Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 291: Thiên như kính




Hạ Bình nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đại tiểu thư thì thấy tràn đầy vẻ xuân sắc, trên làn da thịt trắng như tuyết lại thấp thoáng có vài chỗ ửng hồng. Để ý kỹ thì có thể nhận ra tiểu thư đã trở thành thiếu phụ,trong lòng nàng không khỏi cảm thấy tức giận. Xem ra tên tiểu tử bại hoại này đã đoạt lấy trinh tiết của tiểu thư. Hạ Vũ Tình liếc trộm nhìn vẻ mặt của tiểu thư đồng này rồi lập tức cúi đầu xuống, không dám tiếp tục nhìn tên đăng đồ tử này nữa.
- Đại ca, huynh mau nhanh đi!
Lý Bảo Nhi khẽ giật giật ống tay áo của Triệu Tử Văn, khẩn cầu nói.
Lúc này thi Hội đã bắt đầu, nếu như cứ tiếp tục nói chuyện thì Lý Thiên Chính sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian làm bài nữa, chỉ sợ có vào thi thì cũng chẳng được gì. Khuôn mặt Bảo Nhi nhanh chóng ửng đỏ cả lên.
Lý Thiên Chính thấy mấy tên vệ binh này không chịu cho mình vào trong thì thò tay vào trong ngực lấy tất cả ngân lượng mang theo nhét vào trong tay bọn chúng rồi cười nói:
- Các vị vệ binh đại ca dàn xếp cho tiểu sinh. Đại ân đại đức này, tiểu sinh suốt đời cũng không dám quên.
Mấy tên lính này thấy gã tặng cho đến hơn mười lạng bạc thì trong ánh mắt liền lộ ra một vẻ tham lam. Chỉ là khoa thi này được kiểm soát tầng tầng lớp lớp, cho dù gã qua được cửa ải này thì cũng không thể ào được trường thi. Tuy y là một vệ binh nhưng cũng không có quyền để hắn đi vào, đành tiếc nuối cầm bạc trả lại gã, lắc lắc đầu không nói gì.
Lý Thiên Chính thấy tình cảnh này thì mồ hôi trên trán gã chảy ròng ròng xuống. Gã dường như vẫn chưa bỏ cuộc, bất chấp tất cả cầu khẩn sang một vệ binh khác. Nhưng tên lính này vẫn không cho gã vào, quát lớn bảo gã mau đi. Bỗng nhiên, từ bên trong một vị quan viên của Lễ bộ nghe thấy liền đi ra, lạnh lùng nói:
- Là người nào ồn ào ở đây?
Người đi ra chỉ là một vị quan viên thuộc bộ Lễ nhỏ nhoi. Nhưng Lý Thiên Chính này gặp tình thế cấp bách cũng đành bất đắc dĩ quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng khẩn cầu:
- Đại nhân cứu tiểu sinh, đại nhân cứu tiểu sinh! Tiểu sinh chỉ vì tới muộn một khắc mà không được vào trường, thỉnh xin đại nhân khai ân cho tiểu sinh được vào bên trong.
Thấy Lý Thiên Chính dập đầu giống như là băm tỏi, những âm thanh cộp cộp vang lên lọt vào tai Triệu Tử Văn. Hắn nghe thấy thì nhất thời đứng lặng tại chỗ. "Hôm nay Lý Thiên Chính là một sĩ tử không có ai thân thích. Bây giờ lại dập đầu van xin một vị tiểu quan. Cho dù thế nào thì Lý Thiên Chính này hồi trước cũng đã cứu tính mạng của mình. Aizzz, vẫn là nên cứu mạng ông anh vợ này đây". Triệu Tử Văn thầm nghĩ trong lòng, đi đến gần Lý Thiên Chính.
Bảo Nhi che cái miệng nhỏ nhắn lại, cố kìm nén không khóc thành tiếng. Ca ca mình vứt bỏ mặt mũi, dập đầu trước vị quan sai này khiến cho nàng nhớ tới lúc cha mẹ khi lâm chung đã từng nhắc nhở: Nhất định phải chiếu cố cho gã thật tốt, để gã có thể yên tâm đọc sách, đề tên được đề trên bảng vàng. Hôm nay chứng kiến ca ca phải dập đầu như vậy, nàng sao có thể không thương tâm được chứ?
Nhìn thấy trán Lý Thiên Chính đã thấm đẫm máu, Hạ Vũ Tình cùng với Hạ Bình vừa sợ lại vừa kinh, nhất thởi nảy sinh lòng thương hại. Nếu như không phải là trước kia Lý Thiên Chính đem Bảo Nhi gả cho Mã Tuần phủ thì với thanh danh của Triệu Tử Văn bây giờ, Lý Thiên Chính há phải lạy lục người ta hay sao?
Viên Ngoại lang của Bộ Lễ trừng mắt lên, lạnh lùng nói:
- Triều đình mở khoa cử chính là để lựa chọn nhân tài, để họ ra sức vì nước. Ngay cả kỳ thi lớn như thế này mà ngươi cũng đến muộn thì sau này há có thể vào triều làm quan được sao? Ngươi hãy về nhà đọc sách thánh hiền thêm vài năm nữa đi!
Lý Thiên Chính đã gian khổ đọc sách hơn mười năm, chẳng lẽ để gã phải học hành thêm ba năm nữa hay sao? Gã nghe xong câu nói này thì trong lòng cảm thấy bi thống khôn tả. Giọng nói của gã trở nên nghẹn ngào, quỳ phục dưới đất không đứng dậy được. Gã không ngừng dập đầu, ngay cả thanh âm van xin cũng không thốt lên được.
- Đại nhân, hắn chỉ muộn có một khắc mà thôi, sau này chắc sẽ không như thế nữa, hay là cho hắn vào bên trong đi. Đại nhân cũng là người đọc sách, chắc cũng hiểu nỗi khổ của việc học hành.
Một thanh âm oai hùng vang lên trước cửa lớn của Khổng miếu.
Lý Thiên Chính nghe thanh âm này thì toàn thân run rẩy cả lên, đầu của gã thậm chí còn cúi thấp xuống hơn. Lúc gã chạy đến trường thi cũng đã nhìn thoáng qua Triệu Tử Văn thì sao lại không phát hiện ra hắn và Bảo Nhi được chứ? Chỉ là gã vì xấu hổ với hai người cho nên tỏ ra không quen biết nhau, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu tiến tới. Nhớ tới lúc nãy mình phải dập đầu trước vị tiểu quan này, Lý Thiên lại càng xấu hổ cúi đầu xuống.
Viên Ngoại lang của Lễ bộ cười lạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, khinh thường nói:
- Ngươi là ai?
Đối với sự khinh miệt của tên tiểu quan này, Triệu Tử Văn cũng không để ý lắm, hắn thản nhiên nói:
- Tại hạ cũng là người đọc sách. Đối với người đọc sách thì chỉ có một con đường là vào khoa cử. Đây là tiền đồ của người ta, ngươi hãy khai ân để hắn được đi qua đi!
- Ngươi nói là để cho qua thì ta phải để cho hắn đi qua hay sao?
Thấy khẩu khí của Triệu Tử Văn như vậy, vị quan viên Lễ bộ này hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi ở khoa truờng nào? Khoa cử là chuyện đại sự, nơi nghiêm trang như thế này, há có thể để cho ngươi tới gây rối sao?
Triệu Tử Văn thấy vẻ mặt tiểu nhân kiêu ngạo của y thì không khỏi sinh ra một cảm giác chán ghét. Hắn lạnh lùng cười cười lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài, đưa tới trước mặt vị quan viên Lễ bộ này cười hỏi:
- Chính bởi khoa cử là chuyện đại sự cho nên hy vọng "đại nhân" có thể dàn xếp thoáng một chút!
Hắn đem hai chữ "đại nhân" nhấn mạnh một cách đặc biệt.
Vị quan viên Lễ bộ này nhìn thấy lệnh bài trong tay Triệu Tử Văn thì lập tức có cảm giác rét lạnh. Y nhìn vị công tử tuấn lãng có làn da ngăm ngăm đen này rồi tự hỏi, Ở Đại Kinh này người trẻ tuổi như vậy mà đã có Kim Long bài cầm trong tay thì có thể là ai đây?
Bỗng nhớ ra chuyện gì đó, y kinh hoàng khuỵu gối quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy nói:
- Triệu tướng quân, hạ quan không biết là Triệu tướng quân giá lâm nên có nhiều điều mạo phạm. Hạ quan thật đáng chết.
Triệu tướng quân sao? Bốn tên vệ binh nghe thấy vậy thì mở to mắt, vội vàng quỳ xuống nói:
- Tham kiến Triệu tướng quân!
Danh vọng Triệu tướng quân ở kinh thành không ai sánh được, hơn nữa hắn lại còn là cận thần bên người của Hoàng thượng. Dám đắc tội với hắn, thật giống như là cắt đi con đường của mình trên quan trường. Vị quan viên Lễ bộ này nhớ lại lúc nãy mình tỏ ra ngữ khí cao ngạo cùng với thần thái khinh miệt đối với Triệu tướng quân thì không khỏi toát mồ hôi lạnh ra. Y thầm hối hận tại sao mình lại nói năng lỗ mãng với vị công tử này thế chứ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lý Thiên Chính lúc đầu tưởng rằng Triệu Tử Văn sẽ ném đá xuống giếng, không ngờ hắn lại ra tay giúp gã. Ga cảm thấy hối hận không thôi vì mình đã không biết sớm Triệu Tử Văn này chính là Triệu Tể tướng và cũng là Triệu tướng quân chấn động Đại Kinh. Nếu như biết sớm như vậy thì gã đã không bỏ qua cuộc hôn sự với Triệu tướng quân mà đi đút lót một vị Tuần phủ Hàng Châu nhỏ nhoi. Chuyện này đã sớm trở thành trò cười cho dân chúng ở Hàng Châu. Lúc trước Triệu Tử Văn sau khi tòng quân trở về trở thành một đại tướng quân nhưng Lý Thiên Chính lại không để ý đến tình ý giữa muội muội mình và hắn, quả quyết đem Bảo Nhi gả cho một lão già bại hoại, thật là một chuyện tức cười muốn chết. Lý Thiên Chính đúng là khổ sở không nói nên lời. Dù sao lúc trước thân phận của Triệu Tử Văn cũng không được công khai. Gã bây giờ cũng không dám về huyện Tiền Đường ở Hàng Châu nữa, vì sợ có người chê cười mình. Sau đó gã lại sớm đi vào kinh thành dự kỳ thi Hội.
- Đại nhân, không biết có thể xử lý thoáng một chút được không?
Triệu Tử Văn nhìn vị đại nhân này, giọng nói của hắn dần trở nên bình thản, không hề có vẻ uy hiếp người. Dù sao thì Lý Thiên Chính cũng đã sai trước không đến đúng giờ.
Vị quan viên Lễ bộ này lau mồ hôi lạnh trên trán. Y sợ rằng mình lại chọc giận Triệu tướng quân nên mồ hôi chảy ròng rong khong thôi, ngây ngô trả lời:
- Hạ quan sẽ ngay lập tức đưa người này vào trường thi. Đại nhân cứ yên tâm về chuyện này!
Hạ Bình ở phía xa xa cảm thấy kỳ quái. Tại sao vị đại quan này lúc trước vô cùng ngang ngược càn rỡ mà thoáng cái lại trở nên khúm núm như vậy? Hình như là Tử Văn có lấy ra một tấm gì đó thì phải. Nàng không kìm được hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu thư, cái mà Tử Văn lấy ra là gì vậy?
Hạ Vũ Tình và Triệu Tử Văn đã là vợ chồng cho nên dĩ nhiên biết vật mà hắn cầm trong tay là thứ gì, nàng khẽ nói:
- Vật trong tay Tử Văn chính là Kim Long bài do đương kim Hoàng thượng ban cho.
Nghe thấy hai chữ Hoàng thượng, bờ vai của Hạ Bình khẽ run lên, đôi mắt xinh đẹp thấp thoáng hiện lên một tia sáng. Đôi mắt của Hạ Vũ Tình lúc này đang toàn tâm toàn ý dán trên người Triệu tướng quân cho nên không để ý đến ánh mắt phức tạp của Hạ Bình. Lúc này, Lý Thiên Chính đang từ từ đứng dậy, xoay người hướng về phía Triệu Tử Văn vái một cái nối:
- Triệu tướng quân, đa tạ tướng quân đã ra ơn!
Triệu Tử Văn nhìn khuôn mặt Lý Thiên Chính vẫn đang tràn đầy những đường tơ máu, hắn khẽ thở dài trong lòng rồi nói:
- Không có gì, mau đi vào đi, chúc ngươi có thể đề tên trên bảng vàng!
Lý Thiên Chính nghe vậy thì cảm thấy mũi hơi cay cay, nhịn không nổi rơi một giọt lệ xuống. Ánh mắt của gã chuyển sang nhìn muội muội Bảo Nhi của mình đang đứng ở phía xa xa, trong lòng cảm thấy thật hổ thẹn với hai phu thê bọn họ. Gã đi theo sau vị quan viên lễ bộ vào trong miếu Khổng.
Lúc trước khi rơi xuống hồ nước Tây Hồ vào cái thế giới xa lạ này, Lý Thiên Chính là người cứu mình, vậy mà hôm nay hai người đã trở nên xa lạ, Triệu Tử Văn than nhẹ một tiếng, nhìn gã từ từ đi vào bên trong.
- Triệu tướng quân đi thong thả.
Bốn tên lính này thầm cảm thấy mình may mắn rằng mình chưa đắc tội với vị sĩ tử này. Thấy Triệu tướng quân chuẩn bị rời đi, bọn họ vội vàng cười nịnh.
Lý Bảo Nhi đi tới trước mặt đại ca, kéo kéo tay của hắn, nức nở nói:
- Đại ca, cảm ơn huynh.
- Nha đầu ngốc, cảm ơn cái gì chứ.
Triệu Tử Văn nhìn tiểu ny tử lương thiện này rồi mỉm cười gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.