Hoàng Hậu Tấu Biển Hoàng Thượng

Chương 42




Trong biệt thự Lý gia, cả nhà Lý Triết Hào đã xem bản tin của đài truyền hình Vọng Hải.Lý Triết Hào như người mất hồn, vô tri vô giác, từ giữa trưa về đến nhà, đã xem chính mình nhốt ở trong thư phòng. Lý Thiên Bằng và Mã Tử Yến không biết đã xảy ra chuyện gì, Mã Tử Yến vốn muốn hỏi chồng một chút, nhưng Lý Triết Hào đem chính mình nhốt trong thư phòng mặc kệ Mã Tử Yến gọi như thế nào, cũng không chịu mở cửa.

Cho đến lúc ăn cơm tối, Lý Thiên Bằng vội vàng quýnh lên trở về nhà. Trở về nhà, Lý Thiên Bằng liền nói với Mã Tử Yến

- Mẹ, đã xảy ra chuyện

Mã Tử Yến cả kinh, hôm nay từ cử động khác thường của Lý Triết Hào mà xem, Mã Tử Yến liền cảm giác được có gì không ổn, hiện tại lại nghe con trai vừa nói như vậy, Mã Tử Yến liền dự cảm lần này không phải là việc nhỏ

- Thiên bằng, con đứng sốt ruột, trước tiên ngồi xuống chậm rãi nói:

Mã Tử Yến ra hiệu Lý Thiên Bằng không nên gấp gáp, nhưng Lý Thiên Bằng làm gì có tâm tình ngồi xuống, hắn đứng ở trước mặt Mã Tử Yến, vội vàng nói:

- Con mời từ người bạn bên kia biết tin tức, cha con bị lừa, cái dự án Paris Notre Dame(Nhà thời đức bà Paris) ở nước Pháp gì gì đó, hoàn toàn là một âm mưu lớn. Buổi tối hôm nay, bản tin đài truyền hình Vọng Hải muốn vạch Trần Ngọc Đình chuyện này. Cha con đâu chứ, mau nói cha con nghĩ biện pháp, nếu không lần này chúng ta liền xong hết rồi

Dự án Nhà thờ Đức bà Paris của nước Pháp Mã Tử Yến cũng không biết, nàng cũng không biết được cái dự án này có quan hệ gì đến bọn họ. Nhưng thấy con trai cấp bách thành bộ dáng này, Mã Tử Yến dự cảm có thể là chồng mình bị lừa. Tuy nói trong lòng sốt ruột, nhưng bà vẫn là cực lực trấn tĩnh an ủi con trai nói

- Thiên Bằng, không nên lo lắng, không phải là bị lừa sao, như tập đoàn đầu tư của chúng ta, lỗ lã là chuyện bình thường, cùng lắm là làm vài mối làm ăn. Đem tiền kiếm trở về

- Mẹ, mẹ không biết, cha con đã quăng vào đó 5 triệu USD

Những lời này của Lý Thiên Bằng vừa nói ra, ngay cả sắc mặt Mã Tử Yến cũng trắng bệch không còn chút máu

Lý Triết Hào không biết xuất hiện ở trên lầu từ lúc nào, vẻ mặt hắn trắng bệch, phẳng phất nhoáng cái già đi mấy chục tuổi, bước tập tễnh đi xuống dưới

- Triết Hào, Thiên bằng nói có phải sự thật không?

Mã Tử Yến vội vàng hỏi:

Lý Triết Hào gật đầu, thanh âm hắn khàn khàn. Nói với Lý Thiên Bằng:

- Thiên Bằng, mở TV đi, ta muốn xem tin tức một chút

Lý Thiên Bằng vội vã mở V, màn hình TV vừa lúc là có tin tức về vụ Nhà thờ Đức bà Paris. Cùng lúc đó, điện thoại của Lý gia cũng vang lên. Mã Tử Yến đang muốn đi nghe điện thoại. Lại nghe đến Lý Triết Hào nói

- Tử Yến, không nên nghe điện thoại. Nhất định đều là mấy ngân hàng kia gọi điện thoại hỏi chuyện trả nợ, mấy lão hồ ly đó nhất định ngửi ra mùi vị trong chuyện này, đem toàn bộ dây điện thoại rút đi, buổi tối hôm nay ta không muốn nghe điện thoại

Mã Tử Yến vội vã đem dây điện thoại rút ra, nàng vừa ngồi trở lại bên cạnh Lý Triết Hào, liền nhìn thấy mắt Lý Triết Hào vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình TV

- Cha, cha mau nghĩ biện pháp, nếu ngày mai chúng ta không làm sáng tỏ được chuyện này mà nói. Vậy chúng ta liền xong hết rồi

Lý Thiên Bằng ngồi ở bên cạnh Lý Triết Hào, sốt ruột nói

- Toàn bộ xong hết rồi, hết thảy toàn bộ xong hết rồi.

Lý Triết Hào khàn khàn nói

- Cho dù chúng ta làm sáng tỏ hết thì ích lợi gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng những người đó sẽ tin tưởng chúng ta nói sao. Không nói cho mấy lão cáo già trong ngân hàng sẽ đến thúc giục ta, mà ngay cả 3K, người của Phủ Đầu Bang cũng sẽ biết tiền của bọn họ không còn, bọn họ nhất định sẽ đuổi giết ta. Lần này thật sự xong hết rồi, Thiên Bằng. Chúng ta xong hết rồi

Lý Thiên Bằng cũng choáng váng, hắn co quắp tê liệt ngồi ở trên ghế salon, hai mắt trợn tròn nhìn về phía trước

Mã Tử Yến nhìn Lý Triết Hào một chút lại nhìn Lý Thiên Bằng một chút, tuy nói trong lòng Mã Tử Yến cũng có chút loạn, dù sao đây chính là chuyện lớn. Nhưng nữ nhân Mã Tử Yến này cũng không phải ngồi không, nàng rất nhanh liền trấn định xuống, bình tĩnh nói:

- Triết Hào. Nếu chuyện đã tới tình trạng này rồi, xem ra chúng ta phải nghĩ đến đường lui

Lý Triết Hào trong lòng đại loạn, đầu óc trống rỗng, cái chủ ý gì cũng nghĩ không ta được.

Mã Tử Yến đứng lên, đi qua đi lại ở phòng khách, đột nhiên đứng lại, nói:

- Chúng ta cần lập tức rời khỏi thành phố Vọng Hải. Nếu không chúng ta chỉ còn đường chết

Vàu nghe nói muốn chạy. Lý Thiên Bằng vội vàng quýnh lên đứng lên nói:

- Con phải đi thu thập đồ đạc

- Khoan!

Mã Tử Yến nói:

- Thiên Bằng, trước tiên con ngồi xuống, con cho rằng chúng ta có thể cứ như vậy rời khỏi sao, có thể sớm đã có người nhìn chằm chằm vào chúng ta rồi, nếu chúng ta đi thế này, không phải thật sự chứng minh chúng ta bị lừa sạt hết tiền sao.

Mã Tử Yến hết sức có chủ Kỉến, nàng nói với Lý Triết Hào:

- Triết Hào, ngày mai anh lập tức triệu tập một cuộc họp báo, làm sáng tỏ chuyện này, nói chúng ta quả thật cùng người khác hợp tư đầu tư Nhà thờ Đức bà Paris của nước Pháp, nhưng là chúng ta đầu tư rất ít, hơn nữa cũng không phải là nhận mua, chỉ là đầu tư công trình trùng tu Nhà thờ Đức bà Paris. Mặc kệ phóng viên có tin tường hay không, chúng ta tạm thời ổn định đám phóng viên đó, dù là kéo dài một ngày, chúng ta cũng có thời gian chuẩn bị. Thiên Bằng, ngày mai con đi ngân hàng lấy tiền, nhớ kĩ, không thể đến ngân hàng đem tất cả tiền của chúng ta đều lấy ra. như vậy nhắt định sẽ khiến cho bên ngân hàng hoài nghi. Cố gắng hết sức lấy từ ATM, thay đổi mấy cái ATM, cố gắng đem tiền lấy ra.

Lý Triết Hào gật đầu, lúc này, hắn cũng chỉ có thế làm như vậy. Mã Tử Yến suy nghĩ một chút nói:

- Triết Hào, em nhớ kĩ anh không phải có sắp đặt một người bên trong tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sao, hiện tại chính là lúc dùng đến hắn.

Lý Triết Hào đương nhiên nhớ kĩ Trần Hàn Lâm, hắn không rõ lúc này nhắc tới Trần Hàn Lâm làm gì

Chúng ta phải lợi dụng người này từ bên tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế lấy được tiền. Mã Tử Yến nói:

- Nhưng ta sợ tiểu tử này không chịu đi vào khuôn khổ, hắn nhất định sẽ biết chuyện của chúng ta, nói không chừng tiểu tử này sẽ trở mặt không nhận người.

Lý Triết Hào lo lắng nói:

- Có cái gì phải sợ, ta cùng không phải bắt buộc hắn đem tiền của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế trực tiếp đưa cho chúng ta, chúng ta có thể lợi dụng nó bắt cóc Bạch Tình Đình, chính là lấy danh nghĩa tiểu tử này bắt cóc Bạch Tình Đình, sau đó từ bên Bạch Cảnh Sùng đòi tiền, cuối cùng đem tất cả chuyện đổ lên người Trần Hàn Lâm. Chờ chúng ta lấy được tiền, lập tức rời khỏi Vọng Hải

Mã Tử Yến cười lạnh nói:

Như vậy, cho dù Trần Hàn Lâm nghĩ muốn giải thích cũng không có biện pháp. Lý Triết Hào trong ánh mắt tinh quang chợt lóe, hiểu được ý tứ của Mã Tử Yến. Hắn gật đầu đồng ý nói:

- Ừ, chúng ta cứ làm như vậy.

Tin tức đặc biệt, tin tức đặc biệt, tập đoàn đầu tư Vọng Hải bị hãm vào âm mưu quốc tế lớn.

Mới sáng sớm. người bán báo đầu đường lớn tiếng reo hò, tập đoàn đầu tư Vọng Hải trong thành phố Vọng Hải có ai không biết, hiện tại ra chuyện lớn như vậy, sớm đã giống như một quả bom nguyên tử bùng nổ trên bầu trời thành phố Vọng Hải.

Một đống báo còn mùi mực in ở trước mặt người bán báo, đống báo này là mới vừa đưa tới không lâu, giống như bánh bao mới ra lò vẫn tòa ra hơi ấm.

Một đám người vây quanh ở trước quán báo, làm cho từ 5 hào một tờ báo lên tới một đồng một tờ, chưa từng bán nhanh như vậy, người bán báo kia cũng chỉ cố lấy tiền. Trong nháy mắt, một chồng báo cao ngất chỉ còn lại một xấp mỏng

Diệp Lăng Phi đem xe dừng ở trước cửa hàng báo, lấy ra một đồng tiền ném cho người bán báo kia nói:

- Cho một tờ báo.

Người bán báo nhanh chóng đem một tờ báo đưa cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi tiện tay đem tờ báo ném ở phía trước xe, lái xe rời đi.

Diệp Lăng Phi cũng không có tới công ty. Mà đi về hướng cục cảnh sát. Hắn đem xe dừng ở trước cửa cục cảnh sát, cầm theo tờ báo đi thẳng đến cửa ký túc xá cục cảnh sát.

Tiểu Triệu cầm trong tay một cái hộp nhựa, bên trong là mấy cái bánh bao nóng hắn mới vừa mua ở quán nhỏ chuyên môn bán bánh bao sớm ở đầu phố kia, mới vừa đi vào công cục cảnh sát, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi mang theo tờ báo đi về hướng tòa nhà. Tiêu Triệu gọi Diệp Lăng Phi một tiếng, cầm hộp nhựa chạy vài bước, đuổi theo Diệp Lăng Phi.

- Diệp tiên sinh, sao đến sớm như vậy, anh là báo án hay là đến tìm Chu đội trưởng? Tiểu Triệu cười hỏi:

- Chu đội trưởng?

Diệp Lăng Phi sửng sốt. Hỏi ngược lại:

Chu Hân Mính lên làm đội trưởng lúc nào vậy?

Diệp tiên sinh, Chu tỷ đã sớm lên làm đội trưởng. Kì thật, đây cùng là Chu tỷ không muốn làm đội trưởng, nếu không cái chức vị đội trưởng này đã sớm là của Chu tỷ rồi.

- À, thì ra là như vậy. Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Ta không có chuyện gì, chỉ là tới tìm Chu đội trưởng của các ngươi tâm sự chút.

Tiểu Triệu trong lòng cũng hiểu được, quan hệ giữa Chu Hân Mính cùng Diệp Lăng Phi này không giống bình thường. Dựa theo tính tình của Chu Hân Mính. Nếu đổi lại nam nhân khác đến cục cảnh sát tìm nàng nói chuyện phiếm mà nói, nam nhân kia không bị Chu Hân Mính mắng đến chạy ra khỏi cục cảnh sát mới lạ. Hắn vội vã cười nói:

- Đi thôi, tôi mang anh đi đến phòng làm việc của Chu đội trưởng.

Tiểu Triệu rất chủ động dẫn Diệp Lăng Phi đến phòng làm việc Chu Hân Mính, vừa nhìn vào, cửa sổ mở ra, nhưng bên trong lại không ai.

- Diệp tiên sinh, tôi thấy anh ngồi chở Chu đội trưởng một chút vậy. Không chừng Chu đội trưởng đi lấy nước. Tôi trở về, nếu anh có việc cứ gọi một tiếng, cũng đừng khách khí, anh là bạn bè của Chu đội trưởng, cũng chính là bạn bè của tôi, không nên khách khí với tôi.

Diệp Lăng Phi cười cười vỗ vai Tiểu Triệu, nói cám ơn. Hắn đi vào phòng làm việc Chu Hân Mính. Đặt mông ngồi trên ghế của Chu Hân Mính.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu. Ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy một Chu Hân Mính một thân cảnh phục, trong tay cầm một chén nước nóng xuất hiện ở cửa

- Hân Mính, em xem anh ngồi ở chỗ này có giống đội trưởng không? Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

Chu Hân Mính đi vào phòng làm việc, đem cửa phòng đóng lại. Đi nhanh tới trước mặt Diệp Lăng Phi, kì quái hỏi:

- Sao anh lại đến chỗ em?

Diệp Lăng Phi đứng lên, đến trước mặt Chu Hân Mính, cười ha hả nói:

- Đây không phải anh nhớ em sao, tới thăm em một chút.

- Nơi này là cục cảnh sát, anh đừng lung tung, có việc gì có thế gọi điện thoại cho em.

Chu Hân Mính sợ Diệp Lăng Phi không để ý, nàng nhỏ giọng dặn dò Diệp Lăng Phi, đem cái chén đưa cho Diệp Lãng Phi nói:

- Chỗ này của em không có nước, anh uống chén này đi.

Diệp Lăng Phi tiếp nhận cái chén, nhưng không có uống, mà là đem cái chén đặt ở trên bàn công tác, vẻ mặt kì quái nói:

- Cấp dưới của em sao lại để như vậy, chẳng lẽ bọn họ không biết trong phòng làm việc Chu đội trưởng của chúng ta không có nước sao, cũng không biết đòi lại một bình khác. Khụ, Hân Mính, anh muốn nói là, em đem toàn bộ tiền thường của bọn họ khấu trừ đi, để cho bọn họ có trí nhớ một chút.

Hì hì, Chu Hân Mính bị những lời này của Diệp Lăng Phi chọc cười, nàng mím môi cười, nói:

- Tốt lắm, anh cùng đừng ở chỗ này nói lung tung, anh thật sự nghĩ nơi này là công ty của anh sao, tùy tiện có thể khấu trừ tiền thường sao. Đến cùng có chuyện gì, nói đi.

Chu Hân Mính ngồi ở trên ghế, đem chén nước cầm trong tay, cười hỏi Diệp Lăng Phi.

- Chờ một chút rồi nói tốt hơn, em nói cho anh biết nước ở chỗ nào, anh đi đổi lại một bình nước cho em.

Diệp Lăng Phi nói.

- Không cần, để người khác đi đổi lại là được rồi. Chu Hân Mính nói:

Nhưng nàng vừa dứt lời, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã đi ra khỏi phòng làm việc. Chu Hân Mính bất đắc dĩ lắc đầu, nàng không có biện pháp gì nói được Diệp Lăng Phi.

Một lúc sau. Liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi từ bên ngoài mang theo một bình nước lớn trở về.

- Anh từ đâu tìm được vậy? Chu Hân Mính hỏi

Chính là đi ra ngoài không xa có một phòng làm việc, anh thấy ở đó có nước, liền đem bình nước này tới đây

Diệp Lăng Phi một bên trả lời, một bên đem bình nước lắp vào máy lọc nước. Chu Hân Mính sửng sốt, nàng biết nước trong cục cảnh sát đều đặt ở trong một phòng, sao ra khỏi phòng làm việc của nàng là có thể lấy được nước. Chu Hân Mính đứng dậy đi ra ngoài phòng làm việc, nàng đi ước chừng vài chục bước, liền nhìn thấy một nam đồng sự khoa kĩ thuật đang đi ra ngoài khoa kĩ thuật, trong miệng lẩm bẩm:

- Thật sự là kì quái. Sao mình vừa mới mang tới đây một bình nước lại không có đây chứ, chẳng lẽ mình nhớ lầm, khụ, lại đi lấy một bình vậy

Chu Hân Mính thế mới biết mất nửa ngày hóa ra là Diệp Lăng Phi từ khoa kĩ thuật lấy trộm nước, nàng mím môi cười trộm. Vội vã xoay người đi trở về phòng làm việc

Diệp Lăng Phi đã đem máy lọc nước đổi lại nước xong xuôi, hắn ngồi ở trên ghế đối diện bàn công tác Chu Hân Mính, bắt chéo hai chân, đang hút thuốc lá

Chu Hân Mính lại tiện tay đem cửa phòng đóng lại, sau khi ngồi trở lại cái ghế, Chu Hàn Mính cười nói:

- Được rồi, hiện tại có thế nói anh đến cùng là vì chuyện ai mà tới tìm em chứ.

- Có chuyện rất trọng yếu.

Diệp Lăng Phi đem điếu thuốc hút dở còn gần nửa dụi vào góc bàn công tác của Chu Hàn Mính, Chu Hân Mính không hút thuốc lá, căn bản không có cái gạt tàn thuốc. Chu Hân Mính không đếm xỉa tới chuyện Diệp Lăng Phi đem tàn thuốc dụi tắt ở góc bàn công tác của nàng, mà là hỏi tới chuyện trọng yếu theo như lời Diệp Lăng Phi.

- Em nghe nói chuyện Lý Triết Hào bị lừa sạt chứ.

Diệp Lăng Phi nói. Chu Hân Mính sật đầu. Nói:

- Em cũng vừa mới đêm qua mới biết.

- Vậy em nên nghĩ đến một cái vấn đề rất trọng yếu, nếu như Lý Triết Hào thật sự là bị lừa, như vậy có thể không phải số lượng nhỏ. Như vậy rất dễ dàng làm cho Lý Triết Hào chó cùng rứt giậu, nói không chừng sẽ bí quá làm liều làm ra một ít chuyện phạm pháp. Tỉ như

làm ra các loại chuyện bắt cóc tống tiền.

Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi một chút, hỏi ngược lại:

- Có phải anh muốn nói Lý Triết Hào có thể sẽ bắt cóc người có tiền để tống tiền hay không chứ, tỉ như nói là Tình Đình?

- Ôi, Hân Mính em thật thông minh, như vậy cũng có thể để em đoán được. Đến đây, nhìn ở điểm này, anh nên thưởng em một cái hôn nào.

- Thôi đi, đừng nói lung tung.

Chu Hân Mính liếc mắt ra cửa một cái, không thấy có người đi qua cửa. Nàng nhỏ giọng:

- Em đã nhắc nhở anh rồi, nơi này là cục cảnh sát, không được nói lung tung, có phải muốn làm cho em không được công tác ở chỗ này không

- À. Xin lỗi, đây là do anh quá hưng phấn, quên chuyện này thôi. Diệp Lăng Phi thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm trang nói:

- Hân Minh, anh lo lắng điểm ấy. Em nghĩ sao, nếu Lý Triết Hào bị lừa gạt hết tiền, vậy hắn phải nghĩ biện pháp trốn chạy. Căn cứ tin tức của anh. Lý Triết Hào ở mấy ngân hàng đều nợ một khoản lớn. Tin tức hắn bị lừa gạt vừa được tung ra, mấy ngân hàng sẽ lập tức đóng băng tài chính của Lý Triết Hào. Như vậy, chuyện mà một kẻ không có xu dính túi như Lý Triết Hào có khả năng làm chính là nhanh chóng tìm được tiền. Trước tiên, đã có tin đồn Lý Triết Hào cùng hắc bang có liên quan, bắt cóc tống tiền đây chính là thù đoạn hắc bang thường dùng, Lý Triết Hào rất có khả năng dùng loại thủ đoạn này. Không thể nghi ngờ, lào bà của anh cùng cha vợ là mục tiêu chủ yếu của hắn, rất dễ bị bắt cóc tống tiền

Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Sao anh khẳng định Lý Triết Hào bị lừa gạt hết tiền, có lẽ đúng như lời anh nói, Lý Triết Hào bị lừa, nhưng cũng không đại biêu Lý Triết Hào sẽ bị lừa gạt hết tiền, trừ phi

Chu Hân Mính cũng không nói gì nữa, mà là nhìn Diệp Lăng Phi, nàng đang đợi Diệp Lăng Phi giải thích.

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Trừ phi anh biết tin tức, thậm chí anh còn hiểu rõ hết thảy, Hân Mính, em có phải muốn hỏi anh câu này hay không.

Chu Hân Mính không có phủ nhận, nàng khẽ cười nói:

- Anh cùng em còn cần phái giấu diếm sao, em tin tưởng anh nhất định hiểu rõ tất cả, có phải hiểu được những gì em nói hay không chứ?

- Hân Mính, lần này lại để em đoán đúng. Âm mưu lần này chính là anh bày ra, mục đích của anh là muốn làm cho Lý Triết Hào phải chết, hiện tại em hài lòng không?

Chu Hân Mính thanh âm áp thấp xuống, nàng ghé mặt tới Diệp Lăng Phi, nói:

- Vậy anh nói cho em biết, rốt cuộc anh lừa Lý Triết Hào bao nhiêu tiền?

Diệp Lăng Phi cùng ghé sát vào Chu Hân Mính, thanh âm rất thấp, không có nữa điểm mùi vị vui đùa, chăm chú nói:

- Đây không phải anh lừa gạt hắn, mà là một kẻ lừa đảo quốc tế tên là Micheal làm, hẳn là năm triệu USD.

- Năm triệu USD.

Chu Hân Mính bị dọa đến nhảy dựng lên, năm triệu USD tương đương với hơn bốn tỷ nhân dân tệ, là ai nghe xong đều sẽ có phản ứng như Chu Hân Mính vậy. Nghe được Diệp Lăng Phi nói ra tin tức, theo như lời Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính cùng hiểu được tại sao Lý Triết Hào sẽ chó cùng rứt giậu. Tuy nói tập đoàn đầu tư Vọng Hải rất có tiền, nhưng cũng không có tới hơn bốn tỷ, nhiều nhất có bảy tám trăm triệu vậy đã là không tồi rồi. Hơn bốn tỷ tiền mặt nhất định là Lý Triết Hào từ ngân hàng vay nợ hơn nữa là tài chính từ một số nơi khác vay tới, hiện tại thoáng cái mất hết. Lý Triết Hào nhất định sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn.

- Diệp Lăng Phi, anh điên rồi.

Trách không được em còn khó hiểu tại sao anh không chịu để cho em điều tra chuyện chém anh lần trước. Dựa theo quá khứ của anh, em không tin anh sẽ cứ như vậy quên đi. Bây giờ em cuối cùng cũng hiểu được, anh là muốn cho Lý Triết Hào đến bước đường cùng, vậy hiện tại anh nói cho em biết chuyện này, chăng lẽ sẽ không sợ em ngăn cản anh sao. Anh đừng quên em là một cảnh sát, chức trách của em chính là ngăn cản tội phạm.

Hân Minh, chuyện này cũng không phải anh làm, nhiều nhất anh chỉ là một người cung cấp tin tức giả. Sở dĩ Lý Triết Hào bị lừa, đó là bởi vì hắn tham, hết thảy căn nguyên của âm mưu đều là xuất phát từ lòng tham của con người. Mà hiện tại, anh chỉ là muốn hy vọng em ra mặt bảo vệ Tình Đình, anh không muốn nhìn thấy Tình Đình sẽ bị thương tổn.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Về phần anh thì thôi, nếu như em muốn bắt anh, vậy em có nhiều chứng cứ lắm, tốt nhất đem anh đưa cho hình cảnh quốc tế.

- Anh ………

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi nói xong đến trừng mắt, trầm giọng nói:

- Anh chỉ biết bắt nạt em.

- Thôi mà, Hân Mính, hay là em đi bảo vệ Tình Đình chứ. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hoặc là đi đem Lý Triết Hào bắt lại.

- Em sẽ làm chuyện mà em nên làm.

Chu Hân Mính nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, đem thanh âm đè xuống thấp nhất, rất nghiêm túc hỏi:

- Em hỏi anh, Truy Phong có phải anh giết hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.