Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Quyển 1 - Chương 26




Đúng là Cố Diên Chi nghi ngờ tập đoàn có nội gián.

Nhưng khi chứng kiến biện pháp ứng phó của Boss nhà mình, anh ta vẫn giật mình kinh ngạc.

Ánh nắng mùa đông vừa trong lành vừa ấm áp chiếu vào phòng, Lệ Trí Thành mặc bộ đồ thể thao màu sáng, đứng trước bàn làm việc của Cố Diên Chi. Gương mặt anh hết sức trầm tĩnh. Tài liệu và đồ vật trên bàn bị dọn sang giá sách bên cạnh, thay thế vào đó là mười mấy đầu camera mini hình cái cúc màu đen bóng loáng. Trên tay Lệ Trí Thành là một thiết bị hình thù kỳ lạ. Anh hơi chau mày, chăm chú điều chỉnh máy móc.

Cố Diên Chi cầm một camera giơ lên trước mắt ngắm nghía: “Đừng nói với tôi, chú định dùng mấy thứ này để theo dõi tổ công tác đấy nhé?”

Lệ Trí Thành vẫn tiếp tục điều chỉnh thiết bị.

“Anh nói đã xếp đối tượng tình nghi vào tổ công tác.” Anh cất giọng hết sức bình thản.

Câu trả lời này coi như thừa nhận.

Cố Diên Chi từ trước đến nay là người to gan hơn trời. Cũng phải thôi, bọn họ phải nhanh chóng tìm ra gián điệp nên không thể câu nệ tiểu tiết. Đoán Lệ Trí Thành không hiểu về quy định pháp luật có liên quan, anh ta thẳng thắn phát biểu: “Được. Nhưng tôi sẽ cử người đi giải quyết vụ này. Dù sao... cũng không phải hành vi hợp pháp, tôi và chú đừng nhúng tay vào.”

Lệ Trí Thành dừng động tác, nhướng mắt nhìn Cố Diên Chi: “Anh cho rằng tôi là một kẻ mù pháp luật?”

Cố Diên Chi ngẫm nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Không chắc.” Nói xong anh ta phì cười.

Lệ Trí Thành ném tờ giấy xuống trước mặt anh ta.

Cố Diên Chi cúi đầu xem xét, thì ra là một bản vẽ mặt phẳng. Trên bản vẽ là tòa văn phòng độc lập và khu ký túc của nhân viên. Lệ Trí Thành đã đánh dấu nơi lắp đặt camera theo dõi, gồm phòng hội nghị, phòng làm việc, góc cầu thang hẻo lánh, lối ra vào... Những vị trí này không xâm phạm đời sống riêng tư của nhân viên. Tuy nhiên, do bố trí dày đặc, chỉ cần rời khỏi phòng ký túc, các thành viên thuộc tổ công tác sẽ ở trong tình trạng bị giám sát toàn diện.

“Chú không mù pháp luật, không mù một chút nào.” Cố Diên Chi đổi giọng khen ngợi Lệ Trí Thành, đồng thời chỉ vào thiết bị trên tay anh: “Đây là cái gì vậy?”

Lệ Trí Thành đặt thiết bị xuống bàn, bỏ hai tay vào túi quần: “Máy dò tín hiệu.” Thấy Cố Diên Chi vẫn không hiểu, anh giải thích: “Nó quét trong vòng nửa bán kính, nếu có người sử dụng các thiết bị phát tín hiệu như điện thoại di động hay vô tuyến điện, nó sẽ dò ra và tự động cắt đứt tín hiệu sau 0,08 giây.”

Lần này Cố Diên Chi đã hiểu rõ vấn đề. Bởi vì anh ta ra lệnh, thành viên thuộc tổ công tác phải nộp hết máy di động, chỉ được sử đụng điện thoại cố định. Nếu nội gián lén lút ra ngoài gọi điện trong thời gian này, bọn họ có thể bắt quả tang ngay tại trận.

Biện pháp công nghệ cao này không gì đáng phàn nàn, chỉ có điều...

Cố Diên Chi trầm mặc trong giây lát, gật đầu đồng tình: “Rất tốt. Kể từ khi chú đến đây, công tác bảo mật của công ty chúng ta đã nâng cấp đến trình độ cuộc chiến gián điệp rồi.”

Câu nói này ít nhiều mang tính hài hước, tuy nhiên Lệ Trí Thành không hề có phản ứng. Anh vẫn cắm cúi sắp xếp lại đống “bảo bối” của mình.

Cố Diên Chi để mặc anh muốn làm gì thì làm, anh ta còn một cuộc họp. Vừa định đi khỏi văn phòng, anh ta chợt nghe thấy Lệ Trí Thành lẩm bẩm câu gì đó.

Ban đầu anh ta không nghe rõ, khi đi ra ngoài, anh ta mới có phản ứng, vừa rồi Lệ Trí Thành nói: “Binh bất yếm trá”[1].

[1] Binh bất yếm trá: kẻ dùng binh cần sử dụng mọi thủ đoạn để đạt mục đích.

***

Lâm Thiển cũng đang âm thầm quan sát xem trong tổ công tác có nội gián hay không?

Đây là cuộc họp đầu tiên của tổ công tác. Mười người ngồi trong phòng hội nghị, đợi tổ trưởng hữu danh vô thực Cố Diên Chi xuất hiện.

Ngoài Lâm Thiển, tất cả đều là người “lõi đời” ở chốn công sở. Mọi người thân mật trò chuyện vui vẻ, Lâm Thiển cũng tự giới thiệu về bản thân. Chỉ có điều, cô thấy ai cũng bình thường, từ nữ chủ quản của bộ phận hành chính ngoài ba mươi tuổi, nhân viên kỹ thuật trẻ tuổi của phòng kỹ thuật đến tay giám đốc tuổi trung niên của bộ phận quản lý sản xuất...

Cố Diên Chi và thư ký nhanh chóng đi vào, anh ta vẫn giữ dáng vẻ ngạo mạn của một vị Boss như thường lệ. Anh ta không dông dài, phát biểu vắn tắt và nhấn mạnh tình hình nghiêm trọng trước mắt. Anh ta cũng cho biết sẽ đích thân theo sát quá trình xử lý khủng hoảng. Sau đó, Cố Diên Chi động viên mọi người, nhấn mạnh chỉ cần thành công vượt qua khó khăn, mọi người sẽ là “công thần” của công ty.

Nghe xong, mọi thành viên thuộc tổ công tác đều lộ tâm trạng căng thẳng nhưng cũng tràn đầy tự tin.

Cuối cùng là tiết mục phân bổ nhiệm vụ.

Với tư cách tổ phó, chủ quản bộ phận hành chính thay Cố Diên Chi phân công công việc. Có người phụ trách liên lạc với giới truyền thông, có người phụ trách làm việc với cơ quan nhà nước, người thì chịu trách nhiệm lên nội dung bản thảo...

Lâm Thiển là người cuối cùng được phân công, công việc của cô là... tạp vụ.

Buổi tối ngày đầu tiên, tổ công tác làm việc thâu đêm, thậm chí bao gồm cả Cố Diên Chi. Trải qua vô số cuộc tranh luận kịch liệt và không ngừng chỉnh sửa, đến khi trời sáng, phương án xử lý khủng hoảng sơ bộ về cơ bản đã được xác định.

Bất chấp sự phản đối của số đông, Cố Diên Chi kiên trì quan điểm Ái Đạt đứng ra xin lỗi đầu tiên, đồng thời thu hồi tất cả sản phẩm có vấn đề, chịu mọi tổn thất. Hơn nữa, ý tưởng của anh ta còn mở rộng hơn Lâm Thiển: tuyệt đối giữ bí mật vụ này, tổ chức cuộc họp báo quy mô lớn chưa từng thấy, công khai thư xin lỗi với lời lẽ mạnh mẽ... Phải làm đến mức kêu một tiếng thiên hạ kinh ngạc, người tiêu dùng chấn động, cũng khiến đối thủ cạnh tranh ngỡ ngàng, trở tay không kịp.

Lâm Thiển cảm thấy hơi kính nể Cố Diên Chi.

Theo phương hướng này, mỗi người đều bắt đầu bận tối mắt tối mũi.

Mười một giờ đêm ngày hôm sau, Lâm Thiển một mình làm thêm ở văn phòng.

Con người không phải sắt thép, đến tầm chạng vạng tối, cuối cùng Cố Diên Chi cũng cho tổ công tác về ký túc nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục chiến đấu. Bởi vì cần photo và đóng thành quyển tài liệu truyền thông dùng cho buổi họp báo, Lâm Thiển phải ở lại văn phòng.

Đêm mùa đông ở phương Nam buốt giá đến xương tủy. Phòng làm việc vừa rộng lớn vừa thông thoáng, mở điều hòa nóng cũng không có tác dụng. Chính vì vậy, người bảo vệ phụ trách tòa nhà này đã sớm đốt than củi để mọi người sưởi ấm.

Người bảo vệ đó chính là cấp dưới của Lệ Trí Thành, đồng hương của Lâm Thiển, tên Cao Lãng. Hai ngày nay, anh ta giúp Lâm Thiển không ít việc, ví dụ gọi cơm hộp, lấy nước, đưa tài liệu...

Buổi đêm yên tĩnh, Lâm Thiển ngồi bên cạnh chậu than sưởi ấm hai tay. Bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ một màu u ám. Xung quanh vô cùng vắng lặng, chỉ có âm thanh trầm thấp từ máy photo, khiến phòng làm việc càng trở nên tĩnh mịch.

Một lát sau, có người đi vào văn phòng. Là Cao Lãng, anh ta cầm một cái túi nặng trĩu, đẩy cửa đi đến bên Lâm Thiển: “Sao cô vẫn chưa về?”

Lâm Thiển cười với anh ta: “Tôi sắp xong rồi.”

Cao Lãng chọn đồ trong túi đưa cho Lâm Thiển. Là bốn củ khoai lang tròn vo.

“Khoai ở quê tôi đấy, ngọt lắm. Chắc cô cũng đói bụng rồi? Cầm lấy nướng ăn đi. Cô đặt trên than củi, sẽ chín nhanh thôi.”

Lâm Thiển hết sức vui mừng, đúng là cô đang đói bụng. Cô liên tục nói cám ơn, Cao Lãng nở nụ cười hồn hậu, anh ta không dám ở trong văn phòng lâu, liền quay người đi ra ngoài.

***

Vừa đến cửa tòa nhà văn phòng, Lệ Trí Thành liền ngửi thấy một mùi thơm phức. Anh ngoảnh đầu, bắt gặp Cao Lãng đang ngồi xổm trong phòng bảo vệ, há to miệng ăn khoai lang.

Lệ Trí Thành mở cửa đi vào, Cao Lãng nhảy dựng lên như tấm lò xo, anh ta vội nhét miếng khoai lang còn lại vào mồm: “Tiểu đoàn trưởng... À không, giám đốc!”

Lệ Trí Thành gật đầu. Anh cũng không lên tiếng mà thản nhiên ngồi xuống cạnh Cao Lãng, nhặt một củ khoai lang từ chậu than bóc ăn.

Nhanh chóng giải quyết xong một củ, Lệ Trí Thành ngẩng đầu nhìn Cao Lãng. Cao Lãng không hiểu ý, cũng mở to mắt nhìn anh.

Lệ Trí Thành hỏi: “Còn không?”

Cao Lãng cười: “Số còn lại tôi đưa hết cho Lâm Thiển rồi.”

Lệ Trí Thành ngẩng đầu quan sát tầng hai vẫn sáng đèn: “Cô ấy chưa về à?”

“Vâng, cô ấy chưa xong việc. Một cô gái trẻ đêm hôm vẫn phải lọ mọ như vậy. Giám đốc, anh có cảm thấy ông chủ công ty chúng ta bóc lột nhân viên quá đáng và hơi keo kiệt không?”

Lệ Trí Thành: “…”

Lâm Thiển một mình ngồi chờ photo tài liệu, cảm thấy vô vị, cô liền rút quyển tiểu thuyết trong túi xách ra đọc.

Một lúc sau, không khí lan tỏa mùi khoai lang nướng thơm nồng.

Chín rồi? Lâm Thiển vừa nghĩ vừa thò tay cầm củ khoai, trong khi vẫn dán mắt vào quyển sách. Khi củ khoai tròn nằm trong tay, cô mới có cảm giác nóng bỏng.

“Ôi!” Lâm Thiển vội ném củ khoai xuống đất, nhăn mặt, ra sức vẩy tay.

Nóng thật đấy!

Củ khoai nướng lăn lông lốc về phía cửa ra vào, đến chân một người. Người đó liền cúi xuống nhặt củ khoai.

Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn người vừa xuất hiện.

Hôm nay anh mặc áo phao đen, thân hình cao lớn nổi bật như cây trúc, đứng yên ở đó.

“Lệ Trí Thành, anh đến làm gì vậy?”

Lệ Trí Thành liếc Lâm Thiển, ánh mắt anh dừng lại ở ngón tay bị bỏng của cô. Sau đó anh đi tới, bỏ củ khoai lên bàn.

“Tôi đến lấy tài liệu cho Cố tổng.” Anh đáp.

Thật ra bản thân Lệ Trí Thành muốn xem tài liệu, hỏi Cố Diên Chi, Cố Diên Chi nói bây giờ văn phòng chắc không có người, cứ cầm chìa khóa tự mở cửa là được.

Lâm Thiển nhìn tấm thẻ đeo trước ngực anh, là thẻ ra vào chuyên dùng cho tòa nhà này. Thế là cô gật đầu, vừa định hỏi đối phương cần tài liệu gì, cô chợt nhớ ra, tay vẫn còn bỏng rát.

“Không được, tôi phải đi xả nước lạnh bây giờ.” Lâm Thiển đứng dậy.

Lúc này đã là nửa đêm, bên ngoài gió thổi lá cây xào xạc, các tòa nhà trong công ty đều tắt đèn, xung quanh tối om. Hành lang cũng tối như hũ nút.

Lâm Thiển đi ra ngoài cửa. Nhưng cô bất chợt dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Lệ Trí Thành.

Anh vẫn đứng yên một chỗ bất động.

“Anh mau đi theo tôi.” Lâm Thiển điềm nhiên nói với anh.

Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô.

Lâm Thiển đưa ra lý do chính đáng: “Tuy Cố tổng sai anh đến lấy tài liệu nhưng ở đây có rất nhiều tài liệu cơ mật. Tôi không thể để anh một mình ở lại nơi này, anh hãy đi theo tôi.”

Lệ Trí Thành liếc cô, không nói một lời, đi thẳng ra ngoài văn phòng. Lâm Thiển lập tức đi theo anh.

Đầu hành lang là một dãy bồn rửa tay. Lệ Trí Thành đã bật ngọn đèn trên trần nhà, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống bồn rửa bóng loáng. Anh bỏ hai tay vào túi quần, đứng bên cạnh cô.

Lâm Thiển rất hài lòng, giơ tay mở vòi rồi đưa ngón tay bị bỏng xuống dưới làn nước.

“Ôi!” Lạnh quá.

Miền Nam không có hệ thống sưởi ấm, nước trong vòi chẳng khác nào nước đá. Lâm Thiển mới xối một lúc đã không chịu nổi. Cô rụt tay về, tắt vòi nước: “Lạnh quá, được rồi, tôi về bôi thuốc sau.”

“Tiếp tục xối nước.” Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên bên tai cô: “Ít nhất năm phút.”

Lâm Thiển hơi ngẩn người, liếc anh một cái.

Anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ. Có lẽ bởi vì câu vừa rồi mang giọng điệu ra lệnh nên ánh mắt của anh tựa như thêm phần nghiêm nghị.

Tích cực thật đấy.

Lâm Thiển im lặng nhìn xuống tay mình. Sau đó, cô lại thò tay xuống dưới làn nước lạnh, nghiến răng chịu đựng.

Ánh mắt của Lệ Trí Thành âm thầm di chuyển từ mặt Lâm Thiển xuống bàn tay bị bỏng của cô. Dưới làn nước xối xả, ngón tay cô thon thả trắng trẻo, nơi bị bỏng đỏ hồng như được tô thêm màu sắc.

Quan sát vài giây, Lệ Trí Thành lại đưa mắt ra khu nhà xưởng rộng lớn ở bên ngoài.

Năm phút sau.

Lâm Thiển chốc chốc nhìn đồng hồ. Vừa hết thời gian, cô liền giơ tay tắt vòi nước, không nhiều cũng không ít hơn một giây.

Cô cúi đầu quan sát ngón tay mình rồi giơ lên cho anh xem, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn anh, đúng là hiệu nghiệm thật đấy.”

Lệ Trí Thành bình thản gật đầu.

Lâm Thiển nói tiếp: “Hoàn toàn bị đông cứng nên tôi không còn cảm thấy đau nữa.” Nói xong, cô mỉm cười, quay người đi về văn phòng.

Lệ Trí Thành đứng yên một chỗ, nhìn cô vừa đi vừa thử cử động ngón tay. Gương mặt anh cuối cùng cũng ẩn hiện ý cười. Anh thong thả đi theo cô.

Quay về phòng làm việc, Lâm Thiển cẩn thận gọi điện thoại cho Cố Diên Chi: “Cố tổng, rất xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của anh. Tôi đang ở văn phòng, giám đốc Lệ Trí Thành vừa đến lấy tài liệu. Tôi muốn xác nhận với anh một chút.”

Ở đầu kia điện thoại, giọng nói của Cố Diên Chi vẫn hết sức tỉnh táo, còn mang theo ý cười khó đoán: “Giám đốc Lệ Trí Thành? Ừ, là tôi bảo cậu ấy đến lấy, cô đưa cho cậu ấy đi.”

Lâm Thiển sắp xếp tài liệu, đưa cho Lệ Trí Thành: “Tài liệu truyền thông vẫn đang photo, mấy phút nữa mới xong. Đợi tôi kiểm tra lại một lượt rồi đưa cho anh một bản. Anh ngồi chờ tôi một lát.”

Lệ Trí Thành im lặng ngồi xuống phía đối diện cô.

Căn phòng rất yên tĩnh, hai người ngồi một lúc, Lâm Thiển mở miệng trước: “Chúng ta ăn hết khoai lang đi.”

Lệ Trí Thành nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh. Tưởng anh không ăn, Lâm Thiển định nói một mình tôi ăn vậy, chợt nghe anh thốt ra một từ: “Ừ.”

Lâm Thiển chỉ có một ngón tay bị bỏng nên vẫn có thể bóc vỏ khoai như thường. Cô cẩn thận bóc hết vỏ, chợt phát hiện Lệ Trí Thành đã bắt đầu đánh chén.

Hai người ngồi đối diện nhau bên chậu than hoa. Anh lặng lẽ ăn khoai, bộ dạng rất nho nhã.

Về nguyên nhân tại sao anh rời quân đội đến doanh nghiệp làm việc, Lâm Thiển rất hiếu kỳ nhưng do cô và anh mới chỉ quen biết sơ sơ nên cô không tiện dò hỏi, chỉ tùy tiện mở miệng: “Anh có thích ứng với công việc mới không?”

Lệ Trí Thành dừng động tác: “Cũng tạm ổn.”

Lâm Thiển gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm điều gì.

Lâm Thiển nhanh chóng ăn hết một củ khoai, cô đã no bụng. Thấy anh vẫn không ngừng ăn, cô nói: “Tôi ăn no rồi. Anh giải quyết hết số còn lại đi.”

Thế là Lệ Trí Thành trầm mặc ăn nốt hai củ khoai lang.

Lâm Thiển sắp xếp xong mọi tài liệu. Cô ngáp dài, đưa một quyển cho anh: “Đủ rồi đấy.”

Lệ Trí Thành một tay cầm tập tài liệu dày, anh đứng yên bất động, nhìn cô chăm chú.

Lâm Thiển chớp mắt: “Còn chuyện gì sao?”

“Tôi có thuốc trị bỏng.” Anh cất giọng lạnh nhạt và rõ ràng.

***

Mấy ngày nay, “Thái tử” kiêm Tổng giám đốc công ty Tư Mỹ Kỳ Trần Tranh tự dưng có tâm trạng nóng ruột khó chịu.

Ví dụ vào thời khắc này, mí mắt phải của anh ta giật liên tục, cũng không rõ nguyên nhân vì sao.

Anh ta không tin đây là điềm báo trước điều gì, mà tin tưởng vào trực giác của mình hơn. Bây giờ là thời điểm thành phố mới lên đèn, bên ngoài cửa sổ lung linh rực rỡ, vừa tĩnh mịch vừa ấm áp. Trần Tranh ngả người vào ghế Tổng giám đốc, nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.

Vụ scandal “vật liệu gây ung thư” là một sự cố nguy hiểm, nhưng cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng. Trong ngành này, chẳng ai là kẻ ngốc, bởi vì pháp luật không trừng phạt đám đông, hơn nữa bản thân người tiêu dùng cũng là động vật mau quên. Chỉ cần nín thở chờ phong ba bão táp qua đi, người tiêu dùng sẽ quay lại mua sắm bình thường, việc kinh doanh sẽ nhanh chóng hồi phục.

Việc đàm phán dự án mua bán với tập đoàn Minh Thịnh nổi tiếng trong nước diễn ra hết sức thuận lợi. Tuy có đối thủ cạnh tranh mạnh là công ty Tân Bảo Thụy nhưng Trần Tranh tin tưởng anh ta sẽ giành được đơn hàng lớn này. Về phần Ái Đạt? Nếu là trước kia, Trần Tranh sẽ coi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, còn bây giờ...

Không biết có bỏ qua điều gì không nhỉ?

Ngẫm nghĩ một lúc, Trần Tranh gọi người trợ lý vào phòng làm việc.

“Hãy gọi điện thoại cho bọn họ, hỏi thăm tình hình của hai công ty.” Trần Tranh lên tiếng.

Người trợ lý hiểu ý, “bọn họ” tức là nội gián cài ở Tân Bảo Thụy và Ái Đạt.

Anh ta gọi điện cho người ở Tân Bảo Thụy. Đầu kia nhanh chóng bắt máy, cho biết tình hình diễn ra bình thường. Nhà máy của Tân Bảo Thụy vẫn sản xuất, bộ phận marketing vẫn hoạt động như thường lệ. Chỉ có điều, họ tạm hoãn việc tung ra sản phẩm mới, để tránh mũi nhọn của vụ scandal “vật liệu gây ung thư”.

Trần Tranh rất hài lòng. Tân Bảo Thụy không hổ danh là “anh cả” trong ngành, lần này xử lý không tồi.

Người trợ lý lại gọi điện cho nội gián ở Ái Đạt. Đầu kia không mở máy. Trần Tranh nghiêm mặt, ngồi thẳng người.

Một lúc sau gọi lại, đối phương vẫn tắt máy.

Người trợ lý ngập ngừng: “Hay là hết pin? Để tôi đi kiểm tra lại.”

Trần Tranh phất tay ra hiệu người trợ lý đi ra ngoài. Lại ngồi tựa vào thành ghế một lúc, anh ta rút điện thoại, tìm một số trong danh bạ.

Là số của Lâm Thiển.

Trong hai mươi tám năm cuộc đời, Lâm Thiển là người phụ nữ đầu tiên ném trả bó hoa vào mặt anh ta. Nghe nói cô đi Ái Đạt, còn thăng chức làm trợ lý CEO. Xem ra người phụ nữ này chẳng coi ông chủ cũ ra gì.

Trần Tranh nhếch mép, chậm rãi ấn nút gọi.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy...”

Trần Tranh ném điện thoại xuống bàn, lại gọi người trợ lý dặn dò: “Ái Đạt không bình thường, sắp tới chắc sẽ có hành động lớn. Tên Cố Diên Chi bây giờ kiểm soát công ty, ai biết hắn sẽ giở trò gì. Cậu đi điều tra ngay cho tôi.”

***

Buổi đêm yên tĩnh, bầu trời không một vì sao, chỉ có ánh đèn thấp thoáng trong khuôn viên của công ty.

Lệ Trí Thành đi trước, Lâm Thiển theo sau, cách ba bốn bước chân. Cả hai đi về tòa nhà ký túc cách đó mấy trăm mét. Giày bốt ngắn của Lâm Thiển giẫm xuống nền xi măng trắng xám, phát tiếng lộp cộp nhè nhẹ. Cô ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn ở phía trước.

“Không biết năm nay bao giờ mới có tuyết rơi?” Lâm Thiển lẩm bẩm.

Vốn tưởng Lệ Trí Thành không trả lời, nhưng giọng nói trầm thấp bình thản đột nhiên vang lên: “Cô hy vọng có tuyết?”

Anh vẫn bỏ hai tay vào túi quần, tiếp tục đi về phía trước. Bởi vì vừa mở miệng, trước mặt anh xuất hiện làn khói trắng.

“Đúng vậy.” Lâm Thiển mỉm cười: “Mỗi khi tuyết rơi, tôi đều cảm thấy rất sảng khoái, tôi rất thích.”

“Ngày mai sẽ có tuyết.”

Lâm Thiển hơi ngẩn người. Lệ Trí Thành đã đi đến cửa khu ký túc, anh mở hé cửa rồi nhanh chóng lách vào bên trong.

Dự báo thời tiết đâu nói ngày mai có tuyết? Chẳng lẽ đây kỹ năng sinh tồn ở bên ngoài của người lính? Nhìn sắc trời là biết gió thổi hay mưa rơi?

Không thể không công nhận, người lính bất kể ở nơi nào cũng đều thiết thực và hữu dụng.

Hai người đi vào hành lang khu ký túc, đèn cảm ứng bật sáng. Bên cạnh xuất hiện một thân hình cao lớn, Lâm Thiển bỗng cảm thấy không gian trở nên chật hẹp đi nhiều. Phòng của Lâm Thiển là căn phòng đầu tiên bên tay trái. Cô xoa hai bàn tay đông cứng, rút chìa khóa cắm vào ổ.

Ở giây tiếp theo, Lâm Thiển bất chợt cứng đờ người. Vừa rồi không biết có phải hoa mắt, hình như cô nhìn thấy một bóng đen vụt qua ở góc tận cùng hành lang phía trước.

Lâm Thiển lập tức quay sang Lệ Trí Thành, phát hiện anh cũng biến sắc mặt, nhìn chằm chằm về phương hướng đó.

Cô không nhìn nhầm, đúng là có người. Bây giờ đã là nửa đêm, về lý mà nói, mọi người sau một ngày một đêm làm việc liên tục, nên say giấc nồng ở trong phòng ký túc mới đúng.

Lâm Thiển hít một hơi sâu, hạ giọng thì thầm: “Anh đi canh giữ cửa ra vào, tôi sẽ qua bên đó xem sao. Anh nhớ đừng manh động.”

Vừa định rón rén đi về phía đầu hành lang, Lâm Thiển chợt cảm thấy ánh mắt sắc bén đang chiếu vào người mình.

Cô ngoảnh đầu, phát hiện Lệ Trí Thành đang nhìn cô, đôi mắt anh sáng quắc bức người.

Lâm Thiển nheo mắt dò hỏi: Sao thế? Anh mau đi đi.

Nhưng ngay lập tức, thắt lưng cô bị đẩy mạnh.

“Cô hãy yên lặng, mau về phòng đi.” Bên tai vang lên giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông, đôi mắt đen thâm trầm ngay sát gần.

Anh không những không nghe theo sự chỉ huy của cô, còn ra lệnh cho cô.

Cửa phòng mở toang, Lâm Thiển liền bị đẩy vào căn phòng tối om. Sau đó một tiếng cạch vang lên, cánh cửa sau lưng khép chặt.

Lâm Thiển liền quay người nhòm qua lỗ “mắt mèo” ra bên ngoài.

Lệ Trí Thành đúng là rất xứng với danh hiệu “Mèo lớn” của anh, bước đi mà không hề phát tiếng động. Cũng chẳng biết anh đi về hướng nào, bên ngoài cầu thang vô cùng yên tĩnh, không hề có một tiếng động.

Lâm Thiển giữ nguyên tư thế quan sát một lúc. Cuối cùng cô bỏ cuộc, tháo bốt, thả người xuống giường.

Vài phút sau đột nhiên có người gõ cửa, tiếng cốc cốc vang lên đều đặn.

Lâm Thiển nghi hoặc xuống giường, lại một lần nữa nhòm qua lỗ “mắt mèo”. Cô nhìn thấy một hình bóng cao lớn đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác đen ở bên ngoài.

Cô lập tức mở cửa.

Lệ Trí Thành đứng dưới ánh đèn, thần sắc bình thản. Trong tay anh cầm một tuýp thuốc chữa bỏng, anh lặng lẽ đưa cho cô.

Thái độ của anh như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Lâm Thiển vẫn bận tâm đến việc vừa rồi. Cô ngó nghiêng xung quanh, nói nhỏ: “Anh vào trong đi.”

Lệ Trí Thành hơi nhíu mày, sải bước dài đi vào trong nhưng chỉ im lặng nhìn cô, đợi cô lên tiếng.

Lâm Thiển nhẹ nhàng đóng cửa: “Sao rồi? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Anh có nhìn thấy ai không?”

“Chẳng có người nào.” Lệ Trí Thành yên lặng một hai giây mới trả lời.

Lâm Thiển không tin: “Thật chứ?”

Lệ Trí Thành liếc cô một cái rồi quay người mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Thiển túm tay anh: “Tôi còn chưa nói xong. Ngày mai nếu công ty tra xét vụ này, anh phải làm chứng cho tôi. Tôi ở bên cạnh anh suốt, không có điểm gì bất thường.”

Lệ Trí Thành quay đầu, cất giọng trầm thấp: “Cây ngay không sợ chết đứng.”

Lâm Thiển “xì” một tiếng: “Đây chỉ là lý lẽ lừa kẻ ngốc thật thà mà thôi.”

Anh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt thâm trầm.

Lệ Trí Thành vốn cao hơn Lâm Thiển một cái đầu. Lúc này hai người đứng rất gần, anh gần như che khuất ánh sáng trên đầu cô. Lâm Thiển bị anh “chiếu tướng” đến mức không thoải mái, cô hỏi nhỏ: “Sao thế?”

“Còn chuyện gì nữa không?” Anh từ tốn hỏi ngược lại.

Lâm Thiển: “… Không.”

Lệ Trí Thành liền đi ra ngoài. Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm. Con mèo lớn này, thỉnh thoảng bày ra bộ dạng nghiêm túc cũng rất đáng sợ.

***

Sáng sớm hôm sau, mọi việc diễn ra bình thường, không ai bị truy cứu, cũng không có người nào nhắc đến chuyện bất thường đêm qua.

Tất nhiên Lâm Thiển cũng chẳng hé miệng.

Nhưng vừa vùi đầu làm việc mấy tiếng đồng hồ, cô bị Cố Diên Chi gọi đi nói chuyện.

Mặc dù chỉ là khu làm việc tạm thời nhưng văn phòng của Cố Diên Chi vẫn bài trí trang nhã như thường lệ. Bàn làm việc màu đen nổi bật, bên cạnh có tấm bình phong ngăn phòng thành hai gian. Cố Diên Chi đang ngồi sau bàn làm việc, khí sắc rất tốt, gương mặt lộ vẻ nghênh ngang đắc ý.

Bị ảnh hưởng bởi thái độ của anh ta, Lâm Thiển cảm thấy Ái Đạt nắm phần thắng rất lớn trong việc xử lý khủng hoảng lần này. Cô cười nói: “Cố tổng, anh tìm tôi có chuyện?”

Cố Đính Chi đẩy tập bản thảo đến trước mặt cô: “Cô thử xem rồi cho ý kiến.”

Đây là bài phát biểu của anh ta với tư cách người phụ trách công ty tại buổi họp báo vào ngày mai, là khâu quan trọng nhất của cả quá trình giải quyết khủng hoảng. Lâm Thiển thận trọng cầm lên xem. Mới đọc mấy dòng, cô đã thầm tán thưởng trong lòng.

Bài phát biểu hết sức ngắn gọn, rõ ràng và trực diện. Lời xin lỗi cũng rất chân thành, không một từ ngữ khiến người khác cảm thấy đùn đẩy trách nhiệm hay giả tạo.

Lâm Thiển nhanh chóng đọc xong, ngẩng đầu nhìn Cố Diên Chi: “Tôi thấy viết rất tốt.”

Cố Diên Chi nửa cười nửa không nhìn cô: “Đương nhiên là tốt, lẽ nào tôi dùng bài viết tệ hay sao? Tôi cần cô đưa ra ý kiến mang tính xây dựng.”

Lâm Thiển ngẫm nghĩ vài giây rồi mở miệng: “Có hai điểm có thể tối ưu hóa.”

Cố Diên Chi tỏ ra hứng thú: “Cô nói đi.”

“Thứ nhất, chúng ta nên tỏ ra yếu thế. Ví dụ trong vụ chất Melamine trước đây, dư luận đều chỉ trích các công ty sữa, nhưng rất ít người trách cứ nơi cung cấp sữa bò, dù họ có thể là một trong những nguyên nhân chủ yếu. Bởi vì tâm lý của số đông, bao gồm cả người tiêu dùng, thường vô ý thức đồng tình và không truy cứu sâu xa với kẻ yếu.

Chúng ta cũng vậy. Bây giờ tình hình kinh doanh của Ái Đạt gặp khó khăn là sự thật khách quan. Chúng ta có thể đề cập đến thực trạng này trong bài phát biểu, chủ động tỏ ra yếu thế, nhất định có thể khơi gợi sự cảm thông của người tiêu dùng. Chúng ta sẽ dễ dàng được bọn họ lượng thứ hơn những công ty khác.”[2]

[2] Vụ bê bối sữa có chất melamine là vụ bê bối nghiêm trọng về an toàn thực phẩm xảy ra ở Trung Quốc năm 2008, trong đó sữa và sữa bột trẻ em đã bị lẫn hóa chất melamine. Vụ bê bối này đã ảnh hưởng đến nhiều nước khác bởi các sản phẩm chứa sữa nhiễm bẩn nhập từ Trung Quốc. Đến ngày 22.9.2008, người ta đã thống kê được gần 53.000 trẻ em đã bị bệnh, hơn 12.800 trẻ phải nằm viện, và 4 trẻ bị chết, với nguyên nhân là sỏi thận và suy thận. Hiện tượng sữa nhiễm bẩn đã bị phát hiện ở 22 công ty Trung Quốc, trong đó nhiều nhãn hiệu nổi tiếng. Sự kiện này đã gây nên những mối lo ngại về an toàn thực phẩm và tham nhũng chính trị ở Trung Quốc, và gây thiệt hại cho danh tiếng của thực phẩm do Trung Quốc xuất khẩu, ít nhất 11 quốc gia đã ngừng nhập khẩu sản phẩm sữa từ Trung Quốc. Tổ chức Y tế Thế giới coi vụ bê bối này là một trong những sự kiện an toàn thực phẩm lớn nhất mà tổ chức này phải đối phó trong những năm gần đây.

Cố Diên Chi chăm chú lắng nghe.

Lâm Thiển tiếp tục lên tiếng: “Thứ hai, tôi đã xem báo cáo xét nghiệm chất độc hại. Trị số độc hại của túi xách nữ công ty chúng ta thấp nhất trong các công ty. Chúng ta cũng nên công khai số liệu này.” Ngừng một lát, cô nói: “Một khi chúng ta công khai thông số, chắc chắn người tiêu dùng sẽ yêu cầu các công ty khác cũng buộc phải làm tương tự. Như vậy, bọn họ sẽ càng có áp lực lớn hơn...”

Sau khi Lâm Thiển rời khỏi văn phòng, Cố Diên Chi cầm tập bản thảo đi ra phía sau tấm bình phong, ném xuống ghế sofa cho Lệ Trí Thành.

Mặc dù hai điểm Lâm Thiển nêu ra không hẹn mà trùng hợp với nội dung bọn họ thảo thuận trước đó, nhưng Cố Diên Chi vẫn nheo mắt cảm thán: “Tôi đã nói cô gái này rất thâm hiểm, còn thâm hiểm một cách thẳng thắn vô tư. Cô ta đúng là nhân tài. Một nhân tài xuất sắc như vậy mà Tư Mỹ Kỳ lại thả đi công ty khác.

***

Sau khi “hiến kế” cho Boss, Lâm Thiển cảm thấy lượng công việc của mình tăng lên một cách rõ rệt.

Bây giờ cô không chỉ làm chân chạy vặt như photo hay bưng trà rót nước mà bắt đầu tham gia soạn thảo văn bản quan trọng, liên lạc với bên ngoài.

Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua, công việc chuẩn bị cũng dần hoàn tất. Không khí ở tổ công tác ngày càng căng thẳng. Lâm Thiển cảm thấy bận tối mắt tối mũi, nhưng trên thực tế, thời gian “bế quan tỏa cảng” cũng chỉ là ba ngày.

Trong khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng Lâm Thiển nhìn thấy Lệ Trí Thành, khi thì đi một mình, lúc đi cùng nhân viên bảo vệ. Cũng có đồng nghiệp nhìn thấy anh, hỏi cô: “Người đó là ai vậy? Tôi chưa gặp bao giờ.”

Lâm Thiển đáp: “Chắc là giám đốc bộ phận bảo vệ mới đến. Anh ta là bộ đội xuất ngũ, làm việc rất có tinh thần trách nhiệm, chỉ hơi kiệm lời.”

Sáng sớm ngày thứ tư, trải qua một đêm tuyết rơi ngợp trời như Lệ Trí Thành dự đoán, cuối cùng cũng tới buổi họp báo.

Địa điểm buổi họp báo nằm ở khách sạn Thịnh Đình Bắc Hải ở khu vực trung tâm thành phố.

Tám giờ sáng, các phóng viên vẫn chưa có mặt, phòng hội nghị đã sắp xếp đâu vào đấy, từ hoa tươi đến ánh sáng, camera, âm thanh...

Nhiệm vụ của Lâm Thiển là phối hợp với chủ quản bộ phận hành chính chăm lo hiện trường. Cô mặc bộ đồ công sở màu đen nghiêm chỉnh, đi giày gót cao trung bình, trang điểm nhẹ.

Những người khác cũng hết sức bận rộn. Nghe nói ngay cả Cố Diên Chi cũng nhốt mình trong phòng khách sạn, tập luyện trước những điều cần phát biểu tại buổi họp báo.

Lâm Thiển lại kiểm tra một lượt trang thiết bị trong hội trường mới đi đến bàn ký tên ở ngoài cửa. Đây là nơi trọng điểm mà cô phải phụ trách ngày hôm nay.

Vừa ra khỏi đại sảnh, Lâm Thiển bất ngờ nhìn thấy Lệ Trí Thành ở đầu hành lang.

Không chỉ mình cô chú ý, ngay cả những nhân viên đang đi lại cũng không ít người liếc anh.

Hôm nay, Lệ Trí Thành không đội mũ lưỡi trai như mọi lần, để lộ mái tóc ngắn gọn gàng. Dưới vầng trán rộng là đôi mắt to sâu hun hút, xương gò má đầy đặn, làn môi mỏng hơi nhếch lên.

Anh cũng không mặc áo phao thể thao, mà mặc áo khoác dài màu đen, bên trong là sơ mi trắng, khiến thân hình anh trông càng cao lớn.

Anh bỏ hai tay vào túi áo, đứng yên lặng dưới ánh đèn. Đôi mắt anh lướt qua Lâm Thiển, chỉ dừng lại một giây rồi rời đi chỗ khác.

Lâm Thiển cười tủm tỉm. Hôm nay những người bảo vệ đều mặc comple đen, anh mặc áo khoác cũng chẳng có gì lạ.

Vừa định đi đến nói chuyện với Lệ Trí Thành, điện thoại di động của cô bất chợt đổ chuông.

Bởi vì hôm nay tổ chức buổi họp báo, đối thủ cạnh tranh dù biết cũng trở tay không kịp, công tác bảo mật không còn cần thiết, do đó công ty vừa trả lại điện thoại cho mọi người.

Lâm Thiển nhìn số điện thoại, ngập ngừng vài giây mới bắt máy.

Đây là một cuộc điện thoại bất ngờ, người gọi là giám đốc bộ phận thị trường của công ty Tư Mỹ Kỳ, sếp trực tiếp của cô trước kia.

“Chào giám đốc Tô.” Lâm Thiển cất giọng lịch sự.

Giám đốc Tô là người phụ nữ giỏi giang ngoài ba mươi tuổi, giọng điệu của chị ta hết sức ôn hòa: “Lâm Thiển, gần đây em thế nào? Kể từ khi em nghỉ việc, lâu rồi chúng ta không liên lạc, trong lòng chị rất áy náy.”

Lâm Thiển có thể đoán ra, là ai bảo chị ta gọi điện cho cô.

Hôm nay Ái Đạt có hành động lớn như vậy, không thể giấu đối thủ cạnh tranh. Chắc chắn Trần Tranh không đoán ra Ái Đạt định giở trò gì nên sai người dò hỏi thông tin.

Lại nhắc đến Trần Tranh, ban đầu Lâm Thiển có ấn tượng khá tốt về anh ta. “Thái tử” trẻ tuổi, làm việc nhiệt tình, quyết đoán và dứt khoát. Mọi người đều khen anh ta tuổi trẻ tài cao.

Nhưng cô không biết tại sao mình lại lọt vào mắt “thái tử”? Có lẽ vì mới mẻ chăng? Anh ta bắt đầu tấn công cô dồn dập, hoàn toàn quên mất bản thân đã có vị hôn thê môn đăng hộ đối, là con gái Ủy viên Hội đồng quản trị của một tập đoàn nào đó.

“Đi theo tôi ba năm, em có thể đạt được phần lớn những thứ mình muốn.” Khi anh ta nói câu này, Lâm Thiển chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc.

Quả nhiên vừa trò chuyện hai câu, giám đốc Tô liền chuyển đề tài: “Đúng rồi, nghe nói hôm nay Ái Đạt mở họp báo, liên quan đến vụ chất độc hại đấy à? Ái Đạt định phát biểu thế nào? Chúng tôi cũng cần chuẩn bị một chút.”

Lâm Thiển im lặng.

Cách đó vài mét đã có phóng viên lần lượt đi vào hội trường. Bờ tường bên cạnh xếp một đống tài liệu truyền thông do cô photo.

Lâm Thiển hắng giọng, trả lời: “Em cũng không rõ, em mới đến Ái Đạt chưa bao lâu...” Cô chưa kịp dứt lời, đầu kia chợt vang lên tiếng động nhẹ, dường như máy điện thoại đã bị người khác cầm.

Sau đó, giọng nói nửa cười nửa không của Trần Tranh vọng tới: “Em không rõ? Chẳng phải em cũng là thành viên của tổ công tác hay sao? Chậc chậc, mới có vài ngày, em đã trung thành với Ái Đạt như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.