Hoàng Hậu Tấu Biển Hoàng Thượng

Chương 23




Diệp Lăng Phi ngồi ở sau xe, tay trái cột băng vải, tay phải kẹp một điếu thuốc.

- Dã Thú, mày có biết lái xe không vậy? Đây là xe BMW đấy, sao mày có thể lái nó như lái một cỗ máy kéo chứ.

Đối với tên Dã Thú đang lái xe, Diệp Lăng Phi bất mãn hết sức.

- Đại ca, cái này không thể trách em được, con đường này không biết bị tên khốn nào làm cho gồ ghề như vậy, đều là bị hại cả, em còn có cách nào chứ.

Dã Thú lần này thật là bị oan, dù cho kỹ thuật lái xe của hắn có tốt thế nào mà gặp phải con đường như thế này cũng không thể tránh khỏi.

- Sâtn, tao nghĩ hay là mày trở lại bệnh viện đi, bộ dạng mày như vậy ra ngoài không tiện.

Dã Lang ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhìn cột băng vải của Diệp Lăng Phi lắc đầu liên tục.

Diệp Lăng Phi đưa điếu thuốc trên tay lên miệng hít một hơi, hơi thuốc từ cửa sổ xe bay ra, ngoảnh đầu nói với Dã Lang:

- Vết thương đó thì có đáng gì đâu. Trong đầu tao đang tức điên lên đây này, không thể tưởng tượng được, cái bọn nhãi này không biết sống chết thế nào hay sao mà ngay cả tao cũng dám chọc vào.

- Đại ca, anh nói đúng. Chúng ta phải đem bọn nhãi đó ra giết hết.

Dã Thú phụ họa nói:

- Nếu không thì chúng ta quay về lấy súng, làm sạch một lượt.

Diệp Lăng Phi lắc đầu, khóe miệng lóe ra một nụ cười sắc lạnh đầy ý vị nói:

- Chuyện này muốn ta nói là bọn Lý Triết Hào sau lưng làm chuyện quỉ, ta ở đây cùng với hắn e rằng không hợp. GẦn đây, Dã Thú xử lý con đàn bà thối lại là em vợ Lý Triết Hào. Lý Triết Hào chắc chắn sẽ tìm ta báo thù. Nếu như cứ lờ đi lời của hắn cũng không phải là chuyện hay. Hừ, Ta muốn chơi hắn.

- Đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi không có ý định xử lý Lý Triết Hào, thật là lạ không biết DIệp Lăng Phi muốn đi đâu đây.

- Tìm Lý Triết Hào tâm sự vậy, chẳng phải là cô em vợ của hắn đã chết rồi sao, hay chúng ta đi dạo qua vậy.

Diệp Lăng Phi cười lạnh lùng:

- Tao rất thích nói chuyện phiếm cùng người chết, cũng không biết cô em vợ hắn có muốn nói chuyện với ta không nữa.

Sân bay thành phố Vọng Hải, người nhà Lý Triết Hào đều ở đại sảnh sân bay chờ đón chuyến bay từ Bắc Kinh đến Vọng Hải. Mã Hiểu Nghiên lẽ ra nên tới thành phố Vọng Hải vào ngày hôm qua, nhưng Mã Hiểu Nghiêm nói thác rằng cô ta đang ở Bắc Kinh nên không thể mua được vé máy bay đến Vọng Hải, bởi vậy nên đến muộn một ngày.

Theo lý mà nói, mẹ của Mã Hiểu Nghiêm chết, cô ta dù không mua được vé máy bay cũng nên tìm một phương tiện giao thông khác để về Vọng Hải. Ví dụ như tàu hỏa, từ Bắc Kinh đến Vọng Hải cũng rất nhanh cùng lắm cũng chỉ năm đến sáu tiếng, tất nhiên cũng có thể ngồi xe hơi, đến Vọng Hải cũng chỉ hơn mười tiếng đồng hồ, hết lần này đến lần khác Mã Hiểu Nghiêm lại muốn trì hoãn chậm một ngày, điều này có thể thấy Mã Hiểu Nghiêm đối với mẹ căn bản là không có tình cảm.

Đối với hai cha con Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng việc Mã Hiểu Nghiêm có trở về hay không cũng không có hứng thú. Cái mà bọn họ cảm thấy hứng thú đó là làm thế nào cho Mã Hiểu Nghiêm thừa kế càng nhiều tài sản càng tốt, mà trong vài ngày ngắn ngủi mà Mã Hiểu Nghiên chưa về Vọng Hải hai cha con Lý Triết Hào đã đem danh nghĩa Mã Phượng Vân ra để có thể nuốt trọn sản nghiệp, chỉ còn lại đúng một cái trung tâm giải trí.

Vốn dĩ hai cha con Lý Triết Hào cũng muốn trung tâm này do tay chân của họ quản lý, nhưng Lý Triết Hào đột nhiên lương tâm cắn rứt, lần này hắn đã đùa quá độc ác, nếu đem nuốt gọn trung tâm giải trí này khi Mã Hiểu Nghiên đến Vọng Hải mà không có tài sản thừa kế tất sẽ nghi ngờ.

Mặc dù như vậy Lý Triết Hào vẫn có ý định khi Mã Hiểu Nghiên đến hắn sẽ nói chuyện thân mật với cô, để trung tâm giải trí này hắn có thể cũng sẽ có thêm chút phần nữa.

Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Vọng Hải là chuyến bay cuối cùng đáp xuống sân bay. Mã Hiểu Nghiên cùng tên người Pháp Baker sóng vai bước ra.

Mã Tử Vân đoán người này kém mình ít nhất cũng đến mười tuổi. Lại thêm Mã Hiểu Nghiên ăn mặc rất mốt, nghĩ ra có thể đó là so sánh với lên trời.

Cũng may mà Lý Triết Hào có sự chuẩn bị từ trước, sớm đã sai Tiểu Hắc giơ biểu bên trên viết tên Mã Hiểu Nghiên. Mã Hiểu Nghiên sau khi trông thấy biển ghi tên mình mới tìm được Lý Triết Hào người tiếp đón cô - người một nhà.

- Hiểu Nghiên, cháu đã lớn như vậy rồi sao, bác thật không nhận ra.

Mã Tử Yến vừa nhìn thấy Mã Hiểu Nghiên liền chạy tới thân mật ôm lấy cô mà nói.

Đối với người dì này Mã hiểu Nghiên cũng không có quá nhiều tình cảm. Không phải nói đến Mã Tử Yến ngay mẹ của mình cô cũng không có cảm giác. Bởi vậy, mà Mã Hiểu Nghiên chỉ lạnh nhạt nói.

- Dì, cháu rất vội, cháu muốn đi thắp hương cho mẹ cháu".

Phản ứng của Mã Hiểu Nghiên đã vượt xa dự liệu của Mã Tử Yến, bà ta cho rằng nói thế nào đi nữa Mã Hiểu Nghiên cũng là cháu ngoại ruột của mình, đối với mình cũng cần phải thân mật chứ, thật khôgn ngờ phản ứng của Mã hiểu Nghiên thật lãnh đạm.

Khi Mã Tử Yến hết sức sững sờ, thì Lý Triết Hào đã vừa cười vừa nói: "Hiểu Nghiên à, cháu vừa trở về, về nhà của ta trước đã, chúng ta đã chuẩn bị phòng cho cháu rồi đấy.

- Cháu cảm thấy không tiện lắm, cháu nghĩ ở khách sạn thì hơn.

Nói đến đây Mã Hiểu nghiên quay sang nói rất thân mật với Baker:

- Anh nói xem?

Baker từ nãy không nói câu nào, tới giơ nghe Mã Hiểu Nghiên hỏi ý kiến của mình Baker mới dùng tiếng Trung Quốc pha thêm một chút giọng Pháp nói:

- Tôi đã dự định đặt phòng ở khách sạn quốc tế thành phố Vọng Hải.

Mã Hiểu Nghiên rướn lông mi lên, kéo tay Baker Mã Hiểu Nghiên nói với Lý Triết Hào:

- À quên, đây là bạn trai của cháu, Baker lần này anh ấy đến Vọng Hải đầu tư, cháu và Baker sẽ ở tại khách sạn Tổng thống, sẽ thuận tiện hơn chút ít.

Lý Triết Hào lắp bắp kinh ngạc. Từ lúc tên người Pháp này xuất hiện đến giờ, Lý Triết Hào cũng cảm thấy tên người Pháp này không đơn giản. Địa vị của một người quyết định phong cách của hắn, khí chất của tên người Pháp này không giống như những người thường thậm chí có chút gì đó cao quí. Mọi cử chỉ của hắn làm cho lý Triết Hào cảm giác hắn được một xã hội thượng lưu giáo dưỡng, điều đó không phải là giả vờ mà có được. Lý Triết Hào vốn định thời gian thuận tiện hỏi xem hắn là ai, lại khôgn ngờ Mã hiểu Nghiên lại tự nói ra. Lý Triết Hào nghĩ, cũng dễ hiểu được tâm lý của Hiểu Nghiên là muốn khoe khoang với Lý Triết Hào.

Về việc ở tại khách sạn quốc tế Tổng Thống càng thể hiện là một người có thân phận địa vị. Đại khách sạn quốc tế chỉ có hai phòng VIP, một phòng một đêm là hai vạn ba, một phòng khác là hai vạn năm, mà tên người Pháp này đến Vọng Hải đầu tư thì không chỉ ở có một đêm, cứ nghĩ là biết cái tên người Pháp này thân thế không phải tầm thường.

Lý Triết Hào là người như thế nào chứ, rất nhanh ông ta đã hiểu được, lần này Mã Hiểu Nghiênn, có thể là đã mang đến một đại phú ông. Lý Triết Hào ngửi thấy trong đó thương cơ đang đến.

Vừa thấy thế, Lý Triết Hào đột nhiên trở nên nhiệt tình, mặc dù thái độ của Hiểu Nghiên đối với ông ta không có gì là nhiệt tình nhưng Lý Triết Hào lại như là không để ý đến, ông ta cười nói:

- Mặc dù cháu và bạn trai muốn ở bên ngoài thì buổi tối hôm nay bác vẫn muốn mời các cháu về nhà ăn cơm. Bác còn nghĩ các cháu có thể ở lại nhà bác nữa cơ đấy, người trong nhà ăn một bữa cơm coi như là chúng ta một nhà đoàn viên.

Mã Hiểu Nghiên nhìn thấy sự chuyển biến thái độ của Lý Triết Hào, trong ánh mắt, trong tâm, trào lên một niềm đắc ý, thầm nghĩ:

- Hừ, có bạn trai lắm tiền quả là nâng được đẳng cấp.

Mã Hiểu Nghiên cũng không cho Lý Triết Hào chút sĩ diện, hứ mũi một cái, khinh thường nói:

- Tôi ở Pháp đã quen rồi, phong tục tập quán của người Trung Quốc quả thật có chút không thích ứng, mời tôi ăn cơm, phải xem tối nay tôi có thời gian không đã.

Những lời này rõ ràng không để cho Lý Triết Hào chút sĩ diện nào. Lý Triết Hào trong lòng điên lắm nhưng ngại rằng bạn trai của Mã hiểu Nghiên rất có thể là một nhà đầu tư nổi tiếng, nếu có thể tóm được thì sẽ có được một số lợi nhuận. Lý Triết Hào liền nguôi cơn giận. Hắn đưa mắt nhìn Baker muốn xem trong lòng tên người Pháp này đang tính toán điều gì.

Không thể hiểu được nụ cười trên mặt Baker, không đợi Lý Triết Hào nói Baker đã phát ra những âm thanh thanh nhã:

- Alice, anh nghĩ buổi tối chúng ta không có việc gì, nếu là người một nhà, mọi người nên cùng nhau dùng cơm. Đương nhiên phải do anh mời để thể hiện tấm lòng tôn kính của anh đối với người nhà em.

Lý Triết hào trong lòng rất vui mừng, thầm nghĩ:

- Xem ra tên người Pháp này cũng hiểu được đối nhân xử thế. Ừ, xem ra hắn là ngưuơif cần phải kết giao đây.

Mã Hiểu Nghiêm nghe Baker nói như vậy liền nói với Lý Triết Hào:

- Được rồi, chúng ta sẽ cùng dùng cơm. BÂy giờ có thể đưa tôi ra linh đường của mẹ tôi để thắp hương một lát sau đó tôi còn phải về khách sạn nghỉ ngơi".

- Tất nhiên rồi, bác sẽ đưa cháu đến linh cữu của mẹ cháu.

Lý Triết Hào liên tục cười nói, hắn gọi Tiểu Hắc đển nói:

- Mau lái xe tới đây.

Mã Hiểu Nghiên cũng không nói gì nhiều với Mã Tử Yến, ngay cả Lý Thiên Bằng cô ta cũng không thèm nhìn, kéo cánh tay Baker, cái mông đong đưa đi ra phía đại sảnh.

Lý Thiên Bằng nhìn bộ dạng đắc ý của Mã Hiểu Nghiên không ngừng lắc đầu, hắn tới bên Tử Yến thấp giọng nói:

- Mẹ, mẹ gọi cô ta về làm gì, cô ta căn bản là không xem chúng ta là người một nhà. Muốn cho chúng ta xem đây mà, cô ta trở về không phải là lo cho tang lễ của mẹ cô ta, hoàn toàn là vì phân chia tài sản.

Con không được nói linh tinh, nói như vậy cô ta là con gái của Phượng Vân.

Sắc mặt Mã Tử Yến trầm xuống, khuôn mặt lặng lẽ đi về phía cửa ra vào của đại sảnh đón khách. Lý Thiên Bằng không ngừng lắc đầu. Hắn đối với cô em họ này cũng không kém phần bất mãn.

Mã Hiểu nghiên quả thật đối với mẹ của mình cũng không có mấy tình cảm, việc đến thắp hương cũng chỉ là hình thức. Sau khi thắp một nén hương dập đầu lạy ba cái, Mã Tử Yến nhìn không bằng lòng, vốn định nổi cáu nhưng Lý Triết Hào đã kéo Mã Tử Yến lại, thấp giọng nói:

- Hiểu Nghiên ở nước ngoài sinh sống nhiều năm như vậy, sớm đã quen tập tục của người Tây, người phương Tây không thạo chuyện này, bà cũng đừng so đo, hiểu Nghiên vừa trở về cần nghỉ ngơi.

Việc này Lý Triết Hào cũng không muốn Hiểu Nghiên làm quá nhanh nhưng cô ấy lại làm nhanh quá, liền nói vào tai anh chàng người Pháp bạn của cô ấy mấy câu, đây không phải là phí công buông tha một ông thần tài.

Mã Tử Yến bị Lý Triết hào giữ chặt, tuy trong lòng tức lắm nhưng cũng không tiện bùng phát, đành phải nhịn xuống.

Đoàn người vừa đi ra khỏi linh đường thì nhìn thấy một chiếc BMW đột nhiên đứng ở cửa ra vào của linh đường. Tay quấn băng vải Diệp Lăng Phi bước ra khỏi xe, Dã Thú, Dã Lang hai người một tả một hữu, đi theo Diệp Lăng Phi tới chỗ lý Triết hào.

- Ayyo. Đây chẳng phải là ông chủ Lý đó sao? Làm sao vậy? Nhà tang lễ?

Diệp Lăng Phi vẻ mặt tươi cười nói:

- Tôi nghe nói nhà tang lễ này còn cung cấp linh đường phục vụ, tôi liền tới đây đi dạo, định thiết kế cho mình cái linh đường, thật không ngờ vừa lúc được gặp ông chủ Lý, chúng ta thật là có duyên. Ông chủ Lý, chúng ta xem như là hữu duyên chi bằng hai chúng ta cùng tìm một chỗ linh đường, nói không chừng hai chúng ta còn có thể cùng đi tìm Diêm Vương báo tin nữa ấy chứ.

Lý Triết Hào đánh một con mắt nhìn Diệp Lăng Phi, hắn xuất hiện ở đây, lúc này thì biết Diệp Lăng Phi chẳng có ý tốt đẹp gì. Chuyện ngày hôm qua hắn đã biết được, năm sáu chục người đều không có khả năng hạ được hắn, hơn nữa tên hạ thủ đắc lực Tiền Thông bắn ba phát súng ra mà không hạ được Diệp Lăng Phi, ngược lại, lại bị người ta bắn chết. Tiền Thông sớm đã núp vào, trong ý nghĩ của hắn chính mình phải trốn đi trước cho dù cảnh sát khôgn tìm hắn, Diệp Lăng Phi cũng sẽ tìm hắn, đó là cách nương náu tuyệt vời.

Ngược lại Lý Triết Hào không lo sợ Diệp Lăng Phi, hắn tin là Diệp Lăng Phi không có chứng cớ có thể chứng minh là hắn muốn xử lý Diệp Lăng Phi, cảnh sát cũng tự thấy không có cách nào, còn về việc Diệp Lăng Phi sẽ vượt mặt cảnh sát trả thù hắn, Lý Triết hào lại càng không sợ, dưới tay hắn đã có Tiểu Hắn rồi, khôgn ai có thể làm bị thương hắn.

Chỉ là Lý Triết Hào rất khó hiểu, vô cùng khó hiểu, nhưng lời mà Diệp Lăng Phi nói thật làm cho người ta quá giận, Lý Triết Hào dù sao đi nữa cũng là người có uy tín, có danh dự ở thành phố Vọng Hải này, bất kể là chính phủ hay kẻ hạ du vô lại trông thấy Lý Triết Hào mà lại không nể chứ. Tay Diệp Lăng Phi này hết này đến lần khác chạm mặt Lý Triết Hào lại còn hỏi Lý Triết Hào có phải là đi chọn linh đường không nữa.

Lý Triết Hào là hạng người gì chứ, nhưng cũng bị Diệp Lăng Phi làm cho giận đến mất kiên nhẫn, hắn mặt trầm trầm, khẩu khí không chút gì tử tế nói:

- Họ Diệp kia, mong anh hãy chú ý đến lời nói chủa mình, đây không phải là nơi đùa giỡn.

- Ai yo! Ông chủ Lý làm sao vậy? Làm gì mà tức giận như thế chứ?

Diệp Lăng Phi gõ gõ ngón tay, Dã Thú từ trên người rút thuốc lá ra đưa cho DIệp Lăng Phi hút, Diệp Lăng Phi hít một hơi thuốc, phả một làn khói vào Lý Triết Hào, Lý Triết Hào sặc đến phát ho. Tiểu hắc nhìn thấy như vậy đang muốn tiến lên lại trông thấy Dã Thú và Dã lang hai người cũng vùng lên ngăn trước mặt Tiểu Hắc.

Diệp Lăng Phi cười toe toét nói:

- Huynh đệ, muốn đánh nhau phải không, tôi sẽ đánh với anh.

Tiẻu Hắc chỉ muốn dò xét hai người này thôi, tuy rằng Tiểu hắc và Truy Phong đều là bộ đội đặc chủng thế nhưng so với Truy Phong thì Tiểu Hắc ra tay tàn độc hơn nhiều. Chỉ có điều đối mặt với hai người này, Tiểu Hắc cũng cảm thấy có áp lực. Hắn nhìn lướt qua Truy Phong đang đứng phía sau Lý Thiên Bằng, thấy Truy Phong thầm nháy mắt với mình ý nói không nên manh động.

Tiểu Hắc hiểu rõ Truy Phong. Truy Phong là người không sợ trời, không sợ đất. Thấy Truy Phong nháy mắt ý bảo mình không được manh động, chắc chắn là Truy Phong đã từng giao thủ với hai người này, nếu đúng là như vậy thì rất phiền toái. Tiểu Hắc không phải là thằng ngốc, nếu như không chắc chắn hắn sẽ không ra tay. Hắn được đi theo Lý Triết Hào tới bây giờ là bởi vì hắn có thực lực, thế nhưng bây giờ Tiểu Hắc lại có phần không được tự tin, nếu như không đến lúc bất đắc dĩ thì hắn không muốn mạo hiểm.

Diệp Lăng Phi thì thở một hơi thuốc vào mặt Lý Triết Hào rồi cười ha hả nói:

- Ông chủ Lý, ông và ta cuối cùng thì cũng đều phải chết, làm gì mà tức giận như vậy. Lời nói của ông cũng đâu có dễ nghe, chẳng lẽ ông lại sợ người khác nói ông đánh rắm sao. Đương nhiên, có thể ông chủ Lý có khả năng khác người bình thường, có thể không bao giờ đánh rắm.

Lý Triết Hào bị Diệp Lăng Phi chọc tức, mặt đỏ lên nói:

- Họ DIệp kia, mày đừng có tưởng có Bạch gia là mày muốn làm gì thì làm. Tao nói cho mày biết, tao chưa bao giờ sợ Bạch Cảnh Sùng đâu.

- Tôi sợ quá, ông làm tôi sợ quá. Ông chủ Lý, lá gan của tôi nhỏ lắm.

Diệp Lăng Phi áp sát môi vào tai Lý Triết Hào, thấp giọng nói:

- Đêm qua tôi bị ông hù dọa, nếu như có nhiều người muốn giết tôi thì tôi sợ lắm đó. Nhưng mà tôi lại không chết, ông chủ Lý, tôi suy nghĩ cả đêm qua rồi, ông xem con người của tôi khôgn hãm hại lừa gạt ai, cũng không bắt nạt ai, không dụ dỗ vợ người nào, tại sao lại có người muốn giết tôi?

- Đó là tại mày đắc tội với người khác, mày đừng có quá kiêu ngạo.

Lý Triết Hào nói.

- Ai nha, tôi quên mất hình như tôi đã đắc tội với ông chủ Lý. Ông xem trí nhớ của tôi này, tại sao lại quên mất ông chủ Lý nhỉ, không phải là ông muốn giết tôi chứ?

- Nói bậy, tao là một thương nhân đứng đắn, tại sao lại làm nhưng chuyện như vậy.

Lý Triết Hào lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Diệp Lăng Phi ra. Bây giờ giọng nói của Lý Triết Hào đã bình tĩnh hơn, Lý Triết Hào là một con cáo gì, tuy rằng bị Diệp Lăng Phi chọc tức nhưng biết Diệp Lăng Phi cố ý gây chuyện với mình nên không thèm để ý nữa.

Lý Triết Hào cũng không muốn để cho Diệp Lăng Phi nắm được chứng cớ gì chứng minh mình muốn giết chết hắn. Lý Triết Hào cười lạnh một tiếng, rồi nói:

- Anh không được hãm hại tôi, nếu không tôi sẽ tố cáo anh.

- Tố cáo tôi?

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Tố cáo tôi vì đã nói chuyện với ông hay là tố cáo tôi vì tôi nói ông đánh rắm? Ông chủ Lý, ông cũng không cần phải ngại, nếu như có đánh rắm thì cứ nhận đi, không cần phải giấu diếm làm gì.

Anh nói cái gì?

Lý Triết Hào bị Diệp Lăng Phi chọc tức, đang định nổi giận nhưng lại kiềm chế, chỉ hừ lạnh một tiếng nói:

- Rốt cuộc là anh có chuyện gì, nếu như không có chuyện gì thì mời anh tránh ra, tôi còn có chuyện phải làm.

- Tôi đương nhiên là không có chuyện gì, chỉ là muốn cùng ông tâm sự một chút thôi.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Ông chủ Lý, xin mời.

Lý Triết Hào vừa đi qua thì chợt nghe Diệp lăng Phi nói:

- Đừng để cho bao biết mày đã làm, nếu không tao sẽ giết chết cả nhà mày đấy.

Lý Triết Hào cho dù bao nhiêu năm ngang dọc trên đời thế nhưng nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, thân thể cũng khẽ run lên. Cảm giác như những lời nói này xuất phát từ địa ngục chứ không phải từ một nam nhân nhã nhặt như Diệp Lăng Phi. Thế nhưng Lý Triết Hào không dừng lại mà đi thẳng đến chiếc xe của mình.

Đi sau là Mã Tử Yến, bọn người Lý Thiên Bằng và Baker. Khi Baker đi qua Diệp Lăng Phi, đôi mắt người Pháp của hắn khẽ động thế nhưng Diệp Lăng Phi cũng không nói gì. Sau khi người của Lý gia lần lượt lên xe hết, Diệp Lăng Phi mới thấp giọng nói:

- Michael, ra đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.