Hoàng Hậu Tinh Ranh Được Hoàng Thượng Cưng Chiều Hết Mực

Chương 13




- Ngươi nhìn cái này trước đi!

Giang Tinh Thần lấy ra một cái túi từ trong lòng, đưa cho Mị Nhi.

- Đây là cái gì... A!

Mị Nhi tò mò nhận lấy, trong túi kêu lên rổn rảng, vừa mở ra nhìn, tiểu nha đầu lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi, một gói to toàn là hoàng tinh tệ lộ ra, khiến nàng muốn hoa cả mắt.

Nếu như lúc thấy được thịt, tiểu nha đầu chỉ là vui mừng, thì bây giờ chính là khiếp sợ, nàng quả thực không thể tưởng tượng nổi, ca ca ra ngoài một ngày, lại kiếm được nhiều tiền về như vậy.

- Sáng sớm hôm nay, ta đi ra khu chợ, nghe được có người nói Tử Kinh Dong Binh Đoàn...

Rất nhanh, Giang Tinh Thần liền kể qua chuyện ngày hôm nay một lần.

Tiểu nha đầu khẽ há hốc cái miệng nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm Giang Tinh Thần, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, nàng quả thực khó mà tin được lời của hắn, cảm giác tựa như đang nghe chuyện cổ tích vậy.

- Không tin đúng không?!

Giang Tinh Thần cười ha hả, lại lấy ra tấm lụa trắng:

- Nhìn xem, đây chính là hiệp ước ta cùng Tử Kinh Dong Binh Đoàn ký kết đó!

Mị Nhi nhận lấy mở ra, nhìn kỹ hai lần, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ biến đổi, nụ cười lớn dần, cuối cùng biến thành mừng như điên, không ngờ tiếng cười lại hoàn toàn vượt ra khỏi độ tuổi của nàng có thể phát ra.

- Ha ha ha ha... chia 5:5 a! Ca ca, Ngươi giỏi quá, lần này chúng ta phát tài rồi...

Dứt lời, tiểu nha liền ôm đầu Giang Tinh Thần, hôn lên mặt hắn một cái. Mười cân thịt, 300 hoàng tinh tệ, hợp tác cùng Tử Kinh Dong Binh Đoàn, đây tựa ba tầng sóng biển, liên tục đánh sâu vào tâm linh của nàng, gần như hoàn toàn bao phủ suy nghĩ của nàng, khiến ý thức của tiểu nha đầu cũng trở nên trống rỗng.

- Ha ha!

Giang Tinh Thần sờ tay vào nơi tiểu nha đầu hôn qua, cũng lộ ra nụ cười. Nhìn Mị Nhi cao hứng, tâm trạng của hắn cũng vui lây không nói nên lời.

Nhưng vẫn chưa hết, Giang Tinh Thần đợi cho tiếng cười của Mị Nhi giảm xuống, liền bồi thêm:

- Còn có, ta đã kích hoạt được Nguyên Tuyền!

- Cái gì?

Mị Nhi im bặt tiếng cười, bốn chữ “kích hoạt Nguyên Tuyền” tựa như sét đánh ngang tai, thật lâu sau, nàng mới kịp phản ứng.

- Ca ca đã kích hoạt Nguyên Tuyền?

Mị Nhi như mất hồn hỏi.

- Ừm!

Giang Tinh Thần gật đầu cười.

- Hu hu!

Hai hàng nước mắt trào ra, Mị Nhi bất thình lình khóc thành tiếng, nàng mới 13 tuổi, cho dù kiên cường như thế nào đi nữa cũng chỉ là đứa bé, cũng vì trước đây Giang Tinh Thần muốn kích hoạt Nguyên Tuyền thất bại, những năm gần đây nàng phải thừa nhận áp lực hơn xa người thường, lúc này liền không thế khống chế tâm tình của mình nữa.

Giang Tinh Thần vươn tay, nhẹ nhàng ôm đầu tiểu nha đầu trong ngực, dịu dàng nói:

- Sau này Mị Nhi sẽ không bao giờ... phải chịu khổ nữa, ở nhà hưởng phúc là tốt rồi, muốn chơi mà cái gì ca ca sẽ chơi với ngươi cái đó, sẽ không giống như trước kia mải luyện công không để ý tới ngươi như vậy nữa...

- Hu hu...

Tiểu nha đầu nghe vậy, không ngờ lại càng khóc lớn hơn, khiến tay chân Giang Tinh Thần trở nên luống cuống. Hắn vốn muốn làm cho tiểu nha đầu cao hứng, không ngờ vì vui sướng quá mà khóc mãi không thôi.

Giang Tinh Thần có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ nhẹ nhẹ sau lưng của Mị Nhi, im lặng an ủi.

Một lúc lâu sau, tiếng khóc Mị Nhi mới nhỏ dần, hít thở cũng trở nên ổn định, trong phòng an tĩnh lại...

Ngay khi Giang Tinh Thần nghĩ rằng Mị Nhi đã ngủ, thì tiểu nha đầu chợt ngẩng đầu lên, hỏi:

- Ca ca làm sao lại có bí phương có thể khử đi mùi tanh của thịt chứ? Ta nhớ ngươi chưa từng vào bếp qua mà... Mặt khác, Nguyên Tuyền như thế nào lại kích hoạt được?!

Giang Tinh Thần rùng mình, thở ra một hơi nói:

- Làm ta giật mình sợ muốn chết, sao ngươi hỏi bất chợt vậy chứ!

- Mau trả lời ta! Không được giấu giếm, nếu không sẽ không thèm để ý ngươi nữa!

Tiểu nha đầu căn bản không để ý tới lời nói của Giang Tinh Thần, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi.

- Cái đó... ngươi còn nhớ rõ hai ngày trước ta luôn ngẩn người xuất thần chứ?

Giang Tinh Thần nhỏ giọng hỏi.

- Ừm!

Mị Nhi gật gật đầu.

- Đó là bởi vì sau khi ăn phải thuốc giả, bỗng nhiên ta có một giấc mơ kỳ quái! Trong mơ có rất nhiều thứ kỳ quái xuất hiện, trong đó có cái bí phương này...

Đây là lối giải thích hắn đã sớm nghĩ ra từ trước, tuy rằng nghe ra có trăm ngàn chỗ hở, nhưng loại mộng mị này, không ai chứng thực được thật giả, huống chi còn có chuyện thuốc giả, hơn nữa Mị Nhi lại chỉ là một tiểu nha đầu13 tuổi mà thôi.

Quả nhiên, tiểu nha đầu cũng không truy cứu rối tung chuyện mộng mị lên, tất cả sự chú ý đều bị thuốc giả hấp dẫn.

- Chẳng lẽ ca ca ăn được không phải thuốc giả, chỉ có điều thời gian kích hoạt Nguyên Tuyền dài hơn một chút...

Mị Nhi cau đôi mi thanh tú, sau đó làm như đã xác định đáp án này, ra sức gật gật đầu.

- Xem ra, người kia cũng không phải kẻ lường gạt, sau này sẽ không tìm Dong Binh Đoàn bắt hắn nữa... Nếu không có thuốc kia, ca ca cũng sẽ không thể biến thành bộ dáng bây giờ được!

Tiểu nha đầu thầm suy nghĩ, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.

- Ca ca, sau này có chuyện gì không nên gạt ta được không?

Mị Nhi rất nghiêm túc nhìn Giang Tinh Thần nói.

- Được! Sau này chuyện gì cũng đều nói cho ngươi biết!

Giang Tinh Thần cười đáp ứng, cưng chiều xoa xoa đầu tiểu nha đầu.

- Còn nữa! Ngươi rõ ràng biết hầm thịt, còn có biện pháp trừ khử mùi tanh tưởi, tại sao vừa rồi còn để ta làm!

Mị Nhi lại hỏi một câu.

- Ách!

Khóe miệng Giang Tinh Thần khẽ giật một cái, nhìn tiểu nha đầu có chút không nói nên lời:

- Là ta sai ngươi làm sao, thật ra ta đã định làm rồi, nhưng ngươi cầm khảm đao khua loạn, ta dám tiến lên sao! Ngươi lại còn vỗ ngực, nói rằng mình đã làm cơm suốt 3 năm, ai biết được tài nghệ của ngươi như vậy chứ...

Tiểu nha đầu nhìn Giang Tinh Thần với ánh mắt kỳ quái, dường như cũng đã kịp phản ứng, sắc mặt không khỏi đỏ lên!

- Hôm nay cho qua, ngày mai ta sẽ làm cho ngươi ăn, bảo đảm ngươi sẽ ăn đến đầu lưỡi cũng nuốt mất!

Giang Tinh Thần vỗ vỗ bả vai Mị Nhi, nói:

- Ta đi nấu nước, ngủ sớm đi! Ngày mai chúng ta sẽ đi tới khu chợ, tìm cửa hàng dược trị liệu cánh tay bị thương cho ngươi, sau đó đi mua quần áo mới, lại đi khu quý tộc, nhìn xem có ngôi nhà nào tầm một ngàn thước vuông hay không...

- Ca ca!

Mị Nhi chợt ngắt lời Giang Tinh Thần.

- Sao vậy?

Giang Tinh Thần sửng sốt, kỳ quái nhìn Mị Nhi.

- Ta muốn về nhà!

Mị Nhi thấp giọng nói, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Giang Tinh Thần:

- Thôn trang nhỏ của chúng ta nếu so với Hồng Nguyên Thành còn tốt hơn, tuy rằng nghèo, nhưng mọi người đều rất hòa thuận, không có côn đồ bắt nạt người, cũng không có thương hộ nham hiểm... Phía sau thôn có một tòa núi nhỏ, vượt qua núi còn có một con sông, đứng ở đỉnh núi nhìn xa xa, chính là dãy núi Phiếu Miểu, thật là đẹp ...

Mị Nhi nhỏ giọng kể lể, dường như đang nhớ lại, trên mặt lộ ra nụ cười không màng danh lợi. Từ trong lời nói của nàng, Giang Tinh Thần có thể tưởng tượng ra được một bức họa xinh đẹp.

Một lát sau, Mị Nhi dừng lại, ngẩng đầu nói:

- Ca ca! Ngươi lần nữa trở thành quý tộc, chẳng lẽ không muốn trở về lãnh địa chúng ta nữa sao... Hồng Nguyên Thành có tốt hơn nữa, cũng không phải nhà của chúng ta!

Giang Tinh Thần lộ vẻ trầm tư, nhíu mày nói:

- Ta đã bị tước đoạt thân phận quý tộc, lãnh địa cũng bị thu hồi! Hiện tại cho dù lấy lại thân phận quý tộc, cũng tương đương với làm lại từ đầu, ít nhất phải có tước vị, mới có tư cách lấy được ban cho lãnh địa... Hơn nữa, cho dù được ban cho lãnh địa, cũng không thể nào lại là lãnh địa cũ của chúng ta!

Mị Nhi nói:

- Nếu hiện tại ca ca đã kích hoạt được Nguyên Tuyền, chúng ta sẽ có tiền mua thuốc, không phải vùi đầu luyện võ hại thân, chắc chắn cũng có thể tấn cấp đến cảnh giới Nội Khí! Sớm muộn gì cũng có thể đạt tới tiêu chuẩn được sắc phong Nam tước! Mặt khác, lãnh địa của chúng ta chỉ là một tiểu thôn hẻo lánh, sẽ không có ai thích ở đó đâu, đến lúc đó chưa chắc chúng ta đã không thể lấy về!

Giang Tinh Thần nghĩ nghĩ, rồi gật đầu nói:

- Tốt! Ca ca sẽ tận lực đoạt lại nhà của chúng ta... Tuy nhiên, vẫn nên mua một căn nhà khoảng 1000 thước vuông ở Hồng Nguyên Thành, chúng ta không thể cứ thuê phòng mãi được!

- Ùm! Chắc chắn ca ca sẽ làm được!

Mị Nhi nhoẻn miệng cười như đóa hoa nở rộ, sau đó nhảy chân sáo chạy đi:

- Ca ca, ta đi nấu nước cho ngươi!

Giang Tinh Thần vội vàng kéo tiểu nha đầu lại, khiển trách:

- Tay bị thương còn đi nấu nước, để ta làm cho! Hôm nay ngươi cũng đừng giặt giũ nữa!

Lôi tiểu nha đầu đến bên giường, dặn dò một tiếng ngủ ngoan, Giang Tinh Thần liền xoay người ra khỏi phòng.

Mị Nhi nhìn theo bóng lưng Giang Tinh Thần, bất chợt phát ra một trận cười vui sướng, rồi xoay người ôm chăn, lăn lông lốc trên giường...

Giang Tinh Thần ra khỏi phòng nhưng không có cao hứng như vậy, hiện tại hắn mới biết, tâm nguyện lớn nhất của tiểu nha đầu dĩ nhiên là muốn trở về lãnh địa cũ nơi có thôn trang nhỏ kia, nơi đó mới là nhà trong lòng nàng, là nơi che chở mọi sóng gió cho nàng! Tuy nhiên, muốn trở về lãnh địa nào có dễ dàng như vậy, hắn chỉ mới kích hoạt được Nguyên Tuyền mà thôi, bản thân căn bản không thể luyện võ, không quản cảnh giới gì, cũng đều không liên quan tới hắn. Sở dĩ hắn đáp ứng Mị Nhi, chỉ là vì muốn an ủi tiểu nha đầu, không muốn hy vọng của nàng tan vỡ mà thôi!

Nấu nước xong, ngâm mình trong bồn nước ấm, Giang Tinh Thần khép hờ hai mắt, bắt đầu điều chỉnh cách hít thở. Tô thịt tối hôm nay hắn ăn đến bây giờ vẫn còn cảm giác ghê tởm.

- Thở, thở, hít...

Theo cách hít thở triển khai, dạ dày hắn liền tỏa ra một cỗ nhiệt lưu hướng lên đầu, cảm giác tanh tưởi dần dần bị xua tan, Cảm Mẫn Trận trong đầu lại tăng trưởng một tia nhỏ không thể tra xét. Tuy nhiên lần này không giống như trước, Giang Tinh Thần mơ hồ cảm nhận được thân thể sinh ra một tia biến hóa kỳ dị, cụ thể là gì hắn cũng không nói ra được, nhưng quả thật có thể cảm nhận được.

Tuy rằng hắn không biết tác dụng của Cảm Mẫn Trận, nhưng đã có biến hóa là tốt rồi, Giang Tinh Thần không khỏi thầm vui mừng, lập tức ngồi ngay ngắn, chuẩn bị nghiên cứu kỹ lưỡng một chút.

Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, chậu nước lập tức nổi lên bọt nước. Giang Tinh Thần chợt cảm nhận được có một tia bọt nước ấm ấm bắn tới mặt mình, lập tức khẽ nghiêng đầu tránh.

Tia bọt nước lướt qua mặt hắn, rơi xuống bên cạnh bồn gỗ.

Sau khi tránh thoát bọt nước, Giang Tinh Thần cũng đã kịp phản ứng lại, không ngờ dư quang khóe mắt cũng có thể nhìn thấy tia bọt nước văng tới.

- Sao ta có thể tránh khỏi được vậy?

Giang Tinh Thần hơi sửng sốt, rồi cau mày trầm tư.

Một lát sau, đôi mày hắn đột nhiên giãn ra:

- Chẳng lẽ tác dụng của Cảm Mẫn Trận, là đề cao năng lực cùng độ nhạy cảm của thân thể... Cảm Mẫn Trận, Cảm Mẫn Trận, không sai, chính là ý tứ này!

Giang Tinh Thần vui mừng quá đỗi, cảm giác lực cùng độ nhạy của thân thể tăng lên, phải chăng mình có thể luyện võ, nói vậy, thật đúng là có khả năng thu hồi được lãnh địa của mình rồi.

Suy nghĩ này vừa hiện ra, liền không ngừng sinh trưởng như măng mọc sau cơn mưa vậy, hắn không nhịn được thử một lần.

Tuy nhiên sau khi nếm thử, hắn lại hoàn toàn tuyệt vọng! Tuy rằng hắn đã rút kinh nghiệm bài học lần trước, chỉ hơi phát lực một chút. Nhưng loại đau nhức kịch liệt như xé rách, so với Thái Sơ Trận càng thêm mãnh liệt.

- Xem ra, ta quả thật vô duyên với luyện võ rồi! Sau này nói gì cũng sẽ không nếm thử nữa!

Giang Tinh Thần nhìn Cảm Mẫn Trận đã mơ hồ có một chút trong đầu, thầm hạ quyết tâm, không thể luyện võ cũng không sao, nhưng nếu không còn trận pháp, hắn sẽ thật khóc không ra nước mắt. Mặc dù hiện tại hắn không biết tác dụng cụ thể của trận pháp, nhưng từ Thái Sơ Trận cũng có thể thấy được, tác dụng của Cảm Mẫn Trận chắc chắn không nhỏ.

- Bốp!

Giang Tinh Thần dùng sức vỗ mặt nước một cái, một chùm tia nước bắn lên. Lần này, hắn lại không có được cảm giác như vừa rồi.

- Aiii! Không được rồi...

Hắn than thở một tiếng, rồi đứng dậy lau người mặc quần áo.

Ra khỏi gian bếp, Giang Tinh Thần mới vừa đi tới cửa phòng ngủ, chợt ngoài cổng có tiếng đập cửa cạch cạch vang dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.