Hoàng Hậu Tấu Biển Hoàng Thượng

Chương 5




Hình ảnh của Bạch Tình Đình hiện ra trong đầu Diệp Lăng Phi khiến cho lửa dục của hắn sôi trào, nhất là tư thế lúc nãy của nàng khiến cho hạ thân Diệp Lăng Phi có một phản ứng mãnh liệt.

Là một nam nhân mà trông thấy Bạch Tình Đình nằm trên giường hai chân tách ra, lộ ra cặp đùi trắng như tuyết và hồng hào thì bất cứ ai cũng phải nhiệt huyết sôi trào.

Diệp Lăng Phi là một nam nhân bình thường, cho nên hắn cũng không chịu được, trong miệng hắn khẽ lẩm bẩm:

- Ông trời ơi, không ngờ chỗ đó của Bạch Tình Đình thật là cực phầm.

Hắn vừa nghĩ đến chỗ đó của Bạch Tình Đình, trên khuôn mặt lại hiện ra một nụ cười, sau khi lắc lư đi xuống lầu, hắn ra ngoài biệt thự hoa viên để tản bộ.

Không ngờ Diệp Lăng Phi vừa mới ra tới cửa biệt thự, lại nghe thấy hai tiếng la của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Tình Đình đang cầm cái vợt tennis đập ở bậc cầu thang.

- Ông trời ơi, như thế này rất đẹp.

Diệp Lăng Phi nhìn dáng vẻ này của Bạch Tình Đình thì hiểu rằng Bạch Tình Đình đang muốn làm gì, vì biết mình đuối lý cho nên hắn cũng không dám dừng lại, nhanh chóng mở cửa phòng rồi trốn ra bên ngoài.

Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi linh hoạt chạy ra ngoài thì thầm nín thở ở trong lòng, cầm lấy cây vợt tennis đi xuống lầu.

- Đại tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Cô Ngô nghe thấy tiếng la của Bạch Tình Đình thì giật mình, cô đi xuống lầu thì thấy nàng đang nổi giận dùng đùng, vội vàng hỏi.

- Cô Ngô, không có chuyện gì xảy ra đâu, tôi sẽ biết phải giải quyết như thế nào.

Bạch Tình Đình cũng không nói nhiều với cô Ngô, hắn cầm lấy vợt tennis đuổi theo. Cô Ngô thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đưa mắt dõi theo nàng rồi khẽ lắc đầu, đang định xoay người rời đi thì thấy Bạch Cảnh Sùng trong bộ đồ ngủ đi xuống. Cô Ngô vội vàng nói:

- Ông chỉ, ông xem đại tiểu thư….

Bạch Cảnh Sùng lắc đầu nói:

- Để cho bọn họ chơi đi, bọn họ là cặp vợ chồng son, cãi nhau một vài lúc cũng là chuyện bình thường.

Cô Ngô khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Diệp Lăng Phi chạy ra ngoài biệt thự, tại lúc chạy ở trong hoa viên, Bạch Tình Đình đang cầm lấy vợt tennis, đuổi theo thở hổn hển, vừa đuổi vừa hét:

- Diệp Lăng Phi, anh đứng lại đó cho tôi.

- Anh không đứng lại, kẻ ngốc cũng không đứng lại.

Diệp Lăng Phi cười hì hì nói:

- Lão bà, nếu như em muốn đánh anh thì phải đuổi được anh trước rồi hãy nói.

Bạch Tình Đình đâu thể đuổi kịp Diệp Lăng Phi được. Diệp Lăng Phi cố ý chạy lòng vòng, thỉnh thoảng đến chỗ rào cản thì lại vòng qua vòng lại. Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở trước mắt mà thủy chung vẫn không cách nào đuổi kịp, nàng chỉ có thể la hét hắn mà thôi.

- Diệp Lăng Phi, anh mà không đứng lại thì cả đời này tôi không thèm để ý tới anh nữa.

Lời nói này quả là hiệu quả, Diệp Lăng Phi đúng là đã dừng bước, Bạch Tình Đình chạy hai bước tới, nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở trước mặt nàng, cái vợt tennis hung hăng đánh về phía hắn.

Cái vợt tennis này vừa vung ra, cũng không thấy Diệp Lăng Phi ở đâu nữa.

- Anh, anh đâu?

Bạch Tình Đình vung cái vợt tennis lên rồi nhìn quanh bốn phía, muốn xác định xem Diệp Lăng Phi ở đâu. Bỗng nhiên thình lình bờ eo thon của nàng bị Diệp Lăng Phi ôm từ phía sau lưng. Bạch Tình Đình xoay người lại, phát giác cả thân hình mình bị nhấc lên trên không, hai chân của nàng không ngừng đạp loạn, trong miệng liên tục kêu lên:

- Thả tôi ra, thả tôi ra.

- Anh không buông em ra, buông em ra em lại chạy mất.

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình vào trong biệt thự.

Bạch Cảnh Sùng lúc này đang ngồi xem báo, nhìn thấy Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình vào trong biệt thự, ánh mắt của ông chuyển về phía hai người, mỉm cười rồi lại tiếp tục.

- Thả tôi ra, anh đúng là đồ khốn kiếp là tên khốn kiếp nhất thiên hạ.

Bạch Tình Đình không biết cái vợt tennis của mình đã rơi mất ở đâu, hai chân của nàng không ngừng lăng không, trong vòng tay của Diệp Lăng Phi, nàng chỉ có thể không ngừng la hét lên.

Diệp Lăng Phi mặc kệ Bạch Cảnh Sùng đang ngồi xem báo chí, hắn ôm Bạch Tình Đình rồi nói với ông ta:

- Bá phụ, chào buổi sáng.

- Ừ, buổi sáng tốt lành.

Ánh mắt của Bạch Cảnh Sùng chuyển dời, thuận miệng đáp lời nàng.

- Ba, hắn khi dễ con, tên khốn kiếp này khi dễ con.

Bạch Tình Đình làm nũng nói:

- Ba ba giúp con đi.

- Cô Ngô chuẩn bị bữa sáng đi.

Bạch Cảnh Sùng giả vờ không nghe thấy lời nói của Bạch Tình Đình, hướng về phía cô Ngô phân phó nói.

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi lên lầu, chui vào trong phòng ngủ của nàng, rồi cả hai phóng cả lên trên giường. Bàn tay hắn đặt ở trên người nàng, khẽ vỗ vỗ cặp mông rồi nói:

- Mới sáng sớm mà em đã ăn mặc mỏng manh như thế ra khỏi cửa, em muốn bị cảm hay sao?

Bạch Tình Đình mặt úp xuống giường, thân thể bị Diệp Lăng Phi áp chế không thê nhúc nhích, nàng lắc lắc đầu, không phục nói:

- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.

- Không cần anh quan tâm, em hay quả nhỉ?

Diệp Lăng Phi lại vỗ lên cặp mông của Bạch Tình Đình, trách cứ nói:

- Em bây giờ là người của anh, mọi chuyện của em phải do anh quản. Hừ, em nhớ kỹ, anh chính là đại lão công của em, lão bà phải tam tòng tứ đức đó.

Cặp mông của Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi đánh hai cái đã khiến cho khuôn mặt của nàng trở nên đỏ bừng. Nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, không phục nói:

- Đây là thời hiện đại, với lại chúng ta vẫn còn chưa kết hôn, dựa vào đâu mà tôi phải nghe anh

- Em không nghe lời anh thì cái mông phải chịu tội.

Diệp Lăng Phi lại vỗ vỗ vào mông Bạch Tình Đình một lần nữa, trong miệng khẽ hừ hừ nói:

- Em không thương tiếc thân thê của mình thì cũng phải nghĩ đến đứa con tương lai cả chúng ta chứ. Thân thể em không khỏe mạnh thì làm sao có thể nuôi con mập mạp được, em phải sinh cho anh một tiểu tử thật béo, để cho hai chúng ta thật hạnh phúc.

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận, nàng không ngừng kêu lên trong miệng:

- Tôi không phải heo mẹ, tôi không cần.

- Không muốn cũng phải làm, chuyện này không phải do em, em còn dám tranh luận, anh sẽ lột quần của em ra, đánh vào mông em.

Diệp Lăng Phi hù dọa nói.

- Anh dám, có tin tôi cắn anh hay không?

Bạch Tình Đình mở cái miệng nhỏ nhắn ra, định cắn vào cánh tay của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hết lần này tới lần khác đem quần nàng cởi ra, lộ ra một chiếc quần lót màu trắng ở bên trong. Mà Bạch Tình Đình lúc này cũng đã rất tức giận, hung hăng cắn vào cánh tay của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cắn răng lại, mặc cho Bạch Tình Đình cắn vào tay mình, hắn cũng há miệng tiến đến cặp mông trắng của nàng, khẽ cắn một cái.

- A.

Lần này, Bạch Tình Đình cũng buông miệng ra, nàng vừa thẹn vừa giận, cơ hồ muốn khóc lên.

- Anh là đồ bại hoại, là đại sắc lăng, tôi không để ý tới anh nữa.

Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy mình đã làm quá, nhưng quả thực là không có biện pháp nào, ai bảo Bạch Tình Đình ngày thường mê người như vậy, có thể nói là nàng có khuôn mặt thiên sứ, dáng người mà quỷ, từng chỗ từng chỗ trên người nàng khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác hít thở khong thông. Vừa rồi cắn cặp mông trắng của nàng, Diệp Lăng Phi cảm thấy rất kích thích, nhưng thấy Bạch Tình Đình tựa hồ muốn khóc lên, hắn vội vàng kéo quần nàng lại, thân thể cũng dịch chuyển khỏi người Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình cũng ngồi xuống, bàn tay phải khẽ lau nước mắt, mắng hắn:

- Anh là đồ khốn kiếp, là đại sắc lang, tôi sẽ không để ý tới anh, không để ý tới anh nữa.

Diệp Lăng Phi duỗi bàn tay trái cơ hồ bị Bạch Tình Đình cắn cho đến chảy máu ra nói:

- Em nhìn xem em cắn anh đến mức nào rồi nè.

- Ai bảo anh ức hiếp tôi.

Ánh mắt của Bạch Tình Đình hiện lên một vẻ không đành lòng, nàng vừa nghĩ tới cảnh Diệp Lăng Phi vỗ cặp mông mình thì lại nói tiếp:

- Đáng đời anh.

- Đã nói như vậy thì anh cũng không khách khí nữa, dù sao anh cũng là đồ khốn kiếp, làm một chút chuyện xấu cũng tốt.

Diệp Lăng Phi nói xong đè Bạch Tình Đình xuống, chưa đợi Bạch Tình Đình kịp chống cự đã hôn lên môi nàng.

- Khốn kiếp.. khốn….

Hai tay Bạch Tình Đình đánh về phía sau lưng Diệp Lăng Phi. Sau đó nàng thở hổn hển, để mặc Diệp Lăng Phi hon mình.

Đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi lúc này đã chạm vào hàm răng của Bạch Tình Đình, cùng với Bạch Tình Đình quấn quanh một chỗ, sau đó tham lam mút lấy nước bọt của nàng. Trong lòng của Diệp Lăng Phi lúc này có một cảm giác vô cùng sung sướng, không thể phủ nhận mặc dù đã có quan hệ với rất nhiều tuyệt sắc mỹ nữ nhưng khoái cảm với Bạch Tình Đình quả thực không giống và có nét đặc sắc riêng.

Hắn đối với Bạch Tình Đình xuất phát từ tình yêu mà làm như vậy với nàng.

Động tác của hắn vô cùng ôn nhu, hắn sợ rằng mình sẽ làm Bạch Tình Đình bị thương cho nên rất nhẹ nhàng với nàng. Lúc hắn vuốt ve bộ ngực của nàng làm rất nhẹ nhàng, tuy nói hắn biết rằng có lúc con gái muốn nam nhân của mình thô bạo với mình, nhưng trong lòng hắn vẫn không đành lòng.

Hai người thân mật một chỗ cùng nhau. Trong đầu Bạch Tình Đình lúc này cũng chỉ có bóng dáng của Diệp Lăng Phi, nàng phát hiện ra rằng bây giờ nàng rất yêu hắn, trong lòng chỉ có hình bóng của hắn. Bạch Tình Đình thậm chí có thể khẳng định, trên thế gian này cũng chỉ có Diệp Lăng Phi mới khiến nàng khắc sâu như thế.

Cảm giác từ bộ ngực truyền đến không ngừng kích thích tâm hồn thiếu nữ trong lòng nàng, Bạch Tình Đình bỗng có cảm giác hạ thân mình trở nên nóng lên và ướt át, loại cảm giác này chỉ có khi nam nhân vuốt ve mới được như vậy. Bạch Tình Đình rất muốn như vậy dâng hiến cho Diệp Lăng Phi, muốn nói cho Diệp Lăng Phi biết rằng mình rất yêu hắn, muốn hắn tiếp nhận nàng, đem thân thể của hắn tiến vào người nàng. Tuy nhiên, Diệp Lăng Phi lại không làm như vậy, hắn thậm chí còn không chạm vào hạ thân của nàng, chỉ giới hạn ở phần thân trên.

Cho dù như vậy, Bạch Tình Đình cũng có cảm giác ở hạ thân của Diệp Lăng Phi nổi lên một bộ vị vô cùng kích thích hạ thân nàng. Bạch Tình Đình cố gắng nuốt nước miếng, trong lúc này, tâm hồn của nàng cũng chỉ có một mình Diệp Lăng Phi mà thôi.

Điều khó tưởng tượng chính là nàng đã tiếp nhận nước miếng của một người nam nhân. Nàng mặc dù là người rất thích sự sạch sẽ, rất ghét mùi của nam nhân, thậm chí có khi nàng còn hoài nghi mình có thể chấp nhận một nam nhân làm chồng không nữa, bởi vì nàng không thể nào tưởng tượng đuộc khi bộ vị dơ bẩn của nam nhân đó tiến vào người mình thì sẽ ra sao, sẽ trở thành chuyện đáng ghét như thế nào nữa.

Nhưng thực tế thì không phải như vậy. Bạch Tình Đình giờ phút này đã ý thức được, một cô gái yêu một chàng trai thì không cần quan tâm xem người đàn ông này như thế nào, thậm chí cho dù người đàn ông đó làm chuyện buồn nôn gì nàng cũng chấp nhận, nàng đều có khát vọng.

Bạch Tình Đình phát hiện ra mình đã đi lạc hoàn toàn. Khi Diệp Lăng Phi hôn nàng xong, Bạch Tình Đình mở to mắt ra, quay đầu nhìn về phía hắn, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại cất lên:

- Lão công, em yêu anh.

Đầu tiên là Diệp Lăng Phi sững sờ sau đó từ từ nói:

- Tình Đình, anh cũng yêu em, anh Diệp Lăng Phi có thể dùng tính mạng của mình để bảo vệ em, anh sẽ không để cho em gặp bất kỳ thương tổn gì, cho dù là một sợi lông. Anh sẽ làm cho người khiến em bị thương tổn phải trả giá bằng tính mạng.

Hai mắt của Bạch Tình Đình chuyển thành ánh mắt nhu tình, nàng chủ động đem môi tới, cùng với môi của Diệp Lăng Phi dán cùng một chỗ, hai người một lần nữa lại tiếp xúc.

Lần này, dục hỏa trong lòng Bạch Tình Đình lại càng thêm mãnh liệt, thậm chí nàng còn muốn lập tức làm chuyện đó với Diệp Lăng Phi. Hai tay Bạch Tình Đình đặt ở trên đầu hắn, bờ môi gợi cảm khẽ phát ra thanh âm rên rỉ. Giờ phút này, Bạch Tình Đình còn đâu khí chất cao quý của đại tiểu thư nữa, nàng hoàn toàn giống như là một dâm phụ, khát vọng mong muốn thứ đó của người đàn ông mà mình yêu thích tiến vào trong người mình.

Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này, hơn nữa cảm giác này lại vô cùng mãnh liệt. Bạch Tình Đình cảm thấy cả người mình tựa như muốn nổ cả ra, thân thể mang theo một luồng hơi nóng. Đột nhiên, Bạch Tình Đình cảm thấy hạ thân của mình có một chất lòng, nàng muốn nhịn xuống nhưng mà không nhịn được, Bạch Tình Đình theo phản ứng đưa bàn tay phải che lại dưới hạ thân không để ý đến chuyện Diệp Lăng Phi đang hôn lấy bộ ngực của mình mà đứng dậy.

Khuôn mặt của nàng trở nên đỏ bừng, Bạch Tình Đình lẩm bẩm:

- Em, em…

Rốt cuộc nàng cũng không dám nói nữa, nàng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, sẽ làm ra chuyện xấu hổ với nam nhân mà mình yêu thích. Nàng tin rằng Diệp Lăng Phi nhất định sẽ phát hiện, sợ rằng giờ phút này Diệp Lăng Phi sẽ nói ra chuyện đó.

Diệp Lăng Phi đầu tiên là sửng sốt, nhìn thấy biểu lộ của Bạch Tình Đình, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ. Loại chuyện phát sinh trên người nàng này cho thấy nàng đơn thuần là một cô gái nhỏ, cho nên ngay cả chuyện này cũng khong biết. Hắn liền kéo thân nàng lại, bờ môi dán vào khuôn mặt trắng trẻo ôn nhu nói:

- Lão bà, không cần phải lo lắng, đó là phản ứng bình thường trên cơ thể của em, nếu như em khong tin thì có thể lên mạng điều tra.

- Thật ư?

Bạch Tình Đình không chắc chắn mà hỏi thêm.

- Ừ, đó là biểu hiện khi em yêu anh, nếu không chúng ta nghiên cứu một chút đi.

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:

- Em có muốn xem cái đó của anh không?

- Không, em không nhìn.

Bạch Tình Đình vội vàng nói.

- Lão bà, anh đi ra ngoài trước, em nghiên cứu thêm đi, nếu cần thì kêu anh, anh sẽ không ngại lộ ra trước mặt em.

Diệp Lăng Phi rời khỏi, trước khi đi còn để lại một nụ hôn trên mặt của Bạch Tình Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.