Hoàng Hậu Đừng Đi

Chương 43-44




Dường như hắn đã dùng phương pháp hiến tế nào đó, khiến cho trận pháp này bộc phát ra uy lực vượt qua bình thường.

Mà bản thân hắn cũng sẽ bởi vì hiến tế mà linh hồn và pháp lực đều bị thiêu đốt, triệt để tử vong!

Thật là ác độc!

Xem ra hắn biết mình trốn không thoát, cho nên đã quyết định kéo Nhiếp Vân và Đạm Đài Lăng Nguyệt cùng chôn một chỗ!

- Hỏng bét!

Nhiếp Vân không nghĩ tới Đạm Đài Lăng Nguyệt lại định đưa Tiêu Lăng cho mình xử trí. Trong lòng hắn có chút cảm động, đang định bảo nàng trực tiếp giết chết tiểu tử này. Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng đối phương lại trực tiếp làm ra quyết định tàn nhẫn như vậy, khiến cho đồng tử hắn lập tức co rụt lại.

Bất quá, loại suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì đã cảm thấy thân thể rốt cuộc đã không bị khống chế, đang không ngừng rơi xuống phía dưới:

- Tiểu Long, đi ra!

Lúc này hắn đã không thể quan tâm tới những thứ khác, đào tẩu mới được là vương đạo. Lúc này hắn tranh thủ thả Tiểu Long từ trong Tử Hoa Động Phủ ra ngoài.

- Không tốt!

Vừa mới thả Tiểu Long ra, còn chưa kịp nói tỉ mỉ chuyện gì xảy ra thì hắn đã nhìn thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt ở dưới lực thôn phệ cường đại đã rớt xuống không gian đen kịt phía dưới. Trơ mắt nhìn nàng sắp rơi vào bên trong trận pháp có ám lưu.

Một khi đi vào, cho dù không chết thì cũng không kém gì nhiều!

- Không muốn!

Tình cảnh nguy cấp khiến cho hắn không thể nói tỉ mỉ với Tiểu Long, hắn thở dài một tiếng, Phong Lôi ma dực lóe lên, lập tức bay về phía Đạm Đài Lăng Nguyệt. Hấp lực cường đại tăng thêm tốc độ của bản thân hắn làm cho tốc độ của hắn nhanh đến mức giống như thuấn di. Để cho hắn lập tức ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.

Sau khi ôm lấy Đạm Đài Lăng Nguyệt, Phong Lôi ma dực không ngừng vung vẩy, liên tục thi triển bốn, năm lần. Lúc này hắn mới đứng vững được, hắn. đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Long rồi hô to một tiếng.

- Tiểu Long. Mau đem chúng ta kéo lên đi...

Lúc này hai người đã không sai biệt lắm gần như rơi vào trong ám lưu. Nếu như lại tiến về phía trước thêm một bước thì nhất định sẽ rơi vào trong đó, khó có thể đi ra được. Lần này phải chạy thật nhanh, để cho Tiểu Long kéo lên mới được.

- Làm sao vậy?

Tiểu Long vừa mới xuất hiện còn chút phát mộng. Nó cảm thấy thân thể mình không nằm trong sự không chế của mình mà rơi thẳng xuống phía dưới. Lúc này nó mới nghe được tiếng quát, vừa cúi đầu nhìn xuống đã lập tức nhìn thấy ba ba, nó tức thì hưng phấn lao đến.

- Ngươi...

Vốn Nhiếp Vân tưởng rằng Tiểu Long nghe được tiếng quát của mình là có thể sẽ kịp phản ứng, kéo hai bọn hắn lên. Thế nhưng không nghĩ tới đối phương lại không đáng tin cậy như vậy, lại còn hưng phấn xông đến.

Vốn hai người đã rơi vào hiểm cảnh, không kiên trì nổi, tùy thời đều có thể rơi xuống. Hiện tại nó vọt tới, tốc độ lại nhanh, va chạm vào trên người của hắn.

Ào Ào!

Chỉ thoáng cái, Nhiếp Vân đã cảm thấy thân thể của mình trầm xuống, lại lần nữa trùng xuống, khoảng cách với ám lưu lại gần hơn một phần.

- Thả ta ra, như vậy ngươi có thể giảm bớt một chút sức nặng, sẽ không bị mất mạng!

Cảm nhận được thân thể mình không tự chủ được mà đang hạ xuống. Đạm Đài Lăng Nguyệt đột nhiên thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, mở miệng nói một câu.

Nếu như thiếu niên này không phải là vì cứu chính mình, tuyệt sẽ không rơi vào như thế tình cảnh nguy hiểm.

- Không. Kiếp trước nàng đã chết ở trước mặt của ta, kiếp này cho dù có đánh chết thì ta cũng sẽ không buông tay nàng.

Lắc đầu. Nhiếp Vân cắn chặt răng, vẻ mặt dữ tợn vô cùng.

Kiếp trước hắn tận mắt nhìn thấy nàng chết trong ngực mình. Loại cảm giác thống khổ này hắn không muốn chịu đựng lần thứ hai.

Tuy rằng biết rõ nàng không biết chuyện kiếp trước kiếp này. Thế nhưng vì duyên phận kiếp trước, phần tình nghĩa kiếp trước kia thì hắn cũng sẽ không buông tay.

- Không buông tay thì chúng ta đều chết!

Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.

- Nếu như chết thì cùng chết!

Thái độ của Nhiếp Vân cực kỳ kiên quyết, Phong Lôi ma dực không ngừng vung vẩy, đồng thời quay đầu nhìn về phía Tiểu Long.

- Nhanh kéo chúng ta lên, bằng không thì chúng ta đều sẽ phải chết ở nơi này.

Ầm ầm!

Tiếng hô còn chưa có dứt thì đã cảm thấy có một cỗ ma khí đột nhiên lao đến. Đầu lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi.

Bởi vì có sức nặng của hai người tăng thêm Tiểu Long, cho nên tốc độ của Phong Lôi ma dực còn nhanh hơn trước rất nhiều. Hạn chế dưới mười lần rốt cuộc cũng đã đến.

- Kim Cương lưu ly thể, vận chuyển...

Cảm nhận được loại tình huống này, biết rõ nếu như hắn dừng thi triển Phong Lôi ma dực có lẽ sẽ giảm bớt loại cảm giác quay cuồng này không ít. Thế nhưng một khi dừng lại, hắn sẽ lập tức bị ám lưu thôn phệ, khó có thể may mắn sống sót. Cho dù có muốn giải quyết ma khí ăn mòn thì cũng phải nhanh chóng đi ra ngoài mới được.

Kim Cương lưu ly thể vận chuyển, trong cơ thể lập tức vang lên một hồi Phật âm. Hai đại công pháp kích động va chạm với nhau, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy trong đầu lần nữa chấn động, trước mắt xuất hiện từng đạo ảo ảnh.

Nương theo hai đại công pháp tấn cấp, tổn thương do xung đột sinh ra cũng càng lúc càng lớn. Trước kia tối đa cũng chỉ có thể khiến cho hắn bất tỉnh. Thế nhưng hiện tại chỉ cần hơi không chút cẩn thận thì sẽ lập tức xé hắn thành hai nửa.

- Kiên trì, chịu đựng...

Trong lòng thấp giọng hô một tiếng. Hắn rất muốn chịu đựng, bất quá lực trùng kích va chạm sinh ra thật sự quá lớn. Liên tục trải qua ba lần, Nhiếp Vân đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi nữa, trước mắt tối sầm, lập tức ngất đi.

Hắn đã bất tỉnh, Phong Lôi ma dực lập tức dừng vận chuyển, nhưng hai người và một rồng cũng không có trực tiếp rơi vào trong ám lưu. Thế nhưng cũng không có lập tức rơi xuống mà vững vàng đứng ở bên trên mặt, so với lúc hắn tỉnh táo vừa rồi còn yên ổn hơn nhiều.

- Tại sao ngươi lại phải phá đạo tâm của ta? Vì cái gì? Vì cái gì...

Ngay sau đó một đạo thanh âm đã vang lên. Tiểu Long lập tức nhìn thấy Nhiếp Vân bị Đạm Đài Lăng Nguyệt ôm lấy. Hai người vững vàng dừng lại trên không trung, dường như hấp lực cực lớn phía dưới đối với nàng cũng không có hiệu quả chút nào. Lúc này Đạm Đài Lăng Nguyệt đang nhìn vào Nhiếp Vân, trong hai mắt hiện lên vẻ phức tạp. Miệng khẽ than một tiếng, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, dung nhập vào trong nước biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.