị của anh nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, khiến cơ thể Doãn Băng Dao run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.