Hoàng Hậu Đừng Đi

Chương 19




- Đạm Đài Tiên Tử, tiểu tử này điên rồi, đừng để ý tới hắn…

Mắng Nhiếp Vân xong, Tiêu Lăng quay đầu nhìn về phía Đạm Đài Lăng Nguyệt, vừa cười vừa nói.

Không để ý tới lời nói của Tiêu Lăng... Đạm Đài Lăng Nguyệt liếc nhìn Nhiếp Vân, thản nhiên nói:

- Nếu như ngươi có thể đuổi kịp, như vậy thì đi cùng a!

Nói xong nàng khẽ thả người, bay đi về phía trước.

- Ngươi...

Không nghĩ tới Đạm Đài Tiên Tử gần đây lạnh lùng lại đồng ý. Tiêu Lăng giống như dã bị tát vào mặt, sắc mặt càng thêm dữ tợn.

Hắn đã mời Đạm Đài Lăng Nguyệt rất nhiều lần, mỗi một lần đều bị cự tuyệt vô tình. Thế nhưng hắn không ngờ tới tiểu tử này chỉ mở miệng một lần thì đã được đồng ý, trong lòng đả kích thế nào không cần phải nói.

- Ha ha, Tiểu Phong, Tiểu Hổ, các ngươi đi theo phía sau đám người Trúc Âm, Âu Dương Thế Hùng. Một khi gặp phải nguy hiểm, cố gắng giữ tính mạng. Ta đi trước

Không để ý tới sắc mặt của Tiêu Lăng đã trở thành xanh ngắt. Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, thả đám người Tiểu Hổ, Tiểu Phong ra, giao cho đám người Trúc Âm.

Mục đích khi thả đám người Tiểu Hổ, Tiểu Phong ra, thứ nhất, là vì bảo hộ đám người Trúc Âm, Âu Dương Thế Hùng, thứ hai là hấp dẫn hai người Tiêu Lăng mắc câu.

Đã đối phương đã muốn giết mình như vậy, Nhiếp Vân sao có thể để cho bọn hắn còn sống rời khỏi Quỷ Vụ minh hải lần này cơ chứ?

Mà nếu như bọn hắn biết rõ sự tồn tại của Tiểu Phong, Tiểu Hổ, nhất định sẽ kiêng kị không thôi, làm như vậy khiến cho bọn hắn biết rõ, đây chính là thời cơ tốt nhất để giết mình!

Sưu!

Sau khi đưa Tiểu Hổ cho đám người Trúc Âm, thân thể Nhiếp Vân khẽ nhoáng một cái, đã theo sát sau lưng Đạm Đài Lăng Nguyệt mà bay vút đi.

- Theo sau!

Thấy hắn đã thả ra nhị thú Tiểu Hổ, Tiểu Phong. Cát Hoan và Tiêu Lăng liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương có thể nhìn ra được vẻ âm tàn. Hai người cùng với hai vị đệ tử hạch tâm còn lại lập tức theo sát sau lưng Nhiếp Vân đuổi theo.

Tuy rằng nói là hòn đảo, thế nhưng nơi này cũng không nhỏ, một tia truy tung chi khí theo sát ở sau lưng Đạm Đài Lăng Nguyệt, rất nhanh Nhiếp Vân đã có thể đuổi theo được nàng.

Nếu như ở trên hòn đảo còn tương đối an toàn, thế nhưng phi hành ở trên không, chỉ có một chút yêu thú tu vi không cao. Nhìn thấy lực lượng mà hắn phát ra, cả đám lập tức chạy tứ tán, ngẫu nhiên có một hai đầu không có mắt bay tới, trnee cơ bản đều bị một cái tát quất chết.

Những yêu thú này có cấp bậc quá thấp, thi thể cũng không có giữ lại mà trực tiếp bị hắn đánh thành bột phấn, lại lấy tinh hạch ra.

- Sao hòn đảo này lại lớn như vậy chứ? Còn chưa tới tận cùng hay sao?

Nhiếp Vân có chút sững sờ.

Vừa rồi nhanh chóng phi hành, hắn đã bay qua mấy vạn dặm rồi. Thế nhưng tới bây giờ vẫn không thấy được tận cùng, không phải nói đây chỉ là một hòn đảo nhỏ thôi sao? Sao lại rộng như vậy chứ?

Nơi mà mọi người xuất hiện sau khi truyền tống là một cái đảo nhỏ, đứng sừng sững ở tron quỷ vụ minh hải. Dựa theo suy nghĩ của hắn, đã gọi là đảo nhỏ, mấy trăm dặm là được rồi. Sao đã phi hành được mấy vạn dặm mà còn chưa tới cuối cùng chứ?

- Ồ?

Nghi hoặc trong lòng này còn chưa suy nghĩ xong thì đột nhiên hắn lại cảm thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt đang phi hành phía trước ngừng lại, thân thể thon dài đáp xuống trên một cái cây cối to lớn. Hai mắt lẳng lặng nhìn phía trước, vẫn không nhúc nhích.

Lúc này ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào trên mặt của nàng, Nhiếp Vân đứng ở bên cạnh nhìn lại, tựa như một bức tranh hoàn mỹ không tỳ vết.

- Đạm Đài sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nhẹ nhàng đáp xuống bên người nàng, Nhiếp Vân hỏi.

Đạm Đài Lăng Nguyệt nhập môn so với hắn sớm hơn. Cho nên dựa theo đạo lý mà nói, nên gọi là sư tỷ, kiếp trước cũng là loại xưng hô này. Về sau hai người mến nhau cho nên mới đổi giọng xưng hô là Nguyệt Nhi.

- Phía trước có yêu thú!

Đạm Đài Lăng Nguyệt thản nhiên nói, ngữ khí không có chút chấn động nào.

- Ngươi có cừu oán với hai người Tiêu Lăng, Cát Hoan sao?

- Có chút ít mâu thuẫn!

Không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này, Nhiếp Vân hơi sững sờ một chút.

Căn cứ vào hiểu biết kiếp trước đối với nàng, người vừa quen biết, cho dù có chết thì nàng cũng sẽ không hỏi nhiều một câu. Kiếp này rất hiển nhiên nàng đã không quá giống như kiếp trước.

Sauk hi hỏi xong câu này Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, đôi mắt nhìn về phía trước. Quang mang trong mắt lập loè, dường như muốn nhìn xem yêu thú phía trước cụ thể có thực lực gì.

Thấy nàng không nói, Nhiếp Vân cũng không biết nên nói gì, tuy rằng trong lòng có vô số lời nói, thế nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đầu.

Kiếp trước, tuy rằng hai người là người yêu. Thế nhưng kiếp này vẫn còn không phải, thậm chí đây chỉ là lần đầu tiên chính thức gặp mặt. Bất kể nói thế nào thì vẫn là người xa lạ.

- Được rồi, không nghĩ tới những chuyện này nữa. Trước tiên nhìn xem rốt cuộc là yêu thú gì mới có thể làm cho nàng kiêng kị như vậy chứ?

Trong lòng xoắn xuýt một hồi, nghĩ một lát, cũng không biết mình nên nói gì. Hắn đành phải lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, thiên nhãn mở ra, nhìn lại phía trước.

- Thông Linh Xích Vân báo? Yêu thú bán bộ Phá Không Cảnh?

Sauk hi xem xét, sắc mặt của Nhiếp Vân cũng nhịn không được có chút ngưng trọng.

Yêu thú phía trước là một đầu Xích Vân báo thông linh bán bộ Phá Không Cảnh, loại yêu thú này am hiểu tốc độ, xích vân trên lưng có thể biến hóa thành cánh, tốc độ phi hành cực nhanh, động tác nhanh nhẹn, cực kỳ hung tàn.

Một khi phát hiện ra nhân loại đi qua khu vực của nó. Nhất định nó sẽ không chút do dự đánh chết, xem như là một trong những yêu thú cực kỳ không hữu hảo với nhân loại.

Hắn không ngờ tới trong trên đảo nhỏ thí luyện này lại có gia hỏa hung ác như thế.

- Ngươi còn là Thiên Nhãn sư?

Dường như nhìn thấy được kim quang ngẫu nhiên lập loè trong mắt của Nhiếp Vân, Đạm Đài Lăng Nguyệt có chút kinh ngạc.

- Ha ha!

Nhiếp Vân cười một tiếng, cũng không phủ nhận. Hắn có thể nói với người khác mình có một đạo Thiên Nhãn chi khí, thế nhưng đối với người yêu kiếp trước mà nói. Hắn cũng không muốn giấu diếm, bất quá hắn cũng biết bây giờ không phải

là lúc để nói chuyện này, hắn nói:

- Đầu Xích Vân báo thông linh này thực lực không kém, lại am hiểu tốc độ, một khi không thể đánh chết nói, nhất định nó sẽ không ngừng đánh lén. Rất là phiền toái, không bằng... Chúng ta lặng lẽ đi vòng qua, không chính diện chiến đấu với nó! Như vậy có thể giảm bớt đi không ít phiền toái!

- Ngươi có biện pháp?

Đạm Đài Lăng Nguyệt sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.