Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế

Chương 82: Phiên ngoại đám cưới




Dịch: CP88

Quá nhanh quá nguy hiểm. 60 vote trong vòng một nốt nhạc. Thôi thì nói lời phải giữ lời. ~~> Phúc lợi 6 chương:)))) (3 chương còn lại tối đăng nhóe các tềnh yêu!)

***

Sự việc xảy ra trong nháy mắt khiến Cận Ngụ Đình choáng váng. Cố Tân Tân lúc này đáng lẽ phải đang ngoan ngoãn canh giữ ở biệt thự Thụ Sơn, làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.

Mà không xuất hiện thì thôi, vừa xuất hiện liền một mực chọn cái thời cơ này mà xông vào.

Cận Ngụ Đình liếc xéo sang Khổng Thành, mà anh ta lúc này cũng là một bộ mặt khó có thể tin được, "Phu nhân....."

Hai chữ "lén lút" cô vừa thốt ra cũng đã đủ để cho thấy thân phận của Cố Tân Tân. Cô cười lạnh, kéo chiếc ghế đối diện Cận Ngụ Đình ra ngồi xuống. "Bị tôi bắt sống, cảm giác thế nào?"

Cận Ngụ Đình đẩy nhẹ eo Trần tiểu thư ra, mắt đối mắt với Cố Tân Tân, "Cô bắt được cái gì?"

"Đã như vậy rồi còn không chịu thừa nhận?" Cố Tân Tân lấy chiếc gương từ trong túi xách ra đặt nó vào tay Cận Ngụ Đình. "Nhìn bên mép anh xem."

Anh nâng tay phải lên, lòng bàn tay quệt một cái tạo thành một đường son dài.

Khổng Thành vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân híp mắt nhìn, mà trong con mắt của Cận Ngụ Đình bộ dáng của cô còn có vài phần tiểu nhân đắc chí.

"Cô cảm thấy, chúng tôi đang làm gì?"

Cố Tân Tân vô cùng khâm phục da mặt thật dày của Cận Ngụ Đình, khóe miệng anh ta rõ ràng vẫn còn dấu vết ám muội chưa lau hết, đôi mắt cô như bị gai đâm. "Nếu như tôi không nhìn nhầm thì hôn môi được tính chứ?"

"Lúc tôi với cô hôn nhau là như vậy sao?"

"Đừng có đánh lạc hướng!" Cố Tân Tân nhìn vị Trần tiểu thư vẫn không hề có ý gì muốn thanh minh, thân thể kề sát cánh tay Cận Ngụ Đình, cô lấy hơi, ngữ khí hùng hổ dọa người, "Vị tiểu thư này, cô và tiên sinh nhà tôi có quan hệ gì?"

"Cô nhìn mà không hiểu sao?"

Cố Tân Tân lùi lại một chút dựa lên lưng ghế êm ái phía sau, ánh mắt trói chặt trên người cô ta không tha. "Chồng tôi nói anh ấy đối với tôi toàn tâm toàn ý, bên ngoài tuyệt đối không có người phụ nữ khác, trừ tôi ra, trên đời này không có một người thứ hai có thể lọt vào mắt của anh ấy......"

Cận Ngụ Đình dùng khăn giấy chùi sạch son môi bên miệng, anh khi nào nói mấy lời không biết xấu hổ như vậy?

Nhưng những lời này dùng để khích tướng Trần tiểu thư thì lại hữu dụng cực kỳ. (bát bát: Đến cái tên cũng không có, ta nghi bà này cũng chỉ là diễn viên quần chúng thôi:3)

Cố Tân Tân nhìn khuôn mặt cô ta vặn vẹo, Trần tiểu thư đối với việc Cận Ngụ Đình đột nhiên kết hôn vẫn là canh cánh trong lòng. "Tôi và Cửu ca là hai bên cùng tình nguyện, có cô thì đã làm sao?"

"Nhưng chúng tôi đã kết hôn, cô đây là thừa nhận mối quan hệ với anh ấy rồi phải không?"

"Đúng thế thì thế nào?" Trần tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, sớm đã coi trời bằng vung, không sợ trời không sợ đất.

"Cận Ngụ Đình, anh nghe đi!" Giọng Cố Tân Tân nâng cao, "Cô ta thừa nhận rồi."

"Thừa nhận cái gì?" Mặt Cận Ngụ Đình không biến sắc, "Bất quá chỉ là nói đùa, cô lại tin là thật?"

Cố Tân Tân không ngờ anh lại có thể vô lại đến vậy, "Vị tiểu thư này không tiếc hiến thân mình, Cửu gia như vậy là sở khanh nha, cũng không chịu cho người ta một lời giải thích để người ta cứ phải chủ động mãi."

Lời nói này vô cùng chói tai, sắc mặt Cận Ngụ Đình tái nhợt, "Cố Tân Tân!"

Cận gia và Trần gia tốt xấu gì cũng là nhiều đời giao tình, làm sao vào miệng cô lại thành loại quan hệ này?

Trần tiểu thư vừa mới tỉ mỉ đánh giá Cố Tân Tân một vòng, tình địch ở đối diện, cô không cam lòng yếu thế nói, "Đúng, tôi đã là người của Cửu ca rồi."

Cố Tân Tân bị một câu đó của cô ta chặn lại ở cổ họng, mặc dù cô vẫn biết đó là sự thật nhưng cô ta lại không e dè thừa nhận luôn như vậy không khác nào giáng cho Cố Tân Tân một đòn.

"Em nói nhăng nói cuội gì đó?" Trong lời nói của Cận Ngụ Đình đã có ý tức giận, đẩy Trần tiểu thư ra.

"Em không có nói nói bậy, đây chỉ là sự thật thôi, nếu như cô ta đến loại chuyện như vậy cũng không thể tiếp thu được thì làm sao xứng với vị trí phu nhân của Cận gia?"

Cổ họng Cố Tân Tân khẽ lăn, cô không nhận ra bản thân mình lúc này đã cắn chặt hàm răng, cho nên lời nói ra cũng mang theo run run, "Cận Ngụ Đình, tôi không thể tiếp thu được loại chuyện như vậy, anh biết phải làm gì rồi chứ?"

Rầm -------

Cận Ngụ Đình giơ tay dùng sức ném văng thực đơn trên mặt bàn, anh đứng dậy, Trần tiểu thư thấy vậy thì vội vàng muốn kéo lại.

Người đàn ông hờ hững rút cánh tay ra, "Nhân lúc tôi còn chưa ném cô ra khỏi Lục Thành thì tự mình trở về đi!"

"Cửu ca!"

Cận Ngụ Đình hơi cúi người, mỗi chữ đều lạnh lẽo thấu xương, "Cửu tẩu của cô thiết lập cái bẫy này mà tôi không tính toán với cô ta, thì cô là cái thá gì? Cô đứng ở đây làm con hề không thấy mình dư thừa lắm sao?"

Sắc mặt Trần tiểu thư trắng bệch, bờ môi run rẩy, Cận Ngụ Đình lắc nhẹ đầu. "Bị người ta lợi dụng làm mũi đao như vậy mà còn dương dương tự đắc, Trần gia hóa ra là dạy cô đem mặt mũi của mình đạp xuống đất như vậy?"

Đôi chân thon dài rời đi, lướt qua người Cố Tân Tân liền thuận tay kéo cánh tay cô theo.

Cố Tân Tân lảo đảo đi với anh ra ngoài, Khổng Thành ở lại trong phòng bao, đi đến cửa thì tài xế cũng vừa lúc lái xe đến nơi.

Cô bị Cận Ngụ Đình nhét vào trong xe, khí lực rất lớn khiến cô ngã sõng soài ra ghế, Cố Tân Tân nhanh chóng ngồi thẳng dậy, Cận Ngụ Đình đóng cửa xe.

"Về nhà."

"Vâng." Tài xế vội vàng khởi động xe.

Cố Tân Tân đưa tay cầm lấy cái cằm tinh xảo của Cận Ngụ Đình, bây giờ tâm trạng của cô rất phấn khích, cô quay mặt anh về phía mình.

Người đàn ông rũ mắt xuống, hai hàng lông mày khẽ giương lên. Đây coi là cái gì? Ngang nhiên đùa giỡn?

Ngón tay cô hơi ma sát trên môi anh, "Cửu gia, tư vị ăn vụng như thế nào?"

Cố Tân Tân nhìn Cận Ngụ Đình nhếch khóe môi, "Cô cũng không có bắt gian được tại trận, nói cái gì cũng đều vô nghĩa."

Anh đây là không chịu thừa nhận, Cố Tân Tân muốn thu lại tay thì bị Cận Ngụ Đình giữ chặt. "Lần sau còn làm ra chuyện như vậy nữa thì phải kiên nhẫn chút, bình tĩnh hơn, nhất định phải bắt ngay trên giường, như vậy tôi mới không còn lời nào để nói."

Cố Tân Tân cũng không biết là vì sao, có lẽ lúc ấy nhìn thấy Trần tiểu thư vồ tới liền mất đi lý trí, nếu không chờ bọn họ đi biệt thự Thụ Sơn hoặc là khách sạn thì khăng định có thể khiến anh lộ nguyên hình rồi.

Thái độ hiện tại của Cận Ngụ Đình rõ ràng là đang coi thường cô.

Trở lại tòa nhà Tây, Cố Tân Tân nhanh chóng gọi điện cho Lý Dĩnh Thư, bên kia còn đang ngồi đó canh chừng, nghe tiếng giống như đã bị đông cứng lại mà run run, "Alo, Tân Tân, cậu còn không mau qua đây? Đêm nay sao có thể lạnh như vậy a, mình sắp biến thành khối băng luôn rồi."

"Dĩnh Thư, cậu mau trở về đi."

"A? Sao vậy?"

"Cận Ngụ Đình và con hồ ly kia không ở biệt thự Thụ Sơn, cậu bị lừa rồi."

Lý Dĩnh Thư rít lên, "Cái gì? Mình đợi toi công rồi hả?"

Cố Tân Tân mở máy tính, khoanh chân ngồi trên giường, lúc Cận Ngụ Đình tiến vào thì thấy cô đang nói chuyện điện thoại, tiếng Lý Dĩnh Thư ở đầu bên kia đều truyền không sót một chữ vào tai Cận Ngụ Đình.

Chuyện vừa rồi thật sự là nằm ngoài dự kiến của anh, anh không ngờ đến Trần tiểu thư sẽ làm hành động đó, càng không ngờ tới là Cố Tân Tân đột nhiên xông vào.

Đối với Cận Ngụ Đình mọi chuyện đều được tính toán chính xác đến từng giây từng phút mà nói, khi Cố Tân Tân không hề bị lừa, mà lại còn xém chút nữa bổ cho anh một đao, điều này thật sự lần đầu tiên khiến cho anh biết cái gì gọi là chật vật, tư vị thế nào gọi là không bị khống chế.

Nhưng may mắn là bây giờ anh vẫn ở vị trí thượng phong.

Cố Tân Tân cúp điện thoại, Cận Ngụ Đình ngồi lại mép giường, nhìn cô lộ cái khuôn mặt cười xấu xa nhìn anh. Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt đảo qua cô, "Lại đang âm mưu cái gì? Còn muốn đấu với tôi nữa phải không?"

Nói thừa.

Cố Tân Tân nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng không thừa nhận, cô phải khiến cho anh thả lỏng cảnh giác mới được.

"Không, không có lần sau, sau này anh muốn ở bên ngoài chơi thế nào thì chơi, tôi rất đại nhân đại lượng."

------ lời tác giả ------

Lại không thừa nhận, không biết xấu hổ, vậy thì chờ bắt gian tại trận đi *ho khan*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.