Hoàng Hậu Margot

Chương 13




Hắc Tử là người trợ giúp rất đắc lực, mọi chuyện lớn nhỏ trong quán cơ hồ đều một tay hắn lo. Trên gương mặt thành thật của hắn lúc nào cũng mang theo nụ cười pha chút ngượng ngùng. Tiền lời kiếm được bao nhiêu ta đều giao cho Hắc Tử quản lý, số lượng chi tiêu đều phải ghi chú lại rõ ràng cẩn thận. Hắn và ta đại khái cũng giống nhau, cả hai đều là người đã từng trải qua kinh nghiệm đói khổ. Lại nói hắn đếm tiền rất nhanh, chiếc hộp kia luôn luôn được lau đi lau lại, đến một chút bụi cũng không có cơ hội bám vào. Chìa khóa luôn được hắn giữ gắt gao bên người, mất một đồng tiền cũng khiến hắn lo lắng thật lâu. Lần trước ta mua cá hồng đắt tiền đã làm hắn đau lòng khôn xiết, đến ba bốn ngày sau hắn toàn cho ta ăn rau xanh và trái cây. Ha ha, vậy cũng tốt, gặp được “nhân tài” như thế thì ta có thể thoải mái sống lâu dài rồi! Cũng chính vì vậy nên ta vui vẻ phó mặc cho hắn, trừ khoảng tiền mang theo từ trước, bao nhiêu tiền kiếm được ta đều giao hết cho Hắc Tử. Càng khỏe!

Quán trọ càng lúc càng đông khách, mỗi ngày có khoảng năm đến mười người đến trọ, đó là chưa kể những người ở lại dùng cơm. Ta và Hắc Tử quả thật làm bở hơi tai. Khi biết ta dự định thuê thêm tiểu nhị thì Hắc Tử sống chết không chịu, hắn nói ta không nên phí tiền vô ích. Hắn làm việc càng lúc càng liều mạng, trời còn chưa sáng đã thức dậy, buổi tối quá canh ba mới đi ngủ. Hắn so với trước kia càng đen càng gầy hơn, ta thật sự không đành lòng liền tranh cãi với hắn một trận, hắn còn khóc lóc sống chết không chịu chấp thuận. Rốt cuộc hắn ngã bệnh, ta quyết định phát dương quyền lợi chủ quán, thuê thêm một tiểu nhị.

“Hắc Tử, ngươi trước hết uống hết bát thuốc này, sau đó ta muốn nói chuyện với ngươi”. Ta ngồi trước giường cẩn thận đem bọt thuốc gạt qua một bên. Hắc Tử sợ tiêu tiền nên không cho ta thỉnh đại phu, hắn nói bản thân chỉ mệt mỏi một chút, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Ta cũng không thèm để ý đến tâm nguyện của hắn liền thỉnh đại phu đến bắt mạch bốc thuốc, hắn còn la hét không cho đại phu bắt mạch. Giờ thì tốt rồi, thuốc cũng đã sắc xong, hắn quả thật không còn đường lui. Ha ha ha, tiền thật sự rất quan trọng, nhưng Hắc Tử là đồng bọn duy nhất của ta, việc này có ý nghĩa trọng đại, hắn không thể có việc gì được!

“Chủ quán, ta thật sự không sao mà, dưới lầu còn có việc phải làm, để ta xuống dưới làm việc đi!”. Hắc Tử ngã bệnh vì quá lao lực, vậy mà đến lúc này hắn cũng không quên công việc, “Quán trọ chỉ mới khấm khá hơn một chút, không thể chậm trễ, ngài đừng ngăn cản ta, phía dưới không có người phụ thì không được”.

“Nằm im không được nhúc nhích”, ta ấn hắn nằm trở lại giường, trong lòng cảm kích không thôi, bệnh thành như vậy còn muốn làm gì nữa, “Dưới lầu có người phụ rồi, ngươi an tâm nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì cũng để hết bệnh hẳn nói. Trước tiên uống hết bát thuốc này đi, điểm tâm muốn ăn món gì?”

“Có người phụ?”, vẻ mặt hắn sửng sốt, hai mắt nhìn ta nghi ngờ, “Ai phụ dưới lầu? Là khách nhân sao? Hay là người ở trọ? Nếu là khách nhân thì ngài mau xuống trông quán đi, chuyện thu tiền phải chính mình làm mới yên tâm”.

“Ngươi thật là… ”, tại sao ta thấy việc làm của mình bỗng dưng giống như “phạm lỗi” vậy, đấy là ta thật sự bận rộn nên mới thuê thêm tiểu nhị mà! Sức người có hạn nha, “Việc trong quán thật sự rất nhiêu, ngươi lại ngã bệnh, vậy nên ta mới thuê thêm người. Tên của hắn là Đỗ Tử, ta thu xếp hắn làm việc dưới lầu. Hắn cũng là người thành thật chịu khó, tay chân cũng nhanh nhẹn. Một lát nữa ta sẽ gọi hắn lên đây để các ngươi làm quen với nhau, về sau chính là người một nhà. Nhiều người, cũng chính là được thêm nhiều hỗ trợ, ngươi cứ liều mạng làm việc như vậy cũng không tốt!”

“Ai, chủ quán, có gì không tốt đâu! Một mình ta là đủ rồi, tại sao phải phí tiền thuê thêm người chứ?”

“Được rồi, người cũng đã thuê rồi, muốn đuổi cũng không đuổi được. Ngươi uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi”, Hắc Tử cái gì cũng tốt, chỉ là hắn muốn tiền không muốn sống, so về khoảng này thì hắn còn liều mạng hơn cả ta.

“Cái này… ”, Hắc Tử cũng biết lúc này mà đuổi người ta đi cũng không thích hợp, vậy nên hắn cúi đầu không nói gì nữa, bát thuốc trên tay được uống sạch sẽ, hắn lại nghĩ ngợi điều gì đó liền ngẩng đầu lên hỏi, “Tiền công trả thế nào? Một tháng bao nhiêu? Chúng ta cũng không dư dả bao nhiêu, ngài không nên trả quá nhiều!”

“Hắn ăn uống cùng với chúng ta, mỗi tháng được trả hai đồng bạc. Trong nhà hắn có thê nhi cho nên mỗi tháng phải trở về nhà một lần, đi về cũng tốn mất hai ngày”, ta tiếp nhận bát thuốc rỗng đặt lên bàn, mặt khác lại đưa cho hắn một khối đường phèn giải đắng, ta tiếp tục nói, “Ta đem tình hình quán trọ nói với hắn một lần, hắn rất vui vẻ tiếp nhận. Hiện tại cũng rất khó tìm việc… ”.

Hắc Tử nhận khối đường phèn nhưng không bỏ vào miệng, hắn nói, “Đường dạo này cũng đắt, để dành lại đi, ta cũng không sợ đắng. Chủ quán, chi bằng để hắn làm những công việc nhẹ của ngài, công việc nặng để ta làm là được rồi, tiền công thì chỉ cần trả một đồng bạc. Nếu ngài ngại mở miệng thì một lát nữa gọi hắn lên đây để ta nói với hắn, hai đồng bạc là quá nhiều a!”

“Hắc Tử… ”, ta không biết phải nói thế nào nữa. Ta quyết định từ nay về sau sẽ đổi tên cho hắn thành “Hắc Tiền”.

Tiền công của Đỗ Tử rốt cuộc bị Hắc Tử đổi thành một tháng một đồng bạc, còn đem hai ngày nghỉ mỗi tháng đổi thành một ngày. Mấy ngày sau Đỗ Tử vẫn còn bám theo ta lải nhải không thôi. Ta cũng không nói gì, chỉ âm thầm đưa thêm cho hắn một đồng bạc khi hắn trở về nhà, bảo là để mua gì đó cho đứa nhỏ. Nói thật ra, Đỗ Tử thật sự làm không ít việc, Hắc Tử mang phần lớn công việc nặng nhọc giao cho hắn làm, đã vậy còn lải nhải tiền công quá cao. Haizzz, Hắc Tử mà không phát tài thì trời sập mất.

“Chủ quán, ngài có thể nói với Hắc đại ca đừng trừ tiền công của ta có được không, ta thật sự không cách nào về kịp mà!”

Đỗ Tử thừa dịp buổi chiều vắng khách, Hắc Tử lại đi mua thức ăn liền bám theo ta than khổ. Việc này ta cũng biết, nhà của Đỗ Tử ở ngoại ô cách nơi này hai mươi dặm, trong nhà có thê tử cùng hài tử, mỗi lần trở về là một lần vất vả. Hơn nữa hắn kỳ thật cũng không trở về quá trễ, buổi sáng xuất phát, quá nửa đêm ngày hôm sau đã trở về. Hắc Tử nói hắn làm chậm trễ điểm tâm của khách nên khấu trừ vài xu. Hắc Tử này quả thật quá xem nặng đồng tiền, ta cần phải tìm thời gian để nói chuyện với hắn một lần mới được. Tiền mặc dù trọng yếu nhưng cuộc sống hiện tại của ai cũng rất khó khăn. Ta mặc dù không có tâm trạng “thông cảm” với kẻ khác nhưng quả thật Đỗ Tử trở về không trễ lắm, tất cả đều là người khổ cực, có thể cho qua được thì cứ cho qua đi.

Nói mãi mà Hắc Tử vẫn chưa thông, hắn kiên trì cho rằng việc khấu trừ tiền này chính là quy củ. Ta vốn dĩ không muốn vì việc nhỏ này mà tranh chấp với Hắc Tử nên đã lặng lẽ đưa cho Đỗ Tử số tiền bị khấu trừ, bảo hắn đừng nói gì cả. Haizz, ta làm chủ quán thật uất ức mà! Chỉ là Hắc Tử cũng thay ta kiếm tiền, mặc kệ đi, những ngày an bình như vậy không dễ có được, chỉ cầu đừng nổi sóng phong ba là được.

Thời gian lại trôi qua, trong chớp mắt Đỗ Tử đã đến quán trọ được nửa năm. Nhờ vào nỗ lực không ngừng của ta, Hắc Tử rốt cuộc đã đồng ý đem tiền công của Đỗ Tử trở lại mức ban đầu là hai đồng bạc, mỗi tháng còn cho thêm một ngày nghỉ nữa, tổng cộng là hai ngày. Vì chuyện này mà hắn không nói chuyện với ta suốt mấy ngày liền, mọi việc nặng nhọc đều giao cho Đỗ Tử làm. Hắn còn làm thêm một chìa khóa cho hộp đựng tiền, chiếc chìa khóa này ngay cả ta cũng không có, mà hắn thì lúc nào cũng mang sát một bên người. Hoàn hảo! Hắc Tử mặc dù xem trọng tiền bạc nhưng tính tình cũng không xấu. Giờ thì ta đã hiểu vì sao vài đồng tiền trước kia của ta lại khiến hắn nhớ kỹ như vậy, ha ha ha!

Trong nửa năm này, ta cảm thấy mình quả thật “thay da đổi thịt”, việc kinh doanh của quán trọ khá tốt, ta không cần phải lo cái ăn cái mặc, cuộc sống an ổn mỗi ngày, không có vấn đề rắc rối nào phát sinh. Ta soi mình trước gương cũng nhận thấy bản thân mình có chút thay đổi, làn da trắng hơn, sắc mặt cũng hồng hào hơn, nhiều khách nhân còn bảo rằng trong mắt ta có ánh sáng lấp lánh. Ban đêm lúc ngồi đếm tiền ta có thử hỏi qua Hắc Tử một lần, hỏi xem những điều bọn họ nói có đúng hay không. Hắc Tử liếc mắt nhìn ta một cái rồi bật cười ngây ngô, tiếng đếm tiền lại tiếp tục vang lên. Ta có chút mất hứng, quyết định từ nay về sau sẽ không thèm để ý đến hắn nữa. Ngày tháng vui vẻ cùng Hắc Tử cứ như vậy mà an nhàn trôi qua.

Hôm nay Hắc Tử thần thần bí bí đem ta đuổi ra khỏi quán, còn bảo ta cứ việc đi dạo đâu đó, lại cho ta thêm một điếu tiền, phỏng chừng là để ta thích mua gì mua, hắn còn dặn dò ta đến giờ cơm chiều hãy trở về. Ta choáng, Hắc Tử đổi tính sao? Một kẻ đến chết vẫn còn đòi tiền như hắn cư nhiên lại cho ta một điếu tiền? Ta ra khỏi cửa nhìn xem hôm nay thái dương có đi lạc sang hướng tây không? Ta thật sự lo lắng, hay là hắn bị trúng tà? Ha ha ha, được rồi, muốn ta đi dạo thì ta đi dạo.

Quán trọ hiện tại cũng giống như nhà của ta, người có nhà khi đi dạo phố tâm tình có khác, không việc gì khiến ta băn khoăn lo lắng, ta thoải mái đi xem đường phố náo nhiệt tìm kiếm thứ mình thích, khi đói bụng liền ghé vào quán ăn nhỏ bên đường gọi một bát mì nước nóng hổi, chủ quán mì cũng thật hào phóng cho ta thêm một miếng thịt. Ngồi bên đường uống tách trà nóng thơm phức, ta vui vẻ nhìn người qua lại, trông vẻ mặt bọn họ dường như tất cả đều mang theo nét tươi cười, hết thảy đều rất đẹp, rất tốt. Đến cả chiếc xe ngựa đang vội vàng phóng nhanh kia cũng vậy.

Ta mua ba chiếc tạp dề cho chính mình, Hắc Tử và Đỗ Tử. Thứ này vừa tiện nghi vừa thực dụng, không biết bộ dáng của ba chúng ta khi mặc vào sẽ thế nào. Phỏng chừng cũng đã đến giờ cơm chiều nên ta vội vàng mang theo lễ vật quay về nhà. Ta thật chờ mong, không biết bọn Hắc Tử rốt cuộc đang làm ma làm quỷ gì ở nhà.

Cá hồng nướng, cải trắng ngâm giấm chua, còn có món bầu xào trứng chim mà ta thích ăn, Hắc Tử cùng Đỗ Tử đã sớm ngồi bên cạnh bàn chờ ta, thấy ta bước vào cửa, hai người nhất thời đều mỉm cười, nụ cười thành thật pha lẫn vui sướng. Ta phát hiện một vài khách quen cũng có mặt ở đây, chuyện gì vậy?

“Chủ quán, lần trước sinh nhật của ta ngài đã làm món cá hồng nướng, ta hỏi ngày sinh nhật của ngài, ngài bảo mình không nhớ rõ. Ta cảm thấy làm người cần phải có một ngày sinh nhật mới được, chí ít cũng phải có một ngày kỷ niệm trong một năm. Hôm nay là ngày tốt nhất trong một năm, chúng ta quyết định sẽ lấy ngày này làm ngày sinh nhật cho ngài”.

Lời nói của Hắc Tử thật ấm áp, trên mặt Đỗ Tử cùng vài vị khách quen cũng mang theo hơi thở mùa xuân. Ta đang nằm mơ sao? Ta có sinh nhật sao?

“Chủ quán, đừng đứng ở đó nữa, đến đây uống chút rượu đi, từ hôm nay trở đi ta mỗi năm đều tổ chức sinh nhật cho ngài một lần”

Hắc Tử trao cho ta một chén rượu tràn đầy. Mỗi năm đều tổ chức sinh nhật cho ta sao? Đây là ý tứ gì? Hắn cũng có suy nghĩ giống như ta sao? Muốn cùng đối phương vĩnh viễn sống qua những ngày an nhàn như thế này? Thật tốt a!

Ánh mắt mọi người thúc giục ta tiếp nhận chén rượu. Ta quả thật không có tiền đồ mà, cứ vậy mà òa khóc trước mặt mọi người. Đây là rượu mừng, ta muốn uống nó, muốn đem tất cả tốt đẹp nuốt xuống bụng, giữ thật chặt trong tay, cất sâu vào lòng.

Chén rượu đưa đến bên môi, nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng. Ta đã hạ quyết định, tối nay ta sẽ nói với Hắc Tử, rằng nếu hắn không chê ta, từ nay về sau ta sẽ là thê tử của hắn, người cùng hắn đi nốt quãng đời còn lại này.

“Hôm nay không phải là sinh nhật của nàng”.

Một thanh âm đột ngột xé rách không khí vui mừng tốt đẹp. Chén rượu rơi xuống đất vỡ tan thành vô số mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.