Hoàng Hậu Nương Nương Cứu Hỏa Hằng Ngày

Chương 20: Chương 20




~~~~ Chương 30 ~~~~

Edit: Blanche

Trong quá trình trưởng thành của Hứa Chiêu ở thế kỷ 21, tình cảm đều rất đạm mạc, nhưng thực ra cậu vẫn mẫn cảm và hiểu được một số cảm xúc, ví dụ như hiện tại Hứa Phàm đang khóc lớn, cậu liền hiểu được đây là một cảm xúc bất an, cũng là tủi thân, cũng là đang ỷ lại cậu.

Cho nên, khi Hứa Phàm giơ hai tay lên đòi bế, Hứa Chiêu lập tức dựng xe, ôm Hứa Phàm vào lòng, tươi cười ôn nhu mà trấn an nói: "Ngoan ngoan, không khóc, ba ba về rồi, về rồi."

Hứa Phàm tủi thân mà khóc nấc, khóc một tiếng nấc một tiếng, thân thể nhỏ theo nhịp nấc giật liên hồi, nấc một cái, lại rúc vào lòng Hứa Chiêu một chút, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.

Hứa Chiêu vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Hứa Phàm, nói: "Ngoan, không khóc nữa."

Hứa Phàm chậm rãi dừng khóc.

Hứa Chiêu lúc này mới quay đầu nhìn cha Hứa, nói: "Ba, về nhà thôi, ba đi chậm một chút."

"Được." Hứa phụ gật gật đầu, chống gậy đi về thôn.

Hứa Chiêu một tay ôm Hứa Phàm, một tay dắt xe đạp. đi ở phía sau, hỏi Hứa Phàm: "Vừa rồi khóc cái gì thế?"

Hứa Phàm đã dừng khóc hẳn, trả lời: "Nhớ ba ba."

Hứa Chiêu học theo Hứa Phàm nói: "Ba ba cũng nhớ Hứa Phàm, nhưng ba ba không khóc nhè."

Ba ba cũng nhớ Hứa Phàm, nhưng ba ba không khóc nhè –

Hứa Phàm nghe xong, không nói, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai Hứa Chiêu, giống như một tiểu mỹ nam tử an tĩnh, ngồi trong lòng Hứa Chiêu ước chừng nửa giờ.

Lần thứ hai khôi phụ lại bộ dáng hoạt bát đáng yêu, là vì Hứa Chiêu không chỉ tuân thủ lời hứa mua cho Hứa Phàm một cái chân giò lớn, còn đưa cho Hứa Phàm một món đồ chơi – xe bus màu hồng.

Xe bus hồng làm từ nhựa, tuy rằng còn hơi thô sơ, nhưng cũng tương đối cứng cáp, thể tích cũng không nhỏ, vừa đủ để Hứa Phàm ôm đầy vòng tay, trên thân xe còn có cửa nhỏ, cửa nhỏ có thể mở ra, có thể để một ít vật nhỏ vào, ví dụ như tiền xu, bi gì gì đấy, đầu xe có có một ngôi sao năm cánh, tượng trưng cho Trung Quốc.

Hứa Phàm không chút nào bình tĩnh, con ngươi phát ra ánh sáng chói mắt nhìn cái xe đồ chơi chằm chằm.

Hứa Chiêu nói: "Cầm lấy chơi đi."

Hứa Phàm cao hứng mà ôm lấy, nhìn trái nhìn phải, thật cẩn thận mà sờ thân xe, sờ bánh xe, cười hi hi, sau đó ngồi xổm xuống, thử cho chiếc xe chạy trên mặt đất, đầu tiền là tay cầm lấy thân xe, kéo qua kéo lại ma sát với mặt đất một chút, tiếp tục dùng lực đẩy chiếc xe ra ngoài, chiếc xe đồ chơi chạy về phía trước phần phật.

Hứa Phàm vui sướng mà chỉ vào chiếc xe đồ chơi, kích động nói: "Ba ba! Ba ba! Ô tô nhỏ chạy kìa!"

Hứa Chiêu nói: "Đây không phải là ô tô nhỏ, là ô tô lớn."

"Nó là ô tô nhỏ."

"Ô tô lớn."

"Ô tô nhỏ mà, nó thật là nhỏ."

"..."

Được rồi, Hứa Phàm đã nhầm lẫn khái niệm ô tô lớn và ô tô nhỏ rồi, xem ra nhất định phải nhanh chóng đưa bé lên thành phố để nhìn cái gì là ô tô lớn, cái gì là ô tô nhỏ, chỉ là trước khi lên thành phố, Hứa Chiêu vẫn lấy bút sổ ở trong túi quần ra vẽ ô tô lớn, ô tô nhỏ nói cho Hứa Phàm nghe một lần, về điểm khác nhau giữa ô tô lớn và ô tô nhỏ, cuối cùng Hứa Phàm chỉ vào món đồ chơi nói: "Của Thôi Nhị gia là ô tô lớn, của con cũng là ô tô lớn."

Đều là ô, ô tô lớn –

Được được, trước cứ như vậy đi, trước coi như là vậy.

Hứa Chiêu bất đắc dĩ kệ Hứa Phàm ngồi chơi đùa một bên, cậu ngồi trước bếp lò nhóm lửa.

Hứa mẫu đứng trước bệ bếp, cán phẳng mấy miếng bánh ngô đặt vào xửng tre, cho lên trên một ít thịt vụn và nửa cái chân giò, đặt lên bếp để chưng, đậy nắp nồi lại xong, mới bắt đầu phê bình Hứa Chiêu tiêu tiền linh tinh, mắng tận mấy phút đồng hồ, mới hỏi chuyện hôm nay Hứa Chiêu lên thành phố như thế nào.

Hứa Chiêu nói: "Giai đoạn chuẩn bị đầu tiên hiện tại cũng tương đối ổn rồi mẹ."

Hứa mẫu hỏi: "Vậy là ý gì? Tức là còn giai đoạn sau nữa sao?"

"Không phải là giai đoạn sau, mà là giai đoạn giữa."

"Sao lại còn có giai đoạn giữa nữa, là sao?"

Nói ba xạo giải thích không rõ ràng lắm, Hứa Chiêu đành phải nói: "Tức là ngày mai con vẫn phải lên thành phố nữa."

"Sao vẫn phải đi hả con?"

"Dạ... Sự tình còn chưa xong xuôi nữa."

"Vậy khi nào thì xong?"

"Đến hết Tết Trung Thu thì mọi chuyện sẽ hoàn thiện ạ."

Hứa Chiêu lời còn chưa nói hết, bánh ngô đã chưng chín rồi, đề tài gián đoạn, Hứa mẫu vào trong thôn gọi Hứa phụ, Hứa Phàm về nhà ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Hứa Chiêu tắm cho Hứa Phàm ở trong sân, Hứa phụ nói cho cậu nguyên nhân vừa nãy Hứa Phàm khóc, nói là một người hàng xóm nói đùa với Hứa Phàm rằng ba ba không cần bé nữa, Hứa Phàm lúc đấy mới oa oa khóc lớn.

Nói đùa?

Cái đùa này hoàn toàn không buồn cười chút nào cả, thậm chí vô cùng gây tổn thương người khác.

Hơn nữa trong thế giới của trẻ con không có nói dối, cho nên buổi tối trước khi đi ngủ, Hứa Chiêu ở trong sân nói cho Hứa Phàm nghe rằng ba ba vẫn sẽ mãi yêu bé, sẽ không bao giờ không cần bé, nhưng có đôi khi ba ba sẽ thật bận rộn, không thể mãi ở bên cạnh bé, thời gian này bé cũng cần phải học cách tự lập, kiên cường một chút, bởi vì tự lập, kiên cường sẽ giúp bé trở thành đứa trẻ giỏi nhất tuyệt nhất.

Hứa Phàm phơi mông, nằm bên người Hứa Phàm, nói: "Ba ba, con là người giỏi nhất."

Hứa Chiêu cười nói: "Đúng, cho nên sáng mai ba phải đi vào thành phố, con không thể khóc được."

"Con không khóc."

Hứa Chiêu tiếp tục nhẹ nói: "Đúng, ngày mai tỉnh dậy xong liền cùng ông bà lên thị trấn, rồi cùng ông bà và chú Thôi đi lấy kem bán kem, có được không nào?"

Hứa Phàm nghĩ nghĩ một chút, nói: "Được ạ, nhưng khi nào ba ba trở về?"

"Ngày mai ba ba sẽ về sớm một chút, buổi tối chúng ta ăn bánh chẻo."

"Ăn bánh chẻo!" Hứa Chiêu nói theo.

"Ừ, chúng ta hứa nào, không được không được khóc."

"Con là giỏi nhất."

"Đúng rồi!"

Nói xong này đó, Hứa Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu lần đầu tiên làm ba ba, ngay cả yêu đương còn chưa có đã thành ba ba, kỳ thật gì cũng không hiểu.

Ở thế kỷ 21, bởi vì trình độ sinh hoạt cao, càng ngày càng nhiều người coi trọng vấn đề giáo dục, không quản là weibo hay con đường nào, đều sẽ nói đến việc gia đình giáo dục, nhà trường giáo dục trẻ con như thế nào, các loại vấn đề một khi liên quan đến giáo dục chắn chắc sẽ thu hút một cơn sóng lớn đối chiến và thảo luận, mưa dầm thấm đất, cậu cũng hiểu đôi chút, hiện tại xem ra cũng có chút tác dụng.

Ít nhất Hứa Phàm là một đứa trẻ hoạt bát sáng sủa, nằm bên người Hứa Chiêu ngủ an ổn, Hứa Chiêu đột nhiên nhớ tới sổ sách buổi sáng mình còn chưa tổng kết, vì thế lại đứng lên, đến phòng bếp tìm diêm đốt đèn, ngồi ở bên trong nhà tranh xem sổ nhỏ, chỉnh lý lại thông tin cả ngày hôm nay thêm một lần, sau đó trong lòng tổng kết lại, lúc này mới quay lại giường ngủ say.

Sáng ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Hứa mẫu đã kéo Hứa phụ đi tản bộ trong thôn, Hứa Chiêu cũng tỉnh lại theo, Hứa Phàm cũng bừng tỉnh, nào ngờ Hứa Phàm mở to mắt, không nhìn cậu mà mê mê hoặc hoặc nhìn loạn khắp nơi, nhìn đến chiếc xe đồ chơi, vươn tay kéo xe vào trong lòng, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Hứa Chiêu: "..."

Sao lại yêu xe đến thế?

Hứa Chiêu bất đắc dĩ mỉm cười, đứng dậy đánh răng rửa mặt, vừa lúc Hứa phụ Hứa mẫu trở về, Hứa Chiêu chào một tiếng, tới phòng bếp lấy ra hai bánh ngô chiên, gắp một ít dưa muối, đáp xe tới nhà Thôi Thanh Phong, trước làm kem cùng hắn, trong lúc làm Thôi Thanh Phong vui vẻ nói: "Tiểu thúc đồng ý!"

Hứa Chiêu hỏi: "Đồng ý cái gì?"

"Đồng ý chở chúng ta đi thành phố Tây Châu tới thành Đông.

"Thật như vậy sao?" Hứa Chiêu vui vẻ.

Thôi Thanh Phong nói: "Đương nhiên rồi, cậu không biết được, thực ra sau khi tiếp xúc rồi mới biết tiểu thúc tớ rất tốt, tiếp xúc thêm nữa, cậu mới biết thúc tốt thế nào, chỉ là hơi lạnh lùng hay giả vờ suy nghĩ thôi, đúng rồi, Hứa tam oa tử đâu?"

Hứa Chiêu đáp: "Ở nhà, lát đi xe trâu tới đây."

"Nó không muốn ngồi xe hơi sao? Sao cậu không bế nó tới đây ngồi?"

"Mang theo nó thì không làm việc được, hơn nữa tớ đi vội, ai sẽ trông nó đây? Tiểu thúc cậu sao?"

"Nói cũng đúng."

Hai người vừa nói vừa hoàn thành kem cây, đặt vào trong tủ lạnh, chờ tới khi cha mẹ Hứa tới thị trấn là có thể ôm thùng xốp đi tới Phàm Tiểu Điếm bán được.

Tiếp Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong bắt đầu rửa tay, chỉnh lý một chút, sau đó gọi Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm mặc chiếc áo sơ mi màu xanh xám kẻ ô vuông, quần dài màu xanh Tây Tạng, giày đen trang nhã, nhã nhặn mang theo nghiêm cẩn, có thể mặc như thế ở thời đại này, thật sự là rất chú ý, cũng rất thích làm đẹp cho bản thân.

(Cả nhà đoán xem cái tính tự luyến này giống ai nhỉ:)))

"Đi thôi." Thôi Định Sâm nói.

Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong ngồi trên xe con của Thôi Định Sâm, đến khi ô tô tới đường lớn, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong thấy được Hứa phụ, Hứa mẫu còn cả Hứa Phàm.

Hứa Chiêu tiến tới cửa số xe trước, nghiêm túc nhìn ra bên ngoài, tốc độ của xe cũng phối hợp mà chậm lại.

Vì thế Hứa Chiêu nhìn thấy Hứa phụ, Hứa mẫu, hai người đang vui vẻ mà đi theo xe trâu, Hứa Phàm thì ngồi trên xe, hai chân đung đưa nhìn thấy rõ cả mụn vá ở đũng quần, Hứa Phàm hồn nhiên không biết, một tay ôm đồ chơi, một tay cầm lấy bánh ngô tóp tép ăn, vô cùng chuyên chú, không để ý tới chiếc ô tô đen bên này.

Theo tốc độ xe, hình ảnh cha mẹ Hứa và Hứa Phàm dần biến mất, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong không còn nhìn thấy họ nữa, Thôi Thanh Phong cười nói: "Hứa Phàm vẫn còn đang ăn à?"

Hứa Chiêu nói: "Ừ, có thể là chưa ăn no, nên ông bà để nó ngồi trên xe ăn."

"Nó càng ngày càng ăn nhiều nha."

"Không thì làm sao béo lên nhanh như vậy."

"Béo không ít đâu."

"Không béo nhiều, béo một chút thôi." Hứa Chiêu bênh Hứa Phàm, nói: "Béo khỏe béo đẹp."

Thôi Thanh Phong gật đầu nói: "Đúng đúng đúng."

Thôi Định Sâm từ kính chiếu hậu mà nhìn Hứa Chiêu một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục tập trung lái xe, chạy thẳng tới thành Đông ở Tây Châu.

Thành Đông là khu xưởng của thành phố Tây Châu, trừ bỏ xí nghiệp thuốc lá quốc gia, còn có nhà máy thực phẩm, có cả những nhà máy nhỏ mới mở hai năm nay, tỷ như xưởng may mặc, xưởng thực phẩm, nông trại chăn nuôi, quy mô tương đối nhỏ nhưng nhận thức của người thành phố Tây Châu không tồi, về sau khẳng định phát triển tốt đẹp.

Khi tới thành Đông tốc độ xe chậm lại, Thôi Định Sâm hỏi: "Đi chỗ nào?"

Thôi Thanh Phong nhìn về phía Hứa Chiêu, hỏi: "Đi đâu vậy? Xe dừng ở đâu?"

Hứa Chiêu đáp lời Thôi Thanh Phong: "Tiểu thúc, nếu không dừng ở chỗ này đi, kế tiếp tụi cháu sẽ ở thành Đông rất lâu, thúc có việc cứ đi làm trước đi, lát nữa cháu với Thôi Thanh Phong đi xe bus về cũng được."

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu qua kính chiếu hậu, nói: "Hôm nay tôi không bận."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.