Hoàng Hậu Không Ngai

Chương 38: Chương 38




Lý Dật rõ ràng đang ngủ, không biết là bởi vì liên tục khẩn trương, hay là vì mỹ nữ trong lòng, tóm lại là đang ngủ, nhưng lại có phần không quen thuộc.

Nhưng lúc này Lý Dật đột nhiên bừng tỉnh, khí tức cường giả bốn phía vô cùng mãnh liệt. Đối phương tựa hồ cũng cảm thấy có cường giả tồn tại, hết sức thu liễm khí tức của mình, bởi vì cấp tốc sử dụng đấu khí, lại không có biện pháp hoàn toàn che dấu. Lý Dật đang ngủ cũng không có thu liễm khí tức của mình được, cho nên mới bị người phát giác như vậy.

Nhanh chóng đánh thức Lý Na, Lý Dật bật dậy, phân biệt phương hướng phía Nam bay vút đi. Cái biến cố này làm khí tức đám cường giả cũng phóng ra, nhanh chóng đuổi theo.

- Chuyện gì xảy ra? Lý Dật ca ca.

Lúc này mới tỉnh dậy, Lý Na hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, thì thào hỏi.

- Sáng sớm rèn luyện.

Lý Dật thuận miệng vui đùa, sắc mặt lại có chút ngưng trọng. Hiện tại đã có thể xác định, cường giả sau lưng theo sát tuy chỉ có hai người, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng chỉ là đấu tôn cường giả, nhưng này cổ khí tức âm trầm mà cường đại lại làm Lý Dật ý thức được hai người kia tuyệt đối không dễ đối phó.

- Sáng sớm rèn luyện?

Lý Na đương nhiên không tin tưởng Lý Dật sáng sớm đột nhiên đem mình đánh thức, sau đó ôm mình chạy vội đi rèn luyện như vậy.

Một cái đấu tôn cường giả phát lực chạy như điên, tốc độ rất là kinh người, Lý Na chỉ cảm thấy cuồng phong gào thét, con mắt cũng khó mở ra. Nhưng tựa hồ còn ngại tốc độ quá chậm, Lý Dật còn đang không ngừng gia tốc.

- Địch nhân rất lợi hại sao?

Lý na bắt đầu có chút lo lắng, tối hôm qua đối mặt nhiều cường giả như vậy đuổi giết, Lý Dật còn có thể ngăn cản, hơn nữa toàn thân trở ra. Chẳng lẽ hôm nay những kẻ đuổi giết này, so với tối hôm qua còn lợi hại hơn sao?

Vấn đề này Lý Dật nhất thời còn không biết trả lời thế nào. Lợi hại hay không, đối với cường giả chân chính mà nói, là một loại cảm giác, đồng dạng đấu tôn cường giả, năng lực không giống như vậy, năng lực không giống nhau sẽ sinh ra lực sát thương khác nhau. Mà sau lưng có hai cái đấu tôn cường giả, làm cho Lý Dật cảm giác là cường giả chân chính. Lúc này không còn lá bài tẩy mị ảnh khôi lỗi, lấy một địch hai còn phải bảo vệ Lý Na tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng gì. Cho nên Lý Dật liều mạng chạy trốn.

- Lý Dật, nhìn ngưoi có thể trốn rất xa, là nam nhân dừng lại quyết một thắng bại đi.

Chạy nửa giờ, cường giả đằng sau rốt cục nhịn không được nói chuyện. Theo thanh âm phán đoán còn cách vài dặm, nhưng tiếng nói từng chữ từng chữ lọt vào tai, rõ ràng như tại bên tai.

- Các ngươi là người nào?

- Chúng ta là đến vì Thiên Sát địa sát báo thù.

- Huynh đệ là người tuyệt sát môn sao.

Lý Dật có chút phát sầu, tuyệt sát môn càng lợi hại, cũng chưa chắc lợi hại bằng Đấu Thần điện.

- Hắc Bạch song sát cùng Lý Dật các hạ đánh một trận.

Như vậy trốn cũng không phải biện pháp, Lý Dật còn ôm Lý Na, chạy càng lâu càng là có hại, đánh một trận chiến chưa hẳn là lựa chọn không tốt.

- Lý Dật ca ca, đừng để ý đến, bọn họ đã không phải Đấu Thần điện mà là người tuyệt sát môn, chưa hẳn sẽ đối với ta bất lợi, chàng chạy trước thôi.

Cảm giác được chính mình đã trở thành gánh nặng Lý Dật, Lý Na mở miệng khẩn cầu.

Nhưng không thể nào, Ít nhất Lý Dật không cho phép Lý Na sảy ra vấn đề gì.

Hai cái đấu tôn cường giả, tuy thực lực bất phàm, nhưng nỗ lực một trận chiến chưa hẳn không có bảy tám phần nắm chắc. Nghĩ tới đây, thân hình Lý Dật chậm rãi ngừng lại, sau đó xoay người, chờ đợi địch nhân xuất hiện.

Địch nhân rất nhanh xuất hiện, ngược lại rất xứng đáng với cái tên, hai người tướng mạo có chút tương tự, chỉ là một trắng một đen. Cùng cổ hơi thở trên người Thiên Sát địa sát tương tự, trên người Hắc bạch song sát cũng âm hàn đến cực điểm.

Hắc bạch song sát cũng đang đánh giá Lý Dật, phán đoán năng lực đối thủ.

- Hắc bạch Song Sát, các ngươi vội vã muốn cùng chôn với huynh đệ các ngươi sao?

Lý Dật khóe miệng nhảy lên, có hơi vài phần giễu giễu nói. Càng là nội tâm coi trọng, biểu hiện ra, Lý Dật càng là khinh thường.

Hắc sát hồi đáp:

- Thiên Sát địa sát chết là quá mức tự phụ, không coi ai ra gì, chúng ta sẽ không như vậy.

Hảo tính cách trầm ổn, quả nhiên cùng thiên địa Nhị Sát bất đồng, tên này không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời làm Lý Dật cảnh giác lại gia tăng lên vài phần. Xác thực như thế, thiên địa Nhị Sát nếu như không phải quá coi thường hắn, cũng sẽ không bị chết gọn gàng linh hoạt như vậy.

- Ngược lại muốn nhìn các ngươi so với thiên địa Nhị Sát có cái gì lợi hại hơn.

Hắc sát nói:

- Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.

Bạch sát nói:

- Không ngại nói cho ngươi biết, ngươi cũng động thủ nhanh một chút, bởi vì âm sát dương sát đã được tin của chúng ta, rất nhanh sẽ xuất hiện.

Bạch sát đương nhiên không phải hảo tâm gì, vô luận đằng sau có thực sự có âm sát dương sát hay không, chẳng qua nói như vậy, làm Lý Dật cảm thấy áp lực. Tâm tính không tỉnh táo, vô luận kiếp trước hay là Đấu Thần đại lục hiện tại, đối với một cường giả mà nói, đều là tối kỵ.

- Quản ngươi cái gì sát, bảy mươi hai sát tuyệt sát môn, sớm muộn đều biến thành bảy mươi hai sát quỷ.

Lý Dật hung ác nói ra, đồng thời trên cổ tay một hồi ba động, Phá Thiên kiếm xuất hiện nơi tay.

Nhìn thấy Lý Dật muốn động thủ, hắc bạch Song Sát cũng không dám khinh thường, bỗng nhiên thân hình xê dịch, hắc sát phía trước, bạch sát ở phía sau, đúng là ngay từ đầu liền định sử dụng hợp kỹ. Hai tên này không tự phụ, quả thực chính là tự ti. Ba người cùng là đấu tôn cường giả, tình huống hai đánh một mặc là ai cũng tin tưởng tràn đầy, đều chủ động công kích. Nhưng hắc bạch song sát hết lần này tới lần khác lựa chọn phòng ngự hợp kỹ.

Loại tình huống này chỉ có thể nói rõ, bạch sát cũng không có nói dối, đằng sau xác thực còn xuất hiện âm sát dương sát. Cho nên bọn họ không vội, chỉ cần gắt gao cuốn lấy Lý Dật, khi âm sát dương sát vừa đến, bốn sát hợp lực, lúc đó Lý Dật chỉ sợ cũng chỉ có nước thúc thủ chịu trói mà thôi.

Phán đoán như vậy, Lý Dật thật sự có điểm cấp bách. Đối phó hai sát còn có bảy tám phần nắm chắc, nhưng đồng thời đối phó bốn sát, cơ hội chiến thắng cơ hồ là không có.

Đấu khí quán chú đến mức tận cùng, Phá Thiên kiếm lập tức phát ra thanh âm vù vù, siêu phẩm thần binh Tiên Thiên kiếm khí cộng thêm đấu khí đấu tôn cường giả, vô hình trong không gian bắt đầu khởi động. Đối mặt Lý Dật sắp triển khai công kích, hắc bạch Song Sát cũng tay quyết bay động, một đạo băng thuẫn cùng một đạo hỏa thuẫn đồng thời xuất hiện ở trước mặt. Tình huống phía dưới, băng hệ cùng hỏa hệ hai chủng đấu khí khắc chế lẫn nhau không thể nào tương dung cùng một chỗ, nhưng cũng không biết hắc bạch Song Sát có thủ đoạn gì, băng thuẫn cùng hỏa thuẫn dung hợp một chỗ, chẳng những không có triệt tiêu lẫn nhau mà ngược lại, hai cổ năng lượng này lại bù cho nhau.

Muốn cùng Lão Tử chơi băng cùng hỏa sao Lý Dật thân hình bạo lên, Phá Thiên kiếm càng mãnh trướng thêm mấy lần, từ giữa không trung đánh xuống.

- Oanh, ầm ầm.

Đấu khí va chạm vang lên, trong rừng rậm thâm sơn tựa như tiếng boom tấn, phía trên sườn dốc bị tạc thành một cái thật sâu. Dưới chân Hắc bạch Song Sát mặt đất đã biến mất, sau đó hai người lại lơ lững ở trên không, trước mặt kết xuất băng hỏa phòng ngự thuẫn đầy vết rạn, tay quyết không ngừng thúc dục, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ đang không ngừng khôi phục.

Hai vị này xem ra là hạ quyết tâm muốn kéo dài thời gian, đợi cho hai sát đến.

Một kiếm này, Lý Dật coi như là dùng hết thực lực, nhưng xem ra căn bản không cách nào phá vỡ phòng ngự Song Sát. Dù sao, đối phương cũng là đấu tôn cường giả, mặc dù không có cùng siêu phẩm thần binh của hắn so sánh, nhưng thủ đoạn hai người hợp kỹ tựa hồ có chút cổ quái, nói không chừng là đấu kỹ phòng ngự đặc thù.

Một kích đánh ra không có bao nhiêu hiệu quả, Lý Dật cũng không phải tùy tiện lãng phí đấu khí, mà là giơ cao kiếm lạnh lùng nhìn đối thủ.

- Không tiếp tục? Sợ sao?

Bạch sát khích tướng nói.

- Dựa vào cái gì muốn ta tiến công?

Lý Dật cười, không có rút lui, mà là thu kiếm trở lại, xoay người kéo Lý Na bay vút đi.

Hắc bạch Song Sát không ngờ Lý Dật quang côn nói đi là đi như thế, không khỏi nao nao, lập tức lại cùng đi lên.

Đã phán đoán Nhị Sát chính là phòng thủ không công, đã không cách nào công phá hợp kỹ phòng ngự của Nhị Sát, thì Lý Dật cũng không hồ hồ khinh xuất? Lý Dật biết rõ khi nào thì khinh xuất, khi nào thì không nên khinh xuất.

Lúc này, Lý Dật cũng không có lướt đi quá nhanh, mà tốc độ cũng không quá chậm cũng không quá nhanh, hơn nữa cũng không đi thẳng tắp hướng Nam, mỗi lầni hơn 10' đều điều chỉnh phương hướng, làm như vậy tự nhiên là tận dụng khả năng thoát khỏi âm sát dương sát truy tung.

Lý Dật đoán chừng hắc bạch Song Sát sẽ không chủ động tiến công, đã như vậy, đùa với bọn họ một chút. Nói trở lại, nếu như hắc bạch Song Sát không sử dụng băng hỏa hợp kỹ phòng ngự am hiểu nhất, mà chuyển thành tiến công, ngược lại đúng là hy vọng của Lý Dật, như vậy mới có thể đánh tan đối phương,

Liên tục hai lần điều chỉnh phương hướng như thế, Lý Dật dứt khoát triệu ra long sủng xèo xèo, làm cho hắc bạch Nhị Sát vô cùng khiếp sợ đem Lý Na đặt trên lưng long sủng. Hai người một rồng giống như lữ hành bình thường càng không ngừng thay đổi phương hướng, nhưng mục tiêu đến thiên hồ lại thủy chung không có thay đổi.

Trận nàynói thì dài dòng nhưng lại khảo nghiệm ý chí cùng kiên nhẫn của song phương, giải trừ gánh nặng là Lý Na, Lý Dật hiện tại càng thêm dễ dàng. Bất quá xèo xèo dù sao cũng là ấu long, gánh vác thêm Lý Na bay hơn trăm dặm, liền dần dần thể lực chống đỡ không nổi.

Xèo xèo chính là bảo bối trân quý nhất của Lý Dật hiện tại, có thể không được phép nửa điểm sơ xuất, mắt thấy đi xa như vậy, lộ tuyến phức tạp, lường trước âm sát dương sát một lát cũng đuổi không đến, Lý Dật dứt khoát dừng lại, tính toán nghỉ ngơi một chút.

Lý Dật dừng lại, hắc bạch Song Sát cũng dừng lại, song song không xa không gần mà đứng, cảnh giác nhất cử nhất động của Lý Dật.

Lý Dật cũng không có dị động gì, đem xèo xèo thu hồi, đỡ Lý Na ngồi xuống. Ngược lại Lý Na nhìn hắc bạch Song Sát liếc, lẩm bẩm một câu:

- Theo đuôi, chán ghét.

Mặc kệ Lý Na có chán ghét hay không, ý tứ hắc bạch Song Sát, đã định rồi.

- Có hai cái bảo tiêu miễn phí, tại sao phải chán ghét?

Lý Dật không cho là đúng, tùy tiện ngồi xuống, ân cần mà hỏi thăm:

- Nàng có khỏe không? Chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi chạy đi.

- Cỡi rồng cũng không tốt, lưng rồng cứng ngắc quá,

Lý Na ai oán nói.

- Vậy chúng ta không cưỡi long, dù sao cũng sắp đến rồi, nếu không chúng ta tản bộ đi thôi.

Hai người từng câu từng chữ kéo ra, toàn bộ không coi hắc bạch Nhị Sát vào mắt, hắc sát không nhịn được nói:

- Các ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?

- Tại sao phải nói cho ngươi biết.

Lý Dật trừng mắt nhìn hắn một cái, lấy ra địa đồ, cố gắng xác định phương vị. Chỉ có điều tấm bản đồ này thực sự quá thô lậu, trải qua bảy tám lần chuyển hứng, nhất thời cũng không biết đang ở chỗ nào.

- Các ngươi không phải là muốn đi thiên hồ sao?

Bạch sát chỉ số thông minh hiển nhiên cao hơn hắc sát, rất nhanh liên nghĩ tới điều gì.

- Đúng thì thế nào? Hắc bạch song sát có hứng thú cùng chúng ta đi hội họp với cửu giai ma thú không?

- Chỉ cần ngươi dám đi, huynh đệ chúng ta tự nhiên phụng bồi.

- Hảo.

Lý Dật chữ "Hảo" vừa ra khỏi mồm, sắc mặt lập tức cứng đờ, hắc bạch song sát cũng có vẻ mặt giống như nhau. Mà Lý Na sắc mặt tái nhợt đến cực hạn, toàn thân không tự chủ run rẩy lên.

Bốn người đồng thời cảm giác được, khí tức một đầu cao giai ma thú như mây đen đầy trời quét tới. Loại khí tức này làm cho người cảm giác bất an, hoàn toàn là đến từ bản năng, đối mặt vơi địch nhân cường đại cùng nguy hiểm mới sinh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.