Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi

Chương 2: Hoa soi bóng nước




“Liên Mạn Nhi, ta dẫn ngươi đi gặp Lục ca ta.” Trầm Khiêm thấy ánh mắt Liên Mạn Nhi có chút ngơ ngác, thì vươn tay quơ quơ trước mặt nàng.

“A.” Liên Mạn Nhi vội vàng đáp một tiếng .

“Mạn Nhi.” Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều đi tới, đang ở trước mặt người khác khó mà nói chuyện, mấy đứa đành phải dùng ánh mắt trao đổi đơn giản.

“Xem ra Trầm Lục gia mà chúng ta gặp và nãy chính là giả mạo đấy, chúng ta cùng đi lên xem một chút.” Liên Mạn Nhi đối với bọn họ nói.

“Nhị tỷ, tỷ xem.” Tiểu Thất đột nhiên đứng sát bên cạnh Liên Mạn Nhi, một tay nắm lấy tay Liên Mạn Nhi lắc lắc, tay kia chỉ chỉ ở đằng sau lưng bọn họ, “Là hai kẻ xấu vừa rồi bắt nạt chúng ta đó.”

Liên Mạn Nhi vội vàng quay đầu lại, nhìn theo hướng Tiểu Thất chỉ. Thấy chỗ rẽ ở góc đường có một đám năm sáu người đi ra, trong đó có hai người khiêng một cái kiệu , những người khác thì túm tụm xung quanh kiệu, hùng hùng hổ hổ đi, còn vừa đi vừa quát tháo, người đi đường nhìn thấy bọn họ như vậy, vội vàng tránh sang một bên.

Người ngồi trên kiệu đúng là “Trầm Lục gia” mắt lé, người đang được đỡ đi ở bên cạnh kiệu, có tư thế đi kỳ cục chính là lão gù gọi là lão Hạ.

Đoàn người này đi đến một đầu ngõ, rồi ngoặt vào bên trong.

“Chính là bọn chúng, đã giả mạo Lục ca ngươi.” Liên Mạn Nhi lập tức nói với Trầm Khiêm, “A, nhất định là bọn chúng muốn đi đến chợ tìm chúng ta, còn dẫn theo nhiều người như vậy.”

“Thập Tam, ngươi dẫn người đi.” Trên lầu có người phân phó nói. Giọng nói thật thấp, lại vô cùng trong trẻo, cực kỳ có lực xuyên thấu, làm cho người ta nghe rõ ràng rành mạch. Chính là người đã lên tiếng lúc nãy.

Rất nhanh, có một thanh niên vóc dáng nhỏ nhưng vô cùng nhanh nhẹn mang theo bốn người ăn mặc giống nhau như đúc, hiển nhiên là gia đinh của người đó từ trong quán trà đi ra. Người thanh niên vóc dáng nhỏ đó đi qua Liên Mạn Nhi, ánh mắt giống như vô tình nhanh chóng quét qua Liên Mạn Nhi đánh giá một chút. Sau đó mang theo gia đinh đi thẳng đến chỗ cái kiệu kia.

“Người của Lục ca ta đi bắt bọn họ rồi, Mạn Nhi ngươi cứ yên tâm đi. Ta sẽ phân xử cho ngươi.” Trầm Khiêm vơ việc vào người nói, “Ngươi theo ta lên lầu, ta dẫn ngươi đi gặp Lục ca ta.”

“Ừ.”

Đã như vậy, thì nhất định phải đi lên lầu nhìn một chút.

Mấy người Liên Mạn Nhi đi theo phía sau Trầm Khiêm, tiến vào quán trà. Vào trong quán trà rồi, Liên Mạn Nhi mới cảm thấy kỳ lạ, trong quán trà cũng không có khách, chỉ có chưởng quầy, và ba tiểu nhị, đều nghiêm chỉnh đứng ở một chỗ.

“Lục ca ta ở trên lầu.”

Quán trà này có hai tầng, trên lầu đều có phòng riêng. Trầm Khiêm nhấc áo choàng nhỏ, đôi chân mập nện từng bước một. Đi lên bậc thang, Liên Mạn Nhi cũng đi theo phía sau. Đầu bậc thang lầu hai, có hai người trẻ tuổi trông rất tháo vát đang đứng. Bọn hắn trông thấy Trầm Khiêm mang người đi tới, liền khẽ gật đầu với Trầm Khiêm, ngoài ra cũng không có động tác khác, cũng không nói gì.

Trên hành lang lầu hai, cũng có mấy người ăn mặc giống nhau đang đứng hầu. Trầm Khiêm dẫn Liên Mạn Nhi đi đến cửa một căn phòng thượng hạng, người hầu đứng trước cửa xốc màn lên, vào bên trong bẩm báo nói người đến.

“Vào đi.” Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Trầm Khiêm liền dẫn Liên Mạn Nhi đi vào trong gian phòng.

Liên Mạn Nhi đi vào trong phòng, đưa mắt nhìn người ngồi ở cửa sổ đầu tiên. Nhìn nghiêng, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi môi đỏ, giống như ánh nắng chiếu vào bức tranh thiếu nữ trong mộng. Áo gấm mãng bào màu xanh nhạt, tay áo lại không phải kiểu tiến tụ, mà là khoan tụ(*).

“Lục ca.” Thẩm Khiêm kêu một tiếng.

Lúc này nam tử đó mới chậm rãi mà quay đầu lại, đôi mắt phượng dừng lại trên người Liên Mạn Nhi trong khoảnh khắc, rồi dời đi chỗ khác.

Không sai, thiên hạ không có người lớn lên giống nhau đến như vậy. Vừa rồi ở dưới lầu chỉ thấy được một bên mặt, Liên Mạn Nhi còn không khẳng định, bây giờ đứng trong gian phòng này, nàng khẳng định trăm phần trăm, người này chính là người khi đó nàng cứu được ở phía sau Nam Sơn.

Không thể ngờ, vậy mà có thể gặp mặt ở đây, ở trong tình huống này. Người này lại là người của Trầm gia, Lục ca của Trầm Khiêm.

Thế nhưng mà bộ dáng của hắn, giống như hoàn toàn không biết nàng.

“Đây chính là Lục ca ta, bây giờ ngươi thấy rồi đấy, mới không phải như ngươi nói.” Trầm Khiêm nói với Liên Mạn Nhi.

Lần trước lúc nhìn thấy Trầm Lục, Trầm Lục bị trọng thương, lại không chịu để cho nàng tìm người giúp đỡ. Lần này lại giả vờ như không biết nàng. Như vậy, tốt nhất là nàng cũng giả vờ như không biết hắn.

“Trầm Lục gia vạn phúc.” Liên Mạn Nhi vén áo thi lễ với Trầm Lục.

“Ừ.” Trầm Lục khẽ gật đầu.

Bộ dạng như vậy ở trong mắt Liên Mạn Nhi là cực kỳ ngạo mạn, nhưng đối với người hầu bên cạnh, trên mặt lại lộ ra chút vẻ kinh ngạc. Từ trước tới nay vị chủ tử này của bọn họ đối xử với mọi người luôn lạnh lùng, cũng không dùng biểu cảm giả dối, nhưng bây giờ đáp lại một cái vấn an của tiểu cô nương, là chuyện chưa từng xảy ra.

“Còn không mời khách ngồi xuống.” Trầm Lục phân phó nói.

Gã sai vặt bên cạnh tiến lên, chuyển vài cái ghế dựa tới, mời mấy người Liên Mạn Nhi ngồi xuống, Trầm Khiêm thì đã có chỗ ngồi của hắn, nhưng hắn không có ngồi xuống ngay lập tức.

Liên Mạn Nhi hơi bày ra vẻ khiêm nhượng, rồi ngồi xuống ghế. Trong lòng suy nghĩ, hình như quán trà này bị Trầm Lục bao hết rồi, ngoại trừ hai người Trầm Lục và Trầm Khiêm, những người khác đều là người hầu. Mà những người hầu này, lại giống như là chia làm hai loại. Cái này không chỉ nhìn ra từ xiêm y, còn có thể đoán ra từ khí chất của những người này. Có một số người, có lẽ chính là người hầu thế gia, ngoài ra còn có một số người lại không giống như là người bình thường. Giống như là người đã từng làm lính đặc chủng, mặc dù ăn mặc giống như dân chúng bình thường, nhưng vẫn bị người nhìn ra điểm bất đồng.

Tay chân? Binh sĩ? Thị vệ?

“Có người giả mạo ta?” Trầm Lục đột nhiên hỏi, vừa bưng lên chén trà trên bàn, đặt ở trước mặt, lại không có uống, dường như chỉ muốn ngửi mùi trà.

Lúc hỏi, Trầm Lục không nhìn bất luận kẻ nào.

“Lục ca, có người giả mạo ca, còn bắt nạt bọn Mạn Nhi.” Trầm Khiêm đáp, “Mạn Nhi là bạn của đệ.”

“Ừ.” Trầm Lục lại ừ một tiếng.

Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng động ầm ĩ, ngay sau đó, nghe thấy tiếng bước chân đi lên bậc thang.

“Đại nhân, người đã mang đến.” Cậu thanh niên vóc dáng nhỏ bé lúc nãy đi tới bẩm báo nói.

“Mang vào đi.” Trầm Lục phân phó nói.

Cậu thanh niên kia đi ra ngoài, mỗi tay một người, xách Trầm Lục giả và lão gù họ Hạ kia vào, ném xuống đất.

“… Bọn chúng còn mang theo mấy người, đều là du côn gần đây. Thuộc hạ đã để bọn chúng ở dưới lầu, bảo người trông coi, nếu đại nhân muốn hỏi, lại gọi bọn chúng đi lên cũng không muộn.” Cậu thanh niên nói với Trầm Lục.

Trầm Lục nhẹ gật đầu, nhìn về phía Trầm Lục giả và lão gù họ Hạ, lông mày hơi hơi nhíu lại.

“Nói đi, chuyện gì xảy ra.”

Vừa rồi Trầm Lục giả và lão gù còn chưa đi đến chợ, đã bị bắt lại. Dọc theo đường đi, bọn họ đã biết ai bắt bọn họ, đã sớm bị dọa đến hồn bay phách lạc, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất run rẩy, miệng đóng đóng mở mở mà nói không ra lời.

“Đại nhân, thuộc hạ đã mang gia đinh quen biết bọn hắn đến.” Người thanh niên kia hợp thời mà đáp lời nói.

[Chú giải]

*Khoan tụ: tay áo rộng rãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.