Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Quyển 1 - Chương 10




Đinh Thần Hải đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi: “Chào Lộ tổng! Chào…” Ông ta cố ý dừng lại, rời ánh mắt sang người phụ nữa bên cạnh Lộ Chinh. “…Viêm tiểu thư!”

“Hóa ra hai người biết nhau à?” Biểu hiện ngạc nhiên của Lộ Chinh thành thực đến mức không chê vào đâu được.

Tất nhiên Viêm Lương cũng ra sức phối hợp, cô mỉm cười lịch sự với Đinh Thần Hải. Không đợi Viêm Lương lên tiếng giải thích, Đinh Thần Hải nhanh chóng trả lời: “Hệ thống cửa hàng mỹ phẩm của công ty tôi tháng trước mới nhập một lô hàng Nhã Nhan rất lớn. Tôi và Viêm tiểu thư cũng có thể coi là chỗ quen biết.”

Đinh Thần Hải vừa nói vừa đưa Viêm Lương và Lộ Chinh đi sâu vào bên trong nhà hàng. Trong nhà hàng xếp một dãy bàn dài với đồ ăn các loại. Thức ăn đựng trong bát, đĩa bằng gốm sứ trông rất ngon, đẹp mắt. Trên mỗi bàn ăn đều đặt một lọ hoa hồng tươi. Một số thực khách ngồi ở bàn ăn tròn, số đông khác đứng bên cạnh chiếc bàn dài, vừa gắp đồ ăn vào đĩa vừa trò chuyện với đối tác hoặc bạn bè. Bầu không khí khá vui vẻ, thoải mái.

Viêm Lương nhanh chóng hòa nhập với họ. Những vị khách có mặt lập tức thu lại ánh mắt kinh ngạc. Bọn họ gật đầu chào hỏi Lộ Chinh và người phụ nữ đi cùng anh.

Viêm Lương cũng cố gắng tỏ ra lịch sự, niềm nở. Cô vừa gắp miến cua bỏ vào đĩa, Đinh Thần Hải đã không kìm được, hỏi dò: “Tôi còn tưởng bây giờ Viêm tiểu thư bận rộn lắm, không ngờ có thể gặp cô ở đây.”

Nhắc đến công việc là Viêm Lương thực sự đau đầu, nhưng cô không thể hiện ra mặt, chỉ nở nụ cười nhạt với Đinh Thần Hải: “Từ thị chúng tôi thật ra vẫn hoạt động bình thường. Tại giới truyền thông có bé xé ra to nên mọi người mới tưởng sự việc rất nghiêm trọng.”

Lộ Chinh vừa gắp salad cho Viêm Lương vừa tiếp lời, giọng có vẻ hơi bất lực, nhưng cũng có vẻ yêu thương chiều chuộng: “Cô ấy lúc nào mà chẳng ung dung, thong thả! Các cơ quan chính quyền chưa có kết quả điều tra, đã không ít đại lý rút hết sản phẩm của Nhã Nhan, vậy mà cô ấy vẫn không coi là gì cả. Còn có thời gian cùng tôi đến đây ăn sáng.”

Câu nói “vô ý” của Lộ Chinh dường như tác động không nhỏ đến Đinh Thần Hải. Đinh Thần Hải đang gắp một miếng chanh lên đĩa liền dừng lại, bỏ miếng chanh về chỗ cũ. Ông ta nhíu mày, suy tư vài giây rồi hỏi Lộ Chinh: “Nói như vậy, các quầy mỹ phẩm của Nhã Nhan ở Minh Đình Square vẫn bày bán bình thường?”

Đinh Thần Hải “cắn câu”, Viêm Lương như mở cờ trong bụng, lập tức tiếp lời: “Thật ra Nhã Nhan…”

Đúng lúc này, Lộ Chinh liếc cô một cái. Viêm Lương biết ý liền im lặng, giao quyền phát ngôn cho Lộ Chinh.

Lộ Chinh từ tốn lên tiếng: “Lô hàng có vấn đề về chất lượng đã bị Từ thị thu hồi từ lâu. Không biết khâu nào làm ăn tắc trách, để hàng tuồn ra ngoài thị trường cấp thấp nên mới gây ra sự cố lần này. Về lý mà nói, các đại lý nhập hàng theo con đường chính thức không thể có tình trạng kém chất lượng. Thần Hải, ngài thấy tôi nói có đúng không?

Đinh Thần Hải chỉ cười cười. Ông ta không tỏ thái độ rõ ràng nhưng khẩu vị của ông ta đột nhiên kém hẳn. Viêm Lương chậm rãi chọn thức ăn bên chiếc bàn dài, quay lại nhìn thấy đĩa thức ăn của Đinh Thần Hải vẫn trống không, cô lịch sự hỏi thăm: “Đinh tiên sinh, ngài không muốn ăn sao?”

Bấy giờ Đinh Thần Hải mới định thần, cặp lông mày của ông ta dãn ra, mỉm cười với Lộ Chinh và Viêm Lương. “Hai vị thứ lỗi, tôi cần gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp, tôi ra ngoài một lát.”

Viêm Lương không rõ có phải Đinh Thần Hải đã thay đổi cách nhìn về Nhã Nhan hay không nên không dám thở phào nhẹ nhõm.

Giọng nói trầm trầm của Lộ Chinh chợt vang lên bên tai cô: “Tôi đoán ông ta đi gọi điện thoại ra lệnh bày bán sản phẩm Nhã Nhan như cũ.”

Viêm Lương quay sang Lộ Chinh, nhún vai. “Hy vọng là vậy!”

Trong vòng nửa tiếng, Lộ Chinh giới thiệu Viêm Lương với không ít khách hàng. Sau khi đi một vòng, cô mới được thảnh thơi một chút, phản ứng đầu tiên của cô là muốn thoát khỏi ánh mắt dò xét của mọi người. Cô nói với Lộ Chinh: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát”, rồi lập tức rời khỏi chỗ ngồi.

Trốn vào nhà vệ sinh, cuối cùng Viêm Lương cũng được yên tĩnh. Cô dùng điện thoại để kiểm tra tình hình cổ phiếu của Từ thị hôm nay, không khỏi kinh ngạc khi cổ phiếu không tụt đến mức sàn như cô dự đoán. Thậm chí có thời điểm, giá cổ phiếu còn tăng nhẹ. Viêm Lương xem kĩ thời gian cổ phiếu tăng, đó là sau khi cô cùng Lộ Chinh xuất hiện ở nhà hàng không lâu… Viêm Lương hy vọng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Khi Viêm Lương bỏ điện thoại vào túi xách, chuẩn bị rời đi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót nện cồm cộp trên nền nhà.

Viêm Lương còn chưa kịp mở cửa đi ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người phụ nữ.

“Hôm nay, thị trường chứng khoán vừa mở cửa, cổ phiếu của Từ thị lại tiếp tục giảm, sao cô ta còn rảnh rỗi đến đây ăn uống nhỉ?”

“Con gái của Từ gia đúng là ghê thật! Thấy cô chị câu được ông già của tập đoàn Lệ Bạc, cô em không nhịn nổi, liền ra tay quyến rũ công tử của Lộ gia.”

“Ngẫm lại mới thấy cô ta cũng đáng thương thật! Đường đường là thiên kim tiểu thư, vậy mà rơi vào hoàn cảnh phải bán thân cầu vinh…”

“Rơi vào hoàn cảnh gì chứ? Không biết chừng Viêm tiểu thư người ta lại rất mong ấy chứ!”

Viêm Lương im lặng lắng nghe. Cô định trốn trong đó thêm một lúc nhưng nghĩ lại, cô lập tức thay đổi ý định, mở cửa, ngẩng cao đầu đi ra ngoài.

Nhìn thấy Viêm Lương, hai người phụ nữ đang đứng trước bồn rửa mặt liền tròn mắt. Viêm Lương điềm nhiên như không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ. Một trong hai người cười cười với cô.

Viêm Lương cũng mỉm cười lại. Vừa cười cô vừa nói: “Có một tôn giáo cho rằng, những kẻ thích đặt điều sau khi chết sẽ bị cắt lưỡi và đày xuống địa ngục. Hy vọng các cô không phải tín đồ của tôn giáo đó.”

Nhìn thấy gương mặt cứng đờ của đối phương, Viêm Lương hơi nhíu mày, quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Sau khi cánh cửa nhà vệ sinh khép lại phía sau lưng, Viêm Lương đứng bất động vài giây. Cô hít một hơi thật sâu rồi mới quay lại nhà hàng, tiếp tục đối diện với những ánh mắt không mấy dễ chịu của đám người đó. Khi đến bên Lộ Chinh, Viêm Lương đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

Lộ Chinh tinh ý nhận ra vẻ mặt không vui của Viêm Lương. Anh lặng lẽ dùng tay vẽ hình mặt cười trong không trung. Viêm Lương dẩu môi vẻ không cam tâm tình nguyện, nhưng cuối cùng cô vẫn nhếch miệng theo chỉ thị của anh.

Hai người đi về đầu bên kia của chiếc bàn dài. Khi Viêm Lương đi qua một người đàn ông đang ngồi đọc báo trên chiếc bàn ăn tròn, đúng lúc anh ta nhướng mắt, tình cờ nhìn thấy cô. Ánh mắt của anh ta hơi thay đổi, lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng khi bắt gặp Lộ Chinh ở bên cạnh cô, anh ta lập tức che dấu sự kinh ngạc, gấp tờ báo, đứng dậy. “Lộ tiên sinh!”

Viêm Lương liếc qua tờ báo.

Bức ảnh Từ Tấn Phu bị hắt thứ chất lỏng màu trắng tại buổi họp báo chiều qua chiếm một diện tích lớn trên mặt báo. Dù người đàn ông này cố ý gấp đôi tờ báo nhưng Viêm Lương vẫn có thể nhìn ra tấm ảnh.

“Chẳng phải anh đang đi nghỉ ở nước ngoài sao?” Anh ta hỏi.

Viêm Lương không biết người đàn ông này là ai, nhưng dường như Lộ Chinh có mối quan hệ khá thân thiết với anh ta. Anh trả lời: “Trong nhà xảy ra chút việc nên tôi về sớm hơn dự định.”

Trong nhà?

Thời gian gần đây Lộ gia rất yên bình, vậy từ “nhà” mà Lộ Chinh nói là ám chỉ…

Người đàn ông lập tức liếc nhìn Viêm Lương.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Viêm tiểu thư của Từ thị được Lộ công tử coi là “người nhà”. Lộ Chinh vẫn thản nhiên, giới thiệu với Viêm Lương với anh ta: “Đây là Lâm Thụy của công ty chứng khoán Phương Đại. Đây là…”

Không đợi Lộ Chinh nói hết câu…

“Tôi biết, là thiên kim của Từ gia.” Lâm Thụy giơ tay về phía Viêm Lương. “Viêm tiểu thư, nghe danh cô đã lâu!”

Thấy Lộ Chinh nhìn mình bằng ánh măt khích lệ, Viêm Lương không hề do dự, bắt tay Lâm Thụy.

Lộ Chinh có ý đồ riêng nên mới sắp xếp để Viêm Lương tay bắt mặt mừng thân mật với nhân vật có tiếng trong giới chứng khoán, cô chỉ cần phối hợp là được. Sau đó, Lộ Chinh ra ngoài nhận một cuộc điện thoại. Khi quay lại, anh cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ giữa Viêm Lương và Lâm Thụy: “Thật ngại quá, tôi còn một số công chuyện phải đi trước!”

Lâm Thụy lịch sự gật đầu với Viêm Lương. “Hẹn gặp cô lần sau!”

Viêm Lương đi theo Lộ Chinh ra ngoài nhà hàng mới mở miệng hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Cô có hứng thú tham quan trung tâm thương mại thế giới Minh Đình đang xây dựng không?”

Viêm Lương thực lòng muốn ở lại nhà hàng nói chuyện với Lâm Thụy hơn. Cô biết Lâm Thụy có rất nhiều khách hàng lớn, mỗi người bỏ ra một số vốn đầu tư nhỏ mua cổ phiếu của Từ thị cũng đủ giúp cô lật ngược thế cờ. Chỉ cần giá cổ phiếu của Từ thị giữ ổn định một, hai ngày, cộng thêm thanh thế Lộ Chinh tạo ra cho cô, nhiều khả năng Nhã Nhan sẽ thoát ra khỏi tình cảnh tồi tệ hiện nay.

“Đến đó làm gì?” Viêm Lương vừa lưu luyến quay lại phía nhà hàng vừa hỏi.

“Đổi chỗ khác, diễn lại màn vừa rồi.” Lộ Chinh trả lời.

Trung tâm thương mại thế giới Minh Đình là dự án đầu tư lớn nhất của M cho đến thời điểm này. Dự án cũng được chính phủ coi là công trình trọng điểm, sau khi hoàn thành sẽ trở thành CBD[2] lớn nhất thành phố.

[2] CBD viết tắt của từ Central Business District, khu trung tâm hành chính và thương mại của một quốc gia hay một thành phố.

Tuy đang trong quá trình xây dựng nhưng các khu vực riêng biệt như khu mua sắm, giải trí, tòa nhà văn phòng và phố đi bộ khép kín đã sơ bộ hình thành.

Lộ Chinh đi theo người phụ trách thị sát trung tâm mua sắm, giải trí. Một số phóng viên đi theo anh lấy tin, bọn họ tất nhiên tỏ ra hiếu kỳ khi thấy Viêm Lương xuất hiện bên cạnh Lộ Chinh. “Lộ Tổng, quan hệ giữa anh và Viêm tiểu thư…”

Trợ lý của Lộ Chinh định cắt ngang câu hỏi của phóng viên nhưng thấy Lộ Chinh không tỏ ra tức giận, anh ta lặng lẽ đứng sang một bên. Trong khi đó, Lộ Chinh vẫn không dừng bước, anh vừa đi vừa nói: “Nhãn hiệu dược mỹ phẩm Thảo bản tập của Nhã Nhan sẽ đặt cửa hàng đầu tiên tại nơi này. Hôm nay có thời gian rảnh rỗi nên tôi đưa cô ấy đên đây xem.”

Vừa dứt lời, Lộ Chinh dừng bước. Anh quay sang Viêm Lương chỉ tay về khoảng đất trống cách đó không xa. “Chỗ đó dành riêng cho Thảo bản tập, vị trí đẹp nhất…”

Không chỉ đám phóng viên kinh ngạc, ngay cả Viêm Lương cũng ngẩn người. Lộ Chinh nháy mắt mỉm cười, dáng vẻ rất trìu mến.

Tiếng chụp ảnh “tách tách” liên tục vang lên. Máy ảnh của phóng viên sẽ lưu lại khoảng khắc này. Gương mặt người đàn ông đầy vẻ cưng chiều, còn người phụ nữ thì tỏ ra bất ngờ, luống cuống.

Viêm Lương đâu chỉ luống cuống. Anh chàng Lộ công tử này có vẻ đóng kịch hơi thái quá, khi quay lại ô tô, Viêm Lương không kìm được, lên tiếng hỏi: “Tại sao anh lại giúp tôi?”

Lộ Chinh cúi đầu xem tin tức trên điện thoại. Xem xong anh mới ngẩng lên nhìn Viêm Lương nhưng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Phóng viên này không tồi, chụp ảnh tôi còn đẹp hơn ảnh bìa trên tạp chí tài chính lần trước.”

Viêm Lương liếc qua điện thoại của anh, cô không ngờ tin tức cô và Lộ Chinh đi thăm công trường trung tâm thương mại Minh Đình được đăng tải nhanh như vậy. Cô thu lại ánh mắt, hỏi một lần nữa: “Tại sao?”

Trình độ đánh trống lảng của Lộ Chinh rõ ràng không ăn thua với Viêm Lương. Lộ Chinh tựa như không nghe thấy câu hỏi của Viêm Lương, trầm ngâm rồi lên tiếng: “Nếu đã không thể cứu vãn sai lầm trong quá khứ, chi bằng cho bọn họ một tương lai tốt đẹp, để các đối tác nhìn thấy tia hy vọng, bọn họ sẽ kiên định ủng hộ cô.”

Tuy nhiên, câu trả lời không đúng trọng tâm của Lộ Chinh không thể gạt bỏ sự cố chấp của người phụ nữa này. Anh không trả lời, cô lại hỏi lần nữa: “Tại sao?”

Tại sao ư?

Lộ Chinh suy nghĩ một lúc, sau đó anh tủm tỉm cười. “Có lẽ vì tôi yêu…” Anh cố ý dừng lại, khiến toàn thân Viêm Lương căng ra trong chốc lát. Cuối cùng, anh vẫn cười cười, một lúc sau mới từ tốn nói: “… yêu cảm giác làm Chúa cứu thế.” Nói xong, không đợi phản ứng của Viêm Lương, anh lại cúi đầu lướt web, xem ảnh chụp chung của hai người.

Cùng lúc đó, người lên mạng xem ảnh và tin tức không chỉ có mình Lộ Chinh.

Nghe tiếng gõ cửa, Tưởng Úc Nam mới rời mắt khỏi màn hình vi tính, lạnh nhạt nhìn về phía cửa ra vào.

Vừa vào phòng, thư ký Lý liền phát hiện ra điều khác lạ. Là người thân tín ở bên cạnh Tưởng Úc Nam nhiều năm, anh ta dễ dàng nhận ra một tia không bình thường ẩn giấu sau ánh mắt bình tĩnh của Tưởng Úc Nam.

Thư ký Lý ngập ngừng vài giây mới lên tiếng: “Giang Thế Quân tiên sinh đến rồi ạ!”

“Mời ông ta vào!” Tưởng Úc Nam vừa nói vừa tắt trang web. Hình ảnh đôi nam nữ từ tướng mạo, dáng vẻ và khí chất đều rất xứng đôi trong bài báo biến mất khỏi màn hình máy tính ngay tức thì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.