Hoàng Hậu Tấu Biển Hoàng Thượng

Chương 3




Bữa cơm tất niên có thể nói là rất phong phú, có gà vịt thịt cá, hải sâm cá muối, không thiếu một thứ gì, bày đầy ra cái bàn ăn ở phòng khách. Tính cả Cô Ngô và hai người giúp việc nữa là tổng cộng có sáu người ngồi ở bàn ăn.

Bạch Cảnh Sùng đối xử rất tốt với người giúp việc, không hề trách mắng người giúp việc mà tết năm nào cũng lì xì cho họ. Năm nay cũng không ngoại lệ, trước bữa cơm, Bạch Cảnh Sùng thường cho ba người mỗi người một bao lì xì. Không cần nhìn cũng biết bên trong có bao nhiêu tiền, nhìn bao lì xì dày như vậy chắc cũng không ít tiền.

Bạch Tình Đình cũng lấy ra hai bao lì xì đưa cho Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi mỗi người một cái. Bạch Tình Đình nói tiếng cảm ơn ba còn Diệp Lăng Phi thì cầm bao lì xì trong tay, cười ha hả nói:

- Bá phụ, bao lì xì này rất dày, có phải tiền một trăm không, nếu như toàn là đô là thì tốt biết mấy.

Bạch Tình Đình dùng sức nhéo Diệp Lăng Phi một cái, nàng oán trách Diệp Lăng Phi đã quá lời, đã nhận lì xì còn muốn biết bên trong có cái gì.

Bạch Cảnh Sùng cười ha hả nói:

- Tiểu Diệp, nếu như cháu muốn bên trong là đô la thì phải gọi bác một tiếng nhạc phụ, đô la của bác không thể tùy tiện tặng người khác được.

- Chỉ đùa một chút thôi mà, bây giờ đô là đang mất giá, cháu thích Euro hơn. Bá phụ, chờ sau khi cháu kết hôn với Tình Đình, bác nhất định phải tặng cháu Euro làm quà cưới đấy.

Bạch Tình Đình bị da mặt dày của Diệp Lăng Phi chinh phục, nàng không thể nói được gì, đành nói:

- Ba, con thật sự hối hận khi đồng ý kết hôn với hắn. Ba nhìn xem, hắn đúng là một tên vô lại, khụ, con không ngờ bạch mã hoàng tử của Bạch Tình Đình này lại là một tên vô lại.

Bạch Cảnh Sùng cười ha hả, Diệp Lăng Phi nhịn không được cười rộ lên. Bạch Tình Đình lẩm bẩm cái miệng nói:

- Ba, ba cũng không giúp con, ba không biết hắn lúc nào cũng bắt nạt con.

- Tình Đình, ba biết tính cách của con mà, con cần phải có một người để quản lý con.

Bạch Cảnh Sùng cười nói:

- Ba thấy Tiểu Diệp rất hợp với con, chỉ có nó mới có thể quản được con. Được rồi, chúng ta không đề cập tới việc này nữa, buổi tối hôm nay chúng ta phải thật vui vẻ ăn cơm, oh, uống một chút rượu nữa.

Bạch Cảnh Sùng vừa nói vậy, mọi người đều cầm đũa lên ăn bữa cơm tất niên.

Trong bữa cơm tất niên Bạch Cảnh Sùng nói rất nhiều, trong ấn tượng của Bạch Tình Đình thì ba nàng chưa bao giờ nói nhiều như tối hôm nay.

Bạch Tình Đình cũng uống không ít rượu vang, khuông mặt của nàng đỏ hồng lên trông động lòng người.

Cơm nước xong, Cô Ngô lấy một ít hoa quả ra cho mọi người ăn điểm tâm. Bạch Cảnh Sùng ngồi trên ghế sô pha vừa xem tivi vừa nói chuyện với Diệp Lăng Phi. Còn Bạch Tình Đình thì nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, hai mắt nửa khép nửa mở, nàng nghe hai người đàn ông nói chuyện thỉnh thoảng lại nói chen vào một vài câu. Lúc này Bạch Tình Đình giống như một tiểu nữ nhân, dựa sát vào chồng mình, hưởng thụ cảm giác ấm áp của một gia đình hạnh phúc.

Diệp Lăng Phi đang nói chuyện với Bạch Cảnh Sùng thì bỗng nhiên trên người hắn có tiếng điện thoại vang lên. Bạch Tình Đình đang nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nàng thuận tay cầm lấy điện thoại của Diệp Lăng Phi, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Em xem ai điện thoại cho anh.

Bạch tình đinh lấy điện thoại ra, phát hiện có một tin nhắn, mở tin nhắn ra nàng thấy trên đó viết:

- Sư phụ, anh không gọi điện thoại cho tôi cẩn thận tôi mang theo tỷ muội đến đánh cây hoa cúc của anh đấy. Nhân tiện, chúc anh năm mới vui vẻ.

(Cây hoa cúc= đánh đít)

- Cái gì mà cây hoa cúc, vị tiểu muội muội nào nhắn tin cho anh đây?

Bạch Tình Đình hỏi.

Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa ngất xỉu, hắn không ngờ Vu Tiểu Tiếu lại đùa mình như thế này. Cũng may Bạch Tình Đình không hiểu cây hoa cúc là như thế nào nên hắn vội vàng giải thích:

- Tiểu nha đầu này là bạn học của Điền Phòng, anh cũng xem cô ấy là bạn. Lần trước chơi game cùng với Điền Phong, tiểu nha đầu này cũng muốn chơi nên cứ quấn lấy Điền Phong nhờ dạy nàng. Không ngờ tiểu tử Điền Phong này ngại phiền phức lên đổ hết lên đầu anh. Em cũng biết đấy, thỉnh thoảng anh cũng chơi game nhưng mà đâu có khả năng để dạy người khác. Bất quá nhìn bộ dạng Điền Phong như vậy anh cũng không nỡ cự tuyệt. Khụ, xem ra đầu năm đã gặp chuyện xui xẻo, lại còn muốn anh mua hoa cúc cho tỉ muội của nàng, anh cũng không biết tiểu nha đầu này nghĩ như thế nào nữa.

- Thật không?

Bạch Tình Đình bán tín bán nghi nói:

- Em gọi điện thoại cho biểu đệ để xem có đúng như vậy không.

Nói xong Bạch Tình Đình quả thật lấy điện thoại của mình ra thì đúng lúc đó cũng có tin nhắn chúc mừng năm mới của nàng.

- Chúc mừng năm mới, tất cả mọi người ăn tết vui vẻ.

Điện thoại của Bạch Cảnh Sùng cũng vang lên, ông cầm điện thoại cười nói:

- Ba trở về phòng trước, các con cũng đi ngủ sớm một chút đi. Ba đã dặn Cô Ngô sắp xếp phòng của Tình Đình rồi, các con có thể ngủ ở đó.

- Ba, con với hắn còn chưa tới mức đó, tại sao có thể ngủ cùng một chỗ được.

Bạch Tình Đình vừa nghe Bạch Cảnh Sùng nói nàng và Diệp Lăng Phi ngủ cùng phòng, ngay cả tin nhắn cũng không them đọc, nàng vội vàng nói:

- Hôm nay anh ấy phải ngủ ở phòng khách.

Bạch Cảnh Sùng cười ha hả nói:

- Được rồi, hai đứa có chuyện gì thì tự giải quyết, ba đi ngủ trước đây.

Nói xong, Bạch Cảnh Sùng cười ha hả đi lên lầu.

Bạch Tình Đình đứng lên, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói:

- Chúng ta đã có ước định từ trước, không cho anh vào phòng của em.

Nàng chỉ lo không cho Diệp Lăng Phi ngủ cùng phòng với mình nên quên không hỏi Diệp Lăng Phi về vụ tin nhắn. Bạch Tình Đình sợ sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói vậy sẽ thật sự lên ngủ cùng phòng với mình nên nàng vội vàng lên lầu, không muốn để cho Diệp Lăng Phi vào phòng của mình.

Diệp Lăng Phi dở khóc dở cười thầm nghĩ:

- Nếu như anh thật sự muốn ngủ cùng phòng với em thì đây cần phải đợi đến bây giờ. Con gái luôn là như vậy.

Mắt thấy Bạch Tình Đình lên lầu, Diệp Lăng Phi thờ dài một hơi rồi mở điện thoại di động ra nhanh chóng nhắn tin cho Vu Tiểu Tiếu: “Tiểu nha đầu, cô quay về trường học đi, tôi sẽ cho cô nếm thủ đoạn của nam nhân. Nhân tiện cũng chúc cô năm mới vui vẻ.

Tin nhắn vừa gửi đi thì lại có tin nhắn đến, Diệp Lăng Phi chưa kịp mở ra xem thì lại có thêm vài tin nhắn mới. Đường Hiểu Uyển, Lý Khả Hân cũng đều nhắn tin chúc tết Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vội vàng nhắn tin trả lời. Nhưng điều khiến cho Diệp Lăng Phi bất ngờ là Trần Ngọc Đình cũng gửi tin nhắn chúc tết cho hắn, tuy rằng chỉ có bốn chữ: “Chúc mừng năm mới” nhưng Diệp Lăng Phi lại cảm giác kinh hỉ ngoài ý muốn.

Diệp Lăng Phi nhắn tin tới rạng sáng thì điện thoại di động mới dừng lại. Hắn nằm trên giường ở phòng khách, bắt đầu suy nghĩ về chuyện buổi chiều hôm nay.

Rõ ràng là Lý Thiên Bằng hãm hại mình, Diệp Lăng Phi dự định sang năm sẽ giải quyết chuyện này. Nhưng nằm trên giường, hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, Diệp Lăng Phi tuy rằng lần này không sao nhưng nếu như không phải Dã Thú xử lý hiện trường không gọn gàng thì có lẽ bây giờ hắn đã bị kéo vào rồi.

Diệp Lăng Phi vốn định trực tiếp giết chết Lý Thiên Bằng nhưng nghĩ nếu như mình cứ như vậy mà giết chết Lý Thiên Bằng thì sẽ phiền phức không ít. Hơn nữa bên cạnh Lý Thiên Bằng còn có truy phong cũng không phải nhân vậy tầm thường, huống chi cha của Lý Thiên Bằng là Lý Triết Hào có thân phận không nhỏ. Tuy rằng Diệp Lăng Phi không tiếp xúc nhiều với Lý Triết Hào nhưng qua vài lần hắn cũng cảm giác được Lý Triết Hào cũng không phải con người đơn giản, còn xảo quyệt hơn cả hồ ly.

- Hừ, các người không phải muốn chơi tao sao, lần này lão tử sẽ chơi với chúng mày, đảm bảo chúng mày sẽ chết chắc.

Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn xoay lại giường, đi vài bước rồi bấm điện thoại gọi đi. Diệp Lăng Phi chỉ lạnh lùng nói:

- Tôi là Satan, lúc trước anh nói còn nợ tôi một nhân tình, bây giờ tôi cần anh trả lại nhân tình đó.

- OK, tôi là một thân sĩ nho nhã, tôi sẽ thực hiện lời hứa này.

- Được rồi, phiền anh thể hiện bản lĩnh của anh đi, bây giờ tôi cần anh phát huy năng lực của mình. Có một người Trung Quốc tên là Lý Thiên Bằng, đương nhiên còn có cả gia tộc của hắn nữa, tôi hi vọng anh có thể khiến cho cả nhà hắn càng thảm càng tốt.

Diệp Lăng Phi bổ sùng nói:

- Tôi muốn bọn họ tán gia bại sản, mất hết danh dự.*

- Lẽ nào hắn đoạt nữ nhân của anh?

Đối phương nói giỡn.

- Chú ý lời nói của anh, anh nên nhớ bây giờ anh đang nói chuyện với Satan, lúc nào tôi cũng có thể lấy mạng anh.

Diệp Lăng Phi âm trầm nói:

- Nếu như anh muốn sống lâu hơn một chút vậy thì lập tức đi làm đi, tài liệu cụ thể tôi sẽ gửi cho anh.

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, cười lạnh nói:

- Lý Thiên Bằng, chuẩn bị mà đón nhận đi.

Chu Hân Mính dẫn theo Tiểu Triệu đến thẩm vấn tên bảo vệ kia mãi cho đến rạng sáng nhưng vẫn không có kết quả gì từ miệng gã bảo vệ. Tên này hết sức kín miệng, một mực khẳng định đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện gần biệt thự của Mã Phượng Vân.

Tiểu Triệu lập tức chỉ ra buổi tối tên này không có trực bạn mà đi đánh bạc cùng với người khác, hơn nữa, ba người kia cũng đã thừa nhận.

Nhưng gã bảo vệ này vẫn nói dối rằng không có đi đánh bạc, tuy rằng vào ban đêm hắn không trực bạn nhưng theo thói quen vẫn đi tuần tra ở xung quanh khu biệt thự.

- Không phải ca của anh thì anh đi tuần tra làm gì, lẽ nào không thấy mâu thuẫn sao?

Chu Hân Mính chất vấn.

- Tôi làm tăng ca không được sao, đâu có quy định không cho phép được tăng ca.

Gã bảo vệ một mực chắc chắn mình tự nguyện tăng ca.

Chu Hân Mính chất vấn tên bảo vệ rất nhiều vấn đề, tên này bắt đầu tỏ ra không biết, mơ hồ về những chuyên này. Cho dù hỏi tiếp hắn vẫn không nói, mặc kệ Chu Hân Mính và Tiểu Triệu cưỡng bức dụ dỗ, tên bảo vệ này vẫn sống chết không chịu nói.

- Tiểu Triệu, đừng hỏi nữa, xem ra đã có người cho hắn đủ tiền rồi.

Chu Hân Mính thấy đã rạng sáng nên nhỏ giọng nói với Tiểu Triệu:

- Thả tiểu tử này ra, mọi người dọn dẹp một chút rồi về nhà ăn tết.

- Vâng, chị Chu, theo em thấy vụ án này không rõ ràng, chắc chắn là Lý gia đã giở trò gì, ai biết được có phải nội bộ của họ có vấn đề rồi thanh toán nhau không. Lý gia có quan hệ với xã hội đen, chuyện này trước đây chúng ta đã gặp không ít. Hiện tại bọn chúng muốn chuyển sự chú ý của chúng ta sang người Diệp tiên sinh, để chúng ta không nghi ngờ nội bộ của hắn có vấn đề.

Tiểu Triệu kéo Chu Hân Mính sang một bên, nhỏ giọng nói:

- Vụ án này em thấy rất khó điều tra, chúng ta căn bản không có chứng cứ, căn bản không thể chứng thực đây là một vụ mưu sát. Đại đội trưởng Điền nhất định đã nhận tiền nếu không hắn làm sao dám nhận vụ này. Chị Chu, chị cũng thấy đấy, gã bảo an đã nhận tiền của chủ hắn nên rất kín miệng, nếu chúng ta cứ như vậy thì cũng không phải là biện pháp, nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Chu Hân Mính liếc mắt nhìn Tiểu Triệu, thấp giọng nói:

- Tiểu tử cậu đừng nói lung tung, cậu đi thả tiểu tử kia ra đi.

Tiểu Triệu gật đầu, xoay người rời đi. Chu Hân Mính nhíu mày, trong lòng thầm tính, nàng thấy tên bảo vệ này là loại ngoan cố, rất khó đối phó, không dễ gì lấy được thông tin gì từ hắn. Vụ án này nàng tiếp tục điều tra, dù sao thì Điền Kiếm Phi cũng đã bị cách chức tạm thời, Lý Triết Hào cũng sẽ biết tin tức này, trong lòng hắn cũng hiểu sẽ không còn cách nào có thể hãm hại Diệp Lăng Phi được nữa. Chu Hân Mính không muốn Diệp Lăng Phi gặp bất kỳ một phiền phức gì thế nên nàng quyết tâm gác lại vụ án này, nếu như người của Lý gia có làm loạn lên thì cũng có thể nói là đang điều tra, chỉ là không có chứng cứ. Chu Hân Mính đã quyết định như vậy, vụ án này chỉ cần Lý gia không truy cứu thì coi như bỏ qua.

Sau khi gã bảo vệ kia được thả khỏi cục cảnh sát, hắn vừa đi vừa châm một điếu thuốc, trong long thầm tính mình lấy được một ít tiền của Tiễn Thông mà phải chịu phiền phức như vậy. Vốn tưởng rằng chỉ cần làm nhân chứng xuất hiện tại cục cảnh sát lập biên bản là có thể về được nhà, đâu ngờ lại bị cảnh sát thẩm vấn nửa ngày không khác gì phạm nhân. Hắn càng ngày càng cảm thấy một vạn đồng quá khó kiếm.*

Hắn đứng ở bên đường định gọi xe về nhà chờ ngày mai đi lấy tiền của Tiễn Thông. Đúng lúc này một chiếc xe Honda màu trắng đột nhiên dừng trước mặt, không đợi hắn phản ứng nhiều, cửa chiếc xe mở ra, hai nam nhân kéo hắn vào trong xe.

- Này, anh bạn, các người làm gì vậy?

Hắn bị kéo vào trong xe, hoảng hốt hỏi.

- Tiễn lão đại nói tiểu tử mày vô dụng phải đưa đi gặp Diêm Vương.

Gã Tam Pháo thủ hạ của Tiễn Thông cười nhạt, cầm dao đâm vào ngực gã bảo vệ, hắn không kêu được một tiếng nào, gục vào người Tam Pháo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.