Hoàng Hậu Nương Nương Cứu Hỏa Hằng Ngày

Chương 33: Chương 33




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sương mù trong sơn cốc ít hơn bên ngoài rất nhiều, Sơ Tranh ra ngoài thứ đầu tiên trông thấy chính là một góc phi thuyền như ẩn như hiện trong sương mù.

Chiếc phi thuyền này... Còn lớn hơn tưởng tượng của cô.

Cảm giác đầu tiên đem đến cho người ta chính là rung động.

Phi thuyền khổng lồ cơ hồ lấp đầy toàn bộ sơn cốc, bọn họ đứng ở phía dưới, nhỏ bé giống như sâu kiến.

"Điện hạ."

Nạp Hạ đi đến bên người Sơ Tranh, thấp giọng gọi cô.

"Ừ?"

Nạp Hạ đè thấp thanh âm hơn: "Chiếc phi thuyền này, ngài có cảm thấy quen mắt không?"

Sơ Tranh: "??"

Ta phải thấy quen mắt sao?

Phi thuyền này chỉ nhìn thấy được một góc, ta làm sao xác định được nó có quen mắt không chứ?

Thế này không phải là làm khó ta sao?

Nạp Hạ cũng không muốn biết đáp án của Sơ Tranh, tiếp tục nói: "Ngài nhớ rõ đế quốc Osefia không?"

Sơ Tranh: "..."

Không nhớ rõ.

Trong trí nhớ của nguyên chủ căn bản không có cái tên này.

"Không nhớ rõ, nói nghe một chút." Dù sao Nạp Hạ cũng biết cô mất trí nhớ, Sơ Tranh rất tự nhiên bảo Nạp Hạ nói.

Đế quốc Osefia và tinh hệ chỗ nguyên chủ ở được xưng là tinh hệ đôi, bởi vì chúng nó cơ hồ giống nhau như đúc.

Đế quốc Osefia là đế quốc lớn nhất tinh hệ kia, thống trị cả tinh hệ, tất cả chủng tộc đều phải thần phục bọn họ.

Nhưng chẳng biết tại sao, đế quốc Osefia đột nhiên diệt vong, chính quyền tinh hệ bị phá vỡ, bây giờ cái tinh hệ kia vẫn đang hỗn loạn tưng bừng.

Mà trước lúc này, ghi chép cuối cùng chính là có người trông thấy, tinh hạm siêu cấp có tiếng trong các đại tinh hệ là Fia của đế quốc Osefia rời khỏi tinh hệ, sau không có tung tích nữa.

Sơ Tranh: "Hai người cảm thấy đây là Fia?"

Nạp Hạ không chắc chắn lắm: "Nhìn từ công nghệ và phong cách, thì đúng là phong cách của đế quốc Osefia. Có phải là Fia không thì còn phải xác định lại một chút."

Nếu như quả thật là Fia, vậy thì đây đúng là một phát hiện trọng đại.

Vì sao đế quốc Osefia diệt vong, có lẽ... Có thể tìm được đáp án ở đây.

-

"Mọi người không được đi loạn! Cũng đừng động lung tung vào đồ vật trong này!" Lâu Hành đề cao âm lượng, căn dặn người phía sau.

Mọi người đi vòng quanh dọc theo phi thuyền, tìm được một chút dấu vết của nhân công làm việc lúc trước, cuối cùng đến nơi năm đó những người kia tiến vào phi thuyền.

Cửa khoang thuyền đóng kín, phí không ít sức lực mới mở ra được.

Trong phi thuyền có bình dưỡng khí, mọi người thay đổi bình dưỡng khí, nghỉ ngơi một lúc ở cửa ra vào.

Lâu Hành lấy ra một phần bản đồ, chỉ vào tuyến đường trên đó: "Thủy tinh ở đây, mọi người dựa theo chỉ thị mà đi, đừng động lung tung vào đồ vật trong này."

Chiếc phi thuyền này quá lớn, năm đó những người kia chỉ tiến vào được một nửa, hơn nữa có rất nhiều thứ đều không hiểu rõ.

Thu hoạch duy nhất đại khái chính là viên nguồn năng lượng tinh và những cột thủy tinh kia.

"Điện hạ, chúng ta vào xem đi?" Nạp Hạ đề nghị với Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhìn Lâu Hành một chút: "Hai người đi đi."

Cô vẫn nên theo chân thẻ người tốt tương đối tốt.

"Vậy tôi đi, Nạp Đông cậu ở lại bảo vệ điện hạ."

Nạp Đông cúi đầu, không có cảm giác tồn tại gì, nghe thấy lời Nạp Hạ nói, cậu ừ một tiếng.

Nạp Hạ thừa dịp mọi người không chú ý, lách mình tiến vào lối đi bên cạnh.

-

Bởi vì những phần này trước kia đều bị người ta nghiên cứu qua rồi, chỗ gặp nguy hiểm đều bị dỡ bỏ, cửa cũng đã bị phá giải, cho nên mọi người một đường đi ngang qua, không gặp phải chướng ngại gì.

Nơi chứa thủy tinh là ở dưới phi thuyền, lúc trước khi phát hiện ra phi thuyền, bọn họ chính là nghĩ cách tiến vào từ phía dưới, cho nên vận khí rất tốt đụng vào những thủy tinh vá Đá Vũ Trụ kia.

Đến nơi chứa đựng thủy tinh, đám người bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.

Trong không gian này, cột thủy tinh lớn nhỏ đồng nhất chỉnh chỉnh tề tề chồng ở bên trong như chồng củi, không trông thấy điểm cuối.

Không có bất kỳ nguy hiểm gì đã đến được nơi này, Lâu Hành cũng thở phào: "Lúc mọi người di chuyển nhớ cẩn thận chút, những cột thủy tinh này tương đối mong manh, đừng để va chạm, dùng cái rương mang đến xếp gọn lại sau đó dọn ra ngoài."

Những cột thủy tinh này tạm thời không phát hiện ra được tác dụng khác, dường như chính là chuẩn bị cho nguồn năng lượng tinh.

Di chuyển cần thời gian, Sơ Tranh đứng ở bên ngoài quan sát xung quanh.

Ông chủ Giả đỡ bà chủ Giả, sắc mặt bà chủ Giả nhìn qua rất kém.

"Cảm giác thế nào, khó chịu không?"

"Không sao, chỉ là hơi mệt mỏi." Giọng của bà chủ Giả rất nhẹ nhàng: "Anh đừng lo lắng."

Ông chủ Giả nhíu mày lại.

"Lâu tiên sinh, tôi dẫn vợ tôi đến nơi khác xem sao." Ông chủ Giả nói với Lâu Hành.

Lâu Hành nhìn bà chủ Giả một chút: "Tôi phái hai người đi cùng hai người. Có dấu hiệu này chính là có thể đi vào, nếu như không có dấu hiệu này, chứng minh trước kia chưa từng có người vào, cho nên tôi không đề nghị hai người đi quá xa."

Lâu Hành chỉ vào ký hiệu màu đỏ trên khoang cửa.

"Cảm ơn."

Lâu Hành gọi hai người, bảo bọn họ đi cùng ông chủ Giả.

Lâu Hành nhìn bọn họ rời đi, quay người qua thấy Sơ Tranh đứng dựa ở cạnh cửa khoang thuyền, ánh mắt thanh lãnh nhìn hắn, trên mặt hắn hiện lên chút mất tự nhiên.

Một hồi lâu sau Lâu Hành nói: "Tôi... Vào xem trước."

Bóng lưng Lâu Hành hơi bối rối đi vào.

Bị Sơ Tranh nhìn, trong lòng dâng lên một trận khẩn trương không nói ra được.

Sơ Tranh đi quanh đó một vòng, rất nhiều khoang cửa đều có thể mở ra, bên trong đặt những thứ khác biệt, có một ít là tài nguyên có thể nhìn thấy trong tinh hệ, cũng có một chút là những thứ chưa thấy bao giờ.

Tài nguyên trên chiếc phi thuyền này, có lẽ đủ cho bọn họ đi lại trong vũ trụ thật lâu.

Tại sao bọn họ lại đáp xuống nơi này?

Hơn nữa...

Trên chiếc phi thuyền này không có bất kỳ sinh mệnh gì.

"Điện hạ."

Nạp Hạ lách mình xuất hiện: "Tôi phát hiện lối đi thông đến chủ hạm..."

Nạp Hạ còn chưa nói xong, liền nghe thấy nơi xa vang lên một tiếng vang thật lớn, mặt đất cũng chấn động một cái.

Sơ Tranh lập tức xoay người lại.

Trên hành lang của lối đi, hộp đựng cột thủy tinh rơi trên mặt đất, cột thủy tinh đập xuống mặt đất, đã vỡ thành mấy mảnh.

Người khiêng cột thủy tinh có một người thì đang ngồi dưới đất, có một người thì đứng, đang chuẩn bị kéo người trên mặt đất kia lên.

Lâu Hành cũng đi từ bên trong ra.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

"Trượt tay, không khiêng chắc... Đây là gì?" Người ngồi dưới đất giơ tay lên, chất lỏng sền sệt lưu động giữa ngón tay anh ta.

Một giây sau, người kia đột nhiên kêu lên.

"A..."

Chất lỏng sền sệt bọc lấy ngón tay anh ta đang không ngừng rút lại, chỉ trong chốc lát, cả bàn tay đã biến hình, bọn họ thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương tay gãy răng rắc.

"Đau quá... Cứu mạng... A a a..."

"Đừng động!"

Có người muốn đi qua giúp, bị Lâu Hành ngăn lại.

Trong những thủy tinh bể nát trên mặt đất, ẩn ẩn có thể trông thấy một chút chất lỏng sền sệt đang chầm chầm di động.

"Cứu tôi, cứu tôi..." Người kia sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ kêu to.

Cả bàn tay đã không nhìn thấy nữa, chỉ còn lại một đống máu thịt mơ hồ, mà vật kia còn đang không ngừng lan tràn lên trên cổ tay.

Lâu Hành bình tĩnh phân phó người đỡ anh ta đứng dậy trước đã.

Sau đó nghĩ cách lấy thứ kia từ trên tay anh ta xuống.

Nhưng mà vật kia, giống như sinh trưởng trên tay người kia vậy, thử đủ mọi loại cách cũng không lấy xuống được.

"Làm sao bây giờ, không được."

Có người đột nhiên chỉ vào mặt đất: "Những thứ trên mặt đất kia đang di chuyển về phía chúng ta."

Lâu Hành quyết định thật nhanh: "Đi vào trước, đóng cửa lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.