Hoàng Hậu Tấu Biển Hoàng Thượng

Chương 34




Tay phải của Diệp Lăng Phi nắm cổ Tiền Thông, chỉ cần hơi chút dùng một chút lực, có thể dễ dàng giết chết Tiền Thông, nhưng sau khi nghe được những lời đó của Tiêu Triêu Dương, Diệp Lăng Phi cũng không động thủ, mà hỏi:

- Long đầu. có điều kiện gì?

- Người kia là ta gọi tới, cho dù muốn giết hắn, cũng không phải ở chỗ này.

Khi Tiêu Dương nói chuyện, bưng chén trà trên bàn lên, uống một ngụm nhỏ sau đó tà tà nói:

Hiện tại ta đưa hắn đi, nếu như ngươi muốn giết hắn, vậy còn xem bản lĩnh của ngươi

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe Tiêu Triêu Dương nói xong buông lỏng bàn tay đang nắm cổ của Tiền Thông ra, hắn mĩm cười hướng về chỗ ngồi của mình đi đến. Tiền thông bắt đầu ho khan kịch liệt, hai tay hắn ôm lấy cổ, liên tục ho khan.

Diệp Lăng Phi trờ về đến cho ngồi, từ trên người rút ra điện thoại di động,nói:

- Long đầu, nói được những lời này rất công đạo, ta đây là người nói lý, sẽ không làm khó cho long đầu

Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa gọi một cuộc điện thoại, chờ khi điện thoại kết nối, Lăng Phi nói vào diện thoại:

- Tên Tiền Thông kia đi ra...

Đột nhiên, Diệp Làng Phi hỏi:

- Long đầu, chỗ ở của ông gọi là gì?

- Bờ sông Thanh Tuyền.

Tiêu Triêu Dương trả lời

Diệp Lăng Phi tiếp tục nói vào điện thoại:

- Hắn sẽ từ bờ sõng Thanh Tuyền này đi ra ngoài, đừng cho hắn sống qua đêm nay

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, nói với Tiêu Triêu Dương:

- Long đầu, cám ơn ông

Tiêu Triêu Dương cười rộ lên nói:

- Ngươi thật sự tự tin như vậy, ngươi biết ta sẽ đem Tiền Thông đưa đến nơi nào sao?

- Long đầu, ông có thể yên tâm, mặc kệ ông đưa đến nơi nào, ta đều sẽ giết chết hắn. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ ta chút nói:

- Cho dù bây giờ ông đưa hắn đi ra ngoài cũng đã chậm, long đầu chúng ta đánh cuộc chứ, nếu như buổi tối hôm nay Tiền Thông mà chết, ông chỉ cần mời ta ăn bữa cơm, mà nếu như Tiền Thông không chết, ta cũng sẽ không đuổi giết hắn nữa.

Tiêu Triều Dương híp mắt lại. Cười nói:

- Xem bộ dáng này ngươi sẽ thua vụ cá cược này, ta sẽ không đua Tiền Thông đi đâu cả, chúng ta sắp xếp hắn ở đây, từ giờ trở đi, vẫn bảo vệ hắn đến rạng sáng. Ta đã nói qua là giết hắn, nhưng là ngưoi giết, ta cũng không nói là ta giết.

Tiêu Triều Dương rất muốn nhìn thấy bộ dáng thất vọng của Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn duy trì tươi cười như trước, hoàn toàn không đem chuyện này nói lại thấy hắn cười rộ lên. Nói:

- Long đầu. Ta biết mới vừa rồi ta làm cho ông mất mặt. Bây giờ ông lại muốn trả thù ta, ta cũng không thể nói gì. Nếu ta đã nói, ta đây sẽ làm. Ta đã nói rồi, buổi tối hôm nay hắn phải chết. Nếu như hắn có thể sống đến sáng ngày mai, ta cũng không đuổi giết hẳn nữa!

Diệp Lăng Phi vừa nói, mặt hướng về Tiền Thông cười lạnh nói:

- Tiền Thông, nghe rõ lời của ta không, nếu nguơi có thể sống đến rạng sáng ngày mai. Ta sẽ không đuổi giết ngươi nữa. Hiện tại, ta có mấy vấn đề muốn hỏi nguôi, ngươi tốt nhất trả lời cho đàng hoàng. Nếu như ngươi không nói thật. Bây giờ ta sẽ giết chết ngươi, ngay trước mặt long đầu giết chết ngươi. Ngươi biết thực lực của ta. Ta giết chết ngươi rất dễ dàng.

Tiền Thông đem ánh mắt nhìn phía Tiêu Triều Dương, phát hiện Tiêu Triều Dương không có nữa điểm ý tứ muốn xen vào, cười híp mắt uống trà. Tiền Thông cảm giác lúc này vận mệnh cùa mình căn bản là không năm trong tay của mình, sắc mặt hắn trắng bệch gật đầu:

- Là ai muốn giết ta?

Diệp Lăng Phi quát

- Có phái Lý Triết Hào hay không!

Tiền Thông nhìn Diệp Lăng Phi, mặc dù không nói. nhưng hắn đã đồng ý phỏng đoán Diệp Lăng Phi không có sai. Diệp Lăng Phi tiếp tục hỏi tới:

- Ngày đó làm sao ngươi biết hành tung của ta, là ai nói cho nguơi?

- Ta phái người theo dõi.

Tiền Thông nói,

- Chúng ta theo dõi ngươi cả ngày, kì thật, kế sách kia không phải ta nghĩ ra, là Truy Phong. Dựa theo ý của ta, ta chỉ muốn chém ngươi nhưng Truy Phong nói hẳn là đem ngươi cùng người của ngươi cùng hành động, như vậy càng thành công

- Truy Phong?

Diệp Lăng Phi hơi sững sốt, lập tức hắn gật đầu nói:

- Tiền Thông, vấn đề của ta hỏi xong, giờ ngươi hảo hảo hưởng thụ thời gian không còn lại nhiều lắm của ngươi đi.

Nói xong, Diệp Lăng Phi đứng dậy, nói với Tiêu Triêu Dương:

- Long đầu, nơi này không còn chuyện của ta, ta muốn trở về nghỉ ngơi, kết quả cuộc cá cược của chúng ta ngày mai sẽ thấy rõ ràng đi

- ừ, ngày mai ta sẽ tự mình thông báo kết quả cho ngươi. Diệp tiên sinh, mặc kệ như thế nào, ta vẫn rất vui khi nhận thức vị bằng hữu như ngươi

Vừa nói, Tiêu Triều Dương gọi:

- Tôn Hoành, tiễn Diệp tiên sinh về...

Tôn Hoành vâng một tiếng, đi tới trước mặt Diệp Lăng Diệp nói:

- Diệp tiên sinh, chúng ta đi thôi

Sau khi chờ Diệp Lăng Phi đi ra. Tiêu Triêu Dương nhìn Tiền Thông khẽ lắc đầu nói:

- Tiền Thông, lần này ta đã hết sức giúp ngươi. Ngươi lăn lộn trong hắc đạo không phải một ngày hai ngày, sao ngay cả thực lục của người này chưa đoán ra liền động thủ, ta thấy người không phải có thể tùy tiện trêu chọc. Hiện tại chỉ có thể xem mệnh của ngươi, ta sẽ phái người bảo vệ ngươi, hôm nay không được rời khỏi biệt thự của ta. Ta tin tưỡng ở trong biệt thự của ta, còn chưa có người có khả năng động vào ngươi.

- Cám ơn long đầu, cám ơn long đầu.

Tiền Thông rối rít nói tạ ơn, lúc này của Tiền Thông giống như một con chó nhà có tang, làm sao còn có nửa điềm phong phạm lão đại Hắc Phong bang, chỉ hy vọng chuyện này nhanh chóng qua đi.

Tiêu Triều Dương sắp xếp người hộ tống Tiền Thông đến biệt thự bảo vệ, thế này đã là Tiêu Triều Dương phá lệ rồi.

- Long đầu, ngài thấy tiểu tử họ Diệp thế nào?

Đường chủ chấp pháp đường vẫn đứng ở phía sau Tiêu Triều Dương Tống Thi mới hỏi. Tống Thi năm nay bốn mươi hai tuổi, làm đường chủ chấp pháp đường, có biệt hiệu là thiết diện đường chủ.

Tiêu Triêu Dương cười nói:

- Tiểu tử này không đơn giản, theo ta thấy bối cảnh của hắn rất phức tạp, từ lời nói cử chỉ của hắn nhìn ra được đó là một người đã gặp qua nhiều tràng diện lớn, hiện tại ta đang nghĩ xem hắn đến cùng có bản lĩnh lấy tính mạng của Tiền Thông này hay không. Ngươi thấy thế nào?

Tiêu Triều Dương hỏi ngược lại Tống Thi. Liền nhìn thấy Tống Thi trầm mặc vài giây.

- Tiền Thông tất tử (Tiền Thông chắc chắn sẽ chết).

Diệp Lăng Phi vừa đi ra khói biệt thự, liền lập tức gọi điện thoại cho Dã Thú, đem tình huống nói lại với Dã Thú một lần. Sắp xếp ôn thỏa rồi nói, Diệp Lăng Phi mới cùng Tôn Hoành lên xe

Tôn Hoành đối với Diệp Lăng Phi hết sức thân thiết, hắn chủ động bắt chuyện nói:

- Diệp tiên sinh, chẳng lẽ ngài thật sự tin tưởng ngài có thể giết chết một người ở bên long đầu sao?

- Tại sao lại không chứ?

Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại

Tôn Hoành cười cười, nói:

- Tôi không thể tin được, nếu như ngài có thể ở nơi này của long đầu giết chết Tiền Thông mà nói, sợ rằng cả thành phổ Vọng Hải đều sẽ oanh động vì ngài. Chẳng lẽ ngài thật không biết thế lực Phủ Đầu bang chúng ta sao, nếu như ngài mà biết, đã biết chúng ta sẽ không để cho người khác tiến vào trong nhà long đầu chúng ta, nếu không long đầu của chung ta còn có thể giống như bây giờ, an tâm không lo lắng sao.

- Đó là không gặp phải ta, nếu như ta nguyện ý, ta có thể tùy thời lấy đi bất cứ mệnh của người nào trong bang hội các ngươi.

Diệp Lăng Phi cười ha ha duỗi lưng uể oải, che miệng, nói:

- Ta thuận tiện nhắc nhở ngươi. Lần sau không nên tùy tiện tiến vào nhà của ta, lần này là ta tâm tràn tốt, lần sau sẽ không may mắn như vậy

Tôn Hoành không nói gì, ánh mắt của hắn liếc bên hông cùa Diệp Lăng Phi một chút, cho tới bây giờ. Tôn Hoành mới nhìn thấy thứ đồ bên hông Diệp Lăng Phi, đó là một chuôi dao găm, hơn nữa không phái dao găm bình thường, là một chuôi dao găm quân dụng.

Mặc kệ Tôn Hoành có tin hay không, cũng không quan Tiêu Triều Dương hoài nghi như thế nào. Lại càng không quản lão đại đường khẩu của Phủ Đầu bang này khiếp sợ như thế nào. Lúc rạng sáng, thi thể của Tiền Thông quả nhiên nằm ngang trên giường trong phòng.Mà bốn người phụ trách bảo vệ Tiền Thông đều bị người đánh bất tỉnh. qua một hồi lại phát

hiện năm sáu người của Tiêu Triều Dương bị người ta đánh bất tỉnh trong biệt thự.

Đối với chuyện người nào tập kích bọn họ, mấy người bị đánh bất tỉnh kia hoàn toàn không biết gì cả chr cảm thấy có bóng người lắc lư. Ngay sau đó đã bị người ta đánh bất tỉnh. Mà cái chết của Tiền Thông lại cực kì kinh khùng, bị người liên tiếp chọc hơn mười đao ở trên người, hơn nữa toàn bộ vết thương đều là đâm vào tim, căn bản không phải thương tổn do dao găm bình thường có khả năng tạo ra

Lần này ngay cả Tiêu Triều Dương dày dạn kinh nghiệm cũng phải giật mình, hắn nghĩ tới nếu như Diệp Lăng Phi muốn lấy tính mạng mình mà nói, vậy cũng không phải dễ như trở bàn tay sao.

Tiêu Triều Dương lập tức phân phó người đem thi thể cùa Tiền Thông đi xử lý, không nên lưu lại dấu vết, cũng không cho phép nói chuyện này với người ngoài. Hắn tự mình gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Lúc này Diệp Lăng Phi còn đang trong giấc mộng. Mơ mơ màng màng nghe được Tiêu Triều Dương muốn mời hắn ăn cơm, Diệp Lăng Phi mơ hồ đáp:

- Long đầu, quấy rầy người khác ngủ thật là chuyện không lịch sự. Như vậy đi, chờ ta tỉnh ngũ chúng ta bàn lại chuyện này sau.

Tiêu Triêu Dương xem như phục Diệp Lăng Phi rồi, người này quả thực chính là cao thâm khó lường. Hắn có chút dở khóc dở cười, nếu dân hắc đạo khác nghe nói tự mình gọi điện thoại cho người khác, mà người ta cũng không thèm để ý đến mình, không biết bọn họ có thể tưởng rằng bọn họ nghe lầm hay không

Khi Diệp Lăng Phi rời giường, đã là 8 giờ sáng. Hắn mơ hồ nhớ tựa hồ lão long đầu kia đã gọi điện thoại cho mình, ngay cả chính hắn cũng quên lúc ấy đã nói cái gì. Xoa xoa mắt, Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình đã mặc chỉnh tề đang muốn đi ra ngoài

- Lão bà, đi đâu vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi:

- Đi làm!

Bạch Tình Đình như là nhìn thấy quái vật, đánh giá Diệp Lăng Phi từ trên xuống dưới

- Anh có phải mừng năm mới quá mức đến cuộc sống thường ngày cũng quên hay không, hôm nay đã hết ngày nghỉ Tết, chẳng lẽ anh không đi làm?

Diệp Lăng Phi ngáp:

- Anh biết đâu ngày nào là ngày đi làm đâu, hình như là ngày mùng 8 bắt đầu đi làm hay sao đó

Bạch Tình Đình thiếu chút nữa ngất xỉu, còn có giám đốc như vậy, ngay cả ngày nào mình đi làm cũng không rõ. Bạch Tình Đình nhìn đồng hồ tay một chút, không có thời gian nói nhiều cùng Diệp Lăng Phi, chỉ nói đơn giản:

- Anh đừng quên cuối tuần này đi xem áo cưới là được

Diệp Lăng Phi thật sự thiếu chút nữa đem chuyện này quên mất, năm sau sẽ kết hôn với Bạch Tình Đình, thời gian cũng đã định ra, đi thử áo cưới là chuyện là chuyện bình thường. Diệp Lăng Phi vội vã ôm Bạch Tình Đình, giống nhu xin lỗi, hôn lên khuôn mặt nho nhắn trắng mịn của Bạch Tình Đình một cái, cười ha ha nói:

- Lão bà, anh không quên đâu, anh đã sớm muốn cùng em bắt đầu cuộc sống vợ chồng rồi

- Thôi đi, biết anh không nói được lời tốt đẹp.

Bạch Tình Đình đá Diệp Lăng Phi một cái, nhưng mặt nàng vẫn là đỏ bừng lên, cất bước đi xuống lầu.

Bạch Tình Đình vừa đi. Diệp Lăng Phi cũng rất mau chóng rữa mặt, hắn cũng lái xe ra ngoài. Diệp Lăng Phi không phải người dễ dàng bo qua kẻ chủ mưu, trong lúc vô ý biết sự tình lần trước còn có chuyện của Truy Phong. Diệp Lăng Phi làm sao đồng ý dễ dàng bỏ qua Truy Phong như vậy. Hiện tại Lý Triết Hào đi nước Pháp, có vẻ ít nhất hai ngày mới có thể trở về. Diệp Lăng Phi nghĩ muốn chờ lúc Lý Triết Hào trở về, đùa giỡn hắn thật tốt. Hán đi đến công ty bảo an của Dã Thú. Diệp Lăng Phi đột nhiên lại có một cái chủ ý 'hay' hơn.

Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Celtic, không, chuẩn xác phải nói là Micheal đang ngủ. 10h ở Bắc Kinh, đối với nước Pháp Paris mà nói lại là 3h rạng sáng.

Michael đang ôm một mỹ nữ tóc vàng nước Pháp mà ngủ, từ khi vừa về tới nước Pháp. Michael tìm cái cớ đem mở chi nhánh cho Mã Hiểu Nghiên. So với nữ nhân đông phương nhỏ nhắn mà nói, Michael càng thích mỹ nữ tóc vàng ngực to, mông lớn hơn, đêm qua hẳn cùng kĩ nữ sa hoa này chơi bời hơn ba giờ, làm cho sức cùng lực kiệt, mới ngủ. Nhưng không nghĩ đến vừa ngủ đã bị điện thoại đánh thức.

Nếu như đổi lại người khác. Michael đã sớm mở miệng mắng to. Nhưng đối với điện thoại của Diệp Lăng Phi, hắn không thể làm gì khác hơn là đè xuống bất mãn trong lòng.

- Satan. Ngươi biết bây giờ là mấy giờ không?

- 3h sáng

- Satan, ngươi gọi điện thoại vào lúc này thật là không lịch sự, hơn nữa đối với một quý tộc nước Pháp giống như ta vậy.

- Michael, coi như rời giường đi tiểu đi.

Diệp Lăng Phi ha ha cười nói. Michael bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, chỉ là hy vọng thời gian ta vào phòng vệ sinh không nên quá dài.

- Được rồi, như vậy cũng rất tốt, yên tâm, ta sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngươi

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Ta chỉ thật là quan tâm Lý tiên sinh rất đáng yêu kia của chúng ta hiện tại thế nào

- Satan, ngươi yên tâm đi. Ta sao có thể buông tay để con mồi cứ như vậy chạy. Ngày hôm qua hắn vừa đến Paris, nước Pháp.

Ta liền dẫn hắn đi xem Paris Notre Dame (Nhà thờ Đức bà Paris). Trước đó ta đã sớm thuê ba gã diễn viên nước Pháp tạm thời giả mạo quan viên chính phủ, làm cho hắn tin tưởng chính phủ nước Pháp đang đánh giá Paris Notre Dame(Nhà thờ Đức bà Paris). Buổi chiều, ta mang theo hắn đi đến Công ty dự án Davis của Pháp, đương nhiên công ty kia cũng là giả. Làm cho hắn tin tưởng công ty này là công ty dự án của chính phủ chỉ định. Thuận tiện ta sắp xếp một quan viên của chính phủ nước Pháp ở công ty. Satan, ngươi không nên hoài nghi trí tuệ của ta, ta sẽ cho bằng hữu đáng yêu của ngươi tin tưởng hết thảy chuyện này đều là thật sự. Hôm nay ta vốn định dẫn hẳn đi dạo tòa nhà Quốc hội nước Pháp, dù sao ta cũng vì tiền mà làm tốt tất cả mọi thứ, dẫn hắn đi một vòng, có thể trở về sẽ làm cho hắn trả tiền cho ta, chờ tiền tới tài khoản của ta rồi, ta sẽ lập tức biến mất.

- Mội cái kế hoạch rất không tồi!

Diệp Lăng Phi tán dương

- Chỉ là ta có một cái yêu cầu nho nhỏ. Ta muốn làm cho hắn sắp xếp một cuộc họp báo.

- Họp báo, Satan, ngươi lại chuẩn bị làm gì?

Michael kì quái mà hỏi:

- Có cái gì kì quái đâu, chơi đùa vui lắm. Tưởng tượng một chút, khi Lý tiên sinh đáng yêu của chúng ta rõ ràng bị lừa gạt hết tiền, nhưng hắn lại tin tưởng hắn đã chiếm được cái gọi là dự án lớn không tồn tại, mà công bố ra ngoài, sẽ có cái hiệu quả gì. Vậy thật sự quá mỹ diệu, hiện tại ta nghĩ tới cũng nhịn không được muốn cười

Michael trầm mặc, qua nửa ngày, hắn rốt cuộc nói:

- Satan, ngươi chính là ác ma.

- Ta sở dĩ là ác ma, cũng là bị hắn trêu chọc. Ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng hắn lại làm cho ta phải như vậy. Micheal, ngươi biết mục đích thật sự của ta là cái gì không. Nói cho ngươi biết, ta muốn hắn chết không có chỗ chôn thây

Truy Phong gần đây tâm thằn không yên, hắn cứ cảm giác mí mắt mình nháy liên tục

- Truy Phong, làm gì vậy?

Lý Thiên Bằng tâm trạng không tồi hẹn một nữ diễn viên hạng ba hợp đồng với đài truyền hình đến hồ bơi, hắn mói bơi một vòng, nhìn thấy Truy Phong ngồi ở trên ghế, không ngừng xoa mắt, Lý Thiên Bằng cầm khăn lông đi tới trước mặt Truy Phong, cầm lấy nước suối đặt ở trên bàn, Lý Thiên Bằng uống một hớp lớn, lúc này mới ngồi bên cạnh Truy Phong ở trên ghế

- Không biết tại sao mí mắt nháy liên tục

Truy Phong cười cười, cầm lấy một chai nước suối khác lên uống

- Ta xem gần đây nhất định là buổi tối ngươi làm việc quá nhiều, Truy Phong, nữ nhân là thứ tốt, nhưng là không thể xằng bậy. Ngươi yên tâm, chỉ cần đi theo ta. Ta cũng không bạc đãi ngươi. Nữ diễn viên cũng không phải cho ngươi tùy tiện chọn sao, thế nào, nhìn trúng con bé đang bơi lội kia không, mới vừa kí hợp đồng, vóc người cũng không tồi.

Truy Phong lắc đầu, Lý Thiên Bằng nhìn bộ dáng của Truy Phong cười nói:

- Sợ cái gì chứ, như loại diễn viên này ta đều chơi rồi. Hôm nay cũng mang ra bổ sung vào, ngươi nếu thích cứ mang đi, mở cái phòng, cứ vui vẻ đi, tất cả tiêu phí tính cho ta

- Lý công tử, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý này.

Truy Phong hướng bên cạnh Lý Thiên Bằng, lo lắng nói:

- Ta là lo lắng chuyện của Diệp Lăng Phi, buổi tối ngày đó công tử không biết, nhưng ta lại nhìn người rất cẩn thận. Nói thật với Lý công tử, từ khi ta nhìn thấy hắn ở võ quán lần thứ nhất, ta liền cảm giác Diệp Lăng Phi này không đơn giản, không giống như một người bình thường, chuyện ngày đó ta không đề cập với Lý công tử, bời vì ta lo lắng Lý công tư nói ta vô dụng. Nhưng bây giờ ta lại không thể không nói, ngày đó ta căn bản không đánh được Diệp Lăng Phi.

Bàn tay được chăm sóc so với tay nữ nhân còn mềm mại của Lý Thiên Bằng nắm chai nước suối dừng ở không trung, những lời này của Truy Phong ngoài dự tính của Lý Thiên Bằng, trong lúc nhất thời làm cho thần kinh Lý Thiên Bằng choáng váng

Phản ứng của Lý Thiên Bằng cũng nằm ngoài dự đoán của Truy Phong, ngón tay Truy Phong gạt giọt nước trên bàn, chậm rãi nói:

- Lý công tử, nếu như ngày đó ngươi ở đây,ngươi sẽ hiểu cảm thụ lúc đó của ta. Thân thủ của Diệp Lăng Phi đà siêu việt người bình thường, ta tin tưởng cho dù ta tới, hắn cũng giết chết ta như thường. Ta là bộ đội đặc chủng, ta từng cho rằng ngoài trừ tiểu Hắc ra, ta chính là đội đặc chủng mạnh nhất. Ta đã giết người, từng ở biên cảnh giết chế bốn tên buôn ma túy. Nhưng so với Diệp Lăng Phi, ta tin tưởng Diệp Lăng Phi này giết người còn rất nhiều rất nhiều, trên người hắn mang theo hơi thở của tử vong làm cho người khác sợ hãi. Lý công tử, từ ngày đó ta bắt đầu ngủ không ngon giấc, hiện tại thoạt nhìn rất yên tĩnh nhưng càng như vậy càng không tốt, ta cảm giác rất nguy hiểm

Sắc mặt của Lý Thiên Bằng có chút trắng bệch, hắn không nghĩ tới Truy Phong cũng sẽ sợ hãi. Lý Thiên Bằng đem chai nước suối, đứng dậy tận lực dùng ngữ khí bình thường nói:

- Truy Phong, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ gần đây quá mệt mỏi đi. Quên đi, buổi tối ta mang ngươi đi quán bar uống chút rượu, buông lỏng một chút

- Lý công tử,ta……

Truy Pliona còn muốn nói, lại nghe Lý Thiên Bằng lớn tiếng quát:

- Ta đã nói rồi, không nên nói nữa.

Nói xong, Lý Thiên Bằng mở hai tay ra, ùm một tiếng, nhảy vào trong nước.

Truy Phong lại thở dài, hắn biết loại cảm giác này của mình thật không tốt, nhưng trong lúc nhất thời lại không xua tan được. Nhìn Lý Thiên Bằng ở trong nước bơi lội, Truy Phong đột nhiên dâng lên một cái ý nghĩ,

"Rời đi thành phố Vọng Hãi, mau rời khỏi thành phố Vọng Hải"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.