Hoàng Hậu Tinh Ranh Được Hoàng Thượng Cưng Chiều Hết Mực

Chương 17




Trong chén chỉ có một cái lá, nhưng tỏa ra hương thơm thấm vào ruột gan, làm đầu óc đều thanh tỉnh. Mị Nhi cùng hai gã côn đồ cũng không nhịn được hít một hơi thật sâu, Giang Tinh Thần ánh mắt tỏa sáng, Cảm Mẫn Trận trong đầu hắn mơ hồ đều chấn động.

“Lễ vật của ông chủ Phú Vinh Trai quả thật không nhỏ, lá cây Vân Vụ dồi dào nguyên khí này, cho dù chỉ có một lá, giá trị cũng không thấp!” Giang Tinh Thần biết, ông chủ Phú Vinh Trai sẽ không vô duyên vô cố đưa tới phần đại lễ này, nếu nói chỉ là vì song phương hợp tác, đúng là có hơi miễn cưỡng... Nhưng bây giờ hắn cần khai phá Cảm Mẫn Trận, nên không thể cự tuyệt.

Hơi tự định giá một chút, Giang Tinh Thần tươi cười nhận lấy cái chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tức thì cảm thấy trong miệng đầy mùi thơm! Thở phào một hơi, hắn mới phân phó tiểu nhị mời ông chủ đến đây ngồi một chút.

Không lâu sau, ông chủ Phú Vinh Trai đi vào phòng, Giang Tinh Thần đứng dậy nghênh đón, song phương khách sáo chào hỏi một hồi.

Trò chuyện với nhau mấy câu, Giang Tinh Thần không dứt miệng khen chén Vân Vụ này, ông chủ Phú Vinh Trai cũng thuận thế nói vào chính đề.

Thì ra là vấn đề sườn hầm. ông chủ Phú Vinh Trai cảm thấy, đầu bếp bọn họ làm ra, so sánh với Giang Tinh Thần làm mẫu đêm đó, mùi vị khác biệt, thịt có hơi dai.

Giang Tinh Thần nghe nói, lúc này mới yên lòng lại, nếu không vô duyên cớ vô cớ nhận lễ trọng của người ta, quả thực khó ăn khó nói.

- Thật ra! Đây là vấn đề về độ lửa, ông chủ không có phát hiện, tối hôm qua ta làm mẫu, đầu tiên là dùng lửa than sao!

Một câu nói, khiến ông chủ chợt bừng tỉnh hiểu ra! Tuy rằng lửa than đắt hơn rất nhiều so với củi đốt, nhưng mùi vị tăng lên thì tốt rồi! Phẩm chất thức ăn tăng lên là chính, có thể tới Phú Vinh Trai ăn cơm, ai còn so đo một vài hoàng tinh tệ.

Ông chủ liên tiếp nói lời cảm tạ, trên mặt đều cười như nở hoa! Một lá Vân Vụ tuy rằng giá trị xa xỉ, nhưng giá trị tuyệt đối: Bằng vào mùi vị món ăn này tăng lên, hắn có thể đè ép Thúy Viên Lâu một đầu. Mặc dù sớm muộn gì đối phương sẽ nghĩ tới bí quyết trong đó, nhưng khoảng thời gian thua kém này, đủ để hắn kiếm được đầy bồn đầy bát.

Khách sáo thêm mấy câu, ông chủ đứng dậy cáo từ, vội vã rời đi... không cần hỏi cũng biết hắn vội ra nhà bếp phía sau.

Trong ánh mắt sùng bái của Mị Nhi cùng hai gã côn đồ, Giang Tinh Thần đứng dậy gọi một tiếng, đi ra ngoài phòng. Vốn hắn còn định gọi thêm hai món ăn, nhưng bây giờ đầy đầu hắn đều là Cảm Mẫn Trận, đâu còn nghĩ tới những chuyện này.

Hai gã côn đồ vội vàng đứng dậy, giành trước một bước đẩy ra cửa phòng, có vẻ càng thêm cung kính! Ông chủ Phú Vinh Trai này chính là một quý tộc nổi danh ở Hồng Nguyên Thành, là có tước vị, mà ngay cả hắn đều nể trọng Giang thiếu gia như thế, dĩ nhiên bọn họ phải hạ thấp tư thái hơn nữa.

Mị Nhi thì đầy mặt nụ cười kiêu hãnh. Thấy hai gã côn đồ xoay người, vội vàng và cơm còn dư lại trong chén, hai ngụm ăn sạch, lúc này mới đứng dậy đuổi theo...

Trong xe ngựa, Giang Tinh Thần ngồi nhắm mắt, thân mình lắc lư theo xe ngựa. Bất quá, lúc này hắn đã không còn có cảm giác lắc lư, mà toàn bộ chú ý đều dồn trên Cảm Mẫn Trận.

Hiệu quả của Vân Vụ tương đối tốt, hơi nóng cuồn cuộn chạy từ các nơi toàn thân rồi trào lên óc. Trong nháy mắt Cảm Mẫn Trận ngưng thật, rồi một mực lan tràn đến cổ mới ngừng lại. Tối hôm qua trạng thái kỳ diệu lúc tắm đã trở lại, xe ngựa lắc lư, hắn cảm giác rõ ràng hơn nhiều.

Mở mắt thở ra một hơi, Giang Tinh Thần thầm nghĩ: “Cảm Mẫn Trận cần thức ăn dồi dào nguyên khí mới có thể phát triển... Bất quá, ông chủ Phú Vinh Trai muốn cầu cạnh ta, cũng chỉ lấy ra một lá Vân Vụ, xem ra vật dồi dào nguyên khí đó, sợ là còn thưa thớt và trân quý hơn so với thức ăn đỉnh cấp... Mặt khác, Cảm Mẫn Trận tăng lên cảm giác cùng độ bén nhạy của thân thể, có thể tạo được tác dụng gì chứ...”

- Giang thiếu gia! Tới thành đông rồi, trước mặt chính là Học Viện Đế Quốc!

Bất chợt một gã côn đồ lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của Giang Tinh Thần.

- Tìm một vị trí dừng xe, chúng ta xuống xe đi một vòng!

Giang Tinh Thần phân phó một câu, vén lên rèm cửa ngắm nhìn, chỉ thấy xa xa một kiến trúc hình vòm to lớn, cao chừng hơn mười thước; trên tảng đá bên trái, viết bốn chữ to “Học Viện Đế Quốc”, phía dưới còn có mấy chữ nhỏ “Hồng Nguyên Phân Viện”.

Buông rèm cửa xuống, Giang Tinh Thần nói với Mị Nhi:

- Chúng ta trước tiên nhìn xem nhà cửa ở chung quanh đây, có nơi nào hài lòng thì đặt cọc, đợi phân chia hoa hồng lợi nhuận tới tay, lập tức mua... Còn nếu không có, chúng ta sẽ đi tìm ở khu quý tộc... Mặt khác, đợi lúc trở về, còn phải chuộc về ngọc bội của muội!

Mị Nhi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói:

- Ca ca! Ngọc bội trước không vội, ngày mai huynh còn phải đi giám định nữa đấy, việc trọng yếu nhất là xác định thân phận quý tộc, chuyện đó cũng cần không ít tiền đâu, cũng không thể đợi phân chia hoa hồng lợi nhuận rồi mới đi!

- A!

Giang Tinh Thần cười cười, giơ tay lên xoa xoa đầu Mị Nhi, hỏi:

- Tiểu nha đầu thế nào bất thình lình hiểu chuyện như vậy ta!

- Trước kia muội không hiểu chuyện sao?

Mị Nhi chu chu miệng, có chút tức giận:

- Trước kia đều là muội chăm sóc ca ca!

- A a! Ta không phải có ý này, ta là nói, hôm nay thế nào muội yên tĩnh như vậy, quả thực ta có chút không thích ứng lắm!

- Ca ca khôi phục thân phận quý tộc, còn kiếm nhiều tiền, có địa vị! Mị Nhi sẽ giống như trước, sẽ làm cho người ta cảm thấy rất không có quy củ...

Giang Tinh Thần đưa tay vịn vai Mị Nhi, nhìn nàng nghiêm túc nói:

- Nhưng ca ca còn là thích bộ dáng hoạt bát của muội, không thích bộ dáng như bây giờ... luôn làm ta cảm thấy, muội biến thành một người khác, không còn là Mị Nhi trước đây!

- A!

Mị Nhi sửng sốt một chút, thật lâu mới hiểu được ý trong lời nói của ca ca, không khỏi kinh ngạc nói:

- Ca ca trước kia không phải...

Giang Tinh Thần nói:

- Muội đã quên rồi sao, ca ca từng đáp ứng với muội, sẽ không thay đổi lại như trước!

Mị Nhi cảm giác khóe mắt có chút ươn ướt, vội vàng cúi đầu chớp chớp mắt, lúc ngẩng đầu lên, đã biến thành một vẻ mặt khác:

- Thật tốt quá! Rốt cục không cần giả bộ nữa, thật mệt chết ta... Bất quá, ca ca thật sự thích bộ dáng muội hoạt bát sao? Nói như vậy tối hôm qua huynh nói là sự thật, muội muốn chơi đùa cái gì, huynh liền chơi với muội cái đó...

Nhìn trong mắt Mị Nhi chớp lóe tia sáng giảo hoạt, Giang Tinh Thần đột nhiên có cảm giác tự mua dây buộc mình. Tiểu nha đầu tính tình kiên cường, nhưng nội tâm cũng rất nhạy cảm, thuộc loại người có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, không hỏi thì không nói... Vốn hắn nghĩ, mình bất thình lình bạo phát, vừa khôi phục thân phận quý tộc, vừa kiếm được tiền, vừa có người khen... ngàn vạn lần đừng để tiểu nha đầu có nhiều lắm gánh chịu cùng áp lực... nhưng bây giờ thấy biểu cảm trên mặt của tiểu nha đầu, khóe miệng hắn đều không thể khống chế co giật mấy cái!

Quả nhiên, hắn mới vừa cảm giác không tốt, tiểu nha đầu đã cả người nhào tới trên người hắn, cười to nói:

- Ca ca thật tốt quá!

- Ai da!

Giang Tinh Thần bị ngả ngược, sau lưng bịch một tiếng đụng trên thùng xe, phát ra một tiếng hét thảm...

Cùng lúc đó, ở thành bắc, nơi đóng quân Tử Kinh Dong Binh Đoàn, Mạt Hồng Tiêm đang ngồi đối diện với một thanh niên cường tráng, cao một thước chín.

- Mạt Hồng Tiêm! Tuy rằng hai nhà đoàn lính đánh thuê chúng ta vẫn luôn cạnh tranh nhau, nhưng không quản nói thế nào, cô nương và ta cũng quen biết nhau mười mấy năm, ta làm người cô nương còn không rõ lắm sao? 100 ngàn hoàng tinh tệ, sau này ta khẳng định sẽ trả lại!

Thanh niên trầm mặt, biểu tình không được tự nhiên, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, dường như cực kỳ không tình nguyện nói ra lời nói mới rồi.

- A a!

Mạt Hồng Tiêm mỉm cười, bưng lên chén uống một hớp, thản nhiên nói:

- Triệu Đan Thanh! Cầu người làm việc thì phải hạ thấp tư thái, giọng điệu của huynh vừa rồi, không biết còn tưởng rằng ta thiếu tiền huynh đấy!

Triệu Đan Thanh lập tức hít thở có chút dồn dập, cắn răng đè xuống tức giận, trầm giọng nói:

- Cô nương hợp tác cùng hai hiệu ăn lớn, lại mới vừa bán một con Kiếm Tích Trư, hẳn sẽ không thiếu khoản tiền này đi! Nhà ta nếu không thể tiếp tục hợp tác cùng quân đoàn thứ bảy, Triệu Gia Dược Nghiệp sẽ hoàn toàn xong rồi... Coi như ta van cô nương!

Nói đến mấy chữ cuối cùng này, trên trán Triệu Đan Thanh đều nổi vồng lên gân xanh, hai nắm tay nắm chắc, khớp xương đều có chút trắng bệch.

Mạt Hồng Tiêm thấy vậy, cũng thu hồi nụ cười, trịnh trọng nói:

- Triệu Đan Thanh! Không phải ta không giúp huynh! Mà dù có đưa tiền cho huynh, Triệu Gia Dược Nghiệp của huynh cũng không tranh hơn được Hãng buôn Hằng Thông người ta! Tất cả tiền các người đầu tư vào, đều sẽ trôi sông vô ích!

- Ai nói chúng ta không tranh hơn được, Triệu gia đã hợp tác với quân đoàn thứ bảy hơn 20 năm, danh dự tốt đẹp! Hơn nữa, lần này chúng ta đã nghiên cứu ra tân dược, chỉ cần đủ tiền bạc, để quân đoàn thứ bảy thấy được lượng thuốc dồi dào, định ước tiếp lần này sẽ không thành vấn đề!

Triệu Đan Thanh phản bác.

- Liều thuốc cầm máu của Hãng buôn Hằng Thông chẳng những hiệu quả tốt, hơn nữa giá cả tiện nghi; ngay cả giá vốn đều không thèm tính, hiển nhiên chính là để kéo sụp đổ Triệu Gia Dược Nghiệp các người. Ta không tin các người không nhìn ra, tại sao còn phí công đi tranh chấp như thế?

Triệu Đan Thanh trầm ngâm một chút, nói:

- Vì tân dược, Triệu gia đã đầu tư vào tất cả của cải, đã không có khả năng thu tay lại... Cho nên, chúng ta nhất thiết phải định ước tiếp với quân đoàn thứ bảy, mới có khả năng xoay người!

Mạt Hồng Tiêm nhíu nhíu mày, còn muốn lên tiếng, Triệu Đan Thanh chợt đứng lên, giơ tay ngăn lại, nói:

- Chỉ cần cô nương cho ta mượn 100 ngàn hoàng tinh tệ, Thiết Kiếm Dong Binh Đoàn ta sẽ thối lui không cạnh tranh dong binh đoàn nhị cấp với Tử Kinh các người! Hơn nữa, ta còn cấp cho cô nương một tin tức: đoàn chúng ta tại vùng ven ngoài dãy núi Phiếu Miểu, phát hiện một ổ Tuyết Trĩ!

- Cái gì?

Mạt Hồng Tiêm đứng bật lên. Đoàn lính đánh thuê cạnh tranh nàng không thèm để ý, nhưng Tuyết Trĩ chính là yêu thú, trong cơ thể nó có hàm chứa nguyên khí, Uyển Nhu đang cần để điều dưỡng thân thể! Chỉ là nàng rất kỳ quái, Tuyết Trĩ tuy rằng không có lực công kích gì, nhưng tốc độ thật nhanh, bình thường đều sống ở chỗ sâu trong dãy núi Phiếu Miểu, tại sao lại xuất hiện ở vùng ven ngoài.

- Ta có thể bảo đảm! Chỉ cần cô nương cho ta mượn 100 ngàn hoàng tinh tệ, ta sẽ nói cho cô nương biết vị trí ổ Tuyết Trĩ kia!

Triệu Đan Thanh nói.

- Được! Huynh nói cho ta biết vị trí, chúng ta lập tức đi bắt, nếu như thật sự ở vùng ven ngoài dãy núi Phiếu Miểu, sáng mai trở về! Đến lúc đó ta sẽ giao cho huynh 100 ngàn hoàng tinh tệ!

Mạt Hồng Tiêm quả quyết nói.

- Không thành vấn đề!

Triệu Đan Thanh rốt cục lộ ra nụ cười, Mạt Hồng Tiêm tính người nhất ngôn cửu đỉnh, một lời nói ra tuyệt sẽ không đổi ý.

Sau đó, Triệu Đan Thanh hạ thấp giọng nói nhỏ bên tai Mạt Hồng Tiêm.

Một lát sau, Triệu Đan Thanh xoay người rời đi, Mạt Hồng Tiêm lớn tiếng phân phó:

- Lão nhị, lập tức đi gặp Giang Lăng, mời hắn sáng mai tới đây!

- Lão đại! Chuyện gì vậy? Gọi tiểu tử kia tới làm gì?

Nhị ca từ ngoài cửa đi vào, không hiểu hỏi.

Mạt Hồng Tiêm mắng:

- Ngu ngốc, mời hắn tới đương nhiên là nấu ăn! Ta mới vừa nhận được tin tức, ven ngoài dãy núi Phiếu Miểu có một ổ Tuyết Trĩ!

- Tuyết Trĩ! Yêu thú...

Nhị ca há to miệng, đầy mặt kinh ngạc.

- Nhanh đi! Muốn ăn đòn phải không!

Mạt Hồng Tiêm lại gầm lên giận dữ.

- A! Cũng nên đi!

Nhị ca rùng mình một cái, vèo một tiếng lao ra ngoài. Ngay khi hắn quay đầu, một chút nước miếng từ khóe miệng hắn vải ra, không biết bay tới nơi đâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.