Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 47: Tốt Quá Rồi




Sau khi thân thể đã gần như khỏe hẳn, Kỳ Lương Tần liền đi một chuyến đến chỗ thuê trước đây, trả phòng, chỉnh lý hết mấy thứ đồ đạc trong phòng thuê, đóng gói đưa đến căn hộ của cậu. Căn hộ ven sông đó mỗi lần đến cậu đều phải ở bên trong một hồi, căn phòng thuộc về mình khiến cậu đặc biệt có lòng trung thành.

Kỳ thật đồ đạc đóng gói đều không phải của cậu, quần áo không phải của cậu, đồ điện cũng không phải của cậu, còn có vài đồ vật nhỏ vụn, với cậu mà nói đều là đồ vật thực xa lạ.

Nhưng cậu đều giữ lại, không ném đi. Những thứ thuộc về ký ức của người khác đó, dường như cũng có quan hệ với cậu. Quần áo được đưa đến tiệm giặt ủi để giặt lại lần nữa, gấp kỹ bỏ vào trong tủ, những món đồ nhỏ cậu cũng đều dựa tâm ý của theo mình bày ở trên bàn. Căn phòng này đã xây dựng trang trí hoàn tất, vốn dĩ còn có chút trống trải, hiện giờ bày đồ đạc, rốt cuộc có hương vị của ngôi nhà.

Còn có thể trang hoàng càng tốt hơn, càng ấm áp hơn, cậu đánh giá phòng ở, trong lòng quy hoạch như vầy như kia. Để cho dấu vết của Kỳ Lương Tần trước kia tiếp tục tồn tại ở trong căn phòng này, dù sao cũng là căn phòng người ta bán mình có được, cậu nhặt được tiện nghi, trong lòng xác thực có chút xấu hổ. Chờ sau khi cậu dọn ra khỏi Nghiêm gia, liền ném toàn bộ mấy thứ đó đi, không để lại một chút dấu vết của Kỳ Lương Tần quá khứ.

Nhưng mà, cậu sẽ dọn khỏi Nghiêm gia sao, bao lâu dọn ra?

Tuy rằng phần si mê đối với Nghiêm Bách Tông có chút chua xót, nhưng cậu vui vẻ chịu đựng, nếu có thể, cậu nguyện ý tiếp tục ở lại Nghiêm gia. Nhưng cậu cũng biết sẽ không lâu dài, cậu không có khả năng cả đời kết hôn giả với Nghiêm Tùng Vĩ, nếu cả đời khổ luyến, chi bằng dọn ra nhất đao lưỡng đoạn. Trong lòng cậu có ảo tưởng, đối với Nghiêm Bách Tông, cậu vẫn như cũ có lòng mơ ước.

Trong tiểu thuyết Kỳ Lương Tần là một người học mỹ thuật tạo hình, tuy rằng bản lĩnh bình thường, nhưng dưới cái nhìn của người thường là cậu, kỹ thuật hội họa đã khiến cậu thực thán phục, cho nên lúc trở về cậu đem hết bộ đồ dùng hội họa của mình về. Cậu đặc biệt thích cuốn vở dùng để vẽ, thực lớn, lại rất có khuynh hướng cảm xúc, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy giấy vẽ, trang đầu tiên của bản vẽ, còn giữ một cảnh cửa sổ đã vẽ một nửa.

Đối với nghệ thuật Kỳ Lương Tần trời sinh đã hướng tới, bất đắc dĩ chính mình không có điều kiện kinh tế. Cha qua đời sớm, mẹ vất vả nuôi cậu lớn, tốt nghiệp chính quy bốn năm, vốn dĩ có chút tiền gửi, thân thể mẹ cậu lại bắt đầu không tốt, sau đó vẫn là qua đời, cậu chỉ lo kiếm tiền, cảm thấy cuộc đời chưa từng có lúc nào gọi là theo đuổi nghệ thuật.

Người khiêu vũ đều rất có khí chất, biết đánh đàn luôn có vẻ thực lãng mạn, người biết vẽ vời cảm giác chính là có tài hoa, viết tốt chữ bút lông thì giống như cả người đều trở nên có phong cách. Những cái gọi là dính dáng tới nghệ thuật đó, cũng giống như vật phẩm tinh mỹ mà cậu cách tủ kính nhìn thấy, là một loại cuộc sống khác mà cậu khát vọng nhưng không có được.

Hiện giờ có điều kiện, cậu đã nghĩ sẽ học vẽ, coi như là một loại kéo dài đối với nhân vật tiểu thuyết Kỳ Lương Tần này đi.

Cậu cũng không có mời thầy dạy, mà là tự mình lén ở trong phòng vẽ chơi, ở trên mạng đặt giáo trình, một ngày học theo một chút, cho là một loại hưu nhàn thả lỏng ngoài đọc sách. Cầm lấy bút vẽ sẽ khiến cậu sinh lòng vui sướng, có một loại ảo giác mình cũng đang từ từ trở nên ưu tú.

Nghiêm Bách Tông là người đàn ông rất tốt, mình cũng có thể hoàn thiện mình, khiến mình trở nên càng ngày càng ưu tú, tương lai mới có thể xứng đôi với hắn. Mặc dù tương lai cậu và Nghiêm Bách Tông cũng không có bất luận kết quả gì, cậu cũng sẽ tới gần người như Nghiêm Bách Tông. Đại khái cậu đã qua cái tuổi tin tưởng vương tử bạch mã không thích bạch phú mỹ chỉ thích cô bé Lọ Lem chẳng có gì, chỉ có cái gọi là một trái tim vàng là không đủ, một người muốn hấp dẫn ánh mắt một người khác, phải có chút thứ bên ngoài, nhìn thấy được, thì đối phương mới có thể nhìn bạn, sau đó nhìn thấy tấm lòng của bạn.

Chuyện Nghiêm Bách Tông ly hôn, như là chưa từng phát sinh qua, không ai nhắc tới. Hai ngày nay Nghiêm Bách Tông cũng là đi sớm về trễ, rất bận.

Kỳ Lương Tần cũng không có tiếp tục ở trong phòng mỗi ngày đọc sách, cậu cùng với Nghiêm Viện và lão thái thái đi gặp bạn.

Lại nói thái độ của lão thái thái đối với cậu, cũng rất là kỳ quái. Cậu đi theo Nghiêm lão thái thái đến nhà ba bốn người bạn, cứ đến nhà một người, chủ nhân luôn khách sáo khen cậu hai câu, đơn giản là hiểu chuyện nè, bộ dạng tuấn tú nè, trên cơ bản ngàn bài một điệu. Nhưng mà mỗi lần Nghiêm lão thái thái đều sẽ vẻ mặt ghét bỏ mà nói: “Có tốt nữa cũng là đàn ông.” “Tốt hay không, còn có thể thế nào, cũng chỉ có thể nhận.” “Bà đừng nhìn bộ dạng cậu ta ra hình ra dáng, cũng chỉ có chút chỗ tốt đó, cái khác đều không được.”

Tóm lại chủ nhân khen cậu ngàn bài một điệu, Nghiêm lão thái thái chê cậu lại chưa bao giờ trùng lặp. Mấy cái đó còn đều là luận điệu đại khái, nếu tỉ mỉ phân tích, còn có đủ loại như là “đầu óc ngốc”, “bằng cấp thấp”, “không có ánh mắt”, “tính trẻ con”, “làm biếng”, “cái gì cũng đều không hiểu” vân vân, trộn lẫn trong cuộc nói chuyện phiếm, thường thường đụng tới một câu, cũng khiến cậu xấu hổ không chịu được.

Chỉ là theo lý thuyết nếu không nhìn lọt cậu, vậy thì đừng dẫn cậu đến nhà bạn dọa người. Lão thái thái lại cứ luôn muốn dẫn theo cậu.

“Mặc kệ dọa người như thế nào, đều là người nhà chúng ta, mấy người bạn đó sớm muộn gì cũng phải quen thuộc, cũng dẫn cậu ta ra ngoài nhìn cho quen mặt, đừng cả ngày làm ổ ở trong phòng đọc sách, người đều nhìn ngốc, vốn đã không tính là một người thông minh rồi.” Nghiêm lão thái thái nói với Nghiêm Viện như thế.

“Mẹ, con phát hiện gần đây mẹ thật sự là càng ngày càng thích tự mâu thuẫn, là ai mấy ngày hôm trước nói đọc sách nhiều tốt, bảo Lương Tần không có việc gì thì ở nhà đọc sách nhiều chút.”

Nghiêm lão thái thái trừng mắt nhìn Nghiêm Viện một cái, tỏ vẻ bất mãn đối với việc cô khiêu chiến quyền uy của mình.

Kỳ Lương Tần liền đứng bên cạnh hai mẹ con này ngượng ngùng cười.

Càng nhiều lúc, bọn họ từ nhà bạn đi ra cũng sẽ không trực tiếp về nhà, mà là sẽ đi dạo trung tâm thương mại, đi đều là những chỗ Kỳ Lương Tần thấy cũng chưa từng thấy qua, lần đầu tiên cậu thấy mấy người lão thái thái mua sắm, tiền kia quét đến mức khiến cậu run rẩy tâm can. Có điều khiến cậu kích động chính là, lão thái thái mua cho cậu một bộ quần áo, tốn mấy vạn.

Đây chính là quần áo quý nhất cậu từng sờ qua, mỗi lần ra ngoài cậu đều mặc ở trên người. Nghiêm Viện nói: “Anh cũng không thể đổi bộ khác à.”

“Anh thích bộ này, quý như vậy, phải mặc đủ.”

Nghiêm lão thái thái nghe xong nhíu mày, Nghiêm Viện chính là cười trộm.

Nhưng sở dĩ mỗi lần Kỳ Lương Tần đều mặc, cũng không chỉ là bởi vì quần áo này xinh đẹp lại đáng giá, mà là cậu nhìn thấy mỗi lần lúc cậu mặc đi ra, lão thái thái đều đặc biệt vui vẻ, ngoài miệng tuy rằng không nói, biểu tình rất nhỏ kia cũng không lừa được người.

Đi theo mẹ con Nghiêm thị đi dạo vài ngày, cậu thật sự là như Nghiêm lão thái thái đã nói, nhìn nhiều liền quen mặt. Trước mắt là nơi phồn hoa cậu chưa từng thấy qua, cậu mới biết mặc dù đi qua cùng một con phố, nhưng những thứ mà cậu trong quá khứ và cậu hiện tại nhìn thấy đều không giống nhau.

Đương nhiên ngẫu nhiên cũng sẽ làm trò cười, lộ ra thuộc tính nhà quê của cậu, có vài chuyện còn là vô cùng xấu hổ, khiến cậu một hồi nhớ tới đều cảm thấy không có mặt mũi gặp người. Nhưng những thứ cậu chưa từng gặp qua đó, cũng làm cho cậu cảm thấy mình đang tiến bộ, đang chậm rãi biến thành người càng tốt.

Đời người một đường, thương cảm nhất chính là tuổi lớn dần, thời gian là quý giá nhất, một khi đã đi qua thì không thể làm lại, mà đáng để vui mừng nhất, chính là mình luôn luôn trên con đường tiến bộ, bản thân mình mỗi một ngày, đều tốt hơn ngày hôm qua.

Ngày bình thản mà qua, mãi đến một tuần sau Thẩm Hoà đến.

Trước khi Thẩm Hoà đến, trước tiên gọi điện thoại cho trong nhà, điện thoại là dì Xuân nhận, bọn họ đều không ở nhà, hai anh em Nghiêm thị đều ở công ty, ba người bọn họ thì đang đi dạo trung tâm thương mại.

Dì Xuân gọi điện thoại lại đây, nói Thẩm Hoà muốn tới.

“Ta đã nói cô ta không biết cách xử sự mà, muốn tới ít nhất phải chào hỏi trước một ngày, không nói với chúng ta, cũng phải nói một tiếng với anh cả con, kết quả thì sao, cứ như vậy im hơi lặng tiếng mà đến.”

Nghiêm Viện hỏi: “Vậy chúng ta đi về sao?”

Lão thái thái dường như suy xét một hồi, cuối cùng không kiên nhẫn nói: “Mặc kệ cô ta, để cô ta chờ.”

Nghiêm lão thái thái nói xong đeo kính râm lên, tiếp tục đi dạo, cũng không chê mệt.

Ngày mùa hè nắng chói chang, ngẫu nhiên phơi ánh nắng mặt trời thật đúng là nóng. Kỳ Lương Tần chống ô che nắng cho lão thái thái, một người đàn ông như mình cũng ngại ngùng chen tới dưới ô, phía sau lưng đã sớm ướt mồ hôi. Cậu cảm thấy đồ đạc mua hôm nay đã không sai biệt lắm, một bàn tay cậu bung dù, một bàn tay mang theo túi mua sắm, trên cơ bản đã không nắm được thêm đồ vật. Lão thái thái lại gọi điện thoại kêu tài xế lại đây, xách hết đồ đạc lên trên xe, tiếp tục đi dạo.

Hiển nhiên là bà mang theo một chút suy nghĩ trả thù mà đi dạo phố, chính là để khiến Thẩm Hoà chờ thêm một lát. Sau đó bọn họ nghỉ tạm trong một quán cà phê, Kỳ Lương Tần cẩn thận phát hiện mắt cá chân lão thái thái đều cọ đến đỏ rồi.

Bà thật sự là hiếm khi đi nhiều như vậy, giày có vừa chân hơn nữa, cũng sẽ mệt, huống chi lão thái thái tuy rằng tuổi lớn, ra ngoài lại luôn mang giày cao gót.

“Con cũng sắp đi không nổi rồi, mẹ, chúng ta trở về đi.” Kỳ Lương Tần nói.

“Lúc này mới đi dạo bao lâu, đàn ông mấy người đó, vừa đi dạo phố liền mệt.”

Tuy rằng lão thái thái nói như vậy, nhưng vẫn là kết thúc công việc trở về nhà.

Bọn họ trở về nhà, đã là hơn hai giờ sau đó. Xe chậm rãi lái vào Nghiêm gia, còn chưa có xuống xe, Kỳ Lương Tần liền thấy được một người phụ nữ mặc quần áo màu trắng gạo đứng ở hành lang.

Thẩm Hoà, người phụ nữ chưa bao giờ chính thức lên sân khấu trong tiểu thuyết, người phụ nữ cậu vẫn luôn hâm mộ, rốt cuộc cậu đã gặp được.

Thẩm Hoà quả thật không tính là xinh đẹp, người thực gầy, cũng không cao, còn mang kính mắt, ngược lại rất có khí chất, thoạt nhìn chính là người rất có văn hóa.

Nhưng mà cảm giác Thẩm Hoà cho cậu cũng không tốt.

Nói như thế nào đây, cậu cảm thấy Thẩm Hoà rất giống những bức ảnh người vợ của văn nhân nông thôn thời dân quốc mà trước kia cậu nhìn thấy, có một loại cảm giác lớn tuổi và cũ kỹ, Thẩm Hoà thoạt nhìn còn già dặn hơn Nghiêm Bách Tông một ít.

Kỳ Lương Tần nhanh chóng trộm hỏi Nghiêm Viện: “Anh nên gọi chị ấy như thế nào.”

“Vẫn là kêu chị dâu đi.”

Vì thế Kỳ Lương Tần liền gật đầu với Thẩm Hoà, thực cung kính hô một tiếng chị dâu.

Kết quả Nghiêm lão thái thái không vui, quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Chị dâu cậu ở đâu ra hả?”

Kỳ Lương Tần ngượng ngùng đỏ mặt, Nghiêm Viện không dám kêu chị dâu nữa, trực tiếp nhiệt tình tiếp đón: “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Thẩm Hoà nói xong nhìn về phía Nghiêm lão thái thái, đại khái là bị câu nói vừa rồi của Nghiêm lão thái thái ảnh hưởng, cô gọi một tiếng “Bác gái.”

Một tiếng này lại kêu cho Nghiêm lão thái thái rét lạnh cả lòng, không lên tiếng trả lời, mà là trực tiếp nhìn về phía dì Xuân: “Đồ đạc của cô ta đều thu dọn xong chưa, đừng để sót cái gì, nên mang đi thì đều để cô ta mang đi đi.”

Thẩm Hoà có chút xấu hổ, nói: “Không có gì để thu dọn, đều là một ít đồ vật nhỏ vụn.”

Nghiêm lão thái thái lập tức vào cửa, dì Xuân buông bé mèo cụp tai trong ngực xuống, cười nói: “Bên ngoài rất nóng, đều vào nhà cho mát mẻ đi.”

Nghiêm Viện cười đi vào trong phòng, Thẩm Hoà lại kéo chặt cánh tay cô, hỏi: “Người này là…”

Nghiêm Viện nói: “Anh ấy chính là chị hai của em.”

Đây hiển nhiên là cố ý, Kỳ Lương Tần đỏ mặt gật gật đầu với Thẩm Hoà: “Chào chị, tôi là Kỳ Lương Tần.”

“Hóa ra cậu chính là đối tượng của lão nhị, tôi đã thấy ảnh chụp của cậu, ngại ngùng, không nhận ra.” Cô vừa nói vừa cười đi vào trong phòng, nói với Nghiêm Viện: “Đẹp hơn trong ảnh.”

Nhìn ra được, quan hệ giữa Thẩm Hoà và Nghiêm Viện vẫn tốt. Kỳ Lương Tần ở phía sau hỏi dì Xuân: “Tùng Vĩ trở lại chưa, anh cả đâu?”

“Tùng Vĩ trở lại rồi, ở phòng ngủ. Bách Tông mới gọi điện thoại nói đang họp không lâu, được một hồi rồi, phỏng chừng cũng sắp về nhà. Con đi hỏi lão thái thái xem, là đi ra ngoài ăn, hay là gọi đầu bếp đến nhà làm, hay là chúng ta tự làm.”

Kỳ Lương Tần gật gật đầu, nghe thấy lão thái thái ở trong phòng khách kêu: “Gọi tiểu Trịnh xách đồ mua về vào nhà đi.”

Kỳ Lương Tần vội nói: “Con đi.”

Cậu nói xong liền nhanh chóng xoay người chạy đi, chỉ chốc lát mang theo một đống lớn đồ vật trở về, dì Xuân giúp cậu xách, nói: “Lại mua nhiều như vậy.”

Kỳ Lương Tần cười cười, không nói chuyện, lúc đi vào bỏ đồ vật thuận tiện hỏi Nghiêm lão thái thái muốn ăn bữa cơm này như thế nào, lão thái thái tức giận nói: “Không tính toán với cô ta một bữa cơm đã là không tồi, còn mời cô ta sơn hào hải vị sao? Nói với dì Xuân, bình thường ăn như thế nào thì cứ ăn như thế đó.”

Cậu toát mồ hôi toàn thân, sau khi xuống lầu nói với dì Xuân liền đi tắm rửa. Nghiêm Tùng Vĩ nằm ở trên giường chơi game, cậu nói: “Sao anh lại chui ở trong phòng, chị dâu đến, anh biết không?”

“Thấy, ” Nghiêm Tùng Vĩ không nhanh không chậm nói: “Tôi không có trò chuyện với chị ấy, cậu không biết lúc tôi vừa trở về có bao nhiêu xấu hổ đâu, sớm biết rằng trong nhà không có ai tôi liền tối mới về, tưởng mọi người đều ở đây, chỉ thiếu mình tôi chứ.”

Chị dâu và em chồng ở một chỗ, đúng là có chút xấu hổ, Kỳ Lương Tần cười đi vào phòng tắm: “Không phải còn có dì Xuân sao.”

Nghiêm Tùng Vĩ liền cười, cũng không nói lời nào, tập trung tinh thần không biết đang chơi game gì.

Kỳ Lương Tần xối nước ấm tắm xong đi ra, Nghiêm Tùng Vĩ còn đang dính ở trên giường. Cậu lén mở cửa phòng ra nghe nghe, phát hiện trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, vì thế liền đi qua hành lang, vừa đến chỗ ngoặt, liền nhìn thấy Thẩm Hoà một mình ngồi ở trong phòng khách, cậu sợ tới mức nhanh chóng lui trở về, trộm đóng cửa lại, nói: “Chị dâu một mình ngồi ở trong phòng khách kìa, rất xấu hổ.”

Nghiêm Tùng Vĩ liền hỏi: “Mẹ và Viện Viện không phải đều trở về rồi sao?”

“Đúng vậy, tôi nghĩ em gái anh sẽ ở cùng chị ấy, tôi thấy hai người bọn họ vừa rồi rất thân thiết.”

Nghiêm Tùng Vĩ liền cười: “Nhất định là mẹ không vui, kêu Viện Viện lên lầu, đây là đang bày sắc mặt cho chị ấy nhìn.”

Kỳ Lương Tần ngược lại cảm thấy Thẩm Hoà có chút đáng thương. Con người cậu chịu không nổi nhất là xấu hổ, nghĩ đến cảnh ngộ của Thẩm Hoà giờ phút này, trong lòng có vài phần đồng tình. Hơn nữa trong lòng cậu nhiều ít có một chút cảm tình nói không rõ tả không được với Thẩm Hoà, trong cảm tình này còn trộn lẫn một chút áy náy, vì thế cậu liền mặc quần áo tử tế, muốn ra ngoài.

“Cậu làm gì vậy?”

“Đến phòng khách, cũng không thể để chị ấy ngồi một mình.”

“Cậu cũng không phải nữ, cậu với chị ấy có thể tán gẫu cái gì, không xấu hổ sao?”

Kỳ Lương Tần hì hì cười nói: “Hai chúng tôi là chị em dâu đó. Ha ha ha.”

Cậu nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài, đến phòng khách, cười nói: “A, Viện Viện đâu?”

“Mới vừa rồi lão thái thái có việc, kêu cô ấy lên rồi, ” Thẩm Hoà nhìn thấy cậu liền đứng lên, Kỳ Lương Tần nhanh chóng rót nước cho cô, Thẩm Hoà ngăn lại nói: “Cái này dì Xuân mới vừa rót, còn chưa có uống đâu.”

“Anh cả còn chưa có trở về à?”

“Mới vừa gọi điện thoại nói đến cửa nhà… không phải là trở về rồi đấy sao.”

Kỳ Lương Tần xoay người nhìn, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông vào cửa, ở cửa nhà đổi giày, trong tay mang theo một cái cặp công văn. Thẩm Hoà liền đi về phía hắn, tiếp nhận cặp trong tay hắn, nói: “Mới trở về.”

“Mở cuộc họp, trước khi em tới cũng không nói.”

Xem tình hình giữa bọn họ, ngược lại thật giống như vợ chồng bình thường.

Nghiêm Bách Tông nhìn thoáng qua trong phòng khách, Kỳ Lương Tần có chút câu nệ gật đầu: “Anh cả về rồi.”

“Ừm, ” Nghiêm Bách Tông nhìn một vòng: “Trong nhà chỉ có mình cậu sao?”

Kỳ Lương Tần ngượng ngùng không biết đáp lại như thế nào, Thẩm Hoà đã kéo kéo cánh tay Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông dường như nháy mắt liền hiểu rõ, cũng không nói thêm cái gì, liền đi sang căn phòng đối diện. Thẩm Hoà cũng đi qua, để lại một mình Kỳ Lương Tần đứng trong phòng khách, thở ra một hơi.

Nghiêm lão thái thái làm giá đủ, lúc này mới cùng Nghiêm Viện xuống dưới, lúc xuống không gặp được Thẩm Hoà, còn tưởng rằng cô đi rồi, trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, nói: “Tính tình cô ta thật lớn.”

“Chị dâu đi rồi sao?” Nghiêm Viện hỏi.

Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Anh cả trở về, hai người ở trong phòng.”

Nghiêm lão thái thái nói với Nghiêm Viện: “Không cần gọi chị dâu, đều đã ly hôn rồi.”

Nghiêm Viện nói: “Tuy nói một năm không gặp mặt mấy lần, nhưng nhiều năm như vậy, cũng kêu quen rồi, không thì mẹ nói kêu cái gì đây, cũng không thể giống như trước kêu chị Thẩm Hoà đi.”

Nghiêm lão thái thái ngồi xuống ghế sô pha: “Con đi, xem hai người bọn họ làm gì trong phòng.”

Nghiêm Viện có chút khó xử: “Con không đi, lỡ như nhìn thấy thứ không nên thấy, chẳng phải xấu hổ.”

“Chị dâu với anh cả khẳng định có rất nhiều lời để nói, mẹ, mẹ hòa khí với chị ấy xíu đi, không nhìn mặt mũi chị ấy, cũng phải nhìn mặt mũi anh cả mà, dù sao cũng là một lần cuối cùng, về sau cũng sẽ không thường gặp nữa.” Kỳ Lương Tần ôn hòa nhỏ nhẹ nói: “Không thì anh cả kẹp ở giữa, khó chịu bao nhiêu.”

“Lương Tần nói đúng, mẹ xem con này, con cũng không thích chị ấy, cũng đâu có nói dài nói ngắn với chị ấy, ngày thường mẹ rất phóng khoáng, sao hiện giờ ngược lại không phóng khoáng vậy.”

Nghiêm lão thái thái hít một hơi: “Ta là lạnh lòng, lúc này mới vừa ly hôn, đã kêu bác gái rồi.”

Nghiêm Viện và Kỳ Lương Tần nhìn nhau một cái, hai người ngầm hiểu trong lòng, đều không nói chuyện.

Bữa cơm này ăn không tính là vui vẻ, mặc dù có Nghiêm Tùng Vĩ nói chêm chọc cười, nhưng rốt cuộc vẫn lộ ra vài phần xấu hổ. Kỳ Lương Tần đầu tiên là vào phòng bếp giúp đỡ dì Xuân nấu cơm, sau đó lại thu dọn bàn, bày bát đũa, pha trà rót nước, hiền lành không thể tưởng tượng nổi. Thẩm Hoà và Nghiêm Viện ngồi ở trên ghế sô pha thấp giọng nói chuyện riêng, Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Bách Tông ngồi cùng với lão thái thái, Kỳ Lương Tần không ngừng xuyên qua trước mặt bọn họ, vội trước vội sau.

Nghiêm lão thái thái liếc mắt nhìn Thẩm Hoà một cái, lại nhìn nhìn Kỳ Lương Tần, nói với hai đứa con trai: “Vẫn là tiểu Tần chịu khó, lúc này mới có bộ dáng một đứa con dâu chứ.”

Nghiêm Tùng Vĩ nén cười nhìn Nghiêm Bách Tông, cố ý nâng nâng cằm về phía hắn. Nghiêm Bách Tông quay đầu nhìn Kỳ Lương Tần ở nơi đó bày một đĩa trái cây, mi thanh mục tú, tay áo vén lên, thoạt nhìn quả nhiên rất là hiền lành có khả năng. Hắn đang nhìn, lại đột nhiên nhìn thấy Kỳ Lương Tần bày đĩa trái cây bỗng nhiên trộm giương mắt lên nhìn sang bên phía hắn.

Kỳ Lương Tần đang nhìn lén hắn, hắn lập tức sắc bén bắt giữ được. Kỳ Lương Tần bị bắt gặp như là bị cả kinh, nhanh chóng cúi đầu, lỗ tai đều đã đỏ. Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu sáng nửa người cậu, bàn tay cậu bày đĩa trái cây có vẻ có chút bối rối, ngón tay thon dài trắng nõn, khiến hắn nhớ tới ngón tay kia đã từng ở trước mặt hắn giống như khiêu khích đùa bỡn một quả anh đào chín.

Nghiêm Bách Tông thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Thẩm Hoà ngồi bên cạnh nói chuyện với Nghiêm Viện.

Lần đầu tiên hắn có một nhận thức bí ẩn: chính như mẹ hắn nói vậy, làm con dâu, Kỳ Lương Tần dường như quả thật đủ tư cách hơn Thẩm Hòa một chút, càng có hơi thở ôn nhu, càng hấp dẫn hiền lành, càng mềm mại.

Đây là chuyện đáng xấu hổ cỡ nào, một người phụ nữ vừa mới trở thành vợ trước của hắn, thứ hắn nên cho phải là tôn trọng, giữ gìn, đây mới là hành vi của quân tử. Hắn lại mơ hồ làm ra so sánh như vậy ở trong lòng, cũng cho ra kết luận hoang đường như vậy.

Rốt cuộc hắn không thể không đối mặt nhân tính hiểm ác của mình, thừa nhận hôn nhân bất hạnh giữa hắn và Thẩm Hoà, cũng tạo thành rất nhiều bất mãn và thương tổn cho hắn. Hắn và Thẩm Hoà hữu hảo tách ra, là bởi vì hôn nhân không cách nào tiếp tục duy trì, nhưng vì sao không cách nào tiếp tục duy trì, vì sao hắn không yêu Thẩm Hoà?

Hắn vẫn luôn nghĩ Thẩm Hoà theo hướng tốt, cô cao nhã có văn hóa, độc lập tự cường, lại không muốn đi nghĩ đến nguyên nhân mình không yêu cô, chỉ là bởi vì trên người cô không có thứ mà bản thân muốn, hắn có bất mãn với Thẩm Hoà, cũng như Thẩm Hoà đối với hắn.

“Em rất tốt, thật sự, em không có gì sai.” Đây là lời mà lúc ly hôn hắn và Thẩm Hoà nói với đối phương.

Nhưng mà một người, nếu bộ dáng bạn thích người đó đều có, thật sự tốt như vậy, thì sao bạn lại không yêu người đó chứ. Hôn nhân thất bại xét đến cùng, đều là do đối phương không thỏa mãn được nhu cầu nào đó của mình, không phải là bộ dạng mình thích, tích lũy quá nhiều thất vọng và bất mãn. Hắn và Thẩm Hoà, bất quá là tuân theo đạo quân tử mà thôi, đều không nguyện ý thừa nhận trên người đối phương có khuyết điểm mình không thích, không nguyện ý chỉ trích đối phương, giống như thừa nhận điểm này, thì cũng sẽ gián tiếp làm cho mình trở nên xấu hổ.

Bọn họ phải làm vợ chồng ly dị tốt nhất, trong lòng chỉ có chỗ tốt của đối phương, không có một chút xấu. Hắn lại đem ra so sánh như vậy, cũng trong loại so sánh này, lần đầu tiên thấy được ánh sáng trên người Kỳ Lương Tần: trên thân người đàn ông mà hắn xem thường chán ghét này, có ánh sáng ấm áp mà hắn vẫn luôn hy vọng người mình yêu sẽ có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.