Hoàng Hậu Không Ngai

Chương 32: Chương 32




Thành chủ biệt thự làmột mảnh hỗn loạn, vô số binh lính ra ra vào vào, tạp dịch i ở nguyên một đám như cha mẹ chết, bôn tẩu cuống quít. Nhìn thấy Lý Dật cùng Lạc Thủy tới gần biệt thự, liền có quân sĩ quát:

- Đang làm gì, đi một bên.

Lý Dật gặp chút ít quân nhân lạ lẫm, thực sự không phải là trước giờ bảo vệ cửa tầm thường, cũng không giải thích, chỉ là ăn nói khép nép hỏi:

- Quân gia, ta là khách khanh quý phủ. Xin hỏi, thành chủ biệt thự đã xảy ra chuyện gì?

- Chuyện gì? Đại sự rồi, Thiếu thành chủ bị người giết.

- A, sao phát sinh như vậy.

Lý Dật vô tội biểu hiện ra khiếp sợ:

- Là ai làm?

Không biết, thành chủ vẫn chưa về. Mau vào đi thôi, đã đủ loạn rồi.

Đám binh sĩ mới tới là quang côn, nghĩ đến cũng không có người dám giả mạo khách khanh thành chủ biệt thự, liền cho Lý Dật cùng Lạc Thủy đi vào.

Thành chủ biệt thự, Lý Dật cùng Lạc Thủy ở trong nội viện, những tạp dịch kia người nào cũng đều không nhận biết. Chỉ là đại sự thiếu thành chủ bị giết, ai còn để ý hai người kia. Vừa mới bước vào nội viện, liền gặp phụ nhân ở tại đó gào khóc, khóc đến mức thiên hôn địa ám.

- Thật sự là thật đáng thương. Nhìn thấy phụ nhân bi thương như thế, Lạc Thủy đã quên chính mình đầy ngập ghen tuông, đồng tình nói:

- Cái thiếu thành chủ kia tuy không gì tốt, đáng chết, nhưng mẹ hắn đáng thương.

- Thiếu thành chủ là ta giết.

Lý Dật bám vào bên tai Lạc Thủy, dùng thanh âm nhẹ như ruồi muỗi nói.

- A...

Lạc Thủy a nửa tiếng, lập tức dừng, cảnh giác đánh giá bốn phía, may mắn không ai chú ý tới nàng thất thố. Hiện tại, Lạc Thủy xem ánh mắt Lý Dật, đã hoàn toàn như là đang nhìn quỷ. Giết đứa con người, còn dám chạy nhà nó hỗn ăn hỗn uống, lá gan cùng da mặt An ca ca cũng quá cường hãn rồi.

- Ngươi... Ngươi làm lúc nào? Tại sao phải làm như vậy?

- Ai bảo hắn làm nữ nhân của ta tức giận.

Lý Dật nhân cơ hội nịnh nọt.

- Ai bảo ngươi tự chủ trương, ta cũng không muốn làm như vậy.

Mặc dù vẻ mặt oán trách, nhưng Lý Dật có thể cảm giác được bởi vì Lý Na mang đến giữa hai người băng cứng cũng bắt đầu hòa tan.

- Tốt lắm, không nói, xem náo nhiệt đi.

Hai người đang muốn tiến đến, đột nhiên bên ngoài một hồi rối động, có người kêu loạn lên:

- Mau tránh ra, mau tránh ra, thành chủ đại nhân tới.

Giống như vài đạo kình phong, vài bóng người nhanh tới, vài cái nô bộc né tránh không kịp lập tức bị đụng bay ra ngoài.

- Hi nhi.

Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, thiên mạc thành chủ bổ nhào vào bên người Quách thiếu thành chủ. Quách thiếu thành chủ bị đuổi trở lại biệt thự giờ cũng đã chết, lúc này thân thể cũng đã cứng.

Lý Dật còn không biết, thiên mạc thành chủ kiếp trước không tích đức, cũng không biết tạo cái gì oan nghiệt, cuộc đời chỉ có môt đứa con trai, nếu không dùng quyền thế của hắn, sao lại có thể không nghiêm khắc dạy con, đem hắn bồi dưỡng thành một cường giả. Cũng thật sự là thành chủ phu nhân cùng lão thái thái quá mức cưng chiều, mới thành Quách đại thiếu bổn sự ba phần không có, lại ngang ngược kiêu ngạo như vậy.

- Những gia đinh tùy tùng kia đâu? Đều tại nơi nào, mang tới hỏi rõ cho ta sau rồi giết chết.

Nhìn thấy Đấu Thần đến đây cũng cứu sống không nổi con của mình, thiên mạc thành chủ đứng dậy, mục quang trở nên hung lệ muốn ăn thịt người.

- Trở lại, trở về thành chủ đại nhân, tùy tùng thiếu chủ không ai sống sót, toàn bộ bị hung thủ đánh chết.

- Cái gì? Thật ác độc. Hi nhi, vi phụ thề, nếu không tìm ra hung thủ báo thù cho ngươi thề không làm người.

Một mặt lại ngồi xổm xuống thể, cẩn thận kiểm tra lên thương thế.

Trên người Quách Hi cũng không quá nhiều vết thương, gần kề chỉ là một chỗ, trí mạng một chỗ cổ họng. Cổ họng Quách Hi đã hoàn toàn nát, lấy tay sờ, thiên mạc thành chủ còn cảm giác được xương cổ đứa con cũng hoàn toàn nát bấy.

- Ra tay thật là ngoan độc, Hi nhi rốt cuộc đắc tội với ai? đối với ngươi hạ độc thủ như thế.

Lúc này, Lý Dật sải bước đi ra phía trước, hướng thiên mạc thành chủ nói:

- Thành chủ, tại hạ có chuyện muốn nói.

Nhìn thấy Lý Dật, thiên mạc thành chủ sắc mặt nhất thời có chút cổ quái, nhìn Lý Dật nửa ngày, mới trả lời:

- Có lời gì?

Lý Dật lại không nói chuyện, nhìn quanh mọi người. Thiên mạc biết rõ ý tứ của hắn, cũng lo lắng đến thân phận đặc thù của hắn, giữ im lặng đi đến một gian phòng, lúc này mới nói:

- Có lời gì? Chẳng lẽ ngươi biết hung thủ là ai chăng? Hay là…

Ngữ khí bỗng nhiên lạnh lẽo, ánh mắt hồ nghi tập trung nhìn Lý Dật, ý tứ không cần nói cũng biết.

- Thành chủ đại nhân, tại hạ mặc dù cùng công tử tại phòng đấu giá có chút hiểu lầm, nhưng còn không đến mức thâm cừu đại hận không chết không ngớt, huống hồ tại hạ một mực ở phòng đấu giá, điểm này, chắc hẳn thành chủ đại nhân cũng đã nhìn qua.

- Vậy ngươi có lời gì nói?

- Tại hạ được thành chủ đại nhân không chê, thu lưu trong phủ, một mực cũng vì thành chủ đại nhân tận lực. Hôm nay quý phủ sảy ra đại sự, tại hạ thật sự băn khoăn. Nếu như thành chủ đại nhân tín nhiệm tại hạ có lòng tin tại trong vòng một tháng tìm ra hung thủ, vì công tử báo thù.

Tựa hồ có chút không quá tin tưởng, con mắt thiên mạc thành chủ chăm chú nhìn vào Lý Dật, sau nửa ngày mới nói:

- Ngươi dựa vào cái gì tự tin như vậy.

- Nếu như không có điểm thủ đoạn, tại hạ há có thể thoát được tam đại thế lực đuổi giết. Ngược lại là tại hạ có chút buồn bực, chính là vương gia đại thần đế đô cũng không dám thu lưu tại hạ, thành chủ đại nhân vì cái gì mà dám làm vậy?

Thiên mạc thành chủ sắc mặt trì hoãn, nói:

- Không nói gạt ngươi, lúc ấy bổn thành chủ lưu ngươi trong phủ, tự nhiên là có dụng ý. Ngày đó Mạc Thành Đấu Thần điện cùng ta từ trước đến nay không hợp, ỷ vào thế lực Đấu Thần điện khắp nơi cùng ta đối nghịch. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, bổn thành chủ vốn định thu nạp ngươi cùng đối kháng Đấu Thần điện. Lý Dật huynh đệ nghĩa khí như thế, bổn thành chủ sẽ tin ngươi một lần.

Lôi kéo chính mình đối kháng Đấu Thần điện? Chính tính toán lấy chính mình làm gậy gộc.

- Ngươi cần bao nhiêu nhân thủ? Còn có, thân phận của ngươi làm sao bây giờ? Như hôm nay giả bộ một chút xông đến phòng đấu giá, ngươi chẳng lẽ không biết hậu quả sao?

- Tại hạ đối với thiên mạc thành tình thế còn thật sự đánh giá thấp, bất quá khá tốt, không có cái đường rẽ gì. Thành chủ đại nhân hẳn là có thể tại thiên mạc thành cho ta tìm một dịch dung sư, một lần nữa cho ta một cái quân chức, nói như vậy, tin tưởng có thể an toàn đi tìm manh mối.

- Cái này dễ dàng, biệt thự thì có, không cần đi ra bên ngoài tìm. Bổn thành chủ muốn biết chính là ngươi tính toán làm thế nào vào tay, đi tìm hung thủ?

Lý Dật trầm ngâm một lát, đã tính trước nói:

- Cái án tử này thoạt nhìn rất khó, kỳ thật tinh tế phân tích, lại cũng không khó tìm ra dấu vết để lại. Thành chủ đại nhân ngươi nghĩ, hôm nay thiên mạc thành, dám đối với công tử làm ra như thế có thể có mấy người. Cho dù công tử xử sự không đúng, dẫn đến thù hận, nhưng xem tại mặt mũi của thành chủ ngài, cũng quyết định không ra tay độc ác. Cho nên, dựa vào tại hạ phân tích, người dám xuống tay, tuyệt đối không phải là thế lực trong thiên mạc thành, mà là cường giả gần nhất tiến vào thiên mạc thành. Trong những người này, nhất định có thể tìm ra chút ít manh mối, về phần làm như thế nào, cái này... Có câu nói dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Thành chủ đại nhân có thể làm được không?

- Chẳng lẽ là những lão quỷ Đấu Thần điện kia? Bọn họ có tổng Điện chủ chỗ dựa, muốn nhân cơ hội diệt trừ bổn thành chủ?

Lý Dật nói:

- Đấu Thần điện còn không có can đảm này, thành chủ đại nhân dù sao đại biểu chính là đại thần đế quốc.

- Không dám ra tay với bổn thành chủ, cho nên ra tay với đứa con độc nhất của ta. Những lão già kia, nếu như bị bổn thành chủ điều tra ra Hi nhi chết cùng bọn họ có quan hệ, coi như là Đấu Thần điện tổng Điện chủ trong này, bổn thành chủ cũng muốn tìm hắn giải thích.

Một cái thành chủ nho nhỏ, nói ra những lời này, cố nhiên là phát tiết oán khí mà thôi. Lý Dật tiếp tục xúi giục nói:

- Nếu thật là Đấu Thần điện làm, bọn họ đã dám xuống tay, chính là đoán chừng thành chủ đại nhân rồi. Cho nên, muốn báo thù, còn cần ẩn nhẫn, phải tìm được cơ hội, cho Đấu Thần điện một kích trí mạng.

- Cho Đấu Thần điện một kích, ta và ngươi có năng lực kia sao?

Thiên mạc thành chủ hỏi vặn nói.

Lý Dật lời thề son sắt nói:

- Tạm thời còn không có, nhưng nhất định sẽ tìm được cơ hội.

Lý Dật xác thực là nghĩ như vậy, nhìn Đấu Thần điện như quái vật khổng lồ, nhất định sẽ có nhược điểm của mình, chỉ cần bắt được cái nhược điểm này, nhất định có thể đánh tan bọn họ. Có thiên mạc thành chủ minh hữu tạm thời, cơ hội lớn hơn vài phần.

- Cái này không nói trước, ngươi nắm chắc truy tra manh mối chứ.

- Tại hạ cáo từ trước.

Lý Dật điều tra kết quả sao? Hiện tại thì đã có, cuối cùng cho dù không kéo Đấu Thần điện, ít nhất cũng làm cho thiếu thành chủ đến chết cùng tam đại thế lực dính vào. Sau đó, khơi mào tam đại thế lực cùng thiên mạc thành chủ tranh chấp, sau đó tìm Lý Na cứu ra, đưa về thiên phong đế quốc.

Một cái kế hoạch ẩn ẩn cứ như vậy hiển hiện tại trong óc Lý Dật, bất quá, kế hoạch này muốn thực hiện khó khăn cũng không nhỏ. Dù sao thiên mạc thành hiện tại, chính là tụ tập cường giả mạnh nhất Đấu Thần đại lục, những tinh anh trong tinh anh kia, cũng sẽ không như ở Long đảo nguy hiểm tao ngộ gặp ma thú lừa gạt dễ như vậy.

Trở lại gian phòng, Lạc Thủy ân cần hỏi thăm:

- An ca ca, ngươi cùng thiên mạc thành chủ nói những cái gì?

Lạc Thủy vẻ mặt ân cần biểu lộ làm Lý Dật có chút cảm động, xem ra nàng đã hoàn toàn tiếp nhận chính mình rồi, cũng không phải là nữ nhân duy nhất của Lý Dật cho nên đối với bất kỳ nữ nhân nào mà nói, cũng không phải dễ dàng tiếp nhận sự thật như vậy.

- Ta muốn giúp thiên mạc thành chủ tìm hung thủ giết con của hắn.

Lý Dật chẳng biết xấu hổ đáp.

Cái câu trả lời làm Lạc Thủy nhịn không được cười lên:

- Nhiệm vụ này ngươi là trăm phần trăm có thể hoàn thành, thiên mạc thành ngoại trừ ta, chỉ sợ không có bất kỳ người so với ngươi thích hợp hơn chuyện này.

Lý Dật cũng cười nói:

- Cho nên ta không xuống Địa Ngục thì ai xuống Địa ngục đây, cái này sống ta liền nhận lấy... Đúng rồi, Lạc Thủy, ta nghĩ mời nàng giúp ta một việc, không biết náng có thể làm được hay không?

- Gấp cái gì? Có thể làm ta tự nhiên tận lực.

- Ta nghĩ mời nàng trở lại thần long cảng một chuyến.

- Về thần long cảng? Làm cái gì?

Lý Dật có chút khó xử nói:

- Thiên mạc thành tình thế bây giờ nàng cũng thấy đấy, tại trước mặt những lão quái vật Đấu Thần điện kia, thực lực của ta bây giờ còn không cách nào chống lại, tuy nói chúng ta ở trong tối, địch nhân ở ngoài sáng. Nhưng hiện bởi vì cứu Lý Na, nhưng lại không thể không cùng bọn họ đấu một trận. Ta cần nhân thủ, hy vọng nàng có thể trở về thần long cảng, hướng phụ thân điều chút quan quân tinh anh đến hiệp trợ ta.

- Thật sự sao?

Đương nhiên là giả, đối với những cường giả đang ở thiên mạc thành mà nói, thực lực quan quân hải quân trừ phi là Lạc Kỳ tướng quân suất lĩnh cả chi quân đội kéo đến, nếu không chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tác dụng. Lý Dật sở dĩ thỉnh cầu như vậy, chỉ là muốn Lạc Thủy tạm thời tránh đi. Nếu như muốn dẫn Lạc Thủy chạy trốn chết, Lý Dật tự tin còn có thể chu toàn. Nhưng muốn chính diện cùng tam đại thế lực đấu tranh, đem Lạc Thủy theo trên người, vậy thật sự lực bất tòng tâm.

- Đương nhiên là thật sự. Hiện tại trừ ngươi ra, ta không tìm thấy người tới giúp ta.

- Nhưng nơi này và thần long cảng ngàn dặm xa, viện binh tới kịp sao?

- Mặc kệ tới hay không, dù sao cũng phải hết sức làm mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.