Hoàng Hậu!!! Nàng Lại Quậy Nữa Rồi

Chương 9




Không ngờ huynh cũng ngây thơ như thế!

Tô Cẩm Bình đi ra cửa phân phó hạ nhân: “Mang nước tới đây, nhanh chân nhanh tay lên!”

“Vâng!” Đám hạ nhân không biết Hoàng thượng cần nước làm gì, càng không rõ vì sao lại phái cung nữ này ra, nhưng có rất nhiều chuyện căn bản không cần bọn họ hiểu. Họ chỉ cần ngoan ngoãn đi làm là được.

Chờ nước được mang đến, Tô Cẩm Bình vừa lau mặt cho tên mỹ nhân rắn rết kia, vừa tự hỏi, nàng đang làm cái quái quỷ gì thế này? Tấm lòng từ bi bác ái lại trỗi dậy đến mức này sao? Quá khứ của hắn thế nào thì liên quan cái chim gì đến nàng chứ, có gì hay ho mà phải nổi lòng thương xót?! Chính nàng còn sắp bị người ta ức hiếp đến chết rồi, mà còn ở nơi này vô tư dâng hiến lòng tốt, cuồng bị ngược đãi à?! Nàng biến thành thánh mẫu từ bao giờ vậy? Halelujah!!!

Trong lòng tràn ngập sự nghi hoặc và buồn bực, thêm cả sự khinh bỉ đến tận cùng đối với chính bản thân mình, động tác lau của nàng càng mạnh hơn.

“Nước… nước…”

Mẹ kiếp! Lắm yêu cầu thế, còn muốn nàng hầu hạ uống nước nữa à?! Tô Cẩm Bình trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, thầm nghĩ cái tên vô sỉ này lại dám hạ độc mình, chỉ muốn cho hắn chết khát luôn thôi. Do dự một lúc lâu, nàng lại không khống chế được cái chân cái tay hèn hạ của mình chạy đi rót nước!

Nàng vừa tự mắng mình ngốc, vừa rót nước, rót xong, quay về trước mặt hắn, nàng lại chợt nghe hắn lầm bầm một câu: “Tô Cẩm Bình, dám gài bẫy trẫm, trẫm nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng…”

“…” Nghe câu nói của hắn, nàng chợt có cảm giác muốn hắt thẳng cốc nước trong tay vào mặt hắn!!! Nàng có mắc tội lỗi tày trời như vậy sao? Đến mức hắn ngất đi rồi vẫn một lòng muốn mình sống không bằng chết à?!!! “Quân Lâm Uyên chó má, ngươi nhớ rõ cho bà, chỉ có lần này thôi!!! Lần sau ngươi có chết ngắc ra đấy, bà đây cũng không thèm quan tâm đến ngươi!” Ngất xỉu rồi còn không chịu tha cho mình!!!

Mắng xong, nàng chậm rãi đặt cốc nước đến cạnh môi hắn, sau đó trong lòng phải liên tục dặn mình, đừng hắt, tuyệt đối đừng hắt, hắt rồi lại phải rót lại lần nữa!!! Dần dần nàng cũng đút cho hắn uống xong được cốc nước kia.

Nhìn hắn có vẻ thoải mái hơn một chút, nếp nhăn trên mắt giảm đi một chút, Tô Cẩm Bình ngáp một cái định bỏ về, nhưng còn chưa đi được vài bước lại nghe tiếng hắn: “Lạnh… lạnh…”

A đù!!! “Lạnh thì sao ngươi không mặc nhiều quần áo vào hả?!!!” Nàng mắng theo phản xạ xong mới nhớ ra người này đang trong tình trạng hôn mê, lầm bầm rủa xả một lúc lâu, nàng lại đi tới đắp chăn lên cho hắn, miệng vẫn không ngừng làu bàu: “Quân Lâm Uyên, gặp được người lương thiện như bà đây chính là phúc tám đời nhà ngươi đấy biết chưa!”

Nói xong, nàng cũng tự cảm thấy, trên thực tế, mấy từ ‘người lương thiện’ kia hoàn toàn chẳng có một xu quan hệ nào với mình, nói thẳng ra, nàng cũng là bị ảnh hưởng bởi người khác thôi, liền khẽ cười nói: “Thôi được rồi, người ngươi phải cạm tạ không phải bà đây, mà là Lăng Viễn Sơn.”

Đắp chăn cho hắn cẩn thận xong, để tránh cho vị đại gia khó hầu này sẽ có yêu cầu gì nữa sau khi nàng đi, nàng bèn lôi luôn một chiếc ghế xuống ngồi cạnh giường hắn, cũng lôi vô số hoa quả đặt trên ngự án cách đó không xa đến, vui vẻ ăn uống.

Quả nhiên, không bao lâu sau hắn lại kêu nóng, trên trán còn toát mồ hôi lạnh…

Bàn tay trắng nõn đưa ra, kéo chăn xuống giúp hắn, kéo xong, nàng cũng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, tiếp tục thưởng thức quả táo trên tay mình, cắn kêu rôm rốp, trong lòng thầm kỳ quái, triệu chứng ho ra máu của Quân Lâm Uyên, bình thường nguyên nhân đều là do phổi có vấn đề, bây giờ lại lúc lạnh lúc nóng, đầu toát mồ hôi lạnh là sao?! Chẳng lẽ bị sốt? Hay do vết thương mưng mủ?

Nghĩ vậy, nàng quay sang nhìn hắn một cái, vừa vặn thấy một vệt đỏ thấm ra ngoài vạt áo trên ngực hắn, lông mày nàng nhíu lại, vạch vạt áo hắn ra. Làn da vẫn trắng nõn như trong suốt có một không hai giống mình nhìn thấy trong phòng tắm ngày ấy, nhưng phần ngực trái được băng bằng băng vải trắng, máu đã thấm ra ngoài, nhìn có vẻ như vết thương bị toác ra hoặc bị mưng mủ, chắc hẳn đây mới là nguyên nhân khiến hắn lúc lạnh lúc nóng, đầu toát đầy mồ hôi lạnh phải không?

Tô Cẩm Bình tìm quanh trong phòng, Quân Lâm Uyên là đệ tử của thần y, trong ngự thư phòng chắc cũng phải có hòm thuốc. Quả nhiên, nàng nhanh chóng tìm thấy ở trong tủ gỗ đàn cách giường ngủ không xa có một hòm thuốc. Hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt hắn, nàng vừa chuẩn bị thay băng cho hắn, vừa thầm tự nhủ, Tô Cẩm Bình, không phải mày trở nên lương thiện, mà vì người này hạ độc mày, nếu hắn chết, mày cũng đi đời, cho nên, giúp hắn cũng là giúp chính mình! Nghĩ vậy nàng mới thoải mái hơn một chút, bắt tay vào làm việc thiện…

Tô Cẩm Bình cầm kéo cắt băng vải kia ra, sau khi cắt xong, hình ảnh trước mắt khiến nàng nhảy dựng lên! Một vết đao chính giữa ngực, máu tươi ào ào chảy ra không ngừng, thậm chí còn có chiều hướng thối rữa. Quân Lâm Uyên là đệ tử của thần y, vì sao ngay cả vết thương loại này cũng không xử lý tốt?! Nàng không kịp nghĩ ngợi nhiều, lấy khăn bên cạnh sang lau cho hắn, khi khăn vừa chạm vào vết thương, hắn hít một hơi lạnh, đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh, đôi mắt mơ mơ hồ hồ mở ra, chỉ thoáng thấy một bóng mờ rồi lại mất ý thức.

Sau khi lau khô, nhìn vết đao kia, ánh mắt Tô Cẩm Bình nhìn Quân Lâm Uyên càng phức tạp hơn. Đối với sát thủ mà nói, mỗi khi ra tay giết người, từng động tác và góc độ đều phải vô cùng chuẩn xác, mà nhìn góc độ vết thương của Quân Lâm Uyên, thì rõ ràng không giống như bị người khác gây ra, mà giống chính hắn đâm hơn! Sau khi đâm mình bị thương còn không xử lý tốt, hắn muốn chết sao?

Đột nhiên, trong đầu nàng vang lên tiếng nỉ non của hắn ngày ấy: “Sắp xong rồi, mọi chuyện sắp kết thúc rồi…” Chẳng lẽ, ‘kết thúc’ mà hắn nói đó, ngoại trừ thù hận của hắn ra, còn cả chính hắn nữa sao?

Thấy máu ở vết thương vừa lau khô lại chuẩn bị trào ra, Tô Cẩm Bình không kịp nghĩ thêm nữa, vội cầm thuốc bột ở bên cạnh rắc lên, băng bó cẩn thận lại giúp hắn. Giờ thì nàng cũng chẳng còn tâm trạng mà ăn táo. Nàng vốn rất căm hận người này, nhưng không biết vì sao, hiện giờ nàng hoàn toàn không ghét nổi nữa, chẳng lẽ nàng trở nên lương thiện thật rồi sao? Tô Cẩm Bình thở dài một hơi, lại liếc nhìn hắn một cái nữa. Y phục trên người hắn đã bị phá hủy do nàng vừa kéo mạnh ra, nhưng nàng cũng chẳng có lòng tốt mà thay y phục cho hắn, càng chẳng lo nhìn thấy cái gì không nên nhìn, vì vậy không thèm để ý nữa.

Cho đến khi bụng Tô Cẩm Bình kêu ầm lên vài lần, thái dương cũng dần dần hạ xuống chân trời, cuối cùng Quân Lâm Uyên cũng từ từ mở mắt.

Khi đôi mắt xếch nhỏ dài vừa mở ra, hoàn toàn không có vẻ thâm hiểm tàn nhẫn như mọi khi, mà chỉ mang theo vẻ mơ mơ màng màng vì vừa tỉnh dậy. Hắn đưa tay lên day day mi tâm, cũng nhìn thấy ngay vạt áo tán loạn của mình cùng với vết thương đã được băng bó cẩn thận. Sắc mặt hắn cứng lại, nhíu mày quay đầu sang, nhìn thấy ngay vẻ mặt như thâm thù đại hận của Tô Cẩm Bình đang ngồi cạnh giường mình.

“Vì sao?” Giọng hắn khàn khàn, vừa vì mới tỉnh lại, cũng vừa mang theo chút cảm xúc mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Không phải nàng rất căm ghét hắn sao? Vì sao lại giúp hắn nhiều như thế?

Tô Cẩm Bình hiểu rõ hắn muốn hỏi gì: “Nếu người chết, độc của ta phải làm sao?”

Đôi mắt xếch vẫn khóa chặt trên mặt nàng, cứ như hôm nay mới là lần đầu tiên hắn gặp người này, hay nên nói là, đến hôm nay hắn mới nhìn kỹ khuôn mặt nàng như thế nào. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đường nét ngũ quan đều rất xinh đẹp, mày liễu mắt phượng, khuôn mặt này, quả thật xứng đáng được xưng là tuyệt sắc, hoặc phải nói là, vì tâm trạng thay đổi, nên hắn nhìn nàng cũng thấy đẹp hơn rất nhiều.

“Cô xử lý vết thương giúp trẫm là được rồi, hoàn toàn không cần phải hầu hạ trẫm uống nước, đắp chăn, càng không cần phải thay y phục cho trẫm!” Tuy hắn hôn mê nhưng thi thoảng vẫn có chút ý thức, rõ ràng cô gái này rất căm ghét hắn, dù là vì tính mạng của nàng thì cũng không cần… chăm sóc hắn cẩn thận như thế.

Được lắm, hiếm khi nàng nổi lòng từ bi một lần, lại còn bị người ta chất vấn!!! Câu hỏi này bảo nàng phải trả lời thế nào? Nói là vì ta rất cảm thông với ngươi à, thế thì… một giây sau người này nhất định sẽ bóp chết mình. Nói đột nhiên phát hiện ra trước đây thù hận Hoàng thượng là sai lầm à? Chính nàng cũng còn muốn nôn!!!

Thấy nàng trầm mặc một lúc lâu không nói gì, hắn chợt cười, xinh đẹp đến ngỡ ngàng, nhưng nụ cười hoàn toàn khác với trước kia, nốt ruồi son ở mi tâm vẫn ánh màu hồng phấn, tâm trạng thực sự cực kỳ tốt. Từ sau khi phụ hoàng qua đời, đã không có ai quan tâm đến sống chết của hắn nữa, hắn giống như vô tình tìm thấy một ngọn lửa sang trong bóng đêm mịt mờ, nói cho hắn biết, thực ra trên đời này vẫn còn ánh sang.

Tô Cẩm Bình né tránh không trả lời, ngược lại tự nói theo ý mình: “Quân Lâm Uyên, chúng ta không có cách nào lựa chọn quá khứ. Ta không biết huynh đã từng trải qua những chuyện gì, ta cũng không mong huynh sẽ nói cho ta biết, vì có một số chuyện, không biết mới có lợi cho sự an toàn của mình. Ta chỉ muốn nói với huynh rằng, đối mặt với quá khứ kinh khủng kia, trừ việc bắt mình phải thống khổ dậm chân ở hiện tại, chúng ta còn có thể ôm sự cảm kích trong lòng để đón tương lai nữa.”

Ôm sự cảm kích… đón tương lai ư? Hắn… còn thời gian sao? Đối với hắn mà nói, dù là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, tất cả đều đã ngấm đầy máu tươi, máu thịt nhầy nhụa rồi!!! “Còn kịp sao?”

“Nếu huynh muốn, thì vẫn còn kịp! Làm một người quân tử dùng hiền đức để đối đãi với người, làm một đấng minh quân!” Nàng biết mình nói mấy lời này rất có thể sẽ khiến hắn tức giận, nhưng nàng vẫn nói, vừa vì cảm thông, vừa vì thương xót cho một mỹ thiếu niên một lòng ôm nghĩa nhân đức lại bị dồn ép tới mức này!

Nàng thấy rõ, khi nàng nói đến câu ‘làm một người quân tử hiền đức’ và ‘đấng minh quân’, ánh mắt hắn chợt sáng lên như nhìn thấy hào quang hy vọng, nhưng lại lập tức tắt lịm, “Cô nghe thấy sao?” Hắn hoàn toàn không cho rằng nàng và hắn có thần giao cách cảm, chỉ có một cách lý giải duy nhất, đó là mình nói mê sảng trong lúc hôn mê.

“Đúng thế.” Tô Cẩm Bình gật đầu, đôi mắt phượng bình thản nhìn hắn.

Quân Lâm Uyên nhìn thấy rất nhiều thứ trong mắt nàng, có vẻ ngạo nghễ, có sự cởi mở, chỉ duy nhất không có vẻ nịnh bợ như trước kia. Sự cởi mở đó giống như đám mây bay trên bầu trời cao, chỉ để hắn nhìn thoáng một cái rồi lại bay đi. Nhưng, hắn sao có thể để nó vuột mất được! Hắn chỉnh trang lại vạt áo của mình, che đi làn da trần trước ngực, sau đó nhìn Tô Cẩm Bình nói: “Tô Cẩm Bình, nếu trẫm nói cho nàng biết, nàng không trúng độc, thì liệu nàng có hối hận vì đêm qua không giết trẫm rồi thừa lúc trẫm hôn mê để rời khỏi nơi này không?”

Trên mặt hắn thoáng xuất hiện nụ cười xấu xa, đôi mắt xếch hẹp dài vừa có vẻ tự giễu, lại vừa có vẻ chờ xem trò vui. Nàng cứu hắn, chẳng qua cũng chỉ vì muốn tự cứu mạng mình, đâu phải vì hắn chứ.

“Ta sẽ chỉ cảm tạ Hoàng thượng đại từ đại bi không đầu độc tiểu nhân thôi!” Có lẽ nếu biết mình không trúng độc, nàng sẽ không để ý đến tính mạng của hắn như vậy. Nhưng nhớ lại tiếng nỉ non đêm qua của hắn, nàng nghĩ rằng, chỉ cần là con người còn có chút thiện lương, chắc hẳn cũng sẽ không bỏ lại hắn phải không?! Đây, cũng chính là chút thiện lương mà Lăng Viễn Sơn đã cho nàng.

Nghe nàng nói vậy, Quân Lâm Uyên thoáng ngẩn người, nhìn ánh mắt nàng đầy vẻ chân thành không có chút giả dối nào, giọng nói du dương của hắn hơi mơ hồ: “Nàng thực sự… rất đặc biệt… thảo nào…” Thảo nào cả Bách Lý Kinh Hồng và Hoàng Phủ Hoài Hàn đều thích nàng. Độc lập, kiên cường, ngạo nghễ, không bị bất cứ trắc trở nào cản đường, dám yêu dám hận, nhìn có vẻ rất to gan lớn mật, nhưng thật ra là thông minh mà giả ngờ nghệch, thậm chí, dưới vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, vẫn ẩn giấu trái tim lương thiện. Nhiều tính cách phức tạp như vậy đều tập trung trên một người, nhưng không có vẻ quái dị mà còn có vẻ rất hài hòa, thú vị, hắn không khỏi suy nghĩ, trước đây mình vẫn luôn muốn đối phó nàng, muốn khiến nàng không thoải mái, có phải là sai rồi không?

“Đặc biệt à?” Đây là khen hay châm chọc? Nàng không hỏi mà tự động coi nó như lời khen ngợi, “Quân Lâm Uyên, thật ra bản chất huynh cũng không xấu xa, nếu sau này huynh không gây chuyện với bà đây nữa, thì ta cũng rất sẵn lòng làm bằng hữu với huynh!”

“Nhưng nàng muốn rời đi!” Sắc mặt Quân Lâm Uyên chợt lạnh đi, đôi mắt xếch nheo lại lạnh lùng nhìn nàng, đáy mắt vừa có vẻ đề phòng, vừa có vẻ sáng tỏ, lại có cả thù địch, còn thêm chút thần sắc gì đó mà chính hắn cũng không hiểu. Cái gì mà muốn làm bằng hữu, cái gì mà đối xử tốt với hắn, chung quy cũng chỉ vì muốn rời khỏi đây thôi đúng không? Có điều, lần này hắn lại hoàn toàn không để tâm đến chuyện đối phương gọi thẳng tên tục của mình.

Tô Cẩm Bình chợt á khẩu, đúng là nàng muốn rời khỏi đây, vì nàng nhớ hắn. Cái tên ngoài lạnh trong nóng đó nếu không có nàng ở bên cạnh, không biết sẽ còn lãnh đạm đến mức nào nữa.

Thấy hắn nhìn mình đầy vẻ đề phòng, trong mắt còn thoáng có vẻ như bị sỉ nhục, Tô Cẩm Bình thở dài một hơi nói: “Đừng nhìn ta như vậy, khi cứu huynh, ta cũng không nghĩ lúc tỉnh lại huynh sẽ có thể bình tĩnh ôn hòa nói chuyện với ta.”

Ý của nàng là, cứu hắn không phải chỉ đơn thuần vì muốn rời đi sao?! Sắc mặt Quân Lâm Uyên dịu xuống một chút.

“Huynh nói ta không trúng độc, vậy huynh cho ta uống thuốc gì mà không dùng được chút sức lực nào?” Nàng tin rằng mình trúng độc là vì mấy ngày nay, tình trạng cơ thể nàng rất kỳ quái.

Quân Lâm Uyên lườm nàng khinh thường: “Nàng cho rằng trẫm hạ độc nàng sao? Quân Lâm Uyên ta muốn đối phó ai cũng không cần phải dùng thủ đoạn này! Đó là Ngọc Thiềm cổ, có thể củng cố kinh lạc con người, rơi từ trên đỉnh núi xuống, dù là người sắt cũng không thể bình yên vô sự được, huống chi là nàng? Dùng cổ này sau mười ngày, cơ thể nàng mới có thể khôi phục bình thường, mà trừ trẫm ra, không ai có thể lấy cổ trùng ra. Thế nên, dù nàng có bỏ đi cũng vô dụng, nếu không có trẫm, mười ngày sau Ngọc Thiềm cổ không được lấy ra thì sẽ tự phá tung cơ thể để chui ra. Đến lúc đó, nàng chắc chắn mất mạng!”

Nghe xong, Tô Cẩm Bình hơi sửng sốt, nàng cứ cho rằng hắn hạ độc vì muốn khống chế hành động của nàng, không ngờ lại dùng để giữ mạng! Nàng cũng không ngờ một lần nổi lòng từ bi lại không chỉ cứu mạng hắn mà cứu luôn cả chính mình, vì không ai biết được mấy ngày nữa liệu hắn có lấy cổ ra cho mình hay không, nhưng với tình trạng hiện nay của họ, tỷ lệ hắn giúp nàng cũng cao hơn rất nhiều.

Thì ra hắn cũng không xấu xa như vậy nhỉ! Nàng ngẩn người nhìn hắn một lúc mới cảm thán: “Quân Lâm Uyên, ta chợt phát hiện thật ra huynh cũng rất đáng yêu!”

“Ầm ầm ầm!” Hắn có cảm giác đầu mình nổ tung, ong ong từng tiếng, không biết cảm giác thế nào. Một lúc sau, giọng nói du dương mang theo ba phần lạnh lùng vang lên: “Tô Cẩm Bình, nàng nên nhận thức cho rõ mình đang nói chuyện với ai!”

Sắc mặt tàn nhẫn lúc này chỉ khiến Tô Cẩm Bình thấy buồn cười, nếu người này giận thật thì sẽ cười tươi vô cùng đáng sợ mới đúng, sao có thể lộ ra dáng vẻ hung ác như vậy được, đúng là giấu đầu lòi đuôi! Thấy vẻ trêu tức dưới đáy mắt nàng, Quân Lâm Uyên hơi lúng túng quay đầu đi, khiến Tô Cẩm Bình nhìn thấy vành tai phiếm hồng của hắn, đôi mắt phượng hơi run lên, không ngờ tên này lại ngây thơ như thế! Câu nói tiếp theo cũng vô thức phun ra: “Quân Lâm Uyên, không ngờ huynh ngây thơ thế đấy!”

Á đù!!! Nói xong nàng lại vội bịt cái miệng quạ đen của mình lại! Nàng cảm thấy gần đây càng ngày nàng càng không khống chế được thân thể của mình, hôm qua thì đá bay một cước vào người Hoàng Phủ Hoài Hàn, hôm nay lại dám trêu chọc mỹ nhân rắn rết, nàng chán sống rồi, muốn chết rồi phải không? Hu hu!

Kỳ lạ là, sau khi nàng nói xong câu đó, cả lỗ tai hắn đều đỏ rực lên, cũng không quát mắng nàng, chỉ quay đầu liếc nhìn nàng một cái, chuyển chủ đề khác: “Chuyện trẫm ngất xỉu còn có ai biết không?”

“Không!” Tô Cẩm Bình đáp.

“Ừ.” Bầu không khí đã không còn giương cung bạt kiếm nữa, ngược lại còn hài hòa đến lạ thượng, cứ như hai người là bằng hữu trời sinh vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.