Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 19: Câu Nói Vẩn Vơ




Cái thành phố này có phong cảnh tương tự Nam Kinh, cùng với cái tên tương tự, gọi là thành Nam.

Bản thân cậu vô cùng trạch, mặc dù ở Nam Kinh nhiều năm, cũng chưa từng đi dạo thành Nam Kinh đàng hoàng. Bởi vậy đường sá thành Nam này có phải không khác biệt lắm với Nam Kinh hay không, cậu cũng không biết. Nhưng cậu có thiện cảm xa lạ với cái thành phố này.

Thời tiết cuối mùa xuân, trong không khí như là có một loại hương hoa, ánh mặt trời cũng lưu luyến, giống như cách biệt một ngày đông nên ôn nhu đều chiếu xuống. Kỳ Lương Tần ngồi ở trên xe bus, đeo tai nghe điện thoại nghe nhạc, ban nhạc Lộc Tiên Sâm hát 《 xuân phong mười dặm 》.

Tôi ở trên đường Nhị Hoàn nhớ đến em

Em ở trên ngọn núi phương xa xuân phong mười dặm

Hôm nay gió thổi mưa rơi về phía em

Tôi nói tất cả rượu đều không bằng em

Cậu nghe nhạc như vậy, tâm tình cũng tốt lên theo. Xe bus chạy qua cầu lớn trên sông, trên mặt sông ánh sáng lấp lánh, gợn sóng phiếm cảnh xuân, mỗi một làn sóng gợn đều mang theo màu vàng.

Nghiêm Tùng Vĩ nói cho cậu biết địa điểm gặp mặt ở một quán đồ Hàn gần nhà Đàm Thanh Thanh. Kỳ thật Đàm Thanh Thanh không thích ăn đồ Hàn Quốc, cô thích ăn món cay Tứ Xuyên, không cay không vui, khẩu vị cực nặng, nhưng mà sau khi quen biết Nghiêm Tùng Vĩ, cô lại đột nhiên khác người, giống như đã quên những ngày cùng ăn quán bên đường với Kỳ Lương Tần trước kia.

Bữa cơm này ăn thật sự có chút không có ý nghĩa, cậu căn bản là cái bóng đèn, Đàm Thanh Thanh và Nghiêm Tùng Vĩ anh anh em em, cậu mãnh liệt hoài nghi Đàm Thanh Thanh gọi cậu lại đây chính là muốn show ân ái cho cậu nhìn. Hai người ở đối diện vong tình hôn môi, đầu lưỡi cũng phát ra tiếng nước dính ướt, khiến Kỳ Lương Tần xấu hổ cúi đầu.

Nghiêm Tùng Vĩ lau lau khóe miệng, nói: “Có vị.”

Đàm Thanh Thanh thẹn thùng cười, cười nói với Kỳ Lương Tần: “Cậu ăn đi, ăn đi, không cần quan tâm bọn tớ.”

Kỳ Lương Tần nói: “No rồi.”

“Vậy kế tiếp chúng ta đi đâu, đi quán bar chơi thế nào?”

Đàm Thanh Thanh lập tức lắc đầu: “Không thể đi, anh không biết mẹ anh ghét nhất em cái gì à, về sau em phân rõ giới hạn với mấy chỗ đó.”

“Chúng ta chơi của chúng ta, mẹ của anh lại không biết.”

Nhưng mà bọn họ đều đánh giá thấp Kỳ Lương Tần, không biết con người Kỳ Lương Tần ở mặt ngoài thanh thuần đơn giản, bên trong lại là trà xanh biểu*.

*Trà xanh biểu: ý chỉ những cô gái bề ngoài giả vờ thanh thuần, giả vờ cả người lẫn vật đều vô hại, kỳ thật có dã tâm rất lớn, thường thích cướp bạn trai của bạn mình.

Bởi vì Kỳ Lương Tần đã không còn là Kỳ Lương Tần lúc ký kết hợp đồng với Nghiêm Tùng Vĩ trước đây, chỉ muốn kiếm một khoản tiền nhanh chóng, mà y nghĩ tới lợi ích càng lâu dài, y muốn ở Nghiêm gia lâu hơn một chút, bởi vì trong mắt y có Nghiêm Bách Tông.

Gần như có thể khẳng định chính là, nếu Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ ly hôn, vậy đời này khả năng y và Nghiêm Bách Tông cùng xuất hiện cực kỳ bé nhỏ. Mà trên đời này không có gì quan trọng hơn Nghiêm Bách Tông, bao gồm cả tiền tài mà y yêu như mạng sống.

Cho nên Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết bắt đầu khoét vách tường, một bên ứng phó Nghiêm Tùng Vĩ và Đàm Thanh Thanh, một bên đến chỗ lão thái thái mật báo.

Bản thân Kỳ Lương vô cùng chán ghét loại hành vi này, mặc dù cậu rất yêu nhân vật Kỳ Lương Tần. Việc người trong nước đi nội chiến khiến cậu thật không thoải mái, không nhận ra chỗ tốt của người ta, là không có độ lượng khoan dung, làm sao có thể thành châu báu. Kỳ Lương Tần ánh mắt thiển cận, nhìn không ra hợp đồng hôn nhân của y và Nghiêm Tùng Vĩ kỳ thật là trói buộc đối với việc phát triển giữa y và Nghiêm Bách Tông, lại chỉ muốn nương theo cuộc hôn nhân này để càng tới gần Nghiêm Bách Tông.

Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà. Nếu cậu có thể tự mình làm chủ, chuyện đầu tiên chính là tác hợp thành công Đàm Thanh Thanh và Nghiêm Tùng Vĩ, đem mình giải thoát ra, lại mưu tính kế sách của cậu.

Nhưng mà hiện giờ cậu phải dựa theo nội dung truyện mà đi, cho nên cậu phải mật báo.

Kỳ thật cái loại địa phương như quán bar này, Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết thường xuyên đến, bản thân cậu thì cho tới bây giờ lại chưa từng đi qua, cậu là học sinh ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn đều là học bá, khi còn bé không vào tiệm net, trưởng thành không vào quán bar, luôn cảm thấy đến những chỗ này không có thứ gì tốt. Đương nhiên đây là thành kiến cá nhân của cậu, nhưng cậu cũng quả thật không muốn đi. Nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ kéo cậu: “Không được, cậu phải đi, ít nhất ở trong đó một hồi.”

Nghiêm Tùng Vĩ kéo cậu tới quán bar, chụp chung với cậu vài tấm ảnh, đăng lên trang bạn bè.

Trang bạn bè của hắn Nghiêm lão thái thái và Nghiêm Viện đều có thể nhìn thấy, hắn đăng một cái trạng thái, là để người nhà nhìn thấy hắn không phải một mình đi ra ngoài chơi, là đi chơi cùng đối tượng.

Nhưng mà Kỳ Lương Tần lại giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó hỏi Nghiêm Tùng Vĩ: “Đúng rồi, tôi có nên thêm bạn bè người nhà của anh không.”

“Nên thêm một chút, cậu không nói tôi cũng không nghĩ tới, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói xong liền đưa weixin của người nhà với mấy người bạn cho cậu: “Lúc này mới giống người một nhà chứ.”

Nghiêm Tùng Vĩ nói xong liền bỏ cậu lại cùng Đàm Thanh Thanh đi vào bên trong chơi bời. Kỳ Lương Tần ngồi ở bên cạnh quầy bar, chọn một ly nước dứa, một bên uống một bên gửi lời mời thêm bạn.

Weixin Nghiêm lão thái thái chưa có hồi âm, Nghiêm Viện rất nhanh liền chấp nhận cậu, còn lại vài người bạn của Nghiêm Tùng Vĩ cũng đều nhanh chóng thêm cậu, cũng đều ngắn gọn hàn huyên vài câu với cậu. Sau đó Nghiêm Bách Tông cũng chấp nhận lời mời của cậu, nhưng mà không nói gì, phỏng chừng đang vội, cũng có thể là không để ý tới cậu.

Trong quán rượu càng ngày càng ồn, cậu chuẩn bị trở về, liền nói một chút với Nghiêm Tùng Vĩ và Đàm Thanh Thanh. Dù sao thì đã chụp ảnh xong, Nghiêm Tùng Vĩ cũng không ép giữ cậu, chỉ nói: “Cậu về muộn chút, ở bên ngoài vòng vo thêm một hồi, dù sao cậu trở về cũng không có chuyện gì.”

Kỳ Lương Tần gật gật đầu, nhanh chóng chuồn ra quán bar, ở giao lộ gần nhất, ngồi lên xe bus.

Thế giới giống như lập tức yên tĩnh, cậu đeo tai nghe điện thoại lên, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nghe vẫn là bài 《 xuân phong mười dặm 》. Nếu cậu thích một ca khúc, sẽ nghe nhiều lần, mãi cho đến khi nghe chán. Ánh mặt trời cuối mùa xuân chiếu ở trên người cậu, cậu nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại di động ra, nhấn mở weixin, vào trang chủ của Nghiêm Bách Tông.

Cậu cảm thấy mình giống như là đang nhìn trộm cuộc sống của Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông đăng trạng thái cũng không nhiều, một cái gần nhất vẫn là nửa năm trước, phần lớn đều là tuyên truyền quảng cáo của xí nghiệp, cũng không có đồ vật riêng tư gì, ngay cả ảnh cá nhân cũng rất ít, chi có mấy tấm, còn đều là ảnh cắt băng hoặc là tham gia hội nghị trên tin tức truyền thông. Nhưng mặc dù là Nghiêm Bách Tông như vậy, cũng cho người ta cảm giác hạc trong bầy gà, lúc hắn đứng cao lớn như vậy, lúc ngồi thắt lưng cũng thẳng như vậy, tinh thần như vậy.

Nghiêm Bách Tông thật sự là nam nhân rất tốt, thực khó khiến người ta không thích, không động lòng, hắn ở thế giới này có quầng sáng nam chính, mị lực không thể chống đỡ.

Sau đó cậu lại lật đến một tấm ảnh kết hôn, Nghiêm Bách Tông trong ảnh chụp trẻ hơn hiện tại rất nhiều, mặt mày còn mang theo một chút ngây ngô, người phụ nữ bên cạnh một thân lụa trắng, tự nhiên chính là của vợ hắn Thẩm Hoà.

Đích thật là người phụ nữ diện mạo thực bình thường, thân hình không cao, làn da cũng không trắng, thực gầy yếu, chỉ là kéo cánh tay Nghiêm Bách Tông, cười rất ngọt ngào.

Cậu thậm chí có chút không thoải mái, có chút đố kị. Cậu vì loại cảm xúc này mà cảm thấy xấu hổ, cậu có cái gì không thoải mái chớ, người ta mới là vợ chồng đứng đắn, nhưng cậu thấy được vẫn là đố kị.

Cậu cảm thấy mạng Thẩm Hoà thật tốt, gả cho một nam nhân tốt. Nam nhân này có bao nhiêu người mơ ước, cô ấy khẳng định cũng biết. Cô ấy lại không mặn không nhạt mà chộp vào trong lòng bàn tay, trong lòng cô ấy nhất định là đắc ý, kiêu ngạo.

Làm phụ nữ thật tốt, cậu không thể không cảm khái lại xấu hổ mà nghĩ. Cùng là người tướng mạo bình thường, cậu tìm một người nam nhân thôi cũng khó lên trời, một đống tuổi vẫn là lão xử nam, còn Thẩm Hoà đã có nam nhân tốt như vậy. Kết hôn, ở trong giáo đường thần thánh nói lời thề thần thánh, cho dù trên đời này thì lời thề cũng bất quá chỉ là một câu nói, giây lát lướt qua, nhưng cũng khiến cậu cực kỳ hâm mộ.

Còn chưa từng có người nào nói lời thề động nhân với cậu, nắm tay cậu nói: “Anh nguyện ý một đời một kiếp chăm sóc em, yêu thương em, mặc kệ bần cùng hay là giàu có, khỏe mạnh hoặc là tật bệnh, anh đều yêu em, tôn trọng em, cho đến khi tử vong tách chúng ta ra.”

Cậu thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt phản chiếu cảnh xuân ướt át, cần cổ mảnh khảnh ngửa lên, giống như không nguyện ý mình bị sự cô độc thương cảm này phá huỷ.

Đều sẽ có, chung quy sẽ có, chỉ cần cậu giữ vững một trái tim chân thành tha thiết mà nhiệt liệt, chẳng sợ cậu đã dần dần già nua, chung quy cũng sẽ chờ được người mà cậu yêu và yêu cậu. Cậu luôn nghĩ như vậy, hiện giờ vẫn nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.