Hoàng Hậu, Người Có Nguyện Cùng Tôi Về Tương Lai - Đại Ngu Hải Đường

Chương 5: Thiên kim thừa tướng (5)




Không thể nghi ngờ, Phượng Tiêu là một đồng bạn hợp tác rất tốt, nhưng cũng đồng thời là một đối thủ tiềm tàng không bớt lo được.

Mặc dù hai người đã trải qua sinh tử, nhưng đó là khi có chung mục đích, ngồi trên cùng một cái thuyền, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, bây giờ quay lại Kinh thành, không còn uy hiếp nữa, quan hệ của hai người lại trở về ban đầu.

Đế Hậu mặc dù ân ái, vẫn so tai với nhau không ít, Giải Kiếm phủ và Tả Nguyệt cục quyền lợi tương quan, càng không thể lúc nào cũng tương thân tương ái, cũng như Phượng Tiêu có hứng thú nghiên cứu Thôi Bất Khứ, Thôi Bất Khứ cũng luôn không đoán được đối phương đang suy nghĩ gì.

Hai người như địch như bạn, lại chẳng phải địch cũng chẳng phải bạn, lúc nào cũng vượt ranh giới dò xét, khi phát hiện ranh giới đối phương lại không chỉ dừng ở đó, thì càng đi về trước một bước, nhất là Phượng Tiêu, tích tình thích chơi đùa quá nhiều, làm không biết mệt.

Hơn nữa, địa vị Tả Nguyệt cục bí mật, không muốn để cho ai biết, nếu Phượng Tiêu thật sự muốn tìm một đám người đến cửa ăn vạ, đúng là sẽ mang đến phiền toái không nhỏ. 

Phượng Tiêu phẩy quạt mỉm cười, thấy mặt Thôi Bất Khứ đầy vẻ nhức đầu, nhích lại gần một ít, thấp giọng nói: “Đến nay ngươi vẫn không tham gia mấy bữa yến hội như thế này, ngay cả Tấn vương mời ngươi, ngươi còn không đi, chứ đừng nói đến tiệc sinh nhật của Vũ Văn Huyện chúa, thành thật mà nói đi, vì sao, có phải lại có ý xấu gì không?”

Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Cho dù ta có nhiều ý xấu đi nữa, so với da mặt dày hơn tưởng thành của ngươi, cũng chẳng là gì!”

Phượng Tiêu đưa tay nắm lấy bả vai hắn, lấy sức mạnh tuyệt đối áp chế coi thường sự giãy giụa của đối phương, vẻ mặt huynh đệ tốt, thân thiết nói: “Ngươi nhìn xem, ta ở biên giới, gió cát cũng ăn rồi, khách điếm ma quỷ lộng hành cũng ở rồi, đồng sinh cộng tử, cửu tử nhất sinh, nói thế nào cũng là có giao tình liên quan đến mạng sống, ngay cả chút chuyện nhỏ này mà ngươi cũng gạt ta, không biết xấu hổ sao?”

Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy bên tai có con ruồi cứ vo ve không ngừng, hắn không khỏi cau mày, bình tĩnh nhìn Phượng Tiêu, thầm nghĩ người này chỉ có bề ngoài tuyệt vời, nhưng đẹp vẫn chưa đủ, nếu ngày nào đó có thể khâu cái miệng y lại, chỉ thưởng thức khuôn mặt đó thôi, thì quá tuyệt vời rồi. 

“Ta tới bắt người.” Sắc mặt hắn nhàn nhạt, cuối cùng tiết lộ một chút tiếng gió.

Thôi Bất Khứ chống khuỷu tay lên bàn, ngồi xếp bằng ngồi trước bàn, thân thể hơi nghiêng, nửa mặt dưới ánh đèn chiếu, nửa mặt ở bóng cây loang lổ, vừa che giấu trong đêm tối, cũng càng khiến vẻ ngoài của hắn thêm nhu hòa, nhưng bởi vì những lời này, nhu hòa sau đó đã hóa thành sát khí.

Không phải vì dung mạo, mà vì khí chất.

Phượng Tiêu không biết suy nghĩ trong lòng hai tiểu cô nương lúc trước, bây giờ lại như có thần giao cách cảm vậy, tự động hoàn chỉnh những lời này.

“Bắt ai?” Phượng Tiêu hỏi.

Thôi Bất Khứ nhìn y một cái, “Tả Nguyệt cục và Giải Kiếm phủ mỗi nơi có chức vụ khác nhau, nước giếng không phạm nước sông, Phượng phủ chủ hỏi nhiều quá rồi.”

Phượng Tiêu tặc lưỡi nói: “Lúc cần thiết, không kịp đợi mà ôm người ta khanh khanh ta ta, lúc không cần lại qua sông rút ván, trở mặt không nhận người, bội tình bạc nghĩa như thế, sợ là nữ tử thế gian này thấy ngươi đều phải chạy!”

Nhan Vận lấy dũng khí, kéo Cao Doanh tới chào hỏi, vừa vặn nghe thấy lời của Phượng Tiêu, không khỏi sửng sốt.

Cao Doanh ho nhẹ một tiếng: “Hai vị lang quân bình an.”

Thôi Bất Khứ gật đầu.

Phượng Tiêu nhướng mày, tỉnh bơ.

Nữ tử tự dâng đến cửa, y cũng đã thấy nhiều, trước đây đi đến đâu cũng có nữ nhân chủ động đến lấy lòng, nếu không phải các nàng không đuổi kịp khinh công của Phượng Tiêu, điển cố ném trái cây đầy xe(*) chưa chắc không thể xảy ra ở bổn triều.

(*) Phan Nhạc là một nhà văn thời Tây Tấn và là một đại mỹ nam, thời niên thiếu dạo chơi ở Lạc Dương, bị các cô gái phát hiện, kéo nhau vây quanh, ném trái cây đầy xe. Các nhà văn nổi tiếng đương thời nhưng xấu trai cũng học theo Nhạc mà dạo chơi, lại bị người đời sỉ vả, ném đá đến nỗi không thể ngẩng đầu lên. (theo wiki)

Dù là dự tiệc giao thiệp, Phượng Tiêu cũng thường xuyên có thể gặp phải tuổi nương tử tới hỏi thăm sức khỏe, một lần hai lần còn có chút cảm giác mới mẻ, quá nhiều lần lại thấy chết lặng.

Y đang đợi hai người nói ra lời như dự đoán, nhưng đối phương chậm chạp không mở miệng, Phượng Tiêu có chút không kiên nhẫn, dùng cây quạt gõ gõ mặt bàn.

“Ta nói chuyện với bạn cũ, hai vị có việc gì không?”

Nhan Vận bị Cao Doanh đẩy một cái, tiến lên hai bước, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nói với Thôi Bất Khứ: “Thôi lang quân, có thể nói chuyện một chút không?”

Phượng Tiêu có chút ngoài ý muốn, cười như không cười: “Ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân ước hẹn, Thôi huynh sao không mau đi?”

Mặc kệ tiểu cô nương tỏa sáng lấp lánh nhìn, Phượng Tiêu ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, Thôi Bất Khứ từ đầu đến cuối bất động như núi, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta bất tiện.”

Nhan Vận: …

Ba chữ lời ít ý nhiều, nghiền nát tấm lòng mặc quân đến hái của thiếu nữ thành bột.

Vũ Văn Huyện chúa đứng ở phía sau bọn họ thấy vậy, không nhịn được muốn tiến lên nói vài lời hay cho nàng, nhưng vào lúc Thôi Bất Khứ giương mắt lên, lại dừng bước chân.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Thôi Bất Khứ còn lạnh hơn gió đêm mấy phần.

Hắn đột nhiên cười một tiếng với Vũ Văn Nga Anh, giơ quả quýt đã bóc trong tay lên. 

“Huyện chúa, ăn quýt không?”

Vũ Văn Huyện chúa không đáp, thậm chí còn lui về sau một bước.

Phượng Tiêu đánh hơi được vẻ bất thường.

Vũ Văn Nga Anh và Thôi Bất Khứ, hẳn là không quen nhau, giữa hai người cũng không có vẻ bạn cũ quen thuộc, mặc dù Thôi Bất Khứ thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng không cần phải làm gì với một tiểu cô nương, huống chi thân phận của Vũ Văn Nga Anh, cũng không đến nỗi có dây dưa rễ má gì với đối phương.

Nhưng, vẻ mặt của nàng bây giờ, quả là đáng suy nghĩ.

Như Tấn vương vừa rồi tận lực lấy lòng, đúng là giống hệt nhau.

Phượng Tiêu rất cảm thấy hứng thú.

Y cảm thấy Thôi Bất Khứ giống như một bí ẩn thật lớn, bóc ra từng lớp, lại vẫn phát hiện còn giấu bí mật phía dưới.

Không đợi y tìm hiểu kĩ hơn, thị nữ bên cạnh Lan Lăng Công chúa chạy đến tìm người, lúc nhìn thấy Phượng Tiêu, ánh mắt sáng lên, chạy tới.

“Phượng lang quân, Công chúa nhà ta cho mời!”

Phượng Tiêu cười một tiếng, “Xin lỗi, ta cùng bạn cũ trò chuyện với nhau rất vui, sợ là không rảnh.”

Đường đường là Lan Lăng Công chúa, thiên chi kiều nữ(*), huệ chất lan tâm(**), lại không mời nổi một nam nhân.

(*)Thiên chi kiều nữ: Con gái cưng của trời.

(*)Huệ chất lan tâm: Người có khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan.

Đầu năm nay không khí Kinh thành thay đổi, không ủng hộ công tử ôn nhã, ngược lại lưu hành kiểu lòng chàng như sắt à?

Nhan Vận nhất thời quên mất phiền muộn, kinh ngạc nhìn Phượng Tiêu giáp mặt từ chối lời mời của Công chúa.

Đổi lại là người khác không biết điều như vậy, thị nữ đã sớm giận tím mặt, nhưng đối với khuôn mặt này của Phượng Tiêu, cũng chỉ còn vẻ tái nhợt sau giận dữ: “Phượng lang quân, thân thể Công chúa nhà ta khó chịu, ngài đi xem một chút cũng không được sao?”

“Vậy ngươi hãy thay mặt ta gửi lời cho Công chúa nhà ngươi, bảo nàng—” Phượng Tiêu trầm ngâm nói, “Uống nhiều nước nóng, giữ gìn thật tốt.”

Thị nữ: …

Nàng oán hận trợn mắt nhìn Phượng Tiêu một cái, xoay người chạy đi.

Vũ Văn Huyện chúa không nhịn được nói: “Phượng phủ chủ, Ngũ di tuy là thiên gia nữ, nhưng không có chút kiêu căng nào, làm người hiền hòa ôn nhu, còn có dáng vẻ e thẹn như hoa, lấy thân phận chức quan của ngài bây giờ, nếu được Công chúa gả cho, sẽ là vinh dự rất lớn!”

Phượng Tiêu căn bản lười tranh chấp với tiểu cô nương, thấy Thôi Bất Khứ bóc một quả quýt đặt lên bàn, không chút khách khí liền đưa tay cầm lấy bẻ nửa, đưa một nửa vào trong miệng.

Thôi Bất Khứ cau mày, lấy lại một nửa trong tay y, đưa về phía Vũ Văn Huyện chúa.

“Huyện chúa, ăn quýt không? Ngọt lắm.”

Vũ Văn Huyện chúa nhìn nửa quả quýt trong tay Thôi Bất Khứ, miễn cười gượng nói: “Không cần.”

Dứt lời xoay người đi.

Cao Doanh cùng Nhan Vận trố mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy lúng túng cổ quái, cũng đều cáo từ rời đi.

Phượng Tiêu: “Ố là la, lại thêm một người. Tấn vương lấy lòng ngươi, có thể giải thích vì hắn muốn chiêu mộ nhân tài, thu Tả Nguyệt cục về cho mình dùng. Còn Vũ Văn Huyện chúa? Nàng có ba phần kiêng kỵ với ngươi, ba phần không cam lòng, còn có bốn phân sợ hãi, vì sao?”

Thôi Bất Khứ: “Ngươi đoán đi.”

Phượng Tiêu cười nói: “Ta đoán, ngươi là nhân tình của Lạc Bình Công chúa?”

Mặt Thôi Bất Khứ đầy vẻ “ngươi bị ngu hả”: “Nếu ta là nhân tình của Lạc Bình Công chúa, ban đầu cần gì phải đối phó với Lâm Lang các, trực tiếp nói một câu là được, không phải sao?”

Phượng Tiêu khép quạt, vỗ vào lòng bàn tay một cái: “Cũng đúng, như vậy ngươi là nhân tình của Độc Cô hoàng hậu?”

Thôi Bất Khứ tức giận: “Sao ngươi không nói toẹt ra ta dan díu với Hoàng đế luôn đi?”

Phượng Tiêu nghiêm trang: “Vậy cũng không được, nếu Thiên tử yêu nam sắc, đã sớm đồn ầm lên rồi.”

Thôi Bất Khứ lột một múi quýt ra, để trong lòng bàn tay nghịch, thờ ơ hùa theo Phượng Tiêu nói bậy nói bạ: “Nói không chừng, ta là con riêng lưu lạc bên ngoài của Hoàng đế đấy?”

Phượng Tiêu ha một tiếng: “Vậy lấy thủ đoạn của Hoàng hậu, ngươi còn chưa kịp lớn lên, đã sớm đầu thai lại lần nữa rồi!”

Lúc hai người đang nói liều, tất cả tân khách đã tới đủ, tụ tập ở một chỗ, Lạc Bình Công chúa đi cùng Thái tử, Tấn vương, Tần vương, Lan Lăng Công chúa đủ loại huynh đệ tỷ muội chầm chậm đi tới, vui vẻ ngồi xuống.

Một bữa tiệc sinh nhật cháu gái, dưới gối Đế Hậu, mấy vị cữu cữu a di(cậu và dì), đều đến hết, đây không thể không nói là thể diện bằng trời.

Chắc hẳn cũng do vị trưởng tỷ Lạc Bình Công chúa đến cửa mời, vì mặt mũi con gái.

Nàng con con gái như châu như bảo, cho dù thân phận con nàng bất tiện, cũng rất muốn kiếm thể diện cho nó, đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Không ít phu nhân công khanh mượn cơ hội này, tìm đối tượng hợp tuổi cho nữ nhi nhà mình, khó mà có được cơ hội nam nữ trẻ tuổi đông đủ thế này, ngồi cạnh nhau trò chuyện với nhau thật vui, vui thú hợp nhau, bữa tiệc linh đình.

Tiếng nhạc tỳ bà mơ hồ truyền tới, vũ cơ lại không ở yên trong sân, người buộc lụa màu, từ nơi này nhảy đến bên kia, thiên mã hành không(*), tùy ý tự tại, uyển chuyển giống như thiên nữ, làm cho cả sảnh đường náo nhiệt tăng thêm một sắc màu mới.

(*)Thiên mã hành không: Thiên mã có thể bay lượn tự do trong không gian.

Rất nhiều người thầm nói trong lòng, Lạc Bình Công chúa có thể nói là phí hết tâm tư vì sinh nhật con gái, sau ngày hôm nay, châu ngọc ở trước, nhà khác nếu muốn tổ chức tiệc, rất khó có thể vượt qua được tiệc ngàn đèn tối nay.

Trong này, cũng không ít người muốn mượn cơ hội thể hiện trước mặt Thái tử, liền đề nghị cho ra mục giải đố, Vũ Văn Huyện chúa cũng tới góp vui, rút ngọc trâm trên đầu mình, nói là nếu có nữ tử có thể đứng thứ nhất, sẽ tặng ngọc trâm này, nếu là nam nhân, sẽ lấy Châu kiếm trân quý trong nhà ra tặng.

Thái tử nói: “Như thế, để ta ra đề thứ nhất đi.”

Mọi người vừa nghe, tự nhiên nổi lên hứng chơi, đều xắn tay áo lên, chuẩn bị tiếp chiêu.

Thế mà cứ phải có người không thức thời mở miệng nói chuyện vào đúng lúc này.

“Dám hỏi Huyện chúa, Châu kiếm trong miệng ngài, là vật của Hoàng cung tiền triều đúng không? Hoàng đế tiền triều từng coi đây là bội kiếm, nhưng lúc tân triều lập, Bệ hạ từng sai người đích thân dọn tài vật trong cung, không được bỏ sót chút nào, lúc ấy ta cũng có mặt, nhìn trên danh sách không có danh kiếm này, chắc lúc đó đã bỏ sót, ký lục cung đình tiền triều, cũng không thấy có mục ban thưởng kiếm, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở nơi này của Vũ Văn Huyện chúa, không biết Công chúa giải thích thế nào?”

Thôi Bất Khứ ngồi không nhúc nhích, giọng nói hời hợt, nhưng đặc biệt khiến người ta thống hận, nhất là hai mẹ con Lạc Bình Công chúa và Vũ Văn Huyện chúa, sắc mặt đại biến.

Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.

Thôi Bất Khứ nói mấy câu, liền khơi dậy lại nỗi đau trong lòng Lạc Bình Công chúa, nhắm thẳng vào chuyện cũ nàng không muốn nhắc tới — từ nhỏ đã được dạy dỗ trung quân ái quốc, kết quả lại bị coi là loạn thần tặc tử, người soán vị lại là phụ thân của nàng, châm biếm cỡ nào chứ.

Không ai dám tiếp lời.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có lẽ Thôi Bất Khứ điên rồi, hoặc là có thâm cừu đại hận với Lạc Bình Công chúa, nếu không ở đâu ra đạo lí thừa dịp người ta mở tiệc mà đến phá chứ?

Lạc Bình Công chúa rất nhanh cả giận nói: “Những lời này của ngươi có ý gì, chẳng lẽ ta phải trộm kiếm làm của riêng? Kiếm này năm xưa lưu lạc bên ngoài, sau đó có người phát hiện, đưa tặng cho ta, có vấn đề gì!”

Thôi Bất Khứ: “Tất nhiên không có vấn đề, nhưng mà người tặng kiếm là ai, có thể mời Công chúa báo cho biết không?”

Lạc Bình Công chúa: “Thôi Bất Khứ, đừng tưởng rằng ngươi dẫn đầu Tả Nguyệt cục, có mấy phần mặt mũi trước mặt mẫu thân là ta phải sợ ngươi! Lai lịch của kiếm này, cùng lắm thì ta vào cung phân minh với Thiên tử, ngươi làm hỏng yến hội của ta, chuyện này không xong đâu! Người đâu, đưa hắn xuống!”

Lần trước Thôi Bất Khứ gây chuyện ở Lâm Lang các trong Lục Công thành, đã sớm truyền tới tai Lạc Bình Công chúa, nàng rất hận Thôi Bất Khứ không cho mình mặt mũi, lại tạm thời không làm gì được hắn, chỉ đành phải ghi nhớ sổ nợ này trước, không nghĩ tới Thôi Bất Khứ lại còn dám công khai quấy rối trong yến hội, thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!

Thái tử cũng rất tức giận: “Thôi hầu, ngươi đi sứ trở về, là công thần, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể tùy ý làm bậy, dạ tiệc của Công chúa, người người vui mừng, duy chỉ có ngươi không tiếc lời, còn không mau im miệng!”

Tấn vương ho nhẹ một tiếng: “Đại ca, có lẽ Thôi hầu có gì ẩn tình gì, không ngại nghe hắn nói một chút.”

Ai ngờ Thôi Bất Khứ lắc lắc đầu nói: “Ta không có ẩn tình gì, chỉ tò mò hỏi một chút, quấy rầy nhã hứng của Công chúa, xin lỗi.”

Mọi người im lặng, lòng nói đúng là ngươi đến quấy rối à?

Hắn ngồi bất động, bọn hạ nhân cũng không dám làm gì.

Lạc Bình Công chúa nhìn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của hắn, thiếu chút nữa tức chết.

Tấn vương cười ha hả giảng hòa: “Nếu là hiểu lầm, vậy cứ tiếp tục đi, tới, uống rượu, cháu gái ngoại ta của ta duyên dáng yêu kiều, đảo mắt cũng đã lớn như vậy rồi, không biết tương lai có ai may mắn có thể lấy được nó đây!”

Vũ Văn Huyện chúa có chút ngượng ngùng, vội vàng đáp lễ cữu cữu.

Có hắn mở đầu, không khí lại náo nhiệt lần nữa, Lạc Bình Công chúa có lòng hỏi tội, nhưng không muốn làm hỏng yến hội của nữ nhi, chỉ đành phải tạm thời nhịn cơn tức này, chuẩn bị đợi sau yến hội mới xử lý.

Giải đố bắt đầu lại, cũng đã có mấy thanh niên tuấn kiệt ái mộ Huyện chúa thầm sinh khó chịu với Thôi Bất Khứ, chuẩn bị gây khó khăn cho hắn.

Chỉ có Phượng Tiêu ngồi ở một bên, nhìn thấy Thôi Bất Khứ dùng quýt bày thành một chữ trên bàn.

Giết.

Quả nhiên không phải tới dự tiệc, là tới phá hoại.

Y liền nghĩ, họ Thôi này còn e thẹn hơn đại gia khuê tú, cửa lớn không ra, cổng sau không bước, lấy hứng thú tốt như vậy ở đâu ra, đột nhiên lại muốn đến tham dự tiệc sinh nhật của một Huyện chúa.

Phượng Tiêu phe phẩy cây quạt chuẩn bị xem kịch vui, tâm trạng bỗng nhiên tốt lên.

Cũng không phải có mỗi y bị hố, ân huệ này, ai cũng có phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.