Hoàng Hậu Đừng Đi

Chương 47




- Đúng vậy.

Tiểu Long khẽ gật đầu.

- Đa tạ, sau khi trở về ta sẽ cho ngươi ăn một bữa tiệc lớn.

Nhiếp Vân nở nụ cười nói.

- Tốt, tốt!

Nghe thấy hai chữ bữa tiệc lớn, Tiểu Long hưng phấn vung vẩy cái đuôi, lại bay một vòng, nước miếng lập tức chảy ròng.

...

Gặp tiểu tử này có bộ dáng không có tiền đồ như thế, Nhiếp Vân lại lần nữa im lặng.

- Chúng ta trở về đi!

Thấy một người một rồng ở chung vô cùng hòa hợp như vậy, thân thể Đạm Đài Lăng Nguyệt khẽ run rồi đứng lên.

- Ưm, chờ một chút!

Thấy nàng muốn rời đi, Nhiếp Vân vội vàng nhìn chung quanh một chút. Sau đó lại cười hắc hắc, đi tới trước mặt thi thể của đám người Cát Hoan, bàn tay lại phất một cái.

Tiêu Lăng dùng thân hiến trận, hài cốt không còn thì cũng thôi đi. Thế nhưng ba người này thân là đệ tử hạch tâm của Hóa Vân tông, nhất định sẽ có không ít thứ tốt. Không thể không công bỏ phí a.

Lần này tới đây, vốn tưởng rằng bên trong chí bảo Thiên Ngoại sẽ có được khí tức đặc thù có thể khiến cho đan điền tấn cấp. Thế nhưng không nghĩ tới sẽ là loại pháp bảo hình dáng cung điện. Cuối cùng toi công bận rộn một hồi. Lúc này nếu như không thu một chút lợi nhuận, quả thực phải xin lỗi chính mình a.

Thu toàn bộ bảo bối lại, trên đầu ngón tay của Nhiếp Vân sinh ra một đạo Diễm Hỏa, thiêu đốt thi thể của ba người thành tro bụi.

Đánh chết đệ tử hạch tâm và đệ tử Chấp Pháp đường đánh chết là tội lớn. Nếu như không xử lý thỏa đáng, nhất định phiền toái sẽ không nhỏ.

Xử lý xong những thứ này, lúc này hắn mới bay theo Đạm Đài Lăng Nguyệt. Hai người một rồng rất nhanh đã rời đi.

Lúc đám người Tiêu Lăng đến sử dụng Truyền Tống Trận Pháp. Thế nhưng thứ này đã nương theo cung điện bị thu đi mà triệt để bị phá hủy, không thể sử dụng. Cho nên hai người và một rồng chỉ có thể trở về theo đường cũ mà thôi.

Lần này trở về, Nhiếp Vân có thể cảm thấy rõ ràng thái độ của Đạm Đài Lăng Nguyệt so với trước đó hoàn toàn khác biệt. Nếu không tại sao nàng vốn lạnh như băng, thế nhưng lúc này nhất cử nhất động lại mang theo một tia quan tâm nhàn nhạt. Rất giống với kiếp trước, vì thế đã làm cho hắn cao hứng trong thời gian rất dài.

- Ngươi có thể nói một chút chuyện kiếp trước được không?

Trên đường đi, Đạm Đài Lăng Nguyệt đột nhiên hỏi.

- Nàng muốn nghe chuyện kiếp trước? Tốt...

Không nghĩ tới nàng lại đi hỏi như vậy, hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời, vội vàng gật đầu. Chậm rãi đem chuyện kiếp trước, cả những ký ức đẹp đẽ nói ra cho nàng nghe.

Kiếp trước, tuy rằng thời gian hai người ở cùng nhau cũng không dài, thế nhưng lại tâm tâm tương ánh, tâm linh tương thông. Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ cũng đã có ký ức ngọt ngào khó có thể tin.

Khi Nhiếp Vân nói tới lúc nàng bị chết ở trong ngực mình, không có biện pháp cứu vãn. Hai mắt Đạm Đài Lăng Nguyệt lập tức có chút ửng hồng.

- Hóa ra là như vậy...

Nhẹ nhàng nỉ non một câu, Đạm Đài Lăng Nguyệt lắc đầu, dường như không muốn tiếp tục đề tài này, cho nên nàng mới nói:

- Ta thấy ngươi giống như Phật Ma song tu, Phật công rõ ràng đã yếu thế hơn, vừa vặn ta lại biết rõ một chỗ mật tàng của Phật môn. Đợi sau khi trở lại tông môn, sau đó có thể đi cùng với ngươi. Để xem có tìm được bảo vật có trợ giúp với ngươi hay không.

- Mật tang phật môn? Được!

Hai mắt Nhiếp Vân lập tức sáng ngời.

Có hai đại công pháp trên người, tuy rằng bình thường bình an vô sự, thế nhưng Linh Tê Luyện Thể Quyết bởi vì có Phong Lôi ma dực gia trì, cho nên hoàn toàn đã hơn một chút. Nếu như có thể tìm được mật tàng Phật môn, tìm được pháp quyết tu luyện ở trong đó. Sau đó lại thi triển Phong Lôi ma dực, khi đó có lẽ cũng không cần sợ cắn trả nữa.

- Được!

Đạm Đài Lăng Nguyệt khẽ gật đầu.

Hai người vừa trao đổi, trên đường đi cũng không còn tịch mịch. Đoan đường vốn chừng hai ngày, lần này lại đi mất bốn ngày, nhiều hơn gấp đôi. Lúc này mới trở lại biên giới của Quỷ Vụ minh hải.

Có quá trình dày vò như vậy, cho nên thời gian mười ngày thí luyện cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm.

Trên đường đi Nhiếp Vân cũng không hỏi chuyện về cung điện. Đạm Đài Lăng Nguyệt có thể luyện hóa bảo bối lợi hại như thế, hắn cũng cảm thấy cao hứng thay cho nàng. Cũng không có tâm cướp đoạt, cho nên cũng không cần phải hỏi kỹ càng vấn đề.

Vừa trở lại đảo nhỏ thì đã nhìn thấy có không ít đệ tử đi vào bờ biển.

Người của Phong Vân minh cơ hồ đều ở nơi này. Nhìn bộ dạng vui sướng hớn hở của bọn họ, có lẽ dưới sự bảo vệ của Tiểu Hổ, Tiểu Phong cũng đã đạt được chỗ tốt đủ lớn.

- Minh chủ, người trở về rồi...

- Đám người Tiêu Lăng, Cát Hoan không có làm khó dễ ngươi chứ?

- Chúng ta luôn rất lo lắng, nhìn thấy ngươi bình an trở về là tốt rồi.

Nhìn thấy Nhiếp Vân, tất cả minh chúng đồng loạt đi qua rồi vây quanh. Trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, từ từ tiêu tán.

Trước đó đám người Tiêu Lăng đằng đằng sát khí, đã bị bọn hắn nhìn vào trong mắt. Vốn bọn hắn tưởng rằng minh chủ sẽ lọt vào công kích, bị làm khó. Thế nhưng bây giờ nhìn minh chủ bình an trở về, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Dù sao, một khi minh chủ xảy ra chuyện gì đó. Sau khi bọn hắn về Hóa Vân tông nhất định cũng sẽ không sống khá giả được nữa.

- Nhờ có Đạm Đài Tiên Tử hỗ trợ cho nên mới may mắn thoát khỏi khó khăn. Bằng không, nhất định sẽ phiền toái không ít!

Nhiếp Vân tranh thủ đem mọi chuyện đẩy cho Đạm Đài Lăng Nguyệt.

Nói như vậy trước đó hai người cũng đã thương nghị trong đáy biển. Mà đây cũng không phải là lời nói dối. Nếu không phải nàng thời khắc mấu chốt luyện hóa cung điện rồi tới cứu. Khi đó quả thực hắn sẽ gặp không ít phiền toái.

- Đạm Đài Tiên Tử hỗ trợ? Chúng ta đã hiểu rồi.

Nghe thấy lời nói của Nhiếp Vân... mọi người như bừng tỉnh. Lại nhìn hai người đang cùng nhau đi tới, toàn bộ mọi người đều lặng lẽ giơ ngón tay cái lên đối với hắn.

Tuy rằng bọn hắn chỉ là đệ tử nhập môn, thời gian tiến vào tông môn rất ngắn. Thế nhưng loại nhân vật như Đạm Đài Tiên Tử bọn hắn vẫn đã sớm có nghe qua. Nữ tử này băng thanh ngọc khiết, không nhiễm trần thế. Chưa bao giờ xuất hiện tình cảm với bất kỳ nam nhân nào. Hiện tại xem ra, loại tin đồn này sẽ rất nhanh đã bị minh chủ phá vỡ.

Cho dù Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng là thần tượng trong lòng bọn hắn, là nữ thần.

Thế nhưng bọn hắn cũng biết thực lực và địa vị của mình. Cho nên đối với Nhiếp Vân chỉ có càng thêm sùng bái, cũng không có ghen ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.